Tui Đời Nào Thích Cậu Ta

Chương 34



Thịnh Tinh Hà cũng không rõ diễn biến tâm lý gần đây của Hạ Kỳ Niên lắm, chỉ biết cậu là một đứa trẻ có khả năng thích ứng tương đối mạnh, hơn nữa còn rất dễ dỗ dành, chỉ cần vài câu cổ vũ ngắn ngủi là có thể loại bỏ nỗi sợ hãi của cậu đối với việc đi tới đội tuyển tỉnh huấn luyện đặc biệt.

Vận động viên muốn được đưa đến đội tuyển tỉnh cần có rất nhiều điều kiện, vừa bận rộn chuyện đại hội thể thao của trường xong, Thịnh Tinh Hà đã tỉ mỉ chỉnh lý tư liệu và giấy chứng nhận của các đội viên một phen rồi đem gửi cho lãnh đạo đội tuyển tỉnh, chờ bên kia xem xét xác nhận.

Lúc họp, chủ nhiệm nói phải sắp xếp một huấn luyện viên dẫn đội đi, đưa bọn họ bình an qua đó, Thịnh Tinh Hà chủ động nhận nhiệm vụ này.

Tối thứ bảy trời mưa nhỏ, đến chủ nhật thì nhiệt độ giảm nhẹ, phía Nam bước vào giai đoạn chuyển tiếp ngắn ngủi từ mùa hè đến mùa đông, khi ra ngoài có thể nhìn thấy những người mặc áo thun và áo len cùng một lúc, khi nhìn nhau đều cảm thấy đối phương đúng là kẻ ngốc.

Buổi trưa Thịnh Tinh Hà ăn cơm ở bên ngoài, nhận được thông báo của chủ nhiệm, nói tất cả đều qua kiểm duyệt của đội tuyển tỉnh rồi, sáng sớm ngày mai có thể xuất phát.

Thịnh Tinh Hà phát thông báo trong nhóm mới lập.

[Tối nay mọi người trở về thu dọn hành lý một chút, sáng mai tập hợp ở cổng tây của trường, nhà trường sắp xếp một chiếc xe buýt đưa các cậu qua, nhận được thì trả lời, ai không trả lời các cậu nhớ nhắn giùm

Tin tức vừa mới công bố không bao lâu, đã nhận được tin nhắn trò chuyện riêng của Hạ Kỳ Niên.

[N: Anh có vali lớn cho tôi mượn một cái đi, cái kia của tôi không cẩn thận làm vỡ mất một góc rồi, mới đặt mua trên mạng một cái nhưng coi bộ phải đến ngày mốt mới giao tới. Anh đến chỗ quản lý lấy giúp tôi nhé!]

[Thịnh Tinh Hà: Được, không thành vấn đề.]

Trở lại căn hộ, Thịnh Tinh Hà lấy vali ra lau sơ một chút, chuẩn bị đi qua cùng thu xếp đồ đạc giúp Hạ Kỳ Niên.

Lúc đi lên lầu hai lại nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà Hạ Kỳ Niên.

Người phụ nữ kia dáng người cao gầy, mái tóc đen uốn lọn to buông xuống thắt lưng như thác nước, tóc vừa nhìn đã biết là được tỉ mỉ xử lý, mượt mà bồng bềnh, dưới ánh đèn còn tản mát ra vẻ sáng bóng mềm mại.

Bà mặc một chiếc váy thêu tối màu, đeo khẩu trang và kính râm, chân đi giày cao gót, thân hình mảnh khảnh, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là còn rất trẻ trung.

"Tiểu Niên, con mở cửa đi, mẹ khó có thời gian tới đây, lát nữa còn phải lên máy bay nữa."

Trong phòng truyền ra giọng của Hạ Kỳ Niên.

"Ngài bận rộn thì cứ đi trước, tôi không dám làm chậm trễ thời gian của ngài."

"Con mau mở cửa cho mẹ!" Người phụ nữ gõ cửa thêm vài lần nữa.

Bà nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang, quay đầu nhìn thoáng qua.

Thịnh Tinh Hà xách vali đi tới cửa, người phụ nữ hơi lùi ra sau một bước, trong ánh mắt lộ ra vài phần đề phòng.

