Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 19: Rửa sạch hậu cung



Đêm, đám người Hoa Úc trấn giữ phía trên lồng sắt, dưới ánh sáng đèn đuốc chiếu rọi, lồng sắt tối như mực kia có chút âm trầm. Người bên trong vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên Goyard đã không cho hắn ăn nhiều ngày.

Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng cùng dựa vào góc tối, mà Hoa Úc lại vẻ mặt ai oán trừng mắt nhìn hai người, hi vọng Thiên Thanh Hoàng có thể thấy hắn ủy khuất, đáng tiếc là người nào đó đang bị bao phủ trong nhu tình của Hiên Viên Tuyệt đã sớm an ổn ngủ, không còn thấy gì nữa.

Hoa Úc oán hận trừng Hiên Viên Tuyệt, nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn nát hắn. Mà Hiên Viên Tuyệt lại rất bình tĩnh, nhìn kỹ còn phát hiện hắn đang đắc ý.

Hoa Úc căm giận thu hồi ánh mắt, không muốn so đo nữa, bởi vì hắn cảm giác được có người đang đến!

Quả nhiên, chỉ một lát sau, năm bóng đen nhanh nhẹn nhẹ nhàng đứng trên đỉnh đối diện, cầm đầu là một lão nhân giận dữ nhìn người trong lồng sắt: “Dám làm con ta bị thương! Muốn chết sao!”

Dứt lời cũng không nhìn xem là ai, phi thân đánh một chưởng về phía Hoa Úc, lại bị Hoa Úc vung tay áo hóa giải. Lão nhân kia cả kinh, biết đã gặp phải cao thủ, lại xuất ra một chưởng nữa, so với lúc trước sắc bén hơn nhiều.

Hoa Úc lạnh lùng nhìn người trước mắt, vẻ mặt khinh thường: “Không biết tự lượng sức!”

Một chưởng hồng quang đánh ra, cả người người nọ trực tiếp vung lên bức tường đối diện, phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa hôn mê. Mấy người trên nóc nhà nhanh chóng nhảy xuống nâng lão dậy, trong đó có một người có bộ dáng thủ lĩnh, ánh mắt đảo qua mấy người ở đây, sau đó rơi vào Goyard cùng phụ thân của Goyard, khóe mắt co rút, hơi thở sắc mặt: “Chấp pháp trưởng lão và vu nữ của Vô Nhai sao lại ở đây? Hơn nữa còn liên thủ với người khác để đả thương đại trưởng lão?”

Phụ thân Goyard lạnh lùng tiến lên, một tay chỉ vào người trong lồng giam: “Tộc trưởng muốn hỏi ta thì không bằng trước giải thích trước một chút xem vì sao người này còn sống đi? Năm đó ngươi đã tự mình hạ lệnh đem hắn vào Vạn Cổ Trì, nhưng sao bây giờ hắn vẫn còn sống tốt? Tộc trưởng nói không giữ lời, vậy thì dựa vào cái gì yêu cầu ta trung thành với ngươi?”

“Ngươi…” Tộc trưởng kia vừa định quát lớn, lại nhớ bọn họ đang có chỗ dựa vững chắc, vì thế cố gắng nhu hòa ngữ khí một chút, ra bộ lời nói thấm thía: “Năm đó ta quả thật đã ra lệnh, nhưng sau lại không giết hắn, tất cả cũng vì ngươi!”

Phụ thân Goyard hừ lạnh: “Vì ta?”

Tộc trưởng chân thành gật đầu: “Đúng! Dù sao hắn cũng là đường đệ của ngươi, huyết thống liền mạch, con cháu gia đình ngươi lại đơn bạc, mà ngươi cũng chỉ có một huynh đệ này, cho nên chắc chắn sẽ quan trọng hơn nữ nhân bên ngoài! Lúc ấy ta đã muốn khuyên ngươi, nhưng ngươi còn đang giận, cho nên ta đành vừa thuận theo thỉnh cầu của ngươi, lại vừa bí mật thả hắn ra, tất cả đều vì không muốn ngươi hối hận!”

Một phen đúng lý hợp tình này đáng tiếc lại không hoàn hảo, ngược lại còn khiến người ta khinh bỉ.

“Ta vĩnh viễn sẽ không hối hận, hôm nay cho dù ngươi có nói gì, ta cũng vẫn như ngày đó muốn giết hắn!” Phụ thân Goyard cường thế nói, năm đó vì tin nên ông chịu đau tang thê mà giao kẻ này cho bọn họ xử trí, đáng tiếc kết quả lại thành thế này! Lần này, ông sẽ quyết không buông tha mà để hắn nhơn nhơn tiếp tục sống!

Tộc trưởng biết ông không để ý mặt mũi của mình, nhưng bây giờ Hoa Úc ở đây nên không dám có động tác quá cường ngạnh, chỉ phải tiếp tục nhân từ: “Ta biết trong lòng ngươi rất giận, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Vô Nhai chúng ta, khi trở lại tộc, ngươi muốn làm thế nào ta cũng đáp ứng, nhưng đã là chuyện của Vô Nhai thì không nên để người ngoài nhúng tay a!”

“Ngươi muốn đuổi bọn họ đi để dễ dàng đối phó với hai cha con ta sao?” Goyard lạnh lùng vạch trần quỷ kế của lão, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ thích tộc trưởng này. Đúng là ngụy quân tử mà còn cố tình cải trang người tốt.

“Goyard! Đây là thái độ nói chuyện với trưởng bối sao?” Sắc mặt tộc trưởng phát lạnh, cố tình bắt bẻ lỗi.

“Goyard không có trưởng bối như ngươi!” Phụ thân của Goyard kéo Goyard về phía sau, không cho phép người khác nói nữ nhi của ông. Động tác đơn giản này lại làm Goyard cảm động sắp phát khóc, đây phụ thân của nàng a!

