Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 15: Khách không mời mà đến



Mặc dù hiện tại Giang thịđã huyên náo đến long trời lở đất, nhưng Hinh Ý cũng không dám nói gì trước mặtVũ Chính, một mặt cô không muốn hai người lại rơi vào cục diện bế tắc như lầntrước, mặt khác cô tin tưởng vào năng lực của Vũ Chính, cùng với tin tưởngchồng của mình nhất định có thể giải quyết mọi việc, huống chi anh còn có Lý TửNgôn có tiếng tăm như vậy đến trợ giúp.

Nói đến Lý Tử Ngôn, HinhÝ cảm thấy rất khó hiểu, anh ta gần như ngày nào cũng chạy đến trung tâm phụchồi chức năng. Mỗi buổi sáng sau khi Vũ Chính làm xong trị liệu đều đi nghỉngơi, chỉ là vào mỗi xế chiều Lý Tử Ngôn đều đến đây, không phải đẩy anh đi rangoài tản bộ thì ở trong phòng không biết nói những thứ gì, cô cũng vô cùnghiểu phải tôn trọng không gian riêng của chồng mình, mỗi lần Lý Tử Ngôn đến đềutránh đi.

Tuy lúc nhìn thấy VũChính nói chuyện với lão Lý, Vũ Chính không hề cảnh giác cùng buông lỏng làmcho cô rất yên tâm. Nhưng đồng thời, cô cũng có chút ghen. Từ sau khi Lý TửNgôn đến đây, buổi tối trước khi ngủ hai tiếng Vũ Chính mới chính thức thuộc vềmình. Hết lần này đến lần khác sau khi Vũ Chính bị thương đều rất dễ dàng mệtmỏi, buổi tối hơn chín giờ đã đi ngủ. Dựa vào cái gì mà thời gian Lý Tử Ngônnói chuyện phiếm với chồng mình lại còn nhiều hơn thời gian nói chuyện với mìnhchứ?

Hôm nay, lúc Lý Tử Ngônra về thì sắc trời đã tối hẳn. Hinh Ý đi vào phòng bệnh, Vũ Chính đang ngồi mộtmình trên chiếc ghế lớn trong phòng khách, trên đùi đang đắp một tấm chăn lôngđược đặc chế từ Ai Cập, còn đặt trên bàn một chiếc latop đa năng, tay tráichuyển động trên bàn phím. Anh đang chăm chú nhìn vào màn hình, thậm chí cònkhông phát hiện ra Hinh Ý đi vào.

Hinh Ý vừa đi đến gần anhvừa nói: “Đang nhìn cái gì vậy?” Có hơi lo lắng cho anh, bác sĩ nóibây giờ anh vẫn chưa thể quá vất vả.

Vũ Chính ngẩng đầu lênnhìn cô, dịu dàng nói: “Chỉ xem chút tin tức tài chính kinh tếthôi.” Vừa nói vừa đưa ngón tay lơ đãng dường như muốn sờ lên bàn phím nhẹnhàng nhấn xuống một cái, thoát ra khỏi một đống những con số báo cáo.

Tay của cô đặt lên vaianh, độ mạnh yếu vừa phải mà mát xa, ánh mắt lơ đãng nhìn nghiêng về phía mànhình, thật sự chỉ là vài tin tức tài chính kinh tế mà thôi.

Bả vai cứng ngắc của anhbời vì những động tác mát xa của cô mà buông lỏng, cả tấm lưng đều dựa vào ghếsofa mềm mại, trên mặt còn lộ ra một chút mệt mỏi.

Hinh Ý đau lòng vuốt vekhuôn mặt gầy gò của anh, lại dùng giọng nói trầm thấp nói: “Vợ của anh đirồi hả?”

Vũ Chính vốn đang mệt mỏinhắm mắt lại sắp ngủ nghe những lời khó hiểu kia thì lập tức tỉnh lạihỏi: “Ai là vợ?”

Hinh Ý nhịn không được,cuối cùng bộc phát ra: “Vợ của anh, Lý Tử Ngôn, một ngày gần như một phầnba thời gian đều dành cho anh ta, không phải vợ của anh thì là cái gì? Khôngđúng, quả thật còn thân hơn cả vợ, cả ngày dính lấy nhau. Cũng chẳng phải cóquan hệ công việc gì, trò chuyện cái gì mà mỗi ngày đều trò chuyện vậy hả?Không chịu dứt ra, gạt em sang một bên thì không nói, ngay cả thân thể của anhcũng không thèm quan tâm sao? Anh đang làm công cho anh ta sao? Hay là haingười thật sự có ‘cái kia’ hả?”

Sau khi cô nói xong mộthơi, mặt phồng lên hồng hồng, lồng ngực bởi vì kích động mà phập phồng.