"Hạ Kỳ Niên, tôi mang vali tới cho cậu, có muốn thu dọn hành lý giúp không?"

Hạ Kỳ Niên nghe thấy tiếng của Thịnh Tinh Hà, kinh hãi ngồi bật dậy từ trên ghế salon.

Sớm không đến muộn không đến, lại cứ đến ngay lúc này.

Cậu thở dài, đứng dậy đi mở cửa.

Thịnh Tinh Hà quay sang nhìn thoáng qua người phụ nữa đang đứng trước cửa kia. "Cô cũng tìm Hạ Kỳ Niên?"

Hạ Tử Hinh gật gật đầu, tò mò nói: "Anh là?"

"Tôi là huấn luyện viên của cậu ấy, hiện đang sống ở đối diện."

"Dạy nhảy cao?"

"Đúng."

"Vậy thì người tôi tìm chính là anh."

"A?" Thịnh Tinh Hà sửng sốt.

Hạ Kỳ Niên mời hai người vào phòng, đóng cửa lại.

Người phụ nữ tháo kính râm và khẩu trang xuống, Thịnh Tinh Hà rốt cục cũng thấy rõ mặt bà.

Ngũ quan vô cùng tinh xảo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, trang điểm nhẹ nhàng, bảo dưỡng thích hợp, làn da mềm mại đến mức có thể bóp ra nước, rất khó nhìn ra tuổi thật của bà, nhưng Thịnh Tinh Hà đoán bà đại khái đã bốn mươi tuổi, bởi vì da ngón tay đã hơi lỏng lẽo.

Trang điểm tinh xảo, ăn mặc nổi bật, kính râm và khẩu trang, hiếm khi có thời gian, còn phải kịp chuyến bay...

Thịnh Tinh Hà thông qua những tin tức vụn vặt này mà tổng hợp lại, cũng đoán ra đại khái.

"Ngài là cô của Hạ Kỳ Niên đúng không?"

Hạ Tử Hinh hơi kinh ngạc. "Làm sao anh biết?"

"Tôi có nghe Hạ Kỳ Niên nhắc tới, nói ngài bình thường hay bay tới bay lui, tương đối bận rộn, hôm nay cố ý tới đây là có chuyện gì sao?"

Hạ Kỳ Niên lạnh lùng tiếp một câu: "Còn có thể có chuyện hay ho gì nữa, sẽ không cho tôi vào đội tuyển tỉnh chứ gì."

Hạ Tử Hinh chọc chọt bả vai cậu. "Con còn không biết xấu hổ mà nói nữa sao, chuyện lớn như vậy mà một chữ cũng chưa từng nói với cô, con cảm thấy mình đã trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, chuyện gì cũng có thể tự quyết định phải không?"

Hạ Kỳ Niên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Thịnh Tinh Hà nghe hai người đối thoại mà kinh hồn bạt vía, cứ luôn cảm thấy giây sau sẽ ầm ĩ lên.

Là một người ngoài, anh cảm thấy bị nghẹt thở khi ở đây.

Thật sự là cầm tiền bán cải trắng lại lo như tiền bán ma túy*, anh cảm thấy mình sắp trở thành bác gái của ủy ban cư trú rồi.

*Lo lắng không đâu.

"Này..." Anh thật sự không biết nên gọi là dì hay chị, do dự nửa nhịp. "Cô à, người ngồi xuống uống miếng trà trước đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

Thái độ của Thịnh Tinh Hà khiến Hạ Tử Hinh đang kích động thoáng bình tĩnh một chút, ngồi xuống sofa.

"Tôi tới đây chủ yếu là vì chuyện Tiểu Niên vào đội tuyển tỉnh, chuyện này từ đầu đến cuối nó cũng không thương lượng với tôi một chút nào, tôi còn chưa đồng ý, anh là huấn luyện viên của nó, chuyện này anh có thể quản được không?"

Thịnh Tinh Hà thoáng nhíu nhíu mày."Tôi không rõ ý của ngài lắm, ngài muốn cậu ấy bỏ qua cơ hội vào đội tuyển tỉnh sao?"

Hạ Tử Hinh gật đầu. "Đúng vậy."

Hạ Kỳ Niên cao giọng: "Cô bớt đi! Không đời nào đâu!"

