Tung Hoành Cổ Đại

Chương 156: tâm địa độc ác



Tin tức Hoàng Đế nổi cơn thịnh nộ ở Thái Vi cung rất nhanh lan truyền khắp hậu cung. Thái Hậu vốn dĩ không muốn hỏi đến chuyện tình của đôi vợ chồng son bọn họ, nhưng chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, bà không thể không sai người đi hỏi thăm toàn bộ câu chuyện.

Mà cả đêm hôm đó người trong cung Thái Vi đều bị cho rời đi, cho nên chuyện xảy ra vào buổi tối hôm thọ yến của Thái Hậu cũng không truyền ra ngoài, mà Khanh Nhi cũng ăn nói cẩn thận, không đề cập tới nửa câu. Chuyện này liên quan đến mặt mũi tôn nghiêm của một quân vương, nàng ta cũng không muốn Tống Vĩnh Kỳ bị người ta coi thường.

Cho nên Thái Hậu cũng không thể hỏi ra được gì, cuối cùng, bà đành tự mình cùng Du Quý Thái Phi tới Thái Vi cung, hai người vừa mới tiến vào điện, còn chưa kịp nói gì, cung nữ đã tiến vào bẩm báo: “Chủ tử, Khanh Nhi cô nương đến đây!”

Ôn Yến mới vừa hành lễ, vừa ngồi xuống lại nghe cung nữ bẩm báo, cô thản nhiên nói: “Mời vào đây đi!” Tới để chê cười hay là xem thực hư? Tối hôm qua ầm ĩ lớn như vậy, nàng ta khẳng định có nghe thấy. Mặc kệ như thế nào, tóm lại người đến cũng chả tốt lành gì!

Thiên Sơn còn chưa tỉnh lại, đêm qua nàng ấy uống say, hôm nay đã gần giờ tý rồi, nàng ấy còn chưa tỉnh, Hoàng Thái Hậu vì nàng ấy là cháu gái của Trương lão phu nhân, cho nên cũng quan tâm một câu, Ôn Yến không nói nàng uống rượu, chỉ nói nàng ấy có chút không thoải mái.

Khanh Nhi tiến vào, cùng đi với nàng ta còn có Lãnh Ninh. Khanh Nhi có lẽ không đoán được Hoàng Thái Hậu cùng Du Quý Thái Phi cũng ở đây, thần sắc hơi chút kinh ngạc, liền vội bước lên phía trước hành lễ: “Khanh Nhi tham kiến Hoàng Thái Hậu, tham kiến Du Quý Thái Phi!”

Lãnh Ninh cũng tiến lên hành lễ.

Hoàng Thái Hậu mỉm cười nhìn Khanh Nhi: “Ngươi thật có lòng, sáng sớm đã tới đây thăm tỷ tỷ của ngươi!” Bà lại nhìn Lãnh Ninh: “Lãnh đại nhân gặp Khanh Nhi ngoài cửa sao?”

Lãnh Ninh cũng không giấu diếm, nói: “Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, vi thần là cùng đến với Khanh Nhi!”

Thái Hậu kinh ngạc a một tiếng: “Là vậy sao!” Trong thần sắc, tựa hồ có chút sáng tỏ, sau đó liền cười với Du Quý Thái Phi nói: “Bọn trẻ bây giờ cũng không so được với chúng ta ngày xưa!”

Du Quý Thái Phi từ chối cho ý kiến cười cười: “Trai gái phù hợp, việc gần gũi nhau cũng không có gì đáng trách!” Dừng một chút, bà tựa tiếu phi tiếu nhìn Khanh Nhi: “Khanh Nhi tuổi cũng không còn nhỏ, Hoàng Thượng cũng thật là, sao không thay Khanh Nhi tìm một người tốt?”

Thái Hậu cười nói: “Sao phải tìm nữa, hai người trước mắt này xem ra chính là chàng có tình thiếp có ý. Lãnh Ninh, không bằng ai gia làm chủ cho các ngươi, sớm ngày giải quyết sự tình đi!” Loading...

Khanh Nhi gần như lập tức ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thái Hậu, nàng theo bản năng lắc đầu, nói: “Tạ ơn Thái Hậu yêu thương chiếu cố, chỉ là Khanh Nhi còn chưa có tính toán gả đi!”

Du Quý Thái Phi nhẹ trách: “Nói bậy, đã bao nhiêu tuổi rồi? Nữ hài tử mười sáu tuổi nên thành gia thất, nếu qua mười sáu tuổi còn chưa thành gia thất, cha mẹ trong nhà sẽ lo lắng bao nhiêu? Chỉ sợ đặt ở dân gian đã sớm hỏi mai mối rồi. Cha mẹ ngươi không ở đây, Hoàng Thượng là sư huynh của ngươi, tục ngữ nói huynh trưởng như cha, ngươi nên tự mình lắng nghe ý của ngài ấy!”

