Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 85: Đèn trong từ đường



Đèn thì chắc chắn phải trộm, chỉ là rốt cuộc trộm đèn ở nơi nào lại thành một vấn đề.

Đèn chỗ nữ chủ nhân bọn họ đã từng lặng lẽ mang ra một trản, có nghĩa đèn ở nơi đó có thể lấy ra ngoài, nhưng có nữ chủ nhân canh ở bên trong, chắc chắn cũng có nguy hiểm nhất định. Nếu thời điểm trộm đèn không cẩn thận một cái bị nữ chủ nhân bắt được, có lẽ liền sẽ bị nữ chủ nhân giết như giết lợn ngay tại chỗ.

Ngoại trừ chỗ của nữ chủ nhân, từ đường lúc trước bọn họ đi qua cũng có đèn dầu, hơn nữa đèn dầu ở bên trong hẳn cũng là nữ chủ nhân sử dụng thi thể luyện chế ra.

Trên thực tế Lâm Thu Thạch tưởng tượng đến từ đường liền cảm thấy rất không thoải mái, nếu suy đoán của bọn họ không sai, đèn dầu đầy ắp trong từ đường, vô cùng có khả năng trấn áp thứ gì đó cực kỳ hung tàn.

Ngay lúc Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đang cảm thấy rối rắm chuyện rốt cuộc phải tới nơi nào lấy đèn, lại nhìn thấy có vài người trong đoàn lén lút rời khỏi sân.

Cố Long Minh trông thấy bóng dáng Nghiêm Sư Hà bên trong mấy người kia, cậu ta đứng lên nói: "Nghiêm Sư Hà cũng ở đó, bọn họ muốn đi đâu?!"

Lâm Thu Thạch nói: "Bọn họ đi ra ngoài?"

Cố Long Minh gật gật đầu, nhìn về phía Lâm Thu Thạch: "Chúng ta có cần trộm đi theo hay không, chung quy cảm thấy bọn họ muốn làm chuyện gì đó."

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ: "Đi."

Vì thế hai người liền lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Nhóm này tổng cộng có bốn người, một người trong đó là Nghiêm Sư Hà. Hắn ta đứng ở giữa đám người, nhỏ giọng nói gì đó với những người khác, Lâm Thu Thạch loáng thoáng nghe thấy nội dung bọn họ đối thoại, nhưng bởi vì khoảng cách thật sự là quá xa, hắn chỉ có thể hơi hơi nghe được vài từ, đèn dầu, cơ hội, từ đường.

Tuy rằng chỉ là mấy chữ, nhưng cũng đủ để cung cấp tin tức mấu chốt nhất, Lâm Thu Thạch đã biết nơi bọn họ muốn đi, những người này hiển nhiên cũng nghĩ giống bọn họ, muốn tới từ đường trộm đèn dầu dầu người! Hơn nữa nếu Nghiêm Sư Hà ở trong đám người, như vậy vô cùng có khả năng là do hắn ta lôi kéo.

Lâm Thu Thạch nhíu mày, mở miệng nói với Cố Long Minh: "Bọn họ muốn đi trộm đèn."

Cố Long Minh trong lòng cả kinh: "Cái gì? Đi trộm đèn? Từ đường sao?"

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Cố Long Minh nói: "Này......" Cậu ta không thể nói đây là chuyện xấu, bởi vì nếu những người này có thể an toàn mang đèn từ trong từ đường ra, vậy bọn họ cũng không cần tới chỗ nữ chủ nhân mạo hiểm.

Lâm Thu Thạch nói: "Đi theo nhìn kỹ trước hẵng nói."

Bởi vì lo lắng bị người phía trước phát hiện, Lâm Thu Thạch bọn họ cũng không dám bám quá sát. Đi qua mấy con đường nhỏ, từ đường được xây dựng to lớn hoa lệ trong tiểu thành xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Nghiêm Sư Hà cùng với người hắn ta mang theo, đi thẳng vào bên trong từ đường.

Mà Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh, thì tới gần cạnh cửa, trốn ở một góc nhìn trộm vào bên trong.

Lâm Thu Thạch trông thấy Nghiêm Sư Hà qua khe cửa, cũng nghe thấy giọng của hắn ta.