“Ngươi… Được lắm! Hai cha con ngươi đã dám như vậy thì từ giờ trở đi các ngươi sẽ không còn là người của Vô Nhai ta nữa!” Tộc trưởng kia nói xong thì rất đắc ý nhìn hai người; bọn họ một người thân là Chấp pháp trưởng lão, một người thân là vu nữ, ở trên giang hồ hành tẩu tuyệt đối rất nổi tiếng, nếu như bị trục xuất khỏi Vô Nhai thì sẽ không còn thân phận gì nữa, chỉ cần lão lên tiếng, không ai dám thu nhận bọn họ!

Chỉ tiếc, lão ta đã tính sai rồi!

“Được!” Phụ thân Goyard lạnh lùng ngẩng đầu, nhấc tay thề với trời: “Trình Qua ta thề với trời, từ hôm nay trở đi sẽ rời khỏi Vô Nhai, trọn đời không quay lại, nếu sẽ bị không thiên lôi đánh chết, chết không được tử tế!”

“Thề độc như vậy cũng đủ biết ông ấy hận cái nơi kia thấu xương.” Không biết Thiên Thanh Hoàng đã tỉnh lại từ bao giờ, nhưng vẫn tựa vào ngực Hiên Viên Tuyệt, tùy thời có thể ngủ. Kỳ thực cũng không thể trách nàng, ai bảo Hiên Viên Tuyệt làm gối ôm thoải mái như vậy đâu, thật sự không nỡ rời nha.

“Hoàng Nhi có tính toán gì không?” Hiên Viên Tuyệt không để tâm đến ai khác, chỉ chăm chú quan sát Thiên Thanh Hoàng.

“Ta chỉ hơi tò mò là vì sao chỉ một đứa con của chấp pháp trưởng lão cũng đáng để tộc trưởng Vô Nhai ngàn dặm xa xôi chạy tới?” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày suy tư, tổng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời.

“Hoàng Nhi không biết nơi hắn xuất hiện hơi lạ sao?” Hiên Viên Tuyệt hảo tâm chỉ cho nàng.

“Hắn đi theo Triệu Phi Tuyết tới, chẳng lẽ là Triệu Phi Tuyết chiêu mộ hắn? Nhưng cũng không đúng, vì sao không phải người khác mà lại là Triệu Phi Tuyết muốn hòa thân?” Thiên Thanh Hoàng lập tức cắt đứt quan hệ, thật đúng là không nghĩ ra được.

“Vậy mục đích cuối cùng của nàng ta là gì?” Hiên Viên Tuyệt đột nhiên cảm thấy Hoàng Nhi đã thay đổi, nhưng như vậy cũng tốt, nàng quá thông minh thì sẽ làm hắn tự ti a, hơn nữa hắn còn thấy như vậy mới khả ái.

“A. Mục tiêu của nàng ta không phải là chàng sao?” Thiên Thanh Hoàng căm giận nói, nói xong lập tức ngồi dậy, trên mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Mục đích của lão ta là hoàng cung!”

Nói xong, Thiên Thanh Hoàng lại nổi giận: “Chàng đã sớm biết có phải không? Vậy mà còn bắt ta đoán?”

Hiên Viên Tuyệt đem tiểu miêu đang phát hỏa ôm vào lòng, ôn nhu an ủi: “Ta cũng vì vừa thấy cái tộc trưởng kia nên mới biết được. Hoàng cung lớn như vậy, bảo vật có thể khiến người Vô Nhai coi trọng cũng chỉ có thứ liên quan tới dược lý. Mà trước đó ta đã phái người kiểm tra dược liệu hi thế trong hoàng cung, phát hiện có rất nhiều loại, sau đó còn vô tình thấy bát canh sinh nhật của Triệu Phi Tuyết, lúc này mới xác định.”

“Là cái gì?” Thiên Thanh Hoàng tò mò hỏi, trong lòng nghĩ lại lời của Hiên Viên Tuyệt nói, thì ra hoàng cung Tây Hạ có rất nhiều dược liệu hi thế, về sau nàng phải tới nhìn thử mới được.

“Băng thảo! Một loại thực vật đặc biệt sinh trưởng trong băng tuyết ở phương bắc, có công hiệu khởi tử hồi sinh, hơn nữa nghe nói còn dùng để chế đan dược ‘trường sinh bất lão’, mà dược liệu này vô cùng đặc thù, chỉ có nữ thử thân thể thuần âm mới chạm vào được, nếu không sẽ lập tức biến mất, mà Triệu Phi Tuyết vừa vặn sinh vào ngày không trăng.”

Được Hiên Viên Tuyệt nhắc nhở, Thiên Thanh Hoàng bỗng nghĩ ra một số chuyện, nàng nhớ hình như mình cũng đã từng thấy nó. Băng thảo rất khó tìm, cho dù tìm được cũng không chắc sẽ nhận ra. Băng thảo có hình dáng rất giống một khối băng, xung quanh lại là băng tuyết nên mắt thường khó phân biệt được, nhưng cũng không phải không có cách nhận biết…

“Vị công tử này, ngươi cùng bọn họ không quen không biết, chẳng lẽ muốn vì bọn họ mà đắc tội với Vô Nhai chúng ta sao?” Thanh âm của tộc trưởng kéo ánh mắt của hai người lại, thì ra tên tộc trưởng kia dùng kế bất thành nên muốn đánh lén phụ thân của Goyard. Phụ thân của Goyard không phải đối thủ của hắn nên Hoa Úc đã nhảy ra chắc trước mặt, đẩy một quyền kia ngược trở lại.

Hồng y chợt lóe, Hoa Ức cười lạnh: “Ta làm việc tự có lý do của ta. Đắc tội sao? Thứ đó là gì thế!”

Nhìn bộ dáng của Hoa Úc, tộc trưởng kia hóa đá: “Xin hỏi danh hào của các hạ?”

Hoa Úc ngạo khí ngẩng đầu: “Ngươi, không có tư cách hỏi tên ta!” Biểu tình kiêu ngạo đáng đánh đòn đến cực điểm.

“Ngươi…” Lão tộc trưởng không biết nên làm gì cho phải, đánh thì không đánh lại, mà nói thì không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm.