Du Quý Thái Phi là một người hiểu biết, ngày trước Dĩnh Nhi mang An Nhiên vào cung, cũng cùng Du Quý Thái Phi nói qua chuyện của Khanh Nhi, Dĩnh Nhi cũng phát hiện Khanh Nhi thích Tống Vĩnh Kỳ, bà và nàng dâu hai người còn cùng một chỗ thảo luận vấn đề này, Du Quý Thái Phi ngày xưa cũng biết Khanh Nhi nhu thuận, sau khi chú ý quan sát Khanh Nhi một đoạn thời gian, phát hiện nàng ta trong ngoài không đồng nhất, dần dần liền không chú ý nàng ta nữa.

Khanh Nhi sắc mặt khẽ biến, ngữ khí có chút không tốt: “Tạ ơn Quý Thái Phi quan tâm, chỉ là Khanh Nhi đến nay còn không nghĩ tới chuyện cưới xin, hơn nữa, sư huynh cũng không ép buộc Khanh Nhi, nếu một ngày Khanh Nhi tìm được lang quân như ý, thì sẽ nói cho sư huynh!”

Du Quý Thái Phi đối với sự vô lễ của nàng ta giống như không nhìn thấy, thoáng kinh ngạc nói: “Nha, bây giờ không phải ngươi với Lãnh đại nhân rất tốt sao?”

Lãnh Ninh sắc mặt bình tĩnh nói: “Hồi bẩm Quý Thái Phi, vi thần và Khanh Nhi chỉ là bạn bè, cũng không có gì khác!”

“Cái này thật đúng là kỳ quái, giữa nam với nữ còn có thể làm bạn bè? Bạn bè như hai người, cũng quá thân mật rồi!” Du Quý Thái Phi như có chút châm chọc nói.

Khanh Nhi ngẩng đầu liếc Ôn Yến một cái, ánh mắt tựa như có chút oán hận, Ôn Yến hiểu được ý của nàng ta, nàng ta cảm thấy mình thông đồng với Hoàng Thái Hậu và Quý Thái Phi để nói những điều này làm nàng ta xấu hổ. Cô cũng không giải thích, còn khẽ cười nói: “Được rồi mà Thái Phi nương nương, tiểu cô nương dễ thẹn thùng, người cũng đừng chọc ghẹo người ta nữa, nếu không, người ta là chàng có tình thiếp có ý thật cũng bị người dọa sợ tới mức không dám tiếp tục phát triển.”

Du Quý Thái Phi cười một tiếng: “Đúng vậy, ai gia lớn tuổi, da mặt dày, nhưng lại quên tiểu cô nương đều dễ thẹn thùng, chỉ là Khanh Nhi cũng coi như không phải là một tiểu cô nương rồi, cũng hơn hai mươi rồi đi? Xem như gái lỡ rồi, xem ra hôn sự vẫn nên bàn bạc thêm, cũng miễn làm cho mọi người lo lắng!”

Khanh Nhi cơ hồ oán hận nhìn Ôn Yến, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỷ tỷ hiểu biết Khanh Nhi như vậy, Khanh Nhi thật sự rất vui, chỉ là tỷ tỷ quan tâm Khanh Nhi còn không bằng quan tâm chính mình một chút, nghe nói đêm qua sư huynh nổi cơn thịnh nộ, không biết tỷ tỷ đã đắc tội gì với sư huynh sao?”

Ôn Yến còn chưa nói, Uyển Nương ở một bên đã thay Ôn Yến trả lời, bà cười cười nói: “Hai người liếc mắt đưa tình, có tính là gì đâu? Chủ tử của chúng ta chọc giận Hoàng Thượng sao? Chỉ sợ chưa chắc, có thể là chủ tử của chúng ta tức giận với Hoàng Thượng thì sao. Phải biết rằng, Hoàng Thượng cùng chủ tử ân ái, là chuyện trong và ngoài cung đều biết.”

Khanh Nhi cười lạnh một tiếng: “Vậy sao?”

Hoàng Thái Hậu cũng nghiêng đầu hỏi Uyển Nương: “Ai gia cũng nghe nói về việc này, Uyển Nương, ngươi luôn hầu hạ ở Thái Vi cung, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Đương sự ngay ở đây, Hoàng Thái Hậu không hỏi Ôn Yến, lại hỏi Uyển Nương, bà biết tính tình của Ôn Yến, cho dù chịu ủy khuất cũng không nguyện ý nói ra, vẫn là hỏi Uyển Nương thì thỏa đáng hơn.