Nghiêm Sư Hà đang nói chuyện, hắn ta nói: "Nơi này có đèn dầu, mấy người không phải muốn lấy sao? Còn không mau lấy."

"Thật là cầm sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?" Một nam nhân trong đó có chút chần chừ, ánh mắt đánh giá từ đường đặt đầy bài vị, "Nơi này hình như thờ phụng thứ gì."

"Hiện tại lo lắng việc này để làm gì, không có đèn tối nay mấy người đều phải chết." Nghiêm Sư Hà nói, "Sợ như vậy còn đi theo tôi làm cái gì, mấy người không lấy tôi lấy trước đây." Hắn ta nói xong, duỗi tay liền cầm lấy một trản đèn dầu, sau khi dập lửa trên châm bấc đèn, cất luôn vào cái túi mình mang theo.

Một trận yên tĩnh trong đám người, mọi người đều có chút kinh ngạc hành động dứt khoát lưu loát của Nghiêm Sư Hà.

Sau mấy phút dài dòng chờ đợi, bên trong từ đường cũng không có chuyện gì xảy ra, Nghiêm Sư Hà có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, hắn ta nói: "Mấy người cứ chày bửa tiếp đi, tôi đi trước." Hắn ta nói đi là đi, xoay người liền hướng ra cửa.

Những người khác nhìn thấy sau khi Nghiêm Sư Hà cầm đèn dầu đúng là không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, liền cũng lục tục vươn tay, lấy một trản đèn dầu cách mình gần nhất xuống.

Đèn dầu tới tay, trên mặt mọi người đều lộ ra ý cười.

Mà Lâm Thu Thạch đứng ở ngoài cửa, lại chú ý tới một cảnh tượng không giống bình thường, lúc những người này lấy đèn dầu xuống hơn nữa sau khi lửa tắt, bóng tối trên trần nhà trong từ đường, có thêm một vài điểm sáng màu đỏ sậm.

Lâm Thu Thạch mới đầu cho rằng những điểm sáng đó là nguồn sáng, sau khi cẩn thận quan sát, lại phát hiện những điểm sáng đó, vậy mà lại là từng đôi mắt đỏ như máu. Những đôi mắt này lẳng lặng nhìn chăm chú mấy người cầm đèn dầu lộ ra vui mừng phía dưới từ đường, thong thả chớp chớp.

"Nước ở đâu rơi xuống vậy?" Trên người một người đột nhiên hứng phải thứ gì, anh ta bị hoảng sợ, dùng ngón tay quệt, phát hiện là một giọt chất lỏng sền sệt, tuy rằng trong suốt, lại đang tản ra thứ mùi làm người buồn nôn, cảm giác như là...... Nước miếng.

Người nọ bị liên tưởng của mình hoảng sợ, trong lúc nhất thời anh ta lại không dám ngẩng đầu xem trên đỉnh đầu mình rốt cuộc có cái gì, bước chân đi ra cửa không tự chủ được nhanh hơn rất nhiều.

Mà Nghiêm Sư Hà lấy đèn đầu tiên, chân lại đã bước ra khỏi cửa chính của từ đường.

Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh sợ bị phát hiện, không dám tiến tới quá gần, bọn họ trốn ở rừng cây nhỏ bên cạnh từ đường, thấy từng người bên trong từ đường nối tiếp nhau ra ngoài.

Một người hai người ba người...... Trong nháy mắt khi chân của người thứ ba vừa bước ra khỏi từ đường, cửa chính từ đường ầm ầm khép lại.

Ba người đứng ở cửa nhìn thấy cửa chính đột nhiên đóng lại, trên mặt đều lộ ra sắc thái ngạc nhiên. Ngay sau đó, một cô gái trong đám khóc kêu xoay người, bắt đầu dùng sức đập cửa từ đường, hô: "Tiểu Khe, Tiểu Khe ——" Có vẻ là đồng đội của cô ta bị nhốt ở bên trong từ đường.

Trong từ đường truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Tiếng kêu này hẳn chính là thuộc về nam nhân được gọi là Tiểu Khe kia, không ai biết rốt cuộc anh ta gặp phải cái gì ở bên trong, nhưng từ trong khe cửa từ đường, lại tràn ra máu loãng, máu loãng theo khe hở hẹp nhỏ chảy ra bên ngoài, nhìn qua phá lệ kinh khủng.