Vũ Chính giống như đangngồi thiền, một lúc sau mới kịp phản ứng, đè nén, đè nén, cuối cùng cười ha ha,cười đến ho sặc sụa, vừa ho vừa nói: “Em…khụ khụ khụ…có thể xem như em…khụkhụ khụ…đang ghen phải không?” thật sự rất vuiu vẻ nở nụ cười, thì là bộdạng Hinh Ý ghen chính là như vậy, cùng với hình tượng người phụ nữ mạnh mẽtrước kia thật sự kém rất xa.

Cô giúp anh vuốt ngực,mặt đỏ như một trái hồng chín mộng, từ mặt lan đến cổ. Cô cũng không biết tạisao mình lại nói như vậy, cô chỉ…lo lắng cho anh mà thôi, còn có, cô thừa nhậnmình thật sự….thật sự ghen tị, hơn nữa còn ăn dấm chua với một người đàn ông.

Vũ Chính bình tĩnh lại,kéo tay của cô nói: “Thật xin lỗi đã không để ý đến em, anh chỉ có mộtchút chuyện muốn nhờ cậy cậu ấy thôi. Hơn nữa anh thề, anh sẽ quan tâm đến sứckhỏe của mình, còn có…” anh ngừng một chút, vẻ vui sướng trên khuôn mặtcàng nhiều hơn, “Anh tuyệt đối là một người đàn ông có tâm lí bìnhthường.” Anh nhìn Hinh Ý thật sâu như muốn hòa tan cô vào trong linh hồncủa anh. Những nụ hôn nhỏ của anh rơi trên mặt cô, sau đó dùng cách thức tiêuchuẩn nhất hôn thật sâu trên môi cô, cuối cùng tiến công dần xuống cổ cô.

Toàn thân Hinh Ý dườngnhư đang nóng lên, nóng đến kinh người. Chỉ là nghĩ lại, bác sĩ đã dặn, khôngthể “vất vả”. Vì vậy cô đứng vụt dậy, lặp bắp nói: “Bây giờ vẫn chưa thểlàm….chuyện kia….chuyện kia…bác sĩ nói phải cấm dục.”

Vũ Chính đau đầu nhíumày, giống như đùa bỡn nói: “Nói khi nào thế, anh chưa từng nghe thấy,chúng ta tiếp tục được không?” hình như có nghe qua, nhưng mà lửa tình đãbị nhóm lên làm sao có thể dập ngay được đây?

Cô nói thêm vào: “Cónói mà, không phải vừa rồi anh mệt mỏi sao? Được rồi, giờ thì lên giường ngủđi.” Sau đó cô chuẩn bị sẵn xe lăn, vươn tay muốn đỡ anh lên. Thật ra thìVũ Chính tuy gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng thân hình cao đến 1m 80, muốnmột người phụ nữ như Hinh Ý một mình đỡ anh lên thì thật sự rất khó khăn, nhưnglúc ngồi lên xe lăn, Vũ Chính có thể mượn một chút lực của tay trái, cô cũng dễdàng hơn rất nhiều. Lúc trước nếu như cô muốn làm vậy thì Vũ Chính cũng khôngmuốn, bởi vì sẽ làm cho cô rất mệt. Sau đó cô nói, để cho người khác ômđi ôm lại chồng của mình, rồi lại sờ tới sờ lui thì càng mệt mỏi hơn. Cuốicùng, Vũ Chính đành phải chịu thua cô.

Vũ Chính sau khi ngồi vàoxe lăn còn nói: “Lên giường thì có thể, nhưng mà có thể làm một chút việccó ích cho thân thể và tinh thần hay không? Bây giờ anh còn chưa muốn ngủ!”

“Không được nghĩ đếnnữa!” Lập trường của Hinh Ý vô cùng kiên định, có thể ngăn cản đượccám dỗ nha!

“Được không?”

“Không được là khôngđược.”

•••••••••••

Hinh Ý không ngờ mấy ngàysau lại có thêm một người còn đáng hận hơn Lý Tử Ngôn vạn lần đến.

Vũ Chính vừa làm xong vậtlý trị liệu, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Hinh Ý đẩy anh vào phòng giúp anh tắmrửa, thay quần áo. Sau đó cô đỡ anh lên giường mát xa cho anh, làm một vài độngtác vận động cho hai chân dưới bị liệt của anh.

Lúc Vũ Chính đang từ từnhắm mắt lại ngủ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị một người dùng sức đẩy ra.

Vũ Chính bị đánh thức,Hinh Ý cau mày quay đầu lại, đang muốn quở trách người kia không biết lễ phéplà gì. Ánh mắt của bọn họ đều chuyển sang phòng khách, nhìn người đang đứngtrước cửa.

Giang Vũ Minh

“Anh hai, chị dâu. Thậtsự là đã lâu không gặp.” Giang Vũ Minh đắc ý nói với bọn họ.