Uyển Nương cười nói: “Hoàng Thái Hậu không cần lo lắng, bọn họ chỉ nổi hứng cãi nhau một chút, qua mấy ngày nữa sẽ không sao, có phải hay không a chủ tử?” Uyển Nương dứt lời liền nghiêng đầu nhìn Ôn Yến.

Ôn Yến cũng không muốn Hoàng Thái Hậu lo lắng, liền cười phụ họa, nói: “Là thần thiếp tùy hứng, đêm qua ầm ĩ vài câu!”

Hoàng Thái Hậu thấy cô tránh nặng tìm nhẹ, liền biết sự việc cũng không đơn giản như vậy. Lại nói ngày xưa hai người ân ái vô cùng, Tống Vĩnh Kỳ cho tới bây giờ cũng luyến tiếc làm cho Ôn Yến chịu ủy khuất, chớ nói phát giận, chỉ lớn tiếng nói một câu thôi cũng luyến tiếc. Mà Ôn Yến đối với Tống Vĩnh Kỳ lại càng ngoan ngoãn nghe lời, nếu không phải vấn đề nguyên tắc, bọn họ cũng sẽ không lục đục nửa câu.

Chỉ là bà không nói thẳng cũng không tiếp tục truy hỏi, hơn nữa Khanh Nhi này ngày xưa nghe lời, tại sao hôm nay nói chuyện giống như có gai? Xem ra nhất định có vài việc bà không tưởng được đã xảy ra.

Chỉ là Hoàng Thái Hậu cũng không muốn đi quản, hậu cung cho tới bây giờ đều là nơi thị phi, và lại bà tin tưởng Ôn Yến có khả năng kiểm soát nó. Cô là người được chọn cho vị trí hoàng hậu tương lai, hậu cung hiện giờ cũng không quá phức tạp, ít nhất, so với năm đó của bà cũng không đủ để so nữa.

Bà cùng Ôn Yến nói mấy câu, sau đó liền cùng Du Quý Thái Phi nói: “Hai lão bà chúng ta, đừng cản trở người trẻ tuổi nói chuyện, chúng ta đi thôi!”

Du Quý Thái Phi vốn còn muốn nói thêm vài câu với Khanh Nhi, nhưng Hoàng Thái Hậu lên tiếng, bà cũng chỉ đành đứng dậy.

Hoàng Thái Hậu nhìn Ôn Yến, ý vị thâm trường nói: “Con ạ, tất cả sự việc đều có biện pháp giải quyết, con là người có năng lực, không có gì có thể làm khó con. Ai gia cũng tin tưởng dù con gặp chuyện gì đi chăng nữa, cũng nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết, nhưng, con đừng quên có một biện pháp gọi là tình thương của mẹ, nếu con không thể giải quyết, có thể xin giúp đỡ từ ai gia của con. Xin giúp đỡ từ mẫu thân, cũng là một loại biện pháp giải quyết!”

Ôn Yến vô cùng cảm động, những lời này của Hoàng Thái Hậu, cũng như biểu thị công khai cho mọi người biết, vô luận như thế nào, bà cũng sẽ đứng về bên Ôn Yến, thay Ôn Yến ra mặt, người trong thiên hạ, muôn khi dễ Ôn Yến, cũng phải qua một cửa của bà trước.

Ôn Yến đáy mắt ngấn nước, nhẹ giọng nói: “Tạ ơn mẫu hậu!”

Lãnh Ninh đứng ở bên người Hoàng Thái Hậu, ánh mắt của hắn cố ý vô tình dừng trên mặt của Khanh Nhi, Khanh Nhi híp mắt, khóe miệng có một tia cười lạnh lùng.

Hoàng Thái Hậu cùng Du Quý Thái Phi đi rồi, Ôn Yến mới xoay mặt qua nhìn Khanh Nhi, cô thản nhiên nói “Mời ngồi!”

Khanh Nhi đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay cô cười hì hì nói: “Còn mời ngồi gì nữa, tỷ tỷ khi nào lại khách khí với muội như vậy?”

Ôn Yến nghiêng đầu nhìn nàng ta, không dấu vết rút tay ra, nói: “Muội muội hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?”

Khanh Nhi nâng cằm, có chút đăm chiêu nói: “Ta cũng giống Hoàng Thái Hậu thôi, muốn biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỷ tại sao lại cãi nhau với sư huynh nha?” Dứt lời, nàng lộ ra một nụ cười hồn nhiên, lại nói: “Muội thật sự quan tâm đến hai người!”