Lâm Thu Thạch nghe thấy âm thanh bên trong từ đường, tuy rằng hắn không hề muốn nghe, nhưng những âm thanh này vẫn chui vào lỗ tai hắn. Hắn nghe thấy Tiểu Khe kêu khóc, nghe thấy một loại tiếng động thân thể bị xé rách, nghe thấy trẻ con phát ra tiếng cười khúc khích thanh thúy.

Vài phút sau, mọi thứ quay về yên tĩnh, cửa chính bất kể người bên ngoài đá đập như thế nào đều không chút sứt mẻ, lại lần nữa chậm rãi mở ra.

Cô gái ở bên ngoài đập cửa, không màng an nguy của mình vọt vào trong, nhưng mà trong từ đường lại cái gì cũng không có, ngoại trừ bãi máu trên mặt đất, người vốn nên ở bên trong lại không thấy bóng dáng, giống như là chưa từng tồn tại.

Cô gái cúi đầu, run rẩy nhặt cái gì đó trên sàn nhà lên, đó là một miếng móng tay cái, cô ta rốt cuộc đã hiểu chuyện gì xảy ra, đau khổ gào khóc.

Nghiêm Sư Hà không vào từ đường nữa, chỉ đứng ở cửa xa xa nhìn, đối mặt với cái chết của người khác, biểu tình của hắn ta không hề xúc động, thậm chí còn giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, thoạt nhìn cảm thấy đây là đang lãng phí thời gian.

"Ta muốn phá nơi này, ta muốn muốn đập hết các ngươi!" Cảm xúc của cô gái mất đi đồng bạn sắp hỏng mất, cô ta tùy tay cầm lấy một cái bài vị, liền muốn nện lên mặt đất, nhưng cánh tay nâng lên lại bị một đôi tay khô già phía sau vươn ra bắt chặt.

Cô gái quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của người bảo vệ kia.

"Ông......" Cô gái còn chưa nói gì, liền bị người bảo vệ bắt được cánh tay, mạnh mẽ kéo từ trong từ đường ra ngoài. Dáng đấp người bảo vệ kia nhìn qua thấp bé, nhưng sức lực lại rất lớn, mạnh mẽ kéo cô gái 1m7 mấy kia từ trong từ đường ra ngoài.

Cô gái giãy giụa, khóc kêu, trong ánh mắt người đồng hành với cô ta lại chỉ có lạnh nhạt, đây là thế giới bên trong cánh cửa, là thế giới tàn khốc có thể tùy thời sẽ mất đi sinh mạng.

Cô gái bị ném ra từ đường từ bỏ, quỳ trên mặt đất khóc tới sắp ngất đi, cô ta chỉ vào Nghiêm Sư Hà tức giận mắng, nói: "Mày biết, chắc chắn là mày biết, mày chính là muốn hại chết bọn tao!!!"

Đối với chỉ trích của cô gái nọ, sắc mặt Nghiêm Sư Hà không hề thay đổi, hắn ta nói: "Mọi người đều lấy được đèn rồi đúng không, tôi đi trước."

Những người khác lấy được đèn dầu lại lộ ra cảm kích đối với hắn ta, nói: "Nghiêm ca, chúng ta đi cùng đi."

Không có ai tiếp tục để ý tới cô gái bởi vì mất đi đồng đội mà cảm xúc suy sụp.

Cố Long Minh nhìn một màn này phỉ nhổ, nói: "Nghiêm Sư Hà này vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì."

Lâm Thu Thạch tán đồng nói: "Đúng vậy."

Xem ra đèn bên trong từ đường có thể lấy, nhưng lại hạn chế số lượng, đương khi lấy đi một số lượng nào đó làm cho sự thay đổi về lượng dẫn đến chất cũng thay đổi, thứ bên trong từ đường sẽ ra ngoài.

Cố Long Minh liếm liếm môi, nói: "Lâm Lâm, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lâm Thu Thạch nói: "Đột nhiên tôi có một ý tưởng, nếu thuận lợi, chúng ta hẳn là không cần tới viện của nữ chủ nhân rồi."

Cố Long Minh nói: "Ý tưởng gì?"

Lâm Thu Thạch không nói, chỉ xoay người nói: "Đi."

