Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 143: Cướp sắc trộm hương



Căn cứ vàomiêu tả trong hồ sơ vụ án, Đoàn Phi thấy rằng sau ba năm kết cấu của căn phòng gần như không thay đổi, xem chừng chủ mới không có ý định sửasang căn phòng. Trong phòng không có mấy đồ mới, ngay cả gạch vuông rảinền cũng đều gồ ghề, ít nhất đã dùng hơn mười năm rồi.

Tô Dung thấy Đoàn Phi nhìn chằm chằm xuống đất không lên tiếng, nói:

- Công tử, người nhìn ra cái gì rồi sao?

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Không có gì, đã ba năm rồi, không thể có dấu tích gì, ta là chỉ đếnxem kết cấu của căn phòng, đi thôi, nhớ mang theo châm của ngươi nhé.

Tô Dung lười không buồn trả lời, sau khi nhìn Đoàn Phi đi mất dạng mớiquay lại thu hết châm lá liễu về, sau khi đi ra ngoài phố cô lại nói:

- Công tử, bây giờ tiểu nữ nên đưa công tử đi bến tàu rồi chứ?

Đoàn Phi cười hì hì nói:

- Ta không yên tâm lắm với khả năng khuyên người của ngươi, cứ phải đi một chuyến thì tốt hơn.

Tô Dung cười khổ dậm chân nói:

- Công tử… nhà họ Vương có cao thủ trấn thủ, tiểu nữ một mình đi cònphải cẩn thận từng li từng tí, sao có thể mang theo một cái bọc nữa chứ? Huống hồ là tiểu nữ đi cướp người, nhìn thấy Chu Thị là đánh ngất mangđi, đâu phải nói khuyên gì, công tử mắc bệnh đại hiệp quá rồi đây? Saukhi chúng ta trở về Ứng Thiên ngày nào tiểu nữ cũng mang công tử lên nóc nhà trượt, bảo đảm công tử sẽ rất thích, tối nay công tử đừng đi nữathì tốt hơn.

- Hứa đấy nhé, không được nuốt lời đấy!

Mặc dù Đoàn Phi vẫn có chút tiếc nuối, nhưng bản thân cũng biết lời TôDung nói là sự thật. Việc tốt nhất bây giờ là quay về thuyền đợi tin tốt của Tô Dung, nhưng có thể dựa vào một lời hứa hẹn tất nhiên là cũngkhông thể bỏ qua.

Tô Dung bất đắc dĩ gật đầu, sau khi đưa hắn về bến tàu cô ẩn vào bóngđêm thật nhanh, Đoàn Phi bỗng nhớ ra một chuyện, dậm chân nói thầm:

- Không được rồi, quên không bảo cô ấy thay y phục màu đen rồi, sáng choang như vậy đi lần mò nhà người ta, thật nguy hiểm quá!

Chỉ chốc lát, sau khi rời xa bến tàu Tô Dung đã đứng trên đỉnh một ngôinhà cao, nhìn quanh khắp nơi rồi lấy một chiếc khăn tay màu trắng từtrong ngực áo ra để che mặt, sau đó tiếp tục khởi hành. Tốc độ của côcàng đi càng nhanh, hóa thành một bóng trắng mờ ảo trong bóng đêm, người bình thường dù có mở to mắt mà nhìn cũng chưa chắc đã nhìn thấy, mà cho dù có nhìn thấy cũng sẽ tưởng là mình hoa mắt.

Nhà của Vương Thế Dũng rất dễ tìm, sau khi Tô Dung nhảy qua tường baomới giảm tốc độ lại, nhưng đấy là vì cần thời gian quan sát xung quanh,lúc cô di chuyển tốc độ lại càng nhanh hơn, ở đây toàn những núi giảđình đài cây cỏ lại càng xa xăm quỷ mị.

Vấn đề khó khăn là làm thế nào để tìm người, Tô Dung chưa từng gặp quaChu Thị, cho dù có đi đến từng phòng tìm cũng chưa chắc tìm được, cáchduy nhất chỉ có thể là tìm một tỳ nữ nha hoàn hỏi thôi.

Chính trong lúc Tô Dung đến sau nhà chuẩn bị hành động, cô đột nhiênnghe thấy tiếng khóc nức nở mơ hồ. Tô Dung lần theo tiếng nức nở, đếnmột căn phòng đơn sơ cũ nát nhìn vào trong, thấy hai người phụ nữ ngồitrên mép giường ôm lấy nhau, tiếng khóc là của người phụ nữ đang ômngười còn lại.