“Trình Qua, ngươi thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?” Phụ thân của kẻ trong lồng giam vẻ mặt đau lòng: “Ta chỉ có một đứa con trai này, mà ngươi cũng chỉ có một nữ nhi, bây giờ ngươi giết hắn, chẳng lẽ muốn gia tộc chúng ta tuyệt hậu sao?”

Nếu là quá khứ, Trình Qua có lẽ đã nghe lời khuyên nhủ, nhưng hiện tại không giống vậy. Ông ta đã quyết tâm muốn giết người này, cho nên không nói nhảm nữa, trực tiếp phi thân vào trong, toàn lực đánh một chưởng về phía lồng sắt.

“Không…” Lão nhân kia không để ý mình đang bị trọng thương mà muốn tiến lên giải cứu, nhưng lại bị Hoa Úc lập tức ngăn cản, Goyard cũng cản lại ba người khác, không cho phép ai đi qua, về phần tộc trưởng thì có Hoan Hỷ Hoan Lạc lo liệu.

Dưới sức ép của một chưởng kia, lồng sắt thiết lung nháy mắt bị chặt đứt.

“Trình Qua. Nếu ngươi dám động vào con ta, ta sẽ giết ngươi!” Lão nhân kia liều mạng muốn đến gần chỗ của phụ thân Goyard, đáng tiếc là không qua được cửa của Hoa Úc.

Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới ngẩng đầu, lạnh lùng phun ra một chữ: “Giết!”

Nghe được tiếng Thiên Thanh Hoàng, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc ra tay đầu tiên, Hoa Úc cũng không chịu đi sau, một chưởng đã đánh chết cái lão già kia, xoay người đi tới giúp Goyard.

Người Vô Nhai lợi hại nhất là cổ độc, võ công cũng bình thường, nhưng có Goyard ở đây nên bọn họ không thể thi triển độc thuật, cho nên rất nhanh ba người kia cũng bị đánh chết, chỉ còn lại một mình tộc trưởng, nhưng cũng bị Hoan Hỷ Hoan Lạc đánh tới thê thảm.

“Nói cho ta biết! Ngươi là ai?” Tộc trưởng kia nhìn Hoa Úc, đã nghĩ ra một đáp án.

Hoa Úc thị huyết cười: “Trong chốn giang hồ, có người tôn ta là ‘Hồng y Tu La’… Ngươi đã biết rồi, vậy thì nên chết thôi!”

Hai mắt lão tộc trưởng mở lớn trừng trừng, chết không nhắm mắt, có lẽ nói đúng hơn là kinh hách! Hồng y như máu, khúm núm thiên thành (*), hồng y Tu La, Hoa Úc!

( * khúm núm thiên thành: trời sinh e sợ <~ trời cũng phải sợ)

Mà Thiên Thanh Hoàng đứng một bên kỳ quái hỏi: “Sao ta lại không biết ngươi có danh hiệu như vậy? Bất quá cũng chuẩn xác a.”

Hoa Úc vung mặt, cười mê hoặc: “Nếu Hoàng Nhi muốn biết thì hoan nghênh đến hỏi, tốt nhất là vào nửa đêm sau khi hắn đang ngủ!”

Hoa Úc vừa dứt lời, Hiên Viên Tuyệt đã xuất một chưởng qua, khuôn mặt tuấn tú tối tăm: “Dám xui khiến Hoàng Nhi vứt bỏ ta, ngươi muốn chết à!”

Hôm sau:

Hiên Viên Tuyệt muốn vào triều sớm, cho nên chỉ có một mình Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại, lúc thấy bên cạnh trống trơn thì có chút không quen.

Hoan Lạc cùng Hoan Hỷ hai người giúp nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo xong thì Thiên Thanh Hoàng thấy tinh thần hơi hoảng hốt, hồi lâu sau mới nghĩ ra: “Goyard thế nào rồi?”

Tối hôm qua Hiên Viên Tuyệt cùng Hoa Úc đánh nhau xong thì nàng lập tức bị Hiên Viên Tuyệt ôm đi, cuối cùng còn quên nhìn lại hai cha con Goyard.

“Goyard tiểu thư không có việc gì, chỉ là tinh thân của phụ thân không được tốt nên nàng ấy ở Mị Âm các bồi ông!” Hoan Lạc vừa vén tóc cho Thiên Thanh Hoàng vừa đáp.

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cũng không hỏi nhiều, có một số việc tự mình giải quyết vẫn hơn, không sao là được rồi.

Khi Thiên Thanh Hoàng vừa ra khỏi phòng thì bỗng thấy một thân ảnh đứng trong đại điện, nhất thời nhíu mày: “Người này là ai?”

Một thân váy xanh biếc, một đầu tóc đen phủ tóc mai, nữ tử này đại khái khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn ôn uyển rất đẹp nhưng lại là dạng người Thiên Thanh không thích nhất!

Hoan Hỷ liếc người nọ một cái, nói: “Đó là hoàng tỷ của hoàng thượng, công chúa duy nhất trong Hiên Viên hoàng thất, trưởng công chúa Hiên Viên Lam, bất quá nàng ta đã gả cho Hàn Tướng quân làm vợ, thân phận nhất phẩm phu nhân. Hàn Tướng quân Hàn Vân Phi là cháu họ của thái hậu, nhưng lại do hoàng thượng tự mình đưa lên, thái hậu vẫn muốn mượn sức hắn nhưng đáng tiếc không thành công.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào đại điện, Hiên Viên Lam mắt thấy Thiên Thanh Hoàng liền lễ phép cười: “Cuối cùng đệ muội cũng dậy!”

Đệ muội? Thiên Thanh Hoàng vô cùng không thích cách xưng hô này, vung ống tay áo ngồi vào chủ vị: “Công chúa hẳn nên gọi bản cung là hoàng hậu!”

Sắc mặt Hiên Viên Lam hơi cứng đờ, nhưng lập tức dịu đi, vẻ mặt thân thiết nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, là thần phụ không phải, bất quá cũng chỉ vì thần phụ quá mức cao hứng a, dù sao hoàng thượng cũng chỉ có một hoàng tỷ, cho nên nhìn thấy hoàng hậu đương nhiên có chút kích động.”

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh trong lòng, lại là một nữ nhân trong ngoài không đồng nhất: “Công chúa đến đây có việc gì thế?”