Hinh Ý nhìn thấy Giang VũMinh thì hận đến cắn chặt răng, nhưng vẫn cố nén giận. Cô nhìn sang Vũ Chính,vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, hơn mười giây sau tỉnh táo lại mới mở miệngnói: “À, Vũ Minh hả!” bộ dạng giả trư ăn thịt cọp. (một thànhngữ ý chỉ anh giả nai ^^)

Giang Vũ Minh đi đếntrước giường của Vũ Chính, vẻ mặt lo lắng nói: “Anh hai, thật là ngại quá,bây giờ mới đến thăm anh được. Nghe nói anh hưởng tuần trăng mật ở Pháp bị tainạn em vô cùng lo lắng nha. Chỉ là, lúc vừa vào nhìn thấy những động tác cẩnthận của chị dâu, em tin tưởng anh nhất định có thể phục hồi.” Hắn ta đặcbiệt nhấn mạnh hai chữ “phục hồi”, tay trái vươn ra muốn bắt tay Vũ Chính tỏ vẻ“chúc mừng”. Bình thường anh em gặp mặt, cho dù không thân mật ôm nhau thì cũngphải thân thiết bắt tay nha.

Hinh Ý nhịn không đượcmuốn đánh xuống một cái, nhưng Vũ Chính lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của cô.

Tay của Giang Vũ Minh đưara vài giây, sau đó hắn ta vỗ vỗ đầu, vẻ mặt hối tiếc nói: “Anh xem đi,gần đây công việc bận rộn quá, lại quên mất tay của anh hai…” Hắn khôngnói tiếp, chỉ hơi cười cười.

Không khí yên tĩnh trởlại, Vũ Chính và Hinh Ý đều tỏ vẻ chán ghét ruồi bọ, chán ghét lời nói củaGiang Vũ Minh quanh quẩn bên tai.

Giang Vũ Minh lại cườikhàn nói: “Thật ra thì lần này em đến đây là muốn nói với anh hai mộttiếng, anh cứ yên tâm ở Mĩ dưỡng bệnh đi. Giang thị đã có em đây rồi! Em nha,tiếp nhận Giang thị thật sự là bận rộn vô cùng nha. Lần này đến Mĩ cũng là muốnbàn chuyện làm ăn mới thuận tiện ghé thăm anh hai luôn.” Sau đó, có mộtngười đến nói: “Giang tổng, đến giờ họp rồi.”

Tiếng “Giang tổng” nàyHinh Ý cảm thấy cực kì chói tai, trời mới biết cô rất muốn tát vào mặt cái tênGiang Vũ Minh kia.

Lúc này, rốt cuộc VũChính lên tiếng: “Nếu quý nhân như Giang tổng đã bận việc như vậy thì Hinh Ý,em giúp anh tiễn Giang tổng đi.” Anh lười biếng mở miệng, dường như tấ cả đềukhông liên quan gì đến anh. Đôi mắt nhắm lại một lần nữa, dường như chuyện vừarồi cũng không chút nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Hinh Ý đóng cửa phòngbệnh của Vũ Chính lại, đứng đối diện với Giang Vũ Minh lạnh lùng mởmiệng: “Giang tổng, thứ cho tôi không tiễn xa được.”

Giang Vũ Minh rất hứngthú nhìn khuôn mặt tinh tế của cô nói: “Tôi đã nuốt cả Giang thị, đợi mộtthời gian nữa sẽ có thể nuốt chửng luôn Lâm thị, đến lúc đó sẽ ăn cả em nữa.”

Hinh Ý không hề tức giận,nhìn hắn nói: “Tôi chỉ sợ anh không tiêu hóa nổi lại bội thực mà chếtthôi.”

Hắn đã có chút tứcgiận, “Một tên bị liệt thì có gì tốt? Tôi kém anh ta ở điểm nào chứ? Trướckia thì mệnh danh là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), cái gì mà hoàng tửđàn dương cầm, tổng tài Giang thị…., hiện tại thì sao? Anh ta không có gì cả,sống một cuộc sống của một kẻ tàn phế mà mỗi ngày đều cần người khác chăm sóc,rốt cuộc thì em yêu anh ta ở điểm nào? Lại nói tiếp, gia đình của em chịu gả emcho anh ta cùng lắm cũng chỉ là ham cái vị trí lúc trước của anh ta ở Giang thịmà thôi. Đừng nói với tôi là lúc này nhà họ Lâm vẫn chưa yêu cầu em ly hôn vớianh ta!”

Hinh Ý tỏ vẻ phục tùngcười nhẹ nói: “Cho dù anh ấy không là ai cả, không có gì cả, tôi vẫn yêuanh ấy, trước kia, hiện tại, từ nay về sau, vĩnh viễn.”

Giang Vũ Minh phất tay áobỏ đi, Hinh Ý nhìn bóng lưng của hắn nói: “Còn nữa, đừng để cho tôi nghethấy anh nói anh ấy tàn phế lần nữa.” Cô căn răng, hung hăng nói, đôi mắthồng hồng.

Cô đi vào phòng bệnh,nhìn thấy Vũ Chính đang ngủ, làn da tái nhợt, bởi vì quá gầy nên khuôn mặttrông cũng rất hốc hác. Vũ Chính của cô, sao có thể ẩn nhẫn như vậy chứ.