Thịnh Tinh Hà liếc mắt nhìn cậu. "Đi đun nước nóng pha chén trà."

Hạ Kỳ Niên bĩu môi, trong lòng không tình nguyện chút nào, nhưng vẫn làm theo.

Thịnh Tinh Hà tiếp tục quay lại tiếp tục nhìn về phía Hạ Tử Hinh. "Thành tích của Hạ Kỳ Niên ở giai đoạn hiện tại luôn tiến bộ, trước đó đoạt giải quán quân tại đại hội thể thao tỉnh mới được chọn vào, cơ hội như vậy vô cùng khó có được, đối với vận động viên mà nói thì rất quý báu, mỗi một bước đi đếu có ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp tương lai của cậu ấy."

"Tôi biết, nhưng nói thật, tôi không hy vọng nó làm nghề nhảy cao." Hạ Tử Hinh nhìn thì gầy gò, nhưng giọng nói lại vô cùng vang dội, trong từng câu chữ đều lộ ra vẻ quyết tuyệt không cho phép nghi ngờ.

Thịnh Tinh Hà vốn cho rằng Hạ Tử Hinh dự định để Hạ Dự Niên tốt nghiệp đại học rồi mới làm vận động viên chuyên nghiệp, nhưng xem ra thì không phải.

"Tại sao?"

"Chính là không cần thiết, làm vận động viên vất vả như vậy còn không kiếm được tiền, cần gì phải lãng phí thời gian, tương lai của nó có rất nhiều con đường có thể đi."

Phòng bếp được mở ra, Hạ Kỳ Niên đứng bên cạnh bể nước nghe bọn họ nói chuyện, nước trong vòi nước chảy ào ào đổ vào bể.

Cậu cảm thấy lời này của Hạ Tử Hinh không chỉ làm mình bị thương, mà còn gián tiếp làm tổn thương đến huấn luyện viên, trong lòng khó tránh khỏi hơi tức giận.

"Chẳng lẽ chỉ có việc nào kiếm được tiền mới được xem là có ý nghĩa sao? Cô chưa từng nếm trải việc này nên mới không thể nào hiểu được. Tôi chọn nhảy cao là vì nó có thể cho tôi cảm giác vinh dự to lớn, để tôi cảm thấy phong phú."

Hạ Tử Hinh phản bác: "Bây giờ anh cảm thấy nhảy cao thú vị, có thể khiến anh có được cảm giác vinh dự, nhưng anh có nghĩ đến mình có thể nhảy được bao lâu không? Sau thời kỳ vàng bùng nổ thì chờ đợi cậu chính là thành tích tuột xuống liên tục và một cơ thể đầy chấn thương, thực sự đến thời điểm đáng buồn đó thì anh có hối hận cũng không kịp."

"Lớn tuổi rồi thì tình trạng thân thể vốn sẽ một ngày càng không bằng một ngày, con nếu đã lựa chọn thì khẳng định sẽ không hối hận." Hạ Kỳ Niên nói.

Mắt Hạ Tử Hinh trừng to như chuông đồng, tầm mắt ghim cứng vào cậu, giọng cũng càng lúc càng cao.

"Bây giờ con còn chưa mất đi cái gì, đương nhiên sẽ không hối hận, nhưng một khi cậu đem khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời hiến hết cho huấn luyện khô khan nhất, từ bỏ du học, từ bỏ xã giao, từ bỏ các loại cơ hội việc làm, đổi lại là không có chuyện gì thành công, liệu con vẫn sẽ nói với cô rằng con không hối hận ư?"

Hạ Kỳ Niên rũ mắt xuống, những hậu quả từ miệng Hạ Tử Hinh đã tàn nhẫn công kích phòng tuyến trong lòng cậu.

Muốn nói rằng mình một chút cũng không sợ hãi thì không có khả năng, bước vào giới thể thao vốn chính là lấy thanh xuân làm tiền đặt cược.

Sở dĩ dũng cảm như vậy, không chỉ vì tình yêu, mà còn vì Thịnh Tinh Hà đã ở trong đội tuyển quốc gia.

"Tại sao cô lại xác định con sẽ không thành công?"

Thanh âm của Hạ Kỳ Niên rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ta đau lòng.

