Tung Hoành Cổ Đại

Chương 173: Nàng là một ác ma



Sáng sớm ngày hôm sau Thiên Sơn cũng về cung, nghe lời Bát Nương nói, nàng ta vui vẻ nhảy nhót, ôm lấy Ôn Yến, phấn khởi nói: “Tốt quá rồi tốt quá rồi, ta có tiểu chủ tử rồi.”

Bát Nương cười nói: “Xem ngươi vui vẻ như thể bản thân mình mang thai vậy, chủ tử xem xem ngày nào là ngày lành tháng tốt thì gả nàng ấy đi đi.”

Mặt Thiên Sơn đỏ lên, xì một tiếng về phía Bát Nương: “Nói linh tinh gì vậy, ai nói muốn gả cho tên ngốc đó, chàng ấy còn chưa qua thời gian khảo nghiệm của ta đâu.”

Thanh Nhi ngồi bên cạnh cười nói: “Tên ngốc đó là ai? Vừa rồi Bát Nương cô cô cũng không nói sẽ gả nàng cho tên ngốc nào mà? Không biết tên ngốc mà cô nương Thiên Sơn nhìn trúng là ai ta?”

Mặt Thiên Sơn lập tức đỏ ửng, giận dữ nói: “Được rồi được rồi, các người đều hùa vào cười ta, nói ta, muốn gả thì gả Bát Nương trước đi, nàng ấy lớn tuổi rồi, nếu còn không gả sợ rằng đến trứng cũng không còn mà rụng đâu.”

Bát Nương cười đánh nàng ấy: “Xấu quá đi, ta chỉ đùa thôi mà!”

Ôn Yến cười nhìn mấy người họ đùa giỡn hihi haha, tay đặt lên bụng, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã được niềm vui thay thế, gạt tất cả sang một bên, cô rất mong chờ đứa bé này, mong chờ con của cô và Tống Vĩnh Kỳ.

Gần giữa trưa, bên phía Vĩnh Minh cung truyền tin tới nói rằng Hoàng thượng hạ chỉ, sắc phong Khanh Nhi làm Hoàng quý phi.

Tin tức truyền tới Thải Vi cung, Ôn Yến còn chưa nói gì, Thiên Sơn đã kêu la như sấm, nhấc kiếm lên nói: “Nếu nàng ta chưa chết thì để ta chém một nhát cho nàng ta chết luôn, không thể để sống trên đời này hại người được nữa!”

Bát Nương vội vàng kéo nàng ấy lại: “Cô nương tốt của ta, bây giờ ngươi đi há chẳng phải càng làm khó chủ tử sao? Hoàng thượng sẽ nhìn nàng ấy thế nào? Người khác sẽ nhìn nàng thế nào? Hơn nữa, thánh chỉ đã hạ rồi, sao có thể thay đổi được nữa?”

Thiên Sơn tức giận nói: “Hoàng thượng đã từng hạ thánh chỉ phong nàng ta làm công chúa, cũng từng nói muốn phong chủ nhân làm Hoàng hậu, nhưng bây giờ thì sao? Công chúa trở thành Hoàng quý phi, Hoàng hậu thì thành cái gì?”

Thanh Nhi cũng kéo Thiên Sơn lại, nói: “Hoàng thượng hạ thánh chỉ này, chỉ sợ nàng đã không chịu nổi, chúng ta đừng chơi đùa nữa, tránh gây phiền phức.” Nói xong, nháy mắt ra dấu với Thiên Sơn rồi lại nhìn Ôn Yến.

Thiên Sớn quay đầu nhìn Ôn Yến, lúc này mới bình tĩnh lại, hạ kiếm xuống, ngồi xổm bên Ôn Yến nói: “Chủ nhân, người đừng đau lòng quá, có lẽ Hoàng thượng thấy nàng ta sắp chết nên mới tuỳ tiện hứa hẹn thôi, cái danh Hoàng quý phi này nàng ta thật sự là không có phúc khí!” Loading...

Ôn Yến chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi không nói gì nữa. Trầm mặc rất lâu cô mới mới chậm rãi đứng lên, mệt mỏi nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một lát, các ngươi không cần vào đâu!”

Thiên Sơn không yên tâm, muốn đi theo, Bát Nương kéo nàng ấy lại, nhẹ giọng nói: “Để nàng yên tĩnh một lát!”

Trong mắt Thiên Sơn hiện lên một tia oán hận, thấp giọng nói: “Nếu nàng ta không chết thì để ta tiễn nàng ta một đoạn đường!”