Hai người theo đường nhỏ về tới trong viện, khi bọn họ đi ngang qua đường phố, thấy vài người dân trong thành lại nâng lợn sống đi tới bờ sông. Chỉ là số lượng lợn sống lần này biến thành hai con, người thổi nhạc cũng nhiều hơn. Đây như là một tín hiệu, nhắc nhở bọn họ càng ngày càng gần Tết Hà Bá.

Bước chân Lâm Thu Thạch cuối cùng ngừng bên ngoài phòng Nghiêm Sư Hà, sau đó từ trong túi móc ra một chiếc kẹp tóc.

Mắt Cố Long Minh nhìn đăm đăm: "Lâm Lâm anh đây là muốn làm cái gì......"

Lâm Thu Thạch nhẹ giọng nói: "Mở khóa chứ gì." Hắn cong lưng, nhanh chóng cắm kẹp tóc vào ổ khóa, vài giây sau, ổ khoá trước mắt theo tiếng mở ra.

Cố Long Minh bội phục nói: "Đỉnh."

Lâm Thu Thạch cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc, cẩn thận tưởng tượng, phát hiện đây còn không phải là phiên bản Nguyễn Nam Chúc dẫn theo hắn à, chẳng qua hiện tại hắn sắm vai nhân vật Nguyễn Nam Chúc.

"Chúng ta đi vào làm cái gì vậy? Tìm đèn à?" Cố Long Minh nhìn quanh bốn phía, "Nhưng có thể hắn ta đã giấu đèn dầu đi rồi hay không......"

Lâm Thu Thạch nói: "Theo tôi quan sát, ít nhất bọn họ không mang ở trên người." Đèn dầu làm bằng đồng, cũng không nhẹ, trọng lượng ít nhất khoảng ba bốn cân, hơn nữa Lâm Thu Thạch chú ý tới trên người Nghiêm Sư Hà không có ba lô, Tiểu Thiển bạn hắn ta chỉ đeo một chiếc túi đeo chéo không thể chứa nổi một chiếc đèn dầu. Vậy nghĩa là chắc chắn bọn họ không thể tùy thân mang theo đèn dầu, hoặc là ở trong phòng, hoặc là giấu ở địa phương khác.

Hai người tìm kiếm trong phòng một hồi sau, rốt cuộc thấy thứ bọn họ muốn tìm ở dưới gầm giường, đèn dầu của Nghiêm Sư Hà quả nhiên giấu ở một chỗ khá kín bên dưới gầm giường.

Sau khi Cố Long Minh lấy đèn ra, không tự chủ được mắng một câu thô tục.

Nguyên nhân cậu ta chửi bậy, bởi vì đèn dầu dưới gầm giường Nghiêm Sư Hà căn bản không chỉ có một trản, năm sáu trản đèn dầu đặt ngay ngắn ở phía dưới, nhìn dáng vẻ hẳn chính là đèn dầu bị mất tích của những người khác.

"Nghiêm Sư Hà này cũng con mẹ nó quá không phải người." Cố Long Minh mở miệng liền mắng, "Cũng mất công hắn ta làm được!"

Trộm đèn của người khác, lại chế tạo ra hiện trường giả như đèn dầu bị hủy, trên thực tế mấy thứ này đều bị mình thu vào trong túi, còn xúi giục người khác đi vào từ đường trộm đèn cuối cùng vứt bỏ tính mạng.

Nhìn thấy những chiếc đèn này, cảm giác không khoẻ của Lâm Thu Thạch đối với Nghiêm Sư Hà càng thêm dày đặc, chung quy hắn cảm thấy từ khi bắt đầu vào cửa, Nghiêm Sư Hà có vẻ đã biết cái gì.

Mà tình huống như vậy Lâm Thu Thạch đã từng gặp qua một lần, đó là trong thế giới Người đàn bà trong mưa, cái người làm kẻ phản bội dùng khung tranh giết người kia.

Chẳng lẽ Nghiêm Sư Hà cũng...... Lâm Thu Thạch nghĩ đến đây, mày nhăn chặt.

"Ấy? Gầm giường hắn ta hình như còn có thứ khác......" Cố Long Minh phát hiện lại móc ra thứ gì đó ở đằng sau đèn dầu, "Gia...... Gia phả?"

