Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 45: Em thật sự rất tàn nhẫn.



Đức Tùng nhìn theo bóng lưng vội vã của An Ngọc, càng nhìn càng cảm thấy kì lạ và bất an. Thái độ khác thường của cô lúc nhắc tới mối tình đầu của ông thật sự khiến ông không thể làm lơ được, giống như có một bí mật nào đó mà ông không được phép biết. Ông có cảm giác rằng đó có thể là một chuyện động trời.

Rốt cuộc bà ấy đã giấu ông điều gì? Bà ấy chạy trốn khỏi ông mấy chục năm liền, mỗi lần ông tìm ra thì bà ấy sẽ lại chạy trốn. Bà ấy không chịu nói với ông bất cứ điều gì, vậy vì sao một kẻ xa lạ lại được bà ấy tin tưởng như vậy?

Rõ ràng An Ngọc đã biết điều gì đó, nhưng cô lại né tránh không nói với ông. Bao điều nghi vấn khiến tâm trạng ông buồn bực, cuối cùng lấy điện thoại ra bấm vào dãy số quen thuộc mà bản thân liên hệ gần đây. Rất nhanh, đầu giây bên kia có người bắt máy, giọng nói ngả ngớn của gã vang lên.

- Sao rồi ông chủ Đoàn? Điều kiện lần trước tôi nói ông đã nghĩ xong chưa?

- Khoan nói tới vấn đề đó đi. Tôi muốn nhờ anh một việc.

- Ồ, ông chủ Đoàn có biết chúng tôi không có khái niệm nhờ vả không? Cái gì cũng có cái giá của nó thì mới dễ làm việc được.

- Vậy thì tôi muốn thuê các anh. - Đức Tùng nghiến răng, thầm chửi mấy kẻ vô lại này trong lòng. - Điều tra giúp tôi một chuyện.

- Chuyện gì ông chủ Đoàn nói đi. Nể tình là khách quen, tôi sẽ giảm giá cho ông.

- Con ả lần trước tôi đưa tới cho mấy anh, mấy anh điều tra nó cho tôi.

- Con ả nào cơ? - Giọng gã tỏ ra nghi hoặc. - Ông đang nói đến đứa cháu gái ông mang tới bán cho chúng tôi à?

- Chính là nó.

- Này! - Nghe tới đây, gã cười lạnh. - Ông còn dám nhắc tới nó? Ông biết nó đã làm gì tôi không hả? Ông dám đưa một đứa không ngoan ngoãn tới cho tôi mà còn muốn tôi giảm nợ à? Ông chủ Đoàn, làm người không thể thiếu uy tín như vậy được. Bây giờ ông còn muốn điều tra gì về nó nữa?

- Tôi muốn biết thời gian gần đây nó đã ở đâu, làm gì, tiếp xúc với ai.

- Cái này giá hơi đắt đấy. - Gã cười nhạt một tiếng. - Ngày đó nó thoát khỏi tay chúng tôi thì bị tai nạn, nhưng người mà nó đang dây dưa lại có gia thế không vừa đâu. Nếu muốn điều tra sâu hơn thì hơi khó đấy.

- Anh cứ tùy tiện ra giá đi.



- Ông chủ Đoàn đúng là chịu chi. - Gã cười một tiếng. - Nhưng mà, chắc ông không quên là ông lại đang nợ tiền chúng tôi đấy chứ? Lần này là chính ông viết giấy nợ đấy, vậy cho hỏi ông định trả phí cho chúng tôi thế nào đây?

Đức Tùng còn chưa kịp lên tiếng thì gã lại nói tiếp.

- Tôi biết phong cách làm việc của ông chủ Đoàn rồi, nên tốt nhất ông đừng nói những việc vô nghĩa với tôi, mấy lời hứa suông ông cũng đừng nói làm gì để mất công đôi bên.

- Vậy các anh muốn gì? - Đức Tùng nhíu mày, trong lòng bắt đầu dấy lên cảm giác khó chịu cùng mất kiên nhẫn.

- Rất đơn giản, bất cứ ván cược nào cũng cần có thế chấp. - Gã cười nhẹ. - Lần này ông chủ Đoàn định lấy cái gì ra làm vật đảm bảo cho chúng tôi đây? Ông biết mà, người làm ăn ngoài chữ tín thì chính là lòng tin, cho nên tôi muốn nhắc ông hãy lấy cái gì đó có giá trị một chút thì chúng tôi mới dám liều mạng vì ông chứ. Đúng không nào?

- Nói thẳng đi, các anh muốn gì trong tay tôi? Công ty sao?

- Ông chủ Đoàn cứ đùa, chúng tôi đều là dân vô học, làm sao dám kham nổi công ty phát đạt của ông chứ. Chúng tôi đều là người thô lỗ, sở thích duy nhất không phải tiền thì cũng là người đẹp. - Gã lại cười một tiếng. - Chẳng phải cách này ông đã từng dùng rồi sao, nhưng tôi không muốn con ả khó bảo lần trước nữa. Ừm, nghe nói ông có một cô con gái xinh đẹp quyến rũ lắm, mà vợ của ông cũng còn rất trẻ đẹp. Dù sao cũng từng làm một lần rồi, thêm lần nữa thì có làm sao, đúng không?