Hạ Tử Hinh biết đứa nhỏ ở độ tuổi này nhất định là sẽ mờ mịt về tương lai, mới mạnh mẽ và quyết đoán đả kích cậu.

"Vận động viên nhảy cao hàng đầu của đội tuyển quốc gia chưa chắc đã có thể tiến đến giải đấu đẳng cấp quốc tế, chứ đừng nói đến việc giành chức vô địch, con có hiểu chuỗi lợi ích trong giới thể thao không? Cô nói thẳng, chen không vào cuộc thi được thì không có người xem, không ai xem thì không được làm đại diện, không có quảng cáo thì không có thu nhập, tiền con kiếm được chỉ đủ ấm no hàng ngày, nhưng sau khi con giải nghệ thì sao? Con có thể làm gì với một thân thể đầy đau đớn?"

Kinh nghiệm của Hạ Tử Hinh khiến những lời này càng thêm chân thật, Hạ Kỳ Niên tuy tin nhưng ngoài miệng vẫn còn bướng. "Nào có kinh khủng như cô nói chứ."

"Cô à, cô nói không sai, nghề nhảy cao này quả thật không kiếm được tiền." Thịnh Tinh Hà nói.

"Con xem đi, đến huấn luyện viên của con còn nói như vậy."

Hạ Kỳ Niên nhìn Thịnh Tinh Hà.

"Nhưng mà định nghĩa về thành công cũng đâu chỉ có mỗi kiuếm được nhiều tiền chứ?"

Tâm tính Thịnh Tinh Hà bình thản, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt. "Có lẽ thành công trong mắt đại đa số mọi người là vừa có danh lại vừa được lợi, nhưng tôi vẫn cảm thấy thành công chính là một quá trình không ngừng tới gần mục tiêu, trong quá trình đó còn thu hoạch được cảm giác hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn, so với phải có một kết quả thì còn quan trọng hơn nhiều."

"Trên đời này có quá nhiều nghề nghiệp không thể kiếm tiền, nhưng vẫn có người tình nguyện phấn đấu cả đời vì nó, ước mơ của mỗi người đều phải được tôn trọng, chứ không phải bị dùng tiền để đo lường nó có đáng giá hay không. Ngài vừa mới nói cậu ấy luyện nhảy cao chính là lãng phí thời gian, như vậy để cậu ấy đi làm một chuyện mà cậu ấy căn bản không muốn làm thì là quý trọng thời gian sao? Tương lai cậu ấy sẽ không hối hận ư?"

Hạ Tử Hinh nghẹn lại, im lặng lại vài giây mới nói: "Vậy cũng có thể chọn một nghề không cần phải vất vả như vậy, nó tuổi còn nhỏ, tầm mắt còn chưa đủ rộng, trên thế giới này còn có nhiều chuyện thú vị hơn."

"Cô có biết trong trường của chúng tôi có bao nhiêu người không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.

Hạ Tử Hinh không rõ vì sao anh hỏi như vậy, lắc đầu.

"Trường chúng tôi tổng cộng chia làm 16 học viện, 48 khoa, sinh viên cả trường cộng lại có hơn 30.000, chúng ta cứ tính theo phân nửa đi, có 15.000 sinh viên nam, mà trong những người này, ngài nghĩ có bao nhiêu người cao hơn 1m96?"

Hạ Tử Hinh nhíu mày, không nói gì, nhưng trong lòng cũng có tính toán.

Đó là tỷ lệ gần một phần mười ngàn.

"Cho nên tôi nghĩ, có lẽ không phải là cậu ấy lựa chọn nhảy cao, mà là nhảy cao lựa chọn cậu ấy. Điều đáng sợ nhất trên thế giới này là phước lành của Thiên Chúa, bởi vì chỉ cần nó thì sẽ kéo dài khoảng cách giữa người với người, mà cô lại không thể làm gì được nó."

Hạ Tử Hinh lại giật mình thêm lần nữa, nghẹn đến á khẩu không nói nên lời.

Quay qua nhìn về phía cái đầu sắp đụng tới trần nhà kia.

Thật ra trước kia bà từng có ý định đưa Hạ Kỳ Niên vào showbiz, nhưng sau khi học trung học, vóc dáng của cậu cứ như cỏ dại, mau lớn dã man, mỗi lần gặp mặt đều đã cao thêm vài cm, nhanh đến mức hơi đáng sợ.