Lâm Thu Thạch nhận lấy nhìn nhìn, phát hiện đúng là gia phả mà Nghiêm Sư Hà đã nhắc qua với bọn họ.

Hắn mở trang đầu tiên, phát hiện bên trong gia phả này vậy mà còn có ảnh chụp, tuy rằng là ảnh đen trắng, nhưng vẫn có thể nhận ra nhân vật phía trên đúng là nữ chủ nhân của viện này.

Thô sơ giản lược lật vài tờ, Lâm Thu Thạch lộ ra sắc thái ngạc nhiên, gia phả này so với nói là gia phả, chi bằng nói càng như là cuốn album nào đó, gần như tất cả đều là ảnh chụp chung của nữ chủ nhân với con mình, trên mặt ả không có biểu tình gì, trong lòng luôn luôn ôm một đứa trẻ. Những đứa trẻ này có đang khóc, có đang cười, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra, chúng nó không phải cùng một đứa.

Mà tên của những đứa trẻ này, vậy mà không hề xuất hiện một cái tên nào khác, tất cả đều là Vu Tài Triết. Bên trong thậm chí chưa từng có ảnh của nam chủ nhân, cứ như từ đầu tới đuôi, đều chỉ có nữ chủ nhân với đứa bé tồn tại.

Cố Long Minh cũng như là đã hiểu cái gì, cậu ta nhìn về phía Lâm Thu Thạch: "Những đứa trẻ này căn bản không phải là con ả đúng không?!"

Lâm Thu Thạch nói: "Có thể."

Vu Tài Triết chỉ là một cái danh hiệu, cũng không phải chỉ riêng một đứa trẻ nào đó, đứa trẻ chỉ cần được nữ chủ nhân nhận nuôi, đều sẽ gọi là Vu Tài Triết.

Lâm Thu Thạch nhìn trục thời gian trên gia phả, nói: "Đi thôi, mang cả cái này đi."

Cố Long Minh: "Chuyện chúng ta tiến vào chẳng phải là bại lộ."

Lâm Thu Thạch cười như không cười: "Không phải cậu nói cậu bắt quỷ ở ngoài cửa à, mấy việc hãm hại lừa gạt này hẳn là rất quen thuộc chứ nhỉ."

Cố Long Minh biện giải nói: "Chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thôi, đa số thời gian tôi vẫn là công dân chính trực."

Lâm Thu Thạch: "Không phải nữ sinh cấp ba chính trực?"

Cố Long Minh ngượng ngập nói: "Nếu như tôi làm nữ sinh cấp ba mới khiến anh vui vẻ......"

Lâm Thu Thạch: "......" Làm sao đột nhiên lại ghê tởm như vậy thế.

"Dù sao cũng phải trộm đèn, bại lộ thì bại lộ đi, chưa kể đèn của chúng ta chỉ sợ cũng là hắn ta đổi đi." Lâm Thu Thạch rất không khách khí bỏ gia phả vào trong túi, "Đèn cũng mang thêm mấy cái, dự phòng."

"Được rồi." Cố Long Minh cất hết đồ vào trong túi mình. Vốn dĩ cậu ta đã không thích Nghiêm Sư Hà, có thể hố Nghiêm Sư Hà một phen, đương nhiên là rất cao hứng.

Hai người trang bị đầy đủ xong, liền rời khỏi phòng Nghiêm Sư Hà, mang mấy cái đèn ra giấu trong một góc ở căn phòng cách bọn họ khá gần trước, sau đó mang một chiếc đèn theo bên người đề phòng ngoài ý muốn, đương nhiên, gia phả bọn họ cũng không quên nhét ở trong túi.

Chuyện trong phòng bị trộm, Nghiêm Sư Hà rất nhanh đã phát hiện, lúc giữa trưa ăn cơm cả khuôn mặt đều là màu đen, ánh mắt băn khoăn ở bên trong đám người, cuối cùng dừng ở trên mặt Lâm Thu Thạch đang từ từ ăn đồ ăn.

Sắc mặt Lâm Thu Thạch không đổi chút nào, đối mặt với ánh mắt của Nghiêm Sư Hà, hắn chỉ nâng nâng mắt, nói: "Có việc gì thế?"

Nghiêm Sư Hà cười: "Cậu có tra được đầu mối gì mới không?"