Ánh mắt Thanh Nhi đau khổ, đi ra ngoài ngồi trước hành lang, trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Khanh Nhi, gian kế của ngươi rốt cuộc cũng thực hiện được, nhưng ta lại kìm nén không vạch trần ngươi với sư huynh, chàng ấy quan tâm ngươi như vậy, nếu như để chàng biết ngươi là một kẻ ác độc thế này thì chàng sẽ đau lòng thất vọng đến mức nào?

Ôn Yến nằm lên giường, trong lòng khó chịu không nói thành lời. Cô cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống.

Cứ vậy đi, mặc dù nói chàng không yêu Khanh Nhi, nhưng tình cảm chàng dành cho Khanh Nhi lại rất sâu đậm, rất sâu đậm, sâu đậm đến mức che mất tình cảm dành cho cô. Hai loại tình cảm khác nhau, cô không muốn sẽ có xung đột nhưng trên thực tế, bây giờ lại chính là xung đột.

Chàng lại có thêm một thê tử nữa, Nhu phi, Trần Vũ Trúc, Khanh Nhi vậy mà bản thân cũng không rời không bỏ, không danh không phận ở bên chàng, cuối cùng có được thứ gì? Nhớ đến ánh mắt ngày chàng bế Khanh Nhi đi, mang theo sự chỉ trích và oán hận sâu sắc, chàng không tin cô. Có lẽ, đáy lòng chàng, Khanh Nhi quan trọng hơn mình rất nhiều.

“Con à, con đến thật không đúng lúc!” Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu. Nói xong nước mắt liền không ngăn được tuôn rơi.

Khóc một hồi lâu, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại sắc trời đã tối.

Cạnh giường có một người đang ngồi đưa lưng về phía cô, bóng lưng quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến nỗi kích thích tuyến lệ của cô.

Cô không thể giả vờ ngủ được, nhẹ nhàng hỏi: “Khanh Nhi đỡ hơn chưa?”

Tống Vĩnh Kỳ quay người lại, ánh mắt có chút lạnh lùng, có chút đau khổ, chàng cứ nhìn yên lặng Ôn Yến như vậy, cười khổ: “Nàng không nên kích thích nàng ấy, nàng hại nàng ấy rồi!”

Tim Ôn Yến như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, sau đó lại chà xát, đau đến mức khiến cô dường như nói không ra lời.

Rất lâu sau, cô mới nặn ra một nụ cười mỉa mai: “Ta kích thích nàng ta? Ta hại nàng ta?”

Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô chằm chằm: “Lẽ nào không phải sao? Nếu nàng không kích thích nàng ấy thì nàng ấy sẽ không có hành vi quá khích như vậy, hơn nữa với thân thủ của nàng, nàng ấy muốn tự sát thì nàng hoàn toàn có thể ngăn cản. Ôn Yến, có phải từ đáy lòng nàng, nàng muốn nàng ấy phải chết đúng không?”

Ôn Yến chỉ cảm thấy như có dòng máu nóng xông thẳng lên đầu, vành mắt cũng nóng lên, dường như cô nói mà không cần suy nghĩ: “Đúng thế, ta muốn nàng ta chết, tốt nhất là chết luôn đi!”

Một cái tát rơi xuống mặt cô, đầu Ôn Yến nghiêng sang một bên, không phải cô không tránh được mà cô không muốn tránh, cứ vậy đi, để bản thân chết tâm rời khỏi đây, nhưng trong lòng lại đau đớn rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức cô không thể ngăn được nước mắt và ánh mắt khó có thể tin được.

Tống Vĩnh Kỳ ảo não nhìn tay mình, chàng cũng không biết vì sao mình lại ra tay đánh cô, chàng cúi đầu nói: “Thật xin lỗi…” Chàng đưa tay ôm lấy cô, cằm tì lên trán cô, đau lòng nói: “Ngự y nói nàng ấy có lẽ không qua được đêm nay, Ôn Yến, nàng có hiểu không? Trong lòng trẫm rất để ý nàng ấy, trẫm đang nghĩ, cho dù nàng ấy làm sai chuyện gì, trẫm đều có thể tha thứ, chỉ cần nàng ấy có thể sống thì cho dù nàng ấy muốn ngôi vị Hoàng hậu, trẫm cũng có thể cho, trẫm biết trong lòng nàng không phải thật sự muốn nàng ấy chết, nàng không phải người ác độc như vậy, đúng không?”

