Tung Hoành Cổ Đại

Chương 172: Ôn Yến có thai



Ôn Yến nghe thấy trái tim cũng siết chặt lại, hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

Khổ Nhi hít sâu một hơi, tay chống ở ngực, rất lâu sau mới ổn định lại, dùng giọng điệu bình tĩnh tự thuật: “Lúc ấy, A Ngưu đã đến, hắn vốn đã hẹn với ta đi qua lấy thuốc, mẹ của hắn bệnh nặng, sư phụ luôn bảo ta chữa trị cho mẹ hắn. Hắn đi tìm ta nhưng không tìm thấy, cứ tìm ta suốt dọc đường, lúc Khanh Nhi ra tay với ta, hắn đúng lúc đi đến. Đương nhiên hắn sẽ ra tay ngăn cản, nhưng rất không may, hắn còn chưa đến gần, Khanh Nhi đã thả khói độc, ta trơ mắt nhìn Khanh Nhi đẩy hắn xuống núi. Mà ta, cũng là kết cục giống thế. Ta luôn kéo chân nàng ta, hỏi nàng ta vì sao phải đối xử với ta như vậy, nhưng nàng ta chỉ dùng ánh mắt độc ác nhìn ta. Giống như bị ma nhập vậy, mà ngay lúc đó, ta thật sự cho rằng nàng ta bị ma nhập, bởi vì ánh mắt như vậy, vẻ mặt tàn nhẫn đáng sợ như vậy, trước giờ ta chưa từng nhìn thấy trên mặt nàng ta, không, phải nói là ta chưa từng nhìn thấy trên mặt bất cứ ai. Cứ như vậy, nàng ta cũng đẩy ta xuống vách núi, vách núi này cao vạn trượng, dưới vực sâu toàn là tảng đá sắc nhọn, ta cho rằng có lẽ mình chết chắc rồi. Nhưng, ta rất may mắn, ta không rơi xuống vực sâu, mà rơi xuống một gốc đại thụ ở lưng chừng núi, ta bị cành cây trên cây đại thụ gần đó cuốn lấy. Sau đó, ta bò xuống từ cây đại thụ, phía sau đại thụ có một sơn động, lúc ấy ta vẫn rất ngây thơ như trước, ta cho rằng Khanh Nhi bị tà ma nhập vào, ngày xưa xuống núi chữa bệnh cho thôn dân, ta thường nghe thôn dân nói trong núi có rất nhiều tà ma, ta tin tưởng truyền thuyết này. Nói câu này không sợ ngươi chê cười, lúc ấy, ta kiên cường muốn sống tiếp, là vì trở về cứu Khanh Nhi, cứu muội muội của ta. Vì sống sót, ta ăn rắn, ăn chuột, ăn dơi, ăn lá cây, ăn cỏ, tóm lại, chỉ cần là thứ có thể bỏ vào miệng, có thể cho ta sống tiếp, ta đều từng ăn. Nhưng mà, ta sống tiếp, lại không thể đi lên được. Mãi đến một năm trước, có một sơn dân hái cỏ linh chi đi đến bên đó, đã cứu ta đi lên. Lúc ấy ta trở lại Lưu Ly cư, Lưu Ly cư đã phủ bụi từ lâu, ta phát hiện phần mộ của sư phụ ở sau núi, mới biết sư phụ đã chết rồi. Lúc đó ta cho rằng tà ma hại chết sư phụ, ta như một kẻ điên tìm mộ của sư huynh và Khanh Nhi, ta cho rằng, hai người họ cũng không thể may mắn thoát khỏi khó khăn.”

Khổ Nhi nói tới đây, có chút không khống chế được cảm xúc, cơ thể không ngừng run rẩy, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt loang lổ vết sẹo.

Ôn Yến lấy khăn tay ra, lau khô nước mắt cho nàng ta, an ủi nói: “Đều trôi qua rồi, đừng nghĩ nữa.”