Hiên Viên Lam thấy nàng cuối cùng nói chính sự liền hơi thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay Lưu quý phi thiết yến ở Ngự Hoa viên nên đặc biệt năn nỉ thần phụ đến thỉnh hoàng hậu tới dự, hi vọng hoàng hậu nương nương đừng chối từ.”

Lưu quý phi? Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Xem ra lần giáo huấn trước còn chưa đủ khắc sâu nên nhanh như vậy đã có trò mới.”

Hiên Viên Lam đã từng nghe về cách đối xử xủa Thiên Thanh Hoàng với phi tử, thậm chí ngay cả Hàn thái hậu cũng không nể mặt, cho nên nhất thời miễn cưỡng cười: “Hoàng hậu nương nương đừng so đo với họ. Dù các nàng có lợi hại thế nào thì chung quy vẫn phải xưng người một tiếng hoàng hậu, chuyện hậu cung cũng vĩnh viễn do người định đoạt.”

Thấy Thiên Thanh Hoàng không nói lời nào, Hiên Viên Lam có chút nóng nảy: “Hôm nay Lưu quý phi thiết yến kỳ thật là muốn thỉnh tội với hoàng hậu nương nương, cho nên mới đặc biệt nhờ thần phụ…”

Thỉnh tội? Thiên Thanh Hoàng gợi lên một nụ cười không rõ hàm súc, đứng dậy nâng bước: “Một khi đã vậy, bản cung cũng không còn băn khoăn.”

“Tạ hoàng hậu nương nương!” Hiên Viên Lam vui vẻ chạy nhanh đi theo, bên ngoài gió lạnh thổi, lúc này nàng ta mới phát lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc đối mặt với Hàn thái hậu, nàng ta còn không cảm nhận được áp lực lớn như thế.

Còn chưa tới Ngự Hoa viên đã nghe thấy thanh âm hi hi ha ha, xem ra hôm nay không thiếu người. Thiên Thanh Hoàng đi phía trước, chỉ dẫn theo hai tỷ muội Hoan Hỷ Hoan Lạc, thoạt nhìn còn không bằng một cung phi tùy ý ở đây.

Trong đình lớn, có vài người vây xung quanh Lưu quý phi cùng Trần quý phi, chuyện trò vui vẻ, rất êm ấm. Đột nhiên có một người phát hiện thấy thân ảnh của Thiên Thanh Hoàng, kinh ngạc lên tiếng: “A! Hoàng hậu tới!”

“Tham kiến hoàng hậu!” Tất cả đều không tình nguyện hành lễ, tuy không ai cam tâm để Thiên Thanh Hoàng làm hoàng hậu, nhưng thủ đoạn của Thiên Thanh Hoàng lại khiến mọi người thuần phục.

Tất cả đều quỳ xuống, chỉ có Lưu quý phi một tay vỗ bụng ngồi trên ghế, đắc ý nhìn Thiên Thanh Hoàng, ngoài miệng còn nói như thật có lỗi: “Nô tì đang mang thai, thái y nói không được có động tác quá lớn nên thỉnh hoàng hậu nương nương không trách!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn cái bụng không rõ của Lưu quý phi, lạnh lùng cười: “Lưu quý phi cứ ngồi cho tốt đi, miễn để người khác nói bản cung trách móc ngươi nặng nề.”

Nghe vậy, Lưu quý phi cười càng thêm đắc ý: “Hoàng hậu nương nương nói phải!” Sau đó làm bộ tức giận nhìn về phía người bên cạnh: “Các ngươi còn không mau đứng lên để hoàng hậu nhập tòa?”

Cái giá kia giống như nàng ta mới thật sự là hoàng hậu vậy. Thiên Thanh Hoàng cũng lười tính toán chi li, ngồi xuống vị trí bên cạnh rồi nói với người xung quanh: “Không nghe thấy Lưu quý phi nói sao? Chẳng lẽ muốn bản cung tự mình mời các ngươi?”

“Tạ hoàng hậu nương nương!” Mấy người lập tức đứng dậy ngồi vào bàn, Hiên Viên Lam cũng tìm một vị trí ngồi bên cạnh Thiên Thanh Hoàng.

“Nói đi! Tìm ta tới làm gì?” Thiên Thanh Hoàng không thích vòng quanh, trực tiếp hỏi.

Lưu quý phi không nghĩ Thiên Thanh Hoàng sẽ trực tiếp như vậy, hơi sửng sốt rồi lập tức cười yếu ớt: “Tỷ tỷ nói gì vậy a, vì muội muội sợ tỷ tỷ luôn ở trong Tê Phượng buồn chán nên mời tỷ tỷ ra ngoài nói chuyện với chúng muội chút mà, đông người cũng náo nhiệt!”

Sắc mặt Thiên Thanh Hoàng phát lạnh: “Bản cung không có muội muội!”

Lưu quý phi cứng đờ: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Trong hậu cung đều xưng hô như vậy mà?”

Thiên Thanh Hoàng vỗ mạnh lên bàn một tiếng, rượu trong ly cũng sánh ra ngoài: “Nghe không hiểu lời của bản cung sao?”

Lưu quý phi thấy Thiên Thanh Hoàng thật sự tức giận nên hơi sợ: “Hoàng hậu…”

Thiên Thanh Hoàng bình phục tâm tình một chút, nâng chén rượu nhấp một ngụm mới nói: “Không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục!”

Hiên Viên Lam thấy không khí không ổn, trong mắt hiện lên tính kế, ngẩng đầu khéo cười yếu ớt: “Hình như tâm tình của hoàng hậu không được tốt? Lúc thần phụ đến có thấy bên hồ Bích Long đối diện có vài nhánh hoa mai sắp nở, nhìn cũng không tệ, không bằng chúng ta cùng đi xem đi!”

“Được! Được!” Không biết là ai lên tiếng đầu tiên, mọi người đều đứng dậy đi về phía Bích Long hồ.

