Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về

Chương 39: Âm hồn bất tán



Đợi giữa trưa cơm nước xong xuôi, lão đạo sĩ liền quay trở lại, khối mao liêu vừa mua được tạm thời cất giữ trong nhà Lâm Chính Thiên, chỉ chờ buổi chiều Tiêu Phàm trở về, liền có thể cắt đá.

Sau đó ba người Tiêu Phàm cùng đi đến công quán bên trong lầu hai, đến nơi này xem thử có khối nguyên liệu thô nào tốt hay không.

Tất cả quầy hàng trưng bày trên quảng trường đều đã bị Tiêu Phàm ‘nhìn’ qua, một vài khối nguyên liệu có phỉ thúy bên trong nhưng đại đa số phỉ thúy đều là cấp bậc phổ thông cấp trung phỉ thúy mà thôi, cũng chính là hạ phẩm linh thạch, Tiêu Phàm thật sự là không để vào mắt.

Tại thế giới tiên hiệp kia, có thể đem so sánh ngang nhau thì một khối linh thạch cực phẩm bên trong ẩn chứa linh khí tương đương với một trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm, giá cả giữa hai bên chênh lệch có thể so sánh với Địa Cầu còn muốn lớn hơn nhiều lắm. Tiền trong tay Tiêu Phàm hiện tại không sư nhiều, tự nhiên là phải đặc biệt tìm phỉ thúy thượng hạng, căn bản không cần thiết lãng phí tiền trên những khối mao liêu phỉ thúy trung cấp kia.

Thời điểm ba người bước chân vào công quán lầu hai, bên trong đã có không ít người, tấy cả mọi người đang cẩn phận quan sát bốn phía các quầy hàng trưng bày các khối nguyên liệu thô, cầm giấy bút không ngừng viết gì đó để chuẩn bị trả giá.

Ánh mắt Tiêu chợt sáng lên, hắn chậm rãi đảo từ trái sang phải liếc nhìn các khối mao liêu, đột nhiên ánh mắt hắn nhìn ngay tại góc đông nam một khối phỉ thúy nguyên liệu thô bên trên ngừng lại lớn cỡ quả bóng rổ.

“Lam Thủy phỉ thúy? Úy Lam linh thạch?” Tiêu Phàm thấp giọng lầu bầu nói.

Tiêu Phàm có thể nhìn đên rõ ràng khối phỉ thúy nguyên liệu thô này bên trong nhập thạch ước chừng năm centimet, chính là một mảng lớn màu xanh thẳm, giống như bầu trời trong suốt thanh tịnh.

Trong đó Lam Thủy phỉ thúy đại khái là chiếm bảy tám phẩm, đoán chừng cũng đến mười cân [5kg của mình] mặc dù giá trị căn bản là không thể cùng khối nguyên liệu thô trước đó so sánh nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

“Còn có một cái Đế Vương lục phỉ thúy, Thiên Thanh linh thạch!”

Ánh mắt Tiêu Phàm lại rơi vào một đống nhỏ nguyên liệu thô bên trái viên Lam Thủy phỉ thúy, bên trong đó có một khối phỉ thúy nguyên liệu to chừng quả bóng đá.

Ở giữa khối phỉ thúy này nguyên liệu thô ước chừng phỉ thúy hơi nhỏ hơn so với trứng gà một chút, dạt dào màu xanh biếc, ánh lục nồng đậm trong suốt, xác định là Đế Vương lục phỉ thúy không thể nghi ngờ.

“Liền lấy hai cái này!”

Trong lòng Tiêu Phàm đã đưa ra chủ ý, sau đó hắn liền nhấc chân trước hướng đến khối nguyên liệu chứa Lam Thủy phỉ thúy đi đến.

“Ngài quả nhiên là hảo nhãn lực [có mắt nhìn]!” Nhìn thấy Tiêu Phàm nhìn trúng khối Lam Thủy phỉ thúy, lão đạo sĩ hèn mọn đứng một bên cười nói “Đây là loại phỉ thúy lâu năm được thêm tính mộc, khả năng đổ ra lúc xác xuất tương đối là khá lớn.”