"Đầu mối mới?" Lâm Thu Thạch nói, "Kể cả tôi có tra được, anh có manh mối gì có thể trao đổi với tôi?"

Nghiêm Sư Hà: "Vậy phải xem cậu tra được cái gì."

Lâm Thu Thạch không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Nghiêm Sư Hà.

"Được thôi, nếu cậu sẵn lòng, chúng ta có thể lại tiến hành giao dịch." Nghiêm Sư Hà nói, hắn ta nói tiến hành giao dịch, ánh mắt lại cất giấu ý vị tìm kiếm, hiển nhiên là muốn nhìn một chút Lâm Thu Thạch sẽ có phản ứng gì đối với những lời này của mình.

Nhưng phản ứng của Lâm Thu Thạch lại làm Nghiêm Sư Hà thất vọng rồi, hắn lau lau miệng, như là đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng nói: "Tôi không có gì có thể trao đổi với anh." Câu nói ngắn gọn, thái độ kiên quyết.

Nghiêm Sư Hà nói: "À, như vậy sao, sáng nay cậu vẫn luôn ở trong viện?"

Lâm Thu Thạch nói: "Đi xem hiến tế ở bờ sông, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?"

Nghiêm Sư Hà cười cười, đứng lên nói: "Không có việc gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Hắn ta xoay người đi mất.

Hiện tại đã chết bốn người, cộng thêm người chết trong từ đường vào buổi sáng, người chết tổng cộng là năm, người sống chỉ còn dư lại bảy người, cho nên sau khi phát hiện không thấy đồ, Lâm Thu Thạch thành mục tiêu Nghiêm Sư Hà hoài nghi đầu tiên, không, trên thực tế Nghiêm Sư Hà gần như đã định tội Lâm Thu Thạch bọn họ.

Cũng may Lâm Thu Thạch cũng không để ý cái này, hắn ăn xong cơm trưa liền cùng Cố Long Minh đứng dậy rời đi.

Ánh mắt tối tăm của Nghiêm Sư Hà dừng ở phía sau Lâm Thu Thạch.

Tiểu Thiển thấy thế hỏi: "Nghiêm ca, chính là bọn họ mang đèn với gia phả đi?"

Nghiêm Sư Hà nói: "Ngoại trừ bọn họ còn có thể có ai." Hắn ta dùng thanh âm lạnh lùng nói, "Mấy người trong cửa này, không phải đều là phế vật vô dụng à." Hắn ta nói chính là ba người còn lại, hắn ta có chút bực bội, "Nếu không phải cô không chịu đeo gia phả trên lưng, nào có nhiều chuyện như vậy."

Tiểu Thiển biện giải nói: "Tôi...... Tôi đây không phải cũng sợ hãi sao......" Cô ta cũng không muốn để gia phả dán đầy ảnh chụp trắng đen của nữ chủ nhân kia ở trên người.

"Hiện tại tốt rồi." Nghiêm Sư Hà cười lạnh, "Bị bọn họ trộm đi hết."

"Nhưng chúng ta đều đã xem qua, bị bọn họ mang đi cũng không liên quan đi?" Tiểu Thiển ngập ngừng, "Dù sao cũng không phải đạo cụ gì quan trọng."

Nghiêm Sư Hà lạnh lùng nhìn Tiểu Thiển một cái: "Cô có thể sống đến bây giờ thật là một kỳ tích."

Tiểu Thiển nghẹn lời.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Thu Thạch tìm đại một người hầu ở trong viện, hỏi thăm một chút lịch sử của cái viện này.

Người hầu kia nói viện này đã có hơn một trăm năm lịch sử, trải qua ba đời, thế hệ gần đây nhất —— thế hệ đồng lứa với nữ chủ nhân.

Lâm Thu Thạch lại hỏi kỹ càng về ngày tháng ở thế giới này, người hầu kia đáp lại một vài con số.

Cố Long Minh vừa nghe liền phát hiện không thích hợp, cậu ta nói: "Năm 1867? Chuyện này không có khả năng ——"

Cậu ta đang muốn nói cái gì, Lâm Thu Thạch lại cản cậu ta, cười nói: "Chúng tôi đã biết, cảm ơn ngài."