Tâm tình của Thiên Thanh Hoàng vẫn không được tốt đi cùng, hiện tại đã là cuối năm, nhưng Tây Hạ vẫn không thấy tuyết rơi, nếu như bây giờ là Đông Hán thì có lẽ đã trắng xóa một mảnh.

“Tâm tình của hoàng hậu nương nương không được tốt sao?” Không biết từ khi nào Hiên Viên Lam đã đi đến bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu, trong lòng cười lạnh, nàng ta nghĩ Thiên Thanh Hoàng nàng dễ bị lừa như vậy sao? Cho dù nàng ta có che giấu thế nào thì vẻ tính kế kia cũng không thoát khỏi mắt nàng.

“Không có việc gì!” Thản nhiên lên tiếng, Thiên Thanh Hoàng không nói thêm nữa, Hiên Viên Lam cũng không dám mở miệng, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc, chỉ có thanh âm mấy người phía trước trêu đùa.

Bích Long hồ là hồ nhân tạo khoảng một nghìn mét vuông, nước trong hồ là nước dẫn từ suối, màu sắc xanh biếc như khối ngọc bích thiên nhiên nên cũng vì vậy mà có cái tên hiện tại.

Lúc này, mặt nước của Bích Long hồ đã kết thành một tầng băng mỏng, không chú ý thì sẽ không nhìn ra: “Xem ra tuyết sắp rơi.”

“Đúng vậy, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, ngay cả mặt hồ cũng kết băng thì có lẽ sẽ có tuyết. Ở Tây Hạ đã nhiều năm rồi không thấy tuyết a.” Hiên Viên Lam cảm thán nói.

Thiên Thanh Hoàng không trả lời, lại thấy mấy người bên kia đã tìm được gốc mai mà Hiên Viên Lam nói. Trên mấy nhánh cây không lá, quả nhiên có vài nụ hoa trắng trắng, có lẽ đến khi tuyết rơi, chúng sẽ nở.

Đột nhiên, Hiên Viên Lam giữ chặt tay Thiên Thanh Hoàng, mời nói: “Hoàng hậu nương nương cũng đến xem đi.”

Thiên Thanh Hoàng không cự tuyệt, đi theo nàng ta lên phía trước, nhưng cũng không vui vẻ giống như những người khác. Hầu hết mọi người đều thích mai, chỉ đáng tiếc là Thiên Thanh Hoàng lại thích anh túc xinh đẹp tận cùng. Đỏ tươi như máu, đường hoàng mỹ lệ nhưng hàm chứa kịch độc, khiến cho người ta không thể kháng cự.

“Oa! Ở đây có một đóa nở rồi này!” Lưu quý phi kinh ngạc kêu lên, đi tới gần mặt hồ nhìn chăm chú cành mai xa nhất. Đúng là nếu nhìn kỹ thì thật sự có thể phát hiện một đóa sắp nở, thoạt nhìn rất đẹp.

Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng cảm giác được có người đang tới gần mình, theo bản năng phản xạ dời đi, chỉ thấy Hiên Viên Lam ngã về phía trước vừa vặn đâm vào lưng Lưu quý phi, nhất thời, bi kịch đã xảy ra!

“A…” Cùng với tiếng thét chói tai của Lưu quý phi, thân thể nàng ta cũng “ùm” một tiếng rơi vào hồ nước, mặt nước kết băng vỡ lớn một khoảng, cả người không ngừng ngụm lặn: “Cứu mạng a… Cứu mạng a…”

“Không ổn không ổn rồi! Quý phi nương nương rơi xuống nước rồi!”

“Người đâu! Mau tới đây! Quý phi rơi xuống nước rồi!” Không biết là ai phản ứng đầu tiên, mọi người lập tức bắt đầu ồn ào, nhưng lại không có ai nhảy xuống cứu Lưu quý phi, đây chính là nhân tính a!

“Cứu mạng…” Lưu quý phi liên tục vùng vẫy, trong lòng lo lắng nhưng lại không có cách nào, mà cung nữ của nàng ta muốn đi lên lại bị người có ý ngăn bên ngoài.

“Không phải ta, không phải ta…” Hiên Viên Lam đột nhiên hoàn hồn, lập tức điên cuồng kêu to, hình như đã bị dọa.

Thiên Thanh Hoàng mắt lạnh nhìn hết thảy, đợi tới khi Lưu quý phi sắp chìm xuống mới phi thân chuồn chuồn lướt nước kéo nàng ta lên, tùy tay quăng qua một bên.

“Người đâu! Mau mời ngự y…” Nhất thời, ngự hoa viên lại loạn lên.

Ngự y còn chưa tới thì một cỗ máu tươi đã từ giữa hai chân Lưu quý phi chảy ra, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, rất nhiều người nhìn một màn này không có thương tâm, cũng không có đau lòng, mà chính là mừng thầm!

Cuối cùng cũng đem được Lưu quý phi hồi tẩm cung, thái y bắt mạch xong thì vẻ mặt tiếc hận: “Hồi hoàng hậu nương nương, đứa nhỏ của quý phi nương nương đã không còn!”

Thiên Thanh Hoàng cứng đờ, tuy đã sớm biết đáp án này, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm giác mất mát. Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm của thái giám: “Thái hậu nương nương giá lâm!”

“Tham kiến thái hậu!” Tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ, ngoại trừ Thiên Thanh Hoàng.

“Có chuyện gì vậy?” Thái hậu nhìn đám người đang quỳ, lớn tiếng quát hỏi, ánh mắt sắc bén bắn thẳng tắp về phía Thiên Thanh Hoàng, giống như muốn khẳng định nàng là hung thủ.

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Không phải thái hậu đã nhìn thấy rồi sao?”

Sắc mặt Hàn thái hậu băng hàn nhìn những người khác: “Ai nói cho ai gia xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải ta… Không phải ta…” Đúng lúc này, Hiên Viên Lam phát điên chạy ra, ôm chân Hàn thái hậu chân, trong miệng không ngừng nỉ non: “Không phải ta… Không phải ta…”

Nhìn một màn này, Trần quý phi đứng một bên ‘hảo tâm’ giải thích: “Hồi thái hậu, lúc ấy Lưu quý phi đang nhìn đóa mai nở rộ bên hồ thì thấy trưởng công chúa ngã xuống trên người nàng, cho nên Lưu quý phi mới vô ý rơi vào trong nước, đứa nhỏ cũng bởi vậy mà không thể giữ.”