“Ân!” Tiêu Phàm không phủ nhận khẽ gật đầu.

“Ngài nếu là nhìn trúng ta giúp ngài trả giá, lão đạo ta vẫn có chút tích trữ, không kém chút tiền ấy!” Lão đọa sĩ hắc hắc nói.

“Được!” Tiêu Phàm nhìn hèn mọn gầy còm lão đạo một chút, cười cười, liền đồng ý.

“Được!”

Nhìn thấy Tiêu Phàm đáp ứng, lõa đạo sĩ ngay lập tức cao hứng trở lại, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh quầy phục vụ bên trên lấy giấy cùng bút.

“Năm nay trong nước thị trường phỉ thúy giá cả đều lại tăng lên cao, cái khối phỉ thúy nguyên liệu thô số năm mươi tám bây giờ gọi giá lên tới năm mươi vạn, nhưng trong tay nếu không có một hai trăm vạn tuyệt đối không thể bắt vào tay được, mà lão đạo ra cái giá bốn trăm vạn, hẳn là mười phần chắc chín!” Lão đọa sĩ thấp giọng nói.

“Có thể!” Tiêu Phàm gật đầu, sau đó hắn đi tới trước mặt khối Đế Vương lục phỉ thúy.

“Khối phỉ thúy số sáu mươi tám này bây giờ gọi giá là bảy mươi lăm vạn, thực tế giá kêu xuống chỉ sợ đến hơn ba trăm vạn, ta liền trực tiếp kêu giá sáu trăm vạn, tuyệt đối không có gì vấn đề quá lớn!” Lão đạo tính trước nói.

Tiêu Phàm không lên tiếng chỉ gật đầu biểu thị đồng ý.

Hai ba câu nói liền viết xong, hèn mọn gầy còm lão đạo vẫy tay gọi ra hiệu cho nữ phục vụ đi tới đem tờ giấy giao cho nàng.

Sau đó chính là lẳng lặng chờ đợi, ước chừng khoảng một tiếng đồng hồ sau sẽ bắt đầu đấu giá.

“Hai người các ngươi cũng đừng lo lắng, cứ thử xem một chút rồi bắt đến, đã tới đây chơi chính là phải chơi đến thật kích thích không phải sao?” Tiêu Phàm cười nói.

"Ngươi đừng có nói nữa!” Trương Phi Dương lập tức phàn nàn cái mặt “Sáng sớm hôm nay không phải ta đã ném lên trên đống khối nguyên liệu đó hơn ba mươi vạn sao, kết quả thì thế nào? Toàn bộ đều trồi sông hết, bây giờ ta chỉ cần nhìn thấy mấy cái này đồ chơi này liền cảm thấy sợ hãi, thật sự là không có lòng tin để chơi nữa.”

“Yên tâm, có lão đạo ra đây, lão đạo sẽ giúp ngươi nhìn, bảo đảm tìm cho ngươi một khối Băng chủng phỉ thúy, như vậy không phải sẽ gỡ lại được vốn sao!” Lão đạo sĩ giở tính khoác loác nói.

“Thôi đi? Ngươi so với ta cũng không khá hơn chút nào, cũng chính là dựa vào cái vận khí cứt chó chọn trúng một cái Băng chủng phỉ thúy, kiếm được một chút lời, còn lại không phải toàn bộ đều là đá tảng hết sao, không đáng một đồng, ngươi nói ra cũng không thấy ngượng miệng?” Trương Phi Dương một mặt khinh bỉ nói.

“Khụ khụ, không thể nói như thế, ai không có lúc mà nhìn nhầm? Đi đi đi, lão đạo dạy ngươi một chút kỹ xảo trong đổ thạch, cam đoan ngươi có thể đại sát tứ phương, để đông đảo mỹ nữ hướng đến ngươi ôm ấp yêu thương…!” Hèn mọn gầy còm lão đạo cười hắc hắc, cùng Trương Phi Dương kề vai sát cánh, hướng về một quầy hàng khác đi đến.