Tô Dung sau nhiều năm không luyện tay nghề trong nháy mắt đã khoét ráchcửa sổ phóng kim châm vào, sau khi hai tiếng thở nhẹ đi, hai cô gái kiacùng mất đi ý thức ngã oằn xuống giường.

Tô Dung cậy chốt cửa đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại cô đếntrước đầu giường, lựa chọn con mồi của cô, hai người phụ nữ cách nhaukhoảng bảy tám tuổi, người nhỏ tuổi hơn xem ra còn chưa đầy hai mươituổi, mặt cô gái sưng lên như vừa bị đánh chưa bao lâu, tiếng khóc là do cô phát ra.

Tô Dung một chưởng đánh tỉnh ngươi lớn tuổi hơn, cô ta mở to mắt ngỡ ngàng, nhìn Tô Dung đột nhiên cười ngây ngô.

Tô Dung đề phòng cô ta sợ hãi kêu lên, không ngờ cô ta lại phản ứng nhưvậy, người con gái này dung mạo đoan trang xinh đẹp, không ngờ lại làmột cô ngốc. Nghĩ đến từ ngốc, Tô Dung không khỏi giật mình, cúi đầu xem trang phục của cô ta, Tô Dung gần như là buột miêng kêu lên:

- Cô là Chu Thị?

Chu Thị hiện đã là vị phu nhân thứ bảy của Vương Thế Dũng, cô ta ngâyngô nhìn đông nhìn tây, như là không nhìn thấy Tô Dung trước mặt, còn bổ đến bên cô gái bên cạnh hỏi một cách kỳ quái:

- Tỷ tỷ sao tỷ lại ngủ say rồi? Tỷ còn chưa kể chuyện Bao Thanh Thiên cho muội mà.

Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Dung không khỏi lắc đầu than nhẹ, nàng nhổchâm lá liễu cắm lên trên người cô gái kia, một chưởng đánh tỉnh cô gáivà nói:

- Đừng sợ, ta không phải người xấu, cô là Lưu Khanh Vân con gái của Lưu Đam Lưu viên ngoại phải không?

Người con gái đó đúng là Lưu Khanh Vân, sau khi tỉnh lại nhìn thấy mộtngười mặc áo trắng trước mặt, trong lòng lập tức kinh sợ, sau khi ngheđược lời của Tô Dung nàng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là ai? Ngươi tìm ta làm gì? Ta muốn gọi người!

Tô Dung thấp giọng nói:

- Lưu tiểu thư xin đừng sợ, tôi cũng là nữ nhi, hôm nay tôi vừa gặp Lưu Đam Lưu viên ngoại cha cô.

Lưu Khanh Vân nét mặt lộ rõ vui mừng kêu lên:

- Cha ta mời cô đến cứu chúng ta sao? Cha mẹ ta bây giờ thế nào? Vẫn khỏe chứ? Con gái bất hiếu liên lụy đến hai người rồi.

Tô Dung than nhẹ một tiếng nói:

- Hai người sức khỏe vẫn tốt, chỉ có điều nhớ cô, thực ra tôi đến là đểđưa Chu phu nhân đi, phụ thân cô lo chúng tôi đấu không lại nhà họ Vương nên vẫn chưa quyết định.

- A.

Nước mắt Lưu Khanh Vân lập tức rơi lã chã, nàng khóc hu hu nói;

- Phụ thân thực là nói như vậy sao? Vậy cô đem Vi tỷ tỷ đi đi, ta không thể để liên lụy cha mẹ nữa, đều là tại ta bất hiếu.

Tô Dung cảm thấy có chút không ổn cô khuyên:

- Vương Thế Dũng làm toàn chuyện xấu sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu,Lưu tiểu thư cô đừng làm chuyện ngốc nghếch, sẽ có một ngày đại nhân nhà ta sẽ rửa oan cho Chu An như Bao Thanh Thiên, xử hung thủ giết ngườiVương Thế Dũng theo pháp luật, đến lúc đó cô sẽ lại được tự do.

Lưu Khanh Vân vừa khóc vừa lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, nàng đỡ Chu thị đang ghé đầu lên đùi nàng cười ngây ngô lên nói:

- Cô mau mang Vi tỷ tỷ đi đi, đừng để ý đến ta, ta tự có cách lo chomình, ta mong các vị có thể rửa oan cho Chu ca của ta, dù có chết tacũng yên lòng.

- Không được, có đi chúng ta cùng đi.