Vóc dáng cao thì khi đóng phim cùng diễn viên nữ sẽ vô cùng bất tiện, rất khó nhận kịch bản, đành phải kệ cậu đi.

Cô vẫn thướng nói một câu là "Cao như vậy có ích gì đâu", cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới trong một ngành nghề nào đó, chiều cao như vậy sẽ là ưu thế vượt xa ngàn vạn người.

"Độ cao mà rất nhiều sinh viên thể thao phải mất nhiều năm cũng không thể nhảy qua được, cậu ấy chỉ dành thời gian luyện tập một trận là đã có thể vượt qua, cậu ấy cũng đã thắng ở vạch xuất phát rồi, ngài thật sự xác định rằng muốn cậu ấy buông bỏ sao?"

Kiêu ngạo trong mắt Hạ Tử Hinh đã yếu đi. "Có ưu thế này thì có thể bảo đảm cái gì?"

"Nếu như người ta có thể nhìn thấy bộ dạng ba mươi năm sau của mình, thì hai mươi chín năm trước đó liền trở nên không có ý nghĩa." Thịnh Tinh Hà cười cười nói. "Tôi là ở trong đội tuyển điền kinh quốc gia, tôi chưa bao giờ hối hận vì đã luyện nhảy cao."

Từ trong ánh mắt anh, Hạ Tử Hinh đọc được niềm kiêu ngạo và tín ngưỡng, bà từng có nhiều thứ rồi lại mất đi, theo dòng chảy xiết của giới giải trí, bà đã sớm quên mất tư tưởng ban đầu của mình là gì.

Bà bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt người này giống như của động vật đơn thuần, trong suốt mà lại sáng ngời.

Có lẽ chỉ có những người có tâm tính đơn thuần mới nhìn ra sự tốt đẹp của thế giới.

Hạ Tử Hinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng. "Tôi thật sự không hiểu, luyện nhảy cao có cái gì có thể kiêu ngạo, ai nấy đều liều mạng như vậy, chỉ vì một tấm huy chương ư?"

Thịnh Tinh Hà nhìn thoáng qua bạn nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập kiên định và chờ mong.

"Nhảy cao đương nhiên không có gì mà phải kiêu ngạo, nhưng cậu ấy là Hạ Kỳ Niên, nếu có một ngày ngài chịu dành thời gian đi xem trận đấu, tôi nghĩ khi cậu ấy tỏa sáng trên sân đấu, nhất định sẽ trở thành sự kiêu ngạo của ngài."

Luyện nhảy cao đương nhiên không có gì đáng để tự hào.

Nhưng cậu ấy là Hạ Kỳ Niên.

Mấy câu nói cuối cùng của Thịnh Tinh Hà không ngừng xoay quanh trong đầu Hạ Kỳ Niên.

Hết lần này đến lần khác...

Giống như có người bắn một mũi tên vào ngực cậu.

Nói chuyện kết thúc, Thịnh Tinh Hà và Hạ Kỳ Niên cùng nhau tiễn Hạ Tử Hinh ra khỏi chung cư.

Một chiếc xe thương mại màu trắng quay đầu ở ngã tư rồi từ từ lái về phía họ.

"Đi thong thả."

Hạ Tử Hinh gật đầu một cái, nhìn về phía Hạ Kỳ Niên. "Không được không nghe điện thoại của cô."

"Con biết rồi..." Giọng điệu có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng Thịnh Tinh Hà biết cậu sẽ nghe lời.

Người Hạ Tử Hinh tuy rằng đã đi rồi, nhưng vẫn để lại hai yêu cầu, chuyên ngành đang học không thể cứ bỏ bê như vậy, ngoài ra trong vòng một năm mà không thể vào được đội tuyển quốc gia thì phải chuẩn bị cho tốt chuyện ra nước ngoài học tập.

"Hiện tại có cảm thấy áp lực trên vai rất lớn không?" Thịnh Tinh Hà nhéo nhéo bả vai Hạ Kỳ Niên.

"Khá lớn..."

"Đây chính là thế giới của người lớn, cậu phải bắt đầu từ từ thích ứng đi, tương lai sẽ còn có nhiều lựa chọn và khiêu chiến hơn."