Uyển Nương đúng lúc tiến lên nói: “Khanh Nhi tiểu thư muốn biết, vì sao lại không đi hỏi Hoàng Thượng?”

Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn Uyển Nương, mỉm cười tại khóe miệng thu liễm lại, nói: “Tâm sự của mấy người con gái, đương nhiên là hỏi con gái rồi, quan hệ của tỷ tỷ và ta tốt như vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ không giấu diếm gì muội đâu, đúng không?”

Ôn Yến thản nhiên nói: “Đương nhiên!” Chỉ nói một câu này, cũng không nói gì tiếp.

Khanh Nhi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi: ”Có phải do gần đây sư huynh thân thiết với Nhu Phi hay không? Bọn họ vốn dĩ là vợ chồng, tỷ tỷ đừng ghen tị.”

Ôn Yến cười cười có chút châm chọc: “Ừm!”

Thấy Ôn Yến thờ ơ không muốn nói chuyện với nàng ta, Khanh Nhi cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại, nàng ta còn tỏ vẻ hứng thú dạt dào, nói: “Thật ra trái tim của sư huynh còn ở chỗ tỷ tỷ, nam nhân mà, dân gian còn có tam thê tứ thiếp, lại càng không nói huynh ấy là Hoàng Thượng. Tỷ tỷ nếu bây giờ đã không thể khoan dung nàng ta, vậy về sau sao có thể khoan dung với hậu phi khắp cung đây?”

Ôn Yến nghe nàng ta nói như vậy, liền nhìn nàng ta hỏi: “Nghe muội muội nói như vậy, muội muội tựa hồ là người có lòng rất khoan dung, như vậy chuyện này nếu đặt trên người muội, muội có thể không quan tâm gì đến sao?”

Khanh Nhi mỉm cười cười, nói: “Nếu là có thể cùng người đàn ông mà mình yêu thương bên nhau, muội sẽ không để ý hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần người của hắn trái tim của hắn ở chỗ muội, tỷ tỷ không có lòng khoan dung như vậy, có lẽ cũng không thích hợp làm đương kim hoàng hậu!”

Những lời này, ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại có một tia ý tứ khiêu khích.

Ôn Yến thản nhiên nói: “Vậy sao? Hoàng hậu chính là người phụ nữ được tôn quý nhất trong thiên hạ, ta cũng không hy vọng ngồi lên vị trí đó.”

Khanh Nhi cười cười, theo bản năng cách ra một khoảng, nói: “Vậy sao? Tỷ tỷ sao lại nói dối Khanh Nhi như vậy? Tỷ tỷ làm nhiều thứ như vậy, không phải vì muốn ở bên cạnh sư huynh, ngồi lên vị trí đó hay sao? Như lời nói của tỷ tỷ, hoàng hậu chính là người phụ nữ được tôn quý nhất trong thiên hạ, đâu có ai không muốn làm hoàng hậu?”

Uyển Nương một bên trêu đùa nói: “Nghe ý của Khanh Nhi tiểu thư, có vẻ như Khanh Nhi tiểu thư rất yêu thích nó, đáng tiếc, Khanh Nhi tiểu thư là sư muội của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn coi Khanh Nhi tiểu thư như muội muội, phong làm công chúa còn có thể, hoàng hậu sao, quả thật không thích hợp! Hơn nữa, người mà trong lòng Hoàng Thái Hậu muốn chọn làm hoàng hậu, vẫn luôn là chủ tử nhà ta. Đừng nói chủ tử nhà chúng ta, không phải còn có một Nhu Phi sao? Nhu Phi hồi còn ở vương phủ là trắc phi, hơn nữa ban đầu Hoàng Thượng và Nhu Phi cũng là lưỡng tình tương duyệt, tuy rằng trước kia có một vài hiểu lầm với Hoàng Thượng, nhưng hiện tại hiểu lầm đã được xóa bỏ, vị trí hoàng hậu này, cho dù tính thể nào, cũng không đến lượt Khanh Nhi tiểu thư.”

Sắc mặt của Khanh Nhi đột nhiên thay đổi, đôi mắt sắc bén trừng Uyển Nương, ánh mắt sắc bén kia hiện lên một tia ngoan độc.

Ôn Yến nhìn vẻ mặt cố ý khiêu khích của Uyển Nương, có chút suy nghĩ sâu xa, Uyển Nương trước kia là một người ổn trọng, trước khi nói một câu đều phải suy nghĩ trước sau, hiếm khi mở miệng không kiêng dè như ngày hôm nay.

Hơn nữa, từng câu từng chữ của bà ấy đều nhắm vào Nhu Phi, cái này không phải có ý muốn buộc Khanh Nhi phải đối phó với Nhu Phi sao?