Chu Thị đột nhiên thu lại điệu cười ngây ngô, mắt của cô ta cũng khôngcòn mông lung nữa, mà chỉ đang đẫm nước mắt, Chu Thị ôm Lưu Khanh Vânnước mắt lưng tròng nói:

- Vân muội muội, sao muội lại ngốc thế, muội ở lại nhà họ Vương chỉ cònnước chết, muội tuyệt đối không thể chôn cùng tên súc sinh Vương ThếDũng đó được, đều là Chu gia ta nợ muội, nếu muội mà chết, vậy ta cũngchẳng sống nữa.

- Tỷ tỷ, tỷ không ngốc thật sao? Tỷ không ngốc, sao tỷ không sớm nói với muội?

Lưu Khanh Vân ôm Chu Thị vừa khóc vừa cười nói.

Chu Thị khóc thút thít nói:

- Ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp muội, cũng không muốn chết khôngminh bạch như thế, lại càng không muốn mang nụ cười đi hầu hạ tên súcsinh đó, ngoài giả điên giả dại ra ta còn biết làm gì nữa đây? Tiểu muội tốt, mỗi tối nghe muội kể khổ, thực ra trong lòng tỷ còn khó chịu hơncả muội.

Tô Dung nói thúc giục:

- Nếu Chu phu nhân không vấn đề gì thì tốt quá, ở đây không được an toàn lắm, Lưu tiểu thư hay là cô đi cùng chúng tôi đi, đại nhân trách mắngtôi xin nhận, các cô rời khỏi nhà họ Vương rồi hãy khóc, mau, đồ đạccũng không cần thu nữa, đại nhân nhà tôi còn đang đợi chúng ta ở bếntàu.

Hai cô đã trải qua rất nhiều việc thê thảm, cũng biết đây không phải nơi nói chuyện, hai người vội đem theo chút đồ cần thiết, sau đó theo sựdẫn dắt của Tô Dung len lén đi đến tường bao của đại viện nhà họ Vương.

Hai người đều là phu nhân chân bó, đi đường nghiêng nghiêng ngả ngả,không thuận tiện cho việc chạy chốn, đi một lúc Chu Thị không cẩn thậnđá phải một viên đá nhỏ lăn đi thật xa, phát ra tiếng động trong màn đêm yên tĩnh.

- Kẻ nào nửa đêm còn đi loạn trong hoa viên?

Sau tiếng quát khẽ, một người nghênh ngang bước nhanh đuổi theo ba người.

- Ôi.

Lưu Khanh Vân sợ hãi ngã xuống đất, Tô Dung thì lôi được Chu Thị nấp vào một bụi hoa, chỉ nhìn thấy một dáng người yếu ớt, bị một người đàn ôngbắt lại. Y nhìn thấy Lưu Khanh Vân hai mắt tên này sáng ngời, theo bảnnăng y nhìn quanh tứ phía, thấy bốn bề vắng lặng, y càng đắc ý bước vềphía Lưu Khanh Vân, cười dâm đãng nói;

- Hóa ra là ngũ phu nhân, ngũ phu nhân ban ngày vừa hầu hạ xong Vươngthiếu gia và sư phụ, lúc này cũng nên đi nghỉ rồi chứ? Đêm dài đằngđẵng, chi bằng ngũ phu nhân lại đây hầu hạ ta, thất phu nhân như hìnhvới bóng của nàng đâu? Ba người chơi đùa sẽ thích hơn đây?

Lưu Khanh Vân sợ hãi lui về phía sau, nàng sợ hãi nói:

- Cung Phong Sách, ngươi muốn làm gì, ngươi không được qua đây, ngươi còn bước tới nữa ta sẽ gọi người.

Người này là Cung Phong Sách đại đệ tử của Lạc quản gia, gã sớm đã thèmnhỏ dãi sắc đẹp những thê thiếp của Vương Thế Dũng, chỉ là chưa bao giờcó cơ hội. Hôm nay VươngThế Dũng vừa bị lừa mười vạn hai bạc, tức giậnmời Lạc quản gia cùng đến chơi đùa Lưu Khanh Vân và Chu Thị cả một buổichiều, buổi tối hai người lại đi ra ngoài rồi. Cung Phong Sách mắc tiểutiện đi bậy luôn trong hoa viên, không ngờ lại gặp phải ngũ phu nhântrộm chạy ra ngoài. Gã sớm đã thèm muốn Lưu Khanh Vân và Chu Thị rồi,thế nên tâm sắc nổi lên, cười dâm đãng ép sát về phía Lưu Khanh Vân.