Ôn Yến gần như muốn bật cười, cho dù đau lòng đến toàn thân không có cảm giác nhưng cô vẫn muốn cười, nàng ta muốn ngôi vị Hoàng hậu cũng cho nàng ta, Tống Vĩnh Kỳ, chàng vứt ta đi đâu rồi?

Cô nhẹ nhàng đẩy chàng ra, nhìn chàng rồi lặng lẽ nói: “Chàng sai rồi, ta thật sự muốn nàng ta chết, ta hận nàng, thật sự rất hận! Ta cũng không biết vì sao mình lại độc ác như vậy, nhưng ta thật sự muốn nàng ta phải chết.”

Tống Vĩnh Kỳ dường như là hung ác nhìn cô chằm chằm, một lúc sau chàng mới âm trầm nói: “Nếu như nàng thật sự nghĩ vậy thì ta rất thất vọng về nàng, đồng thời, ta nghĩ có lẽ Khanh Nhi cũng không nói dối, là nàng hại chết Trần Vũ Trúc!”

Ngực như bị ai đó nặng nề đánh xuống một quyền, đau đến não cô trong nháy mắt mất đi khả năng suy nghĩ, trở nên trống rỗng.

Cô hại chết Trần Vũ Trúc? Là cô hại chết Trần Vũ Trúc? Chàng cứ như vậy nhìn cô?

Cô cười duyên dáng, nét mặt tươi như hoa: “Ta là người ác độc như vậy, chàng nên giết ta từ sớm, hoặc là đuổi ta khỏi cung mới phải.”

Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cô: “Trần Vũ Trúc có phải là nàng hại chết hay không?”

“Thật nực cười, chàng đã định tội rồi còn đến hỏi ta làm gì? Nếu ta nói không phải ta thì chàng có tin không?” Ôn Yến cười nhạo rồi dừng một chút: “Nhưng, Khanh Nhi cũng không nói sai, quả thật ta đã hại Trần Vũ Trúc!” Cô hại Trần Vũ Trúc, cô nên giết Khanh Nhi sớm hơn, giết nàng ta rồi, Trần Vũ Trúc sẽ không phải chết, cô cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Tống Vĩnh Kỳ đau đớn hít vào một hơi: “Ôn Yến, nàng thật tàn nhẫn!”

Ôn Yến nói: “Đúng vậy, ta rất tàn nhẫn, bây giờ có phải chàng nên hạ chỉ giết ta không?”

Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, sự đau lòng trong mắt hiện lên rất rõ ràng, chàng hung hăng nhìn cô chằm chằm, trong mắt quả thật lướt qua một tia sát ý, nhưng, cuối cùng chàng vẫn quay mặt đi rồi nói: “Nàng biết, ta sẽ không bao giờ giết nàng, cũng không bao giờ để nàng rời đi, cho dù biết rõ nàng là một người ác độc như vậy, ta vẫn giữ nàng lại bên người.”

Nước mắt Ôn Yến lặng lẽ tuôn rơi, lời này còn khiến cô đau lòng hơn bất kỳ lời nào trước đó. Chàng yêu cô, cô biết, nhưng chàng không tin cô, cô cũng biết. Hai người ở bên nhau, nếu không có lòng tin tưởng thì có còn cần thiết ở bên nhau không? Những ngày tháng sau này, chỉ có đau lòng chứ không có hạnh phúc.

Người đàn ông trước mắt đã từng là người cô dùng cả tính mạng để yêu, đời này cô không dứt bỏ được, nhưng không dứt được thì thế nào? Hai người đã định sẵn không thể bước tiếp rồi.

Chàng ôm cô vào lòng thật chặt, hơi thở nhanh hơn: “Ta biết trong lòng nàng nghĩ gì, nàng muốn rời khỏi ta đúng không? Nhưng ta nói cho nàng biết, đừng có mơ, đời này nàng đừng mong có thể rời đi, cho dù là hận, ta cũng phải giữ nàng bên cạnh để hận.”

Ôn Yến ôm lấy chàng, nước mắt lăn xuống thật nhanh, cô đau khổ nói: “Tống Vĩnh Kỳ, chàng đi đi, đi tìm Khanh Nhi, đừng đến đây nữa, đối xử với nàng ta cho tốt, cho dù nàng ta làm gì thì cũng đều xuất phát từ tình yêu dành cho chàng, chàng lựa chọn tha thứ cho nàng ta, vậy ta cũng không còn lời gì để nói.”