- Anh... - Đức Tùng giận tím mặt, hơi thở trở nên dồn dập.

Mấy tên khốn này bây giờ còn dám nhăm nhe vợ con ông? Nghĩ cũng đẹp thật đấy!

- Ông không muốn à? - Dường như nghe ra sự chống đối của đối phương, gã lập tức đổi giọng. - Vậy thì bỏ đi, không cần bàn thêm nữa. Lãi tháng này ông định bao giờ trả?

Đức Tùng nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, thật sự hận đến mức muốn sống mái với đối phương. Tuy nhiên, ông vẫn còn giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở và suy nghĩ của mình.

- Được. Cứ làm theo ý anh đi. - Đoạn, ông mở mắt ra nhìn vào hư không trước mặt, gằn giọng. - Nhưng nhất định tôi sẽ trả hết nợ, chỉ cần dự án này hoàn thành và đi vào hoạt động, tôi sẽ trả hết toàn bộ số tiền mà tôi đã mượn.

- Ồ, vậy chúc ông thành công. - Ngay lập tức, gã cười. - Hợp tác vui vẻ nhé, ông chủ Đoàn. Nhất định tôi sẽ cho ông một bản báo cáo hoàn thiện và chỉnh chu về việc mà ông muốn trong thời gian sớm nhất.

Nói xong, gã cúp mắt. Ông nhìn điện thoại mà bực bội đến mức muốn phát hỏa.



- Lũ vô học dốt nát. - Ông khẽ chửi, cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy. Ông vẫn còn nhớ mục đích mình tới đây, ông phải đi nhìn người đó một lần cuối.

Ông đã tìm người đó suốt nhiều năm qua, vậy mà chẳng thể ngờ tới lúc gặp lại thì đã thành âm dương cách biệt. Đó là người ông dành cả trái tim mình để yêu thương, vậy mà chỉ vì một phút lầm lỡ, ông đã đánh mất tình yêu duy nhất của đời mình.

Ông biết, hẳn là bà ấy không hề muốn tha thứ cho ông một chút nào, cho nên mới đi thật xa ông như vậy, tuyệt đối không muốn để ông tìm thấy.

Bà ấy không hề muốn nhìn mặt ông thêm một lần nào nữa.

- Phương Phương. - Ông khẽ gọi lúc tấm vải trắng được mở ra, nhìn người phụ nữ tiều tụy vì bị bệnh tật dày vò đến mức không còn ra hình người, vành mắt ông nóng lên. - Tại sao em không thể tha thứ cho anh? Tại sao không bao giờ để anh tìm được em? Anh thật sự, thật sự rất nhớ em.

Đức Tùng cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt kia, quỳ xuống, áp bàn tay ấy lên trán mình, nước mắt nóng hổi chảy ra không ngừng.

- Phương Phương, em thật sự rất tàn nhẫn. Em cũng yêu anh cơ mà, vì sao em lại bỏ đi? Vì sao chứ? Anh đã tìm em bao lâu. Suốt mấy năm qua anh vẫn luôn tìm em. Phương Phương... Anh nhớ em...

Đức Tùng không ngừng nỉ non khóc lóc. Mà đứng ngay bên ngoài, một cô gái với vẻ mặt vô cảm đang đứng dựa lưng vào tường, tay cầm lấy điện thoại. Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn bên trong, cô cười nhạt, nhấc chân rời đi.

***

Đám tang được diễn ra tại khu an táng trong thành phố, bởi vì người đã mất không có người thân, cũng không có nhà cửa cố định mà thuê trọ sống qua ngày. Cứ ngỡ sẽ không có ai đứng ra chủ trì, nhưng An Ngọc đã đi đến đăng ký, khoác lên mình bộ áo tang, trở thành người thân duy nhất của người phụ nữ bạc mệnh.

Ba ngày tang lễ, suốt thời gian túc trực bên linh cữu, số người tới thắp hương không hề nhiều, hay nói chính xác là ít tới đáng thương. Họ đều là hàng xóm cũ của người phụ nữ nọ. An Ngọc đứng bên cạnh bàn thờ, trao hương cho mỗi một người tới dự, rồi cúi đầu thật sâu để tỏ lòng thành.

Người cuối cùng mà cô gặp vào ngày cuối cùng của tang lễ chính là chú của cô. Lần này, cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhìn ông bằng đôi mắt đầy đau thương kìm nén. Nhưng khi Đức Tùng nhìn thấy cô mặc áo tang, ông đã thật sự ngỡ ngàng.

Kết quả điều tra tới cuối ngày hôm nay mới có, tuy nhiên, nhìn cô là người đứng ra chủ trì, trong lòng ông chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành, lồng ngực như nghẹn lại.

An Ngọc chỉ nhìn qua chú họ một cái, sau đó đứng dậy châm hương rồi trao cho ông bằng hai tay. Tới lúc đáp lễ, cô đã nói với ông một câu không đầu không đuôi với nụ cười buồn và khuôn mặt mệt mỏi vì thức đêm mấy ngày nay.

- Chú, cảm giác tận mắt nhìn người thân của mình ra đi... thật sự rất đau khổ. Chú nhất định phải bảo vệ thật tốt gia đình của mình, chú nhé!