Hạ Kỳ Niên gật gật đầu, nhưng so với những thứ này, vấn đề mà cậu quan tâm nhất bây giờ là một chuyện khác...

"Sáng mai anh sẽ đưa tôi đi đến đội tuyển tỉnh hà?"

"...... Ừm."

Sau khi Thịnh Tinh Hà rời khỏi nhà Hạ Kỳ Niên, lại đi siêu thị mua một lon sữa tươi lớn, lần trước Hạ Kỳ niên khen sữa chua anh làm hương vị không tệ, anh định làm thêm một ly nữa mang qua cho cậu uống.

Miệng ngọt là tốt như vậy đó, chiếm hời khắp mọi nơi. Anh nghĩ.

...

Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung ở cổng trường.

Người trong đội điền kinh thường xuyên huấn luyện cùng nhau, cho dù không cùng một môn không biết tên nhau nhưng tóm lại là đã gặp mặt rồi, thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ bắt đầu tán gẫu, đội ngũ náo nhiệt.

Thịnh Tinh Hà vừa tới, thanh âm dần dần nhỏ đi.

"Mọi người lại kiểm tra kỹ đồ đạc tùy thân một chút đi, xem có ai để quên gì không, kiểm tra xong chúng ta sẽ xuất phát."

"Đều kiểm tra kỹ rồi."

"Chắc chắn rồi?"

"Chắc rồi!"

"Vậy thì lên xe đi."

Mọi người mang theo vài phần hưng phấn, chờ mong và lo lắng, lục tục lên xe.

Trên xe có rất nhiều chỗ trống, nhưng Hạ Kỳ Niên lại chen cùng một chỗ với Thịnh Tinh Hà, đây đại khái là thời gian cuối cùng bọn họ ở cạnh nhau trong tháng này.

Tối hôm qua rõ ràng đã nghĩ ra rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng khi thực sự gặp rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.

Thịnh Tinh Hà lấy từ trong túi ra một quyển sổ ghi chép, cùng mấy hộp thuốc dán đau cơ tác dụng nhanh.

"Huấn luyện của đội tỉnh nghiêm khắc hơn ở trường rất nhiều, tôi đoán lúc các cậu vừa tới đó nhất định sẽ không chịu nổi, thuốc dán đau cơ này tự mua chắc chắn là tốt hơn trong đội phát cho nhiều, các vị trí khác nhau nên dán thế nào dán tôi đều có ghi trong sổ hết rồi, sau này nếu có thành viên nào trong đội không thoải mái thì cậu dán cho bọn họ một chút, để tránh bị thương."

Hạ Kỳ Niên nhận đồ, trong cao hứng còn xen lẫn một chút mất mát. "Tôi còn tưởng anh chuẩn bị riêng cho tôi."

Thịnh Tinh Hà cười cười. "Bộ cậu không phải là đội viên sao?"

Hạ Kỳ Niên hơi khổ não, cái cậu muốn là chăm sóc đặc biệt kìa, là cái loại thiên vị có giới hạn ấy, nhưng Thịnh Tinh Hà cứ quẹo ngang ngay sát cái giới hạn này.

Trong lòng không nỡ làm cho chuyến đi dài này nên hết sức ngắn ngủi, càng gần đích đến loại cảm xúc này lại càng mãnh liệt, cậu thậm chí còn muốn ra sức ôm lấy người bên cạnh một chút.

Sau đó dán vào tai anh nhẹ giọng nói một câu, tôi sẽ nhớ anh.

Nhưng không có gì xảy ra.

Cậu tán gẫu với mọi người chuyện phân ký túc xá, tài xế vừa dừng xe, cậu đã xách hành lý đi theo đội xuống xe, Thịnh Tinh Hà đi ở cuối cùng, chuẩn bị đi vào bàn giao với huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh.

Cơ sở huấn luyện của đội tuyển tỉnh khí thế rộng rãi, sân thể dục một sân nối tiếp một sân, đủ các môn thể thao, sân thể dục cũng lớn hơn sân của trường rất nhiều, mỗi khi đi qua một địa điểm, trong đội ngũ đều phát ra một trận than thở sợ hãi.

"Mẹ kiếp! Hồ bơi lớn quá!"

Không khí ở đây không giống với ở trường."