Khổ Nhi khóc một lúc lâu, mới từ từ nói: “Sau đó, ta che mặt xuống núi tìm thôn dân, thôn dân nói với ta bọn họ đã xuống núi rồi, hơn nữa, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng ta bỏ trốn với A Ngưu, còn hỏi sao A Ngưu không về cùng với ta. Lúc ấy ta nhận ra được gì đó, trở về Lưu Ly cư, chỉnh sửa học tập thuật dịch dung sư phụ để lại, làm một cái mặt nạ dựa theo dáng vẻ của mình năm đó, rồi mang theo mặt nạ xuống núi đi tìm sư huynh và Khanh Nhi. Ta xuất hiện ở Kinh thành, ta không dám tùy tiện cầu kiến sư huynh, xa cách nhiều năm, ta không biết huynh ấy đã biết thành dáng vẻ thế nào, huynh ấy có còn có thể nhớ rõ ta không, mà quan trọng nhất là, huynh ấy có thể oán hận ta không, tin rằng huynh ấy vẫn luôn cho rằng ta bỏ trốn với A Ngưu, ngay cả sư phụ đã chết cũng không trở về. Cho nên, ta che giấu thân phận vào cung, trong khoảng thời gian ở bên cạnh ngươi, ta nghe được rất nhiều chuyện về Khanh Nhi, ta bắt đầu nghi ngờ, nàng ta ngày đó không hề bị tà ma nhập vào, nàng ta thật sự muốn hại ta.”

Ôn Yến cúi đầu nói: “Nghi ngờ của ngươi không sai, nàng ta thật sự bị tà ma nhập vào, nhưng mà, tà ma đến từ chỗ sâu trong lòng nàng ta, nàng ta trở thành ma rồi, phàm là phụ nữ bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta đều diệt trừ từng người một.”

Khổ Nhi đau khổ oán hận nói: “Vì sao nàng ta phải hại ta như vậy chứ? Nếu lúc trước nàng ta nói với ta nàng ta cũng thích sư huynh, chắc chắn ta sẽ không giành với nàng ta. Cái gì ta cũng có thể cho nàng ta, ta yêu thương nàng ta, yêu thương đến tận xương tủy!”

Ôn Yến nghe thấy câu này, trong lòng thoáng run rẩy, nàng ta nói là “nàng ta cũng thích sư huynh”. Nói cách khác, lúc ấy Thanh Nhi cũng có ý với Tống Vĩnh Kỳ, không hề thích A Ngưu giống như lời Khanh Nhi và Tống Vĩnh Kỳ nói.

Im lặng một lát, Ôn Yến hỏi: “Vậy A Ngưu thì sao?”

Khổ Nhi khó chịu nói: “Hắn đã ngã xuống vách núi hắn, không thể còn sống được, ta hại chết hăn rồi!”

Ôn Yến vỗ bả vai nàng ta, an ủi nói: “Người hại chết hắn là Khanh Nhi, không liên quan đến ngươi, ngươi đừng tự trách mình!” Loading...

Khổ Nhi thê lương ngẩng đầu, nhìn Ôn Yến căm giận nói: “Vì sao nàng ta sẽ biến thành thế này? Chẳng lẽ ta đối xử với nàng ta chưa đủ tốt sao?”

Ôn Yến lắc đầu: “Ngươi đối xử tốt với nàng ta bao nhiêu cũng không có tác dụng, nàng ta cho rằng thứ nàng ta muốn, chỉ có thể dùng cách không từ thủ đoạn này mới có thể có được.”

Khổ Nhi nói: “Sư huynh tâm địa nhân hậu, nếu biết nàng ta là người như vậy, cho dù nàng ta có hao tâm tổn trí, sư huynh cũng sẽ không thích nàng ta.”

“Bây giờ, sư huynh của ngươi đã hoàn toàn tin nàng ta rồi. nàng ta hiểu tình cảm của sư huynh ngươi với mình, cho nên, nàng ta biết dùng cách gì đối phó với sư huynh của ngươi!” Ôn Yến lặng lẽ thở dại, tuy nói không quan tâm, nhưng đáy lòng vẫn thầm thấy khó chịu.

Khổ Nhi không nói chuyện nữa, nàng ta nhìn ra thật ra Ôn Yến rất quan tâm Tống Vĩnh Kỳ, nhưng tính tình cô lạnh nhạt, cái gì cũng giấu trong lòng, thật ra, có lẽ cô cũng nên học theo Khanh Nhi, làm ầm ĩ một trận.

Khoảng giờ Hợi, Bát Nương trở lại, nàng ta bẩm báo nói: “Nô tỳ không thể nhìn thấy Hoàng thượng, ngài ấy vẫn luôn ở nội điện, ngự y ra ra vào vào, chỉ nói thương thế của Khanh Nhi rất nặng, tuy đã cầm máu, nhưng vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, ngự y nói có thể không qua được đêm nay.”