“Không phải ta…” Hiên Viên Lam ôm chặt chân Hàn thái hậu: “Thái hậu, lúc ấy có người đã đẩy ta, cho nên thân thể ta mới không vững lao về phía trước, thật sự không phải ta!”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, thì ra Hiên Viên Lam đột nhiên không điên nữa là chờ lúc này…

“Lúc ấy là ai ở bên người trưởng công chúa?” Hàn thái hậu đảo mắt nhìn mọi người, lớn tiếng hỏi.

Thanh âm một cung nữ nhát gan nhu nhu vang lên: “Nô tỳ… Nô tỳ thấy… người đó là… là hoàng hậu…” Dứt lời, cả người mạnh mẽ quỳ xuống, thân mình phủ phục lạnh run.

“Hoàng hậu!” Hàn thái hậu quát lớn, quay đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng hậu còn lời gì muốn nói sao?”

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Thái hậu nương nương tới thật nhanh.” Cung điện của thái hậu cách nơi này ít nhất phải hai khắc, vậy mà bà ta không đến nửa khắc đã tới, tốc độ này thật sự không phải người thường có thể so được.

Thái hậu mặt không đổi sắc, làm như không nghe thấy lời của Thiên Thanh Hoàng, xoay người nhìn về phía mọi người: “Hoàng hậu có ý đồ mưu hại con nối dòng của hoàng tộc, đây là tội lớn nhất! Người đâu! Bắt lại cho ai gia!”

“Xoẹt xoẹt…” Vô số đao kiếm nháy mắt rời khỏi vỏ, hàn quang dày đặc, xem ra lần này thái hậu đã chuẩn bị tốt, không giết được nàng quyết không từ bỏ.

“Hoan Hỷ, Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng không quan tâm nhíu mày gọi.

“Dạ!” Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc lập tức nhảy ra trước mặt Thiên Thanh Hoàng, không biết từ đâu rút ra hai thanh kiếm, khuôn mặt oa nhi không đổi sắc, đôi mắt trong suốt ẩn chứa sát ý lạnh như băng.

“Hoàng hậu! Ngươi dám kháng chỉ?” Hàn thái hậu đã có kinh nghiệm về sự lợi hại của Hoan Hỷ, Hoan Lạc, cho nên trong lòng hơi run.

“Kháng chỉ?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Ở Tây Hạ này, ngoại trừ lời của Hiên Viên Tuyệt, bây giờ bản cung mới biết lời của thái hậu cũng là thánh chỉ!”

“To gan! Thiên Thanh Hoàng ngươi…” Hàn Thái Hậu chỉ vào mặt Thiên Thanh Hoàng, lại không biết nên nói gì, cường sợ hoành, hoành sợ không muốn sống, Thiên Thanh Hoàng không sợ cái gì cả, nhưng Hàn thái hậu lại có điều cố kỵ, cho nên bà ta muốn đấu với Thiên Thanh Hoàng thì vĩnh viễn đều thua cuộc.

“A…” Một tiếng thét chói tai vang lên, lại thấy Hiên Viên Lam vốn quỳ trên đất bị Thiên Thanh Hoàng nắm trong tay như nhấc một con gà con, Thiên Thanh Hoàng cúi thắt lưng nhìn thẳng ánh mắt bối rối của nàng ta: “Có người đẩy ngươi à? Là bản cung sao? Hoa mai bên Bích Long hồ thật sự rất đẹp đi?”

“Ô ô…” Thiên Thanh Hoàng còn chưa nói xong, Hiên Viên Lam đã kinh hãi khóc lớn.

“Còn các ngươi nữa!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng quét mắt nhìn đám cung phi cùng cung nữ lạnh run trên đất: “Các ngươi thấy sao? Thấy cái gì? Nói cho bản cung biết, lần này bản cung sẽ cho các ngươi nhìn rõ ràng!”

“Ngô… Hoàng hậu nương nương tha mạng!” Một người tiếp một người quỳ xuống, khí thế cường đại đang ở trước mặt, bọn họ không thể không cúi đầu, lúc này mới hiểu rõ mình đã chọc phải người không thể chạm.

“Hoàng hậu ngươi…” Hàn Thái Hậu khiếp sợ, bà ta không ngờ Thiên Thanh Hoàng mới nói hai ba câu đã đánh tan phòng tuyến của những người này, làm cho tất cả ngoan ngoãn thần phục.

Thiên Thanh Hoàng không thèm để ý, quăng Hiên Viên Lam về phía cây cột gỗ bên cạnh, nhưng cũng may cho nàng ta là nàng không vận nội lực. Toàn bộ đại điện chỉ có thanh âm ‘ba ba ba’ vang lên, Hiên Viên Lam còn chưa kịp kêu thảm đã bị Thiên Thanh Hoàng đánh cho hôn mê bất tỉnh. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn thay đổi, mọi người đều như rơi vào hầm băng, nửa thanh âm cũng không phát ra được.

Mà bên kia, thái giám tổng quản An công công vội vàng chạy vào Ngự Thư phòng: “Hoàng thượng! Có việc lớn không tốt rồi!”

Hiên Viên Tuyệt không ngẩng đầu: “Chuyện gì mà kích động thế?”

An công công thật vất vả mới hô hấp bình thường được: “Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương đẩy quý phi vào trong hồ, làm Lưu quý phi sảy thai!”

“Không sao!” Dù sao cũng không phải con hắn, sớm hay muộn đều phải chết!

An công công hết lời để nói, lúc này, một thái giám khác lại nhanh chóng chạy vào: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương đánh công chúa!”

Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu, ngữ khí sốt ruột: “Tay hoàng hậu có làm sao không?”

“Ách? Không có việc gì!” Thái giám kia lập tức không phản ứng được, bất quá chuyện nên quan tâm không phải cái này a!

“Vậy thì không cần quản, nàng muốn đánh thì cứ để nàng đánh!” Đám người đó nên được giáo huấn một chút.