Tiêu Phàm thì hướng đến cửa ra ngoài mà đi, hắn dự định tìm một chỗ nghỉ một lát, yên lặng chờ đợi đấu giá.



“Vương thiếu, không biết ngài nhìn trúng khối nào? Ta sẽ giúp ngày lấy đến!” Trương Thanh Vân hướng người bên cạnh người trẻ tuổi vóc người cao lớn, soái khí anh tuấn vừa cười vừa nói.

“Không cần, ta tự mình tới là được!” Người trẻ tuổi được Trương Thanh Vân kêu là Vương thiếu cười nhạt một tiếng, lắc đầu cự tuyệt nói.

“Được!” Trương Thanh Vân nở nụ cười, lập tức không nói gì thêm nữa.

Nhưng đúng vào lúc này, hắn vừa nghiêng đầu, liền thấy Tiêu Phàm đối diện đi tới, chuẩn bị ra ngoài.

Đây là… Lại gặp mặt!

“Hả?”

Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn nhìn Trương Thanh Vân, hắn không phải bị đuổi ra ngoài rồi sao? Tại sao lại được cho vào?

“Thực sự là… Âm hồn bất tán!” Tiêu Phàm thấp giọng lầu bầu nói.

“Hừ!”

Trương Thanh Vân thản nhiên nhìn Tiêu Phàm, đáy mắt của hắn tràn đầy hận ý, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

Hắn hôm nay vốn chính là bồi người được gọi là Vương thiếu tới chơi, bất quá không nghĩ tới buổi sáng Vương thiếu lại đột xuất có việc, thẳng đến buổi trưa mới tới, cũng vào buổi sáng này hắn vì chủ động khiêu khích Tiêu Phàm, kết quả bị lão đạo sĩ điên đi cùng Tiêu Phàm lừa cho một vố, để bảo an đem hắn đuổi ra ngoài.

Tuy nói là đợi đến giữa trưa đi theo Vương thiếu lại tiến vào, nhưng rõ ràng Vương thiếu đối với hắn lãnh đạm rất nhiều.

Chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết xong, năng lực như vậy ai yên tâm mà muốn hợp tác với hắn?

Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ nguyên nhân mà Vương thiếu đối xử với hắn như vậy, cho nên hắn hiện tại nóng lòng muốn cùng Vương thiếu tạo mối quan hệ, đồng thời trong lòng hận ý đối với Tiêu Phàm càng lớn hơn.

Hắn cho rằng, nếu như không phải bị Tiêu Phàm ở trong đó quấy phá, hắn nhất định sẽ không bị đuổi đi ra, càng sẽ không bị Vương thiếu coi thường, từ đó ảnh hưởng đến sĩ diện của mình cùng tiền đồ.

“Hả?”

Vương thiếu nghe Trương Thanh Vân một bên hừ lạnh, hắn nghiêng đầu sang nhìn Trương Thanh Vân một chút , lại nhìn đến người này nhiếu mày nhìn đến người đang đứng ở nơi đó, chính là Tiêu Phàm, lập tức trong lòng liền hiểu rõ.

Trương Thanh Vân, người này gặp phải kẻ thù!

Bất quá, hắn cũng không có hứng thú nhúng tay vào, mà là quay đầu liền hướng về một phương hướng khác đi đến.

Trương Thanh Vân thấy thế, trên mặt lập tức chất đầy ý cười, vội vàng đi theo, tại thời điểm bước ngang qua người Tiêu Phàm, trong ánh mắt của hắn hiện lên một vòng lăng lệ quang mang.

“Trương Thanh Vân, ngươi tuyệt đối không nên ép ta phải giết ngươi!”

Cảm nhận thấy trong lòng Trương Thanh Vân trong nồng đậm hận ý, trong miệng Tiêu Phàm thấp giọng tự nói, sau đó hắn liền lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa đến chuyện này, nhấc chân liền đi ra ngoài.