Ôn Yến hoảng sợ: “Thế nhưng thật sự nghiêm trọng vậy sao? Như vết thương kia ở phần bụng, còn đâm vào không sâu, không hề có thương thế nặng như vậy được!”

Bát Nương cũng nhíu mày hỏi: “Có thể là giả không?”

“Không giả được, nếu nàng ta giả, ngự y liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!” Ôn Yến nó, vẻ mặt có thể lừa người, nhưng mạch tượng sẽ không lừa người, trung y chú ý nhìn, nghe, hỏi, sờ; bốn loại tổng hợp lại với nhau, nhất định sẽ không thể không nhìn ra nàng ta giả vờ.

Bát Nương gật gật đầu: “Vậy cũng phải, ngự y đều ở đó, có lẽ không giả được. Nhưng bây giờ thương thế của nàng ta nặng như vậy, có thể chết thật không? Tuy nói loại tai họa này chết rồi thì tốt, nhưng chỉ sợ Hoàng thượng sẽ trút giận lên người.”

Ôn Yến thản nhiên nói: “Chàng muốn trút giận lên ta cũng không còn cách nào, chúng ta cứ chờ đợi thôi, ngự y không có cách cứu nàng ta, ta cũng chưa chắc có cách.”

Trong lòng Ôn Yến cảm thấy có chút thê lương, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại chú ý Khanh Nhi như vậy, biết rõ nàng ta gặp nguy hiểm cũng không đi cứu nàng ta. Đây không phải thái độ nên có của bác sĩ, trước đây, cho dù là bệnh nhân giết người đưa đến bệnh viện, cô đều sẽ dùng hết sức lực để nghĩ cách cứu viện, mà bây giờ, lòng cô thật sự trở nên lạnh lẽo rồi, hơn nữa sau khi nghe thấy những lời kia của Thanh Nhi, cô lại cảm thấy người này thật sự đáng chết. Nếu Khanh Nhi chết rồi, có thể cô sẽ rất hối hận, nhưng nếu cứu nàng ta, tin rằng sau này mình sẽ càng hối hận hơn.

Ôn Yến ngồi ở trước điện, một lúc lâu vẫn không nói chuyện. Trong đầu hiện lên nghìn vạn loại suy nghĩ, trong lòng càng lo lắng hơn.

Thanh Nhi bưng một bát cháo táo đỏ đi ra, nói: “Chủ tử, ăn chút gì đi, cả ngày hôm nay người cũng chưa ăn gì cả.”

Ôn Yến nhìn cháo táo đỏ kia, trong dạ dày quay cuồng từng đợt, cô chán ghét quay mặt đi, nói: “Thôi, ta không đói!”

Thanh Nhi nói: “Không được, hôm nay người chưa bỏ gì vào bụng cả, buổi sáng ăn một bát cháo lại nôn ra hết, người ăn uống không bình thường, cho nên dạ dày không tốt, phải chú ý ăn uống đúng giờ, nếu không Thiên Sơn cô nương trở về lại muốn trách mắng chúng ta.”

Ôn Yến biết Thanh Nhi xuất phát từ lo lắng cho cô, cô nhận lấy cháo, nói: “Được, nghe lời ngươi.”

Nhưng vừa ăn hai hớp, lại buồn nôn một trận, cô vội vàng đặt cháo xuống đất, ngồi xổm người xuống nôn ra.

Thanh Nhi vội vàng vỗ lưng cho cô, vội vàng nói: “Sao lại thế này? Hai ngày nay cứ luôn nôn ra, người sẽ không mang thai rồi chứ?”

Giống như ánh sáng lóe qua, Ôn Yến lập tức sững người, dường như, kinh nguyệt đã trễ rất lâu rồi. Nhưng vì tháng trước từng đến rồi, cho nên cô cũng không quan tâm lắm. Có thể có thật không? Lúc trước bọn họ triền miên rất nhiều đêm, có cũng không kỳ lạ.

Thanh Nhi thấy cô sững người, vội vàng đưa tay bắt mạch cho cô, lúc này Bát Nương cũng đúng lúc đi vào, thấy vậy, cho rằng Ôn Yến bị bệnh, vội vàng muốn tiến lên đỡ Ôn Yến đi vào, Thanh Nhi chợt kêu một tiếng: “Không được động vào nàng ấy.”