“…” Hai người im lặng không nói, tốt xấu gì đó cũng là nhất quốc công chúa a!

Bên này im lặng không nói gì, còn bên kia lại ầm ĩ cả lên, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc hai người đồng thời nhảy về phía sau thị vệ của Hàn thái hậu, tay nâng kiếm lạc, máu văng đầy đất.

“A…” Đám tần phi chưa gặp qua trường hợp máu tanh như vậy, người người đều sợ hãi lui tới góc phòng, mà Hàn thái hậu nhìn thủ hạ bị giết thì lại tức đến phát run: “Thiên Thanh Hoàng! Ngươi dám hạ thủ?”

Lần này, trả lời bà ta không phải Thiên Thanh Hoàng, mà là Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc, hai người lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, ánh mắt thị huyết khiến những người xung quanh run rẩy: “Muốn chạm vào tiểu thư chính là tự đi tìm đường chết!”

Thủ hạ mình tỉ mỉ đào tạo đã bị giết sạch, Hàn thái hậu không còn nhịn được, nhặt lên một cây kiếm trên mặt đất, lao về phía Thiên Thanh Hoàng. Thiên Thanh Hoàng dễ dàng nắm chặt thân kiếm, nhẹ nhàng động tay, theo thanh âm thanh thúy vang lên, kiếm gãy đôi!

“Không biết tự lượng sức!”

“Thiên Thanh Hoàng! Ta muốn giết ngươi!” Hàn thái hậu không còn lý trí, tất cả đã bị Thiên Thanh Hoàng kích thích phát điên!

Thiên Thanh Hoàng mâu quang phát lạnh, một chưởng mang theo huyết quang đánh ra, thân mình Hàn thậu hậu liền như diều đứt dây bay ra ngoài, ở trong không trung lưu lại một đường máu rồi ngã vào giữa đám thi thể của thủ hạ.

“Tiểu thư!” Giết xong người cuối cùng, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc trở lại bên người Thiên Thanh Hoàng, hai thân y phục hồng nhạt vẫn sạch như mới, khuôn mặt rõ ràng oa nhi, nhưng trong mắt những người xem lại như ma quỷ!

Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng đảo qua đám phi tần cùng cung nhân trốn trong góc, thanh âm lạnh lùng uy nghiêm: “Nếu muốn sống thì lập tức cút về nhà cho ta, bằng không người tiếp theo sẽ là các ngươi.”

Tất cả đều run lên, không nói gì, nhưng ý chí muốn rời đi lại vô cùng kiên định!

“Mang thái hậu về cung, ngoại trừ phi tần, những người còn lại… giết!” Thiên Thanh Hoàng nói xong liền xoay người dẫm lên máu tươi rời đi, đối với thanh âm la hét cầu cứu phía sau mắt điếc tai ngơ. Người không phạm ta ta không phạm người, tất là đều do bọn họ tự tìm!

Hầu hết phi tần đều bị trục xuất khỏi cung, thái hậu đang bị trọng thương thì bị giam lỏng, hoàng cung chết đi một phần lớn cung nữ thái giám, mà chuyện Đông Hán công chúa chết ngoài ý muốn cũng không có ai giải quyết, mắt thấy đã sắp qua năm mới, có lẽ đây sẽ một năm rất áp lực, so với ngày ấy Hiên Viên Tuyệt sát huynh đoạt vị cũng không sai biệt lắm!

“Tuyệt! Tuyết rơi rồi!” Thiên Thanh Hoàng tựa vào lòng Hiên Viên Tuyệt nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, nghe nói lúc tuyết rơi chính là thời gian thuần khiết nhất, trong suốt, trắng noãn.

“Ừ! Hoàng Nhi lạnh không?” Hiên Viên Tuyệt kéo kín chiếc áo hồ cừu trên người Thiên Thanh Hoàng

“Tuyệt! Sắp qua năm mới rồi!” Thiên Thanh Hoàng tựa đầu vào hõm vai của Hiên Viên Tuyệt, tựa như một con mèo nhỏ đã ăn no.

“Hoàng Nhi muốn qua năm mới như thế nào?” Trước kia hắn chưa bao giờ quan tâm đến năm mới, nhưng năm nay lại không giống vậy, bởi vì năm nay có Hoàng Nhi ở cùng hắn, cho nên hắn đột nhiên có chút chờ mong.

“Ta cũng không biết! Nhưng có chàng là được rồi!” Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu, hai mắt trong suốt nhìn Hiên Viên Tuyệt, sau đó ánh mắt trượt đến bạc môi khiêu gợi, dưới sự chờ mong của Hiên Viên Tuyệt hơi tiến lên ấn xuống.

Cảm giác có bờ môi mềm mại chạm vào khiến tâm tư của Hiên Viên Tuyệt điên lên, nếu là trước đây thì khẳng định hắn sẽ hung hăng ngăn chặn rồi hôn thật sâu, nhưng hiện tại hắn lại thầm nghĩ muốn hôn như vậy, không sâu, nhưng tình nùng!

“Tuyệt! Vì sao chàng không cần ta?” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên hỏi, đêm đại hôn kia là vì nàng ngủ nên không làm được, nhưng đại hôn đã qua rất lâu rồi mà mỗi ngày Hiên Viên Tuyệt chỉ dừng lại ở ôm hôn thân mật, một chút động tác dư thừa cũng không có, làm nàng không thể không nghi hoặc. Không phải nàng háo sắc a, chỉ là thấy không bình thường thôi.

Hiên Viên Tuyệt nghe vậy sửng sốt, lập tức cười yếu ớt: “Nàng nghĩ gì vậy? Không phải ta không cần nàng, mà vì thái y nói lần đầu tiên của nàng mới đến, không thể làm nàng bị thương… Tuy rằng ta rất rất muốn nàng, nhưng không thương tổn đến nàng lại là điều kiện tiên quyết!”

“Tuyệt…” Thiên Thanh Hoàng ôm cổ Hiên Viên Tuyệt, trong mắt không che giấu cảm động, nam nhân này a…

“Chẳng lẽ Hoàng Nhi đã không nhịn nổi mà muốn ăn trẫm rồi?” Trong con ngươi sâu thẳm hiện lên ý cười xấu xa, trêu chọc nói.