Chàng cắn thật mạnh lên vai cô, Ôn Yến đau đến nhắm mắt lại, mặc cho chàng trút giận. Cô khẽ run lên rồi nói bên tai chàng: “Chàng không tin tưởng ta như vậy sao? Ta cho rằng chúng ta đã cùng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, chàng sẽ tin tưởng ta vô điều kiện!”

Tống Vĩnh Kỳ nhả ra, ngắm nhìn cô rồi khẽ nói: “Ta không quan tâm trước đây nàng đã làm gì. Có phải nàng đã hại chết Trần Vũ Trúc hay không, hay là có ý khiến Khanh Nhi tự vẫn, ta đều không muốn quan tâm, ta có thể lựa chọn tha thứ cho Khanh Nhi ngày đó đã hạ độc nàng, cũng có thể tha thứ cho sự ác độc của nàng. Ôn Yến, từ nay về sau đừng để ta thất vọng đau lòng nữa được không? Chúng ta yên ổn đi tiếp quãng đời còn lại!”

“Chúng ta còn có thể tiếp tục sao? Không phải chàng đã phong Khanh Nhi làm Hoàng quý phi rồi đấy ư? Ý của chàng là muốn ta chung chồng với nàng ta? Chàng nghĩ ta sẽ đồng ý sao?” Ôn Yến không để ý sự đau đớn trên bả vai, cười khổ nói.

“Ngự y nói nàng ấy không qua được đêm nay!”

“Ta có thể khẳng định, nàng ta sẽ qua khỏi, một dao đó không hề chí mạng. Ta chỉ hỏi chàng, nếu nàng ta có thể sống tiếp, có phải chàng sẽ thật sự cưới nàng ta không?” Ôn Yến ép hỏi chàng, ánh mắt nhìn chàng chằm chằm, không cho phép chàng trốn tránh.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô: “Nàng nên biết, trong lòng ta chỉ có nàng, hơn nữa nàng có thể khoan dung Nhu phi thì vì sao lại không thể tha thứ cho nàng ấy?”

Ôn Yến hoàn toàn chết tâm, cô lẩm bẩm: “Đúng thế, nếu ta đã có thể khoan dung Nhu phi thì sao lại không thể tiếp tục khoan dung một Hoàng quý phi nữa? Đương nhiên, ta còn có thể không để ý tới vô số tần thiếp sau này.”

“Nàng có ý gì?” Mắt Tống Vĩnh Kỳ lập tức lạnh đi, nhíu mày nhìn cô.

“Nhu phi, Trần Vũ Trúc, Khanh Nhi, ta đều có thể khoan dung thì còn ai ta có thể không khoan dung được nữa? Tống Vĩnh Kỳ, ta nói cho chàng biết, khi ta khoan dung cũng là lúc ta không còn yêu chàng nữa, ta cũng hy vọng ta có thể khoan dung được. Từ nay về sau, ta sẽ không ràng buộc chàng. Chàng đi đi, chăm sóc sư muội chàng cho tốt, sau này cũng đừng đến đây nữa, chúng ta không cần phải gặp lại!” Ôn Yến lạnh mặt, hờ hững nói.

Tống Vĩnh Kỳ đứng lên, nhìn cô như nhìn một người xa lạ, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta không ngờ tim nàng lại nguội lạnh đến vậy, Khanh Nhi hạ độc nàng, không sai, nhưng nàng ấy đã biết lỗi, mà nàng cũng không phải chịu tổn thương gì, vì sao nàng không thể rộng lượng một chút? Lẽ nào sự thiện lương trước đây của nàng đều là giả vờ thôi sao?”

Ôn Yến sắc bén nói: “Chàng nói đúng rồi đấy, ta đúng là đã giả vờ, cũng trách bản thân chàng quá hồ đồ, bây giờ mới nhìn rõ bộ mặt thật của ta. Ta nói cho chàng biết, chuyện chàng không biết còn nhiều lắm, chàng cho rằng ta thật sự yêu chàng sao? Chàng sai rồi, từ khi bắt đầu, người ta yêu chỉ có Gia Cát Minh, có điều quả thật ta cũng từng yêu chàng, nhưng người mà ta chân chính muốn gả lại là Gia Cát Minh…”

Một cái tát thật mạnh rơi trên mặt Ôn Yến, dùng lực rất lớn khiến mặt Ôn Yến nghiêng sang một bên, cô nhịn đau, cắn răng trừng mắt nhìn chằm chằm chàng.

“Ôn Yến, nàng là ma quỷ!” Tống Vĩnh Kỳ cắn răng cắn lợi vứt lại một câu rồi phất tay áo bỏ đi!