Bát Nương hoảng sợ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nói chuyện cũng không thành câu: “Sao vậy? Có phải …… rất nghiêm trọng không?”

Thanh Nhi nhìn Ôn Yến, lại nhìn nhìn Bát Nương, giọng nói mang theo chút vui sướng, nói: “Có thai rồi, có thai rồi!”

Bát Nương vô cùng vui vẻ, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ lấy Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Thật tốt quá, lúc này cho Hoàng thượng biết, chắc chắn Hoàng thượng sẽ rất vui.”

Trong lòng Ôn Yến vừa vui vẻ vừa khó chịu, lúc trước khi tình cảm của bọn họ còn tốt, luôn muốn mang thai, lúc đó không đến, bây giờ tình cảm của bọn họ kém đi rồi, đứa nhỏ lại đến đây, có phải đến không đúng lúc không?

Bát Nương hưng phấn nói: “Nô tỳ phải đi nói với Hoàng thượng, xin một ít tiền mừng!”

Ôn Yến kéo nàng ta lại, nói: “Khanh Nhi bây giờ chưa biết sống chết, cho dù nói với chàng, chàng cũng không hẳn sẽ vui vẻ, đợi Khanh Nhi ổn định lại hẳn đi vậy.

Bát Nương nghĩ thấy cũng phải, lại nói: Vậy, Thái hậu nương nương bên đó, dù sao vẫn phải nói một tiếng chứ?”

Ôn Yến cười nói: “Bây giờ đã giờ nào rồi, Thái hậu đã ngủ từ lâu, trước đừng đi, đợi Khanh Nhi bên kia ổn định trở lại rồi hẳn tuyên bố.”

Bát Nương nói: “Cũng được, nghe nói đứa trẻ đều nhỏ mọn, trước ba tháng tốt nhất không cần nói ra bên ngoài, nếu không, cứ đợi thai nhi trở nên ổn định lại công khai, nhưng, Hoàng thượng và Thái hậu nương nương vẫn phải biết.”

Bát Nương thật cẩn thận đỡ Ôn Yến vào nội điện, Ôn Yến buồn cười nói: “Được rồi, ta cũng không phải người già bảy tám mươi, không cần đỡ!”

Bát Nương lập tức thẳng sống lưng, nghiêm mặt nói: “Không được, người đã ói lâu như thế rồi, gần đây thân thể còn không tốt lắm, cẩn thận kỹ lưỡng mới có được thành quả lâu bền.”

Thanh Nhi ở sau người chợt nói một câu: “Chuyện mang thai này, đầu tiên tốt nhất ngay cả Hoàng thượng Thái hậu cũng đừng nói.”

Ôn Yến ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Thanh Nhi.

Trong ánh mắt Thanh Nhi mang theo lo lắng rõ ràng, nàng ta nói: “Nếu Khanh Nhi không sao, việc này càng phải giấu diếm.

Ôn Yến hiểu được lo lắng của nàng ta, nhẹ giọng nói: “Thật sự, như lời ngươi nói, phải giữ cái thai này, còn thật sự phải giữ bí mật.” Tuy đã đề phòng rồi, nhưng khó mà đề phòng được, bản lĩnh hạ độc của Khanh Nhi rất cao, hơn nữa mấy năm nay, nàng ta một lòng nghiên cứu chất độc, e rằng còn giỏi hơn cả trước kia.

Bát Nương có chút không vui: “Hoàng thượng là phụ hoàng của đứa nhỏ, cũng không thể luôn gạt Hoàng thượng được chứ? Hơn nữa, nếu nàng ta thật sự dám động vào đứa nhỏ trong bụng chủ từ, sao Hoàng thượng còn khoan dung nàng ta được?”

Thanh Nhi nói: “Với bản lĩnh của nàng ta hôm nay, muốn làm đến thần không biết quỷ không hay rất dễ, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Ôn Yến cũng đồng ý với ý kiến của Thanh Nhi, nói: “Tất cả đều làm theo ý của Khổ Nhi đi.”

Thân phận của Thanh Nhi bây giờ chỉ có mỗi Ôn Yến biết, bản thân nàng ta không công khai, đương nhiên Ôn Yến sẽ không nói ra, cho nên ngay cả Bát Nương cũng giấu.