Chút cảm động trong lòng Thiên Thanh Hoàng nháy mắt biến mất sạch sẽ, liếc hắn một cái: “Ta không thèm.”

“Ha ha!” Thấy nàng thẹn quá hóa giận, Hiên Viên Tuyệt vui vẻ cười ra tiếng, trong ngực rung động mãnh liệt.

Hai người ôm nhau đứng chung một chỗ, hạnh phúc mỉm cười, tức giận nhưng lại mang theo yêu thương, thoạt nhìn rất hài hòa duy mỹ.

Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, bởi vì khi Thiên Thanh Hoàng nghe tin Hoan Lạc báo lên, khuôn mặt liền tối tăm.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì?” Hiên Viên Tuyệt ôm nàng, lo lắng hỏi.

“Tiểu tử Đông Phương kia đã bị người của Tử Hà thành bắt đi, mấy ngày nay sống chết không rõ, Tử Tiêu cùng Tử Tính đã tới nhưng vẫn không tìm thấy người.” Nhớ đến Đông Phương Mạc, lời nói của Thiên Thanh Hoàng không tự giác được quan tâm hơn vài phần.

“Nàng muốn đi sao?” Hiên Viên Tuyệt có chút mất mát, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cả đi cả về phải mất hơn một tháng, có lẽ sẽ sớm qua thôi…

“Ta phải đi!” Thiên Thanh Hoàng quay lại ôm Hiên Viên Tuyệt, cắn lên khuôn mặt tuấn tú một ngụm: “Ta cũng muốn cùng chàng vui vẻ qua năm mới, nhưng ta không thể bỏ mặc Đông Phương, hắn là bằng hữu cũng là người thân của ta, ta phải đi cứu hắn!”

“Ta biết rồi. Cẩn thận một chút, nhớ về sớm đấy!” Hiên Viên Tuyệt biết có khuyên cũng không được nên không có cảm xúc quá lớn, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Thanh Hoàng như muốn nhét nàng vào lòng.

Dưới ánh mắt không tha của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng dần dần biến mất trong làn tuyết trắng. Hắn đứng nhìn phương hướng nàng rời đi, lần đầu biết thế nào là chua xót khi ly biệt! Lúc này, An công công vội vàng chạy tới: “Hoàng thượng! Không ổn rồi! Không thấy Thất hoàng tử đâu!”

Ngược lại với An công công sốt ruột, Hiên Viên Tuyệt không chớp mắt nói: “Mặc kệ đi!” Có tiểu tử đó ở bên cạnh nàng, hắn rất yên tâm!

Mà bên trong xe ngựa, chủ tớ ba người đồng thời nhíu mày nhìn cái kẻ không biết từ đâu chui ra.

“Sao ngươi lại ở đây?” Hoan Hỷ trừng mắt với hắn, vẻ mặt ghét bỏ.

Hiên Viên Địch ủy khuất ngồi trong góc, tựa như một nàng dâu nhỏ chọt chọt ngón tay: “Hoàng tẩu! Người để ta đi theo đi mà. Hơn nữa người đã đồng ý dạy võ công cho ta rồi còn gì…”

“Nhưng ngươi cũng không thể mặt dày bám đuôi a!” Hoan Hỷ lườm hắn, mắt to tràn ngập bất mãn.

Hiên Viên Địch cuối cùng cũng hung hăng trừng lại: “Cái đồ bánh bao thối nhà ngươi, ngươi bớt nói thì sẽ chết à!”

Lại nghe được hai từ ‘bánh bao’, Hoan Hỷ tạc mao: “Cái đồ hỗn đản thối nhà ngươi. Đây là tiểu thư nhà ta, ta có quyền nói!”

“Nàng là hoàng tẩu của ta!”

“Nàng là tiểu thư nhà ta!”

“Được rồi! Dừng lại ở đây đi!” Thiên Thanh Hoàng cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm tới hai kẻ cứ há mồm ra là lại phân cao thấp kia, trong lòng chỉ cười khẽ, náo nhiệt như vậy cũng không tệ.

“Hoan Lạc! Nói tin tức xấu đi!” Thiên Thanh Hoàng lắc đầu vứt bỏ sự ảnh hưởng của Hiên Viên Tuyệt, sao vừa mới đi mà đã nhớ rồi?

“Người của chúng ta chỉ tra được Tam sư thúc bị bắt vào phủ của thành chủ Tử Hà thành, mà Tử Hà thành đã nhiều ngày treo lụa hồng, không biết là vì sắp tới năm mới hay là vì có việc vui!”

“Không phải bị ép bái đường chứ?” Thiên Thanh Hoàng nghĩ đến nha đầu Thu Thanh Nhi mà Đông Phương Mạc vẫn thí điên thí điên tránh né.

“Cũng có thể!” Hoan Lạc nheo mắt nói.

“Ngô! Sớm biết như vậy ta đã mang Goyard theo, cho dù không đánh lại cũng làm một đống người tức chết.” Nhớ tới lần trước Goyard làm Thu Thanh Nhi tức giận giơ chân, Thiên Thanh Hoàng vẫn không nhịn được muốn cười.

Hoan Hỷ mím môi nói: “Đại thành chủ của Tử Hà thành là Thu Thủy Ly, hắn có một nam một nữ, nữ nhi là Thu Nhược Yên, Võ lâm đệ nhất mỹ nhân, con trai là Thu Triển Hạo, nghe nói cũng rất khá, có khả năng sẽ là người được chọn tiếp theo. Nhị thành chủ Thu Thủy Hà chỉ có một nữ nhi Thu Thanh Nhi là bảo bối. Cho nên chuyện gì cũng sủng ái vô pháp vô thiên, nuôi dưỡng lên cái tính điêu ngoa bốc đồng kia. Cho dù nàng ta có muốn trói Tam sư thúc lại để ép thành thân cũng không phải không thể!”

“Hi vọng đợi khi chúng tới, Tam sư thúc vẫn còn trong sạch.”