Đây là một nơi ngập tràn bầu không khí thể thao, có thể thấy các vận động viên tướng tá cao to cơ bắp cuồn cuộn ở khắp nơi.

Huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh dẫn mọi người thăm thú sơ qua trung tâm đào tạo điền kinh, tiếp theo là ký túc xá cho vận động viên.

"Các em có thể rút thăm để quyết định sắp phòng như thế nào." Người hướng dẫn nói.

Ký túc xá là phòng đôi, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng và ban công, môi trường cũng tốt.

Hạ Kỳ Niên và Vu Thuận Bình trong đội nhảy xa.

Vu Thuận Bình sắp xếp hành lý đơn giản một chút rồi đi sang phòng bên cạnh.

Thịnh Tinh Hà đứng ở cửa ký túc xá nhìn thoáng qua. "Cũng không tệ lắm, lúc trước tôi đến đội tuyển tỉnh thì còn chưa có điều kiện tốt như vậy, bốn người một phòng, mỗi lần đi tắm đều phải chờ cả nửa ngày."

Hạ Kỳ Niên đẩy vali vào phòng, lưu luyến không rời tựa vào bên cửa. "Anh muốn vào ngồi một chút không?"

"Không ngồi đâu." Thịnh Tinh Hà giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút. "Tôi phải trở về rồi, giờ ngồi xe về còn phải mất hơn hai tiếng đồng hồ."

"Ồ."

Hạ Kỳ Niên nắm tay lại sau lưng, môi giật giật, đang muốn nói tôi có thể ôm anh một chút hay không thì Thịnh Tinh Hà đột nhiên tháo ba lô trên vai xuống nói: "À đúng rồi, tôi còn có thứ này cho cậu."

Trước mắt Hạ Kỳ Niên sáng ngời. "Cái gì vậy?"

Thịnh Tinh Hà đưa ly giữ nhiệt của mình qua.

"Tối hôm qua tôi làm sữa chua nhiều nên không uống hết, mang cho cậu một ly, ở đây không có tủ lạnh, cậu nên nhanh chóng uống hết đi, để tới mai có thể sẽ hỏng đó."

Tính cách và kinh nghiệm quyết định cách nói chuyện của anh vào lúc này, dường như vĩnh viễn cũng không học được cách thẳng thắn, luôn hời hợt ở phương diện tình cảm, thậm chí bỏ qua mất, nhưng Hạ Kỳ Niên vẫn mừng rỡ như điên nhận lấy ly giữ nhiệt kia.

Niềm vui khi còn trẻ thường đến từ một câu quan tâm của người mình yêu, thậm chí cậu còn có thể đọc được 10.000 tin tức nhắn gửi từ một ánh mắt của đối phương.

Hạ Kỳ Niên không nhịn xuống rung động trong lòng mình được, đưa tay ôm lấy bả vai anh, kéo về phía mình.

Thịnh Tinh Hà không đề phòng, thân thể nghiêng mạnh về phía trước, rơi vào trong lòng Hạ Kỳ Niên.

Cơ thể của một vận động viên, săn chắc và đầy sức mạnh.

Cánh tay sau lưng càng siết chặt hơn, giống như đang phát tiết cái gì đó.

"Cám ơn, tôi sẽ uống hết." Hạ Kỳ Niên nói.

Thịnh Tinh Hà giơ tay xoa xoa ót cậu, có một chút cảm giác bị đâm tay, nhưng sờ vẫn rất thoải mái.

"Vậy tôi đi rồi, anh phải biết chăm sóc tốt chính mình đó."

Hạ Kỳ Niên không buông tay, cằm của cậu liền đặt trên vai Thanh Tinh Hà, vành tai dán sát vành tai, một loại hương thơm vây quanh anh.

Đây là khoảng cách thân mật trước nay chưa từng có, nghiêm túc mà nói, là vào lúc Thịnh Tinh Hà đang tỉnh táo, gần gũi trước nay chưa từng có.

"Tôi..."

Hô hấp của Hạ Kỳ Niên sát bên tai, ngực Thịnh Tinh Hà nóng lên, ngón tay khẩn trương nắm lại thành nắm đấm.

"Vali của tôi, anh nhớ giúp tôi lấy đó."

"............"

_ Hết chương 34 _