Người hầu bị hỏi chuyện liền tùy tiện xua xua tay, ý bảo không sao, xoay người rời đi.

Ánh mắt của Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đối diện nhau, hắn nói: "Cậu cũng hiểu ý của tôi?"

Cố Long Minh nói: "Hiểu."

Thời gian sáng lập gia phả, chính là thời gian tòa nhà xây nên, mà dưới thời gian đó cũng dán một tấm ảnh chụp, đó là chân dung nữ chủ nhân. Trên gia phả cũng không có trục thời gian, chỉ có ngày sáng lập, nhưng nếu không biết thời gian hiện thực, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy gia phả này có chỗ nào đặc biệt.

Cố Long Minh nói: "Ả thế mà đã sống hơn một trăm năm......"

Lâm Thu Thạch nói: "Có thể xác định ả không phải người."

"Việc này rất quan trọng à?" Cố Long Minh có chút không rõ, "Ả có phải người hay không chúng ta đều không thể trêu vào đi?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Không, việc này rất quan trọng. Thân phận ả bất đồng, liền mang nghĩa phương pháp chúng ta đối phó với ả cũng phải có điểm khác biệt." Nếu là người, có lẽ bọn họ đối kháng với ả còn có một chút cơ hội, nhưng nếu là quỷ, như vậy bọn họ liền hoàn toàn không có khả năng đụng độ với nữ chủ nhân.

Cố Long Minh gãi gãi đầu, có vẻ đã hiểu.

"Chung quy tôi cảm giác manh mối về chìa khóa ở ngay trên người ả." Lâm Thu Thạch nói, "Nếu ngày mai có cơ hội, chúng ta tốt nhất lại tới phòng ả kiểm tra một chút."

Cố Long Minh gật gật đầu: "Cũng được."

Lâm Thu Thạch nói: "Còn có chuyện cũ liên quan tới viện này......" Hắn nhìn sắc trời, "Đi thôi, chúng ta đi dạo trong thành, người bên trong thành, hẳn là sẽ biết chút gì đó."

Vì thế Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh rời khỏi viện, dạo qua một vòng bên trong thành nhỏ.

Thành này cũng không lớn, chung quanh bao phủ sương mù nồng đậm cách ly nơi này thành một hòn đảo cô độc, bọn họ đi trên phố dò hỏi một vài cư dân trong thành, thái độ của họ lại đều cực kỳ cảnh giác, đối với chuyện của viện Vu gia cũng không muốn đàm luận nhiều.

Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh đều cảm thấy rất là bất đắc dĩ.

Cố Long Minh nói: "Không bằng chúng ta tới tửu lầu ngồi đi, tôi đói bụng rồi, cũng không biết đồ ăn thế giới này có ngon không."

Lâm Thu Thạch thấy không có cửa đột phá, gật gật đầu nói được.

Hai người đi tới tửu lầu, tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống, đang muốn kêu phục vụ gọi món ăn, lại nghe thấy một tiếng thước gõ lên mặt bàn.

"Lại nói năm ấy mưa to liên miên, rơi tới bảy ngày bảy đêm......" Lâm Thu Thạch tìm theo tiếng nhìn lại, trông thấy một người kể chuyện mặc trang phục cổ, hắn ta đứng giữa tửu lâu, trong tay cầm cái thước gõ, cất cao giọng nói: "Mắt thấy cả thành liền sắp bị ngập, lại nói có một gia đình, nghĩ ra một biện pháp trị thuỷ, biện pháp đó là hiến tế Hà Thần, làm mưa to không ngừng dừng lại ——"

Lúc Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh nghe thấy Vu gia mấy từ này, mắt đều hơi hơi trừng lớn, bọn họ không nghĩ tới, vậy mà sẽ lấy phương thức thế này nghe được chuyện xưa về Vu gia đại viện.

Tác giả có lời muốn nói: Sở dĩ tiểu quỷ vào mấy phòng khác sẽ biến thành máu loãng, bởi vì những căn phòng đó không có đèn dầu dầu người, phòng bọn Lâm Thu Thạch có đèn, cho nên tiểu quỷ không thể biến thành máu loãng. Đây không phải là bug, cũng không phải bàn tay vàng, nhìn thấy có người khó hiểu cho nên giải thích một chút.

Ai, ăn nhiều lẩu, mông đau _(:3∠)_