Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 72: Đa tạ nương nương chỉ điểm



Edit: Kim NC

Beta: Thỏ SN

Khóe miệng khẽ cong lên cười, lúc trời quang đãng không đến, tuyết lớn như thế này lại đến. Nàng thật đúng là có thành ý.

“Đi mời.” Ta xoay người, liếc mắt nhìn Phương Hàm, không thấy sắc mặt nàng có chút kinh ngạc nào, chỉ đến bên cạnh ta cùng đi ra chính điện.

Nàng là người  biết rõ nhất ân oán giữa ta và Thư quý tần.

Vừa ra tới chính điện, xa xa đã thấy Thư quý tần ngồi ngay ngắn trên ghế. Hôm nay nàng mặc bộ cung trang màu đỏ tím, tuy đã vào trong nhà, nhưng vẫn không cởi áo khoác lông chồn trên người ra. Thấy ta đi đến, nàng vội vàng đứng lên, cúi người hành lễ với ta: “Thần thiếp tham kiến nương nương, nương nương cát tường!”

“Nô tì tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương thiên tuế!” Như Ý cao giọng hô rồi quỳ xuống hành đại lễ, ta đang có chút kinh ngạc, lại nghe Thư quý tần ho khan vài tiếng nói:”Khụ khụ, Như Ý lỡ tay, vô ý làm vỡ chén trà trong cung nương nương, mong nương nương thứ tội”

Như Ý nhanh chóng quỳ thẳng người, dập đầu nói:”Nô tì xin nương nương thứ tội!”

Lúc này ta mới nhìn thấy bên cạnh chân của nàng quả thật có một chiếc chén bị vỡ, nước thấm trên mặt đất vẫn chưa khô hết. Lại liếc nhìn Như Ý quỳ trên mặt đất, thân thể nàng phủ phục xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên dẫu một chút.

Trong lòng cười khẩy, chắc chắn Thư quý tần đã biết chuyện ta đến Huyễn Nhiên các, tất nhiên nàng cũng biết rõ ta đã đối xử với Thiên Phi như thế nào. Đâu phải Như Ý vô ý làm vỡ chén trà của ta? Chẳng qua nàng chỉ muốn tìm một lý do để cho ta dạy dỗ Như Ý một chút mà thôi. Thư quý tần biết, ta sẽ không quên một cái tát kia của Như Ý.

Còn nhớ lúc ta mới vào cung, nàng vì muốn mượn sức Thiên Phi cố tình xử oan ta. Cho tới bây giờ, mặc dù cấp bậc trong cung của ta cao hơn nàng, nhưng dù sao nàng cũng là quý tần tam phẩm. Cũng như việc nàng không thể tùy tiện nắm quyền sinh tử của người khác trong tay, ta cũng không thể đối phó với nàng. Nhưng mà, nếu đổi thành cung nữ, sự việc sẽ trở nên khác hoàn toàn.

Cho ta một bậc thang như vậy, nếu ta không bước xuống, chẳng phải sẽ rất không nể mặt sao?

Buông tay Phương Hàm ra, ta trầm giọng nói:” Không cẩn thận như vậy, hôm nay chẳng qua chỉ làm vỡ một chén trà, sau này sẽ lại là cái gì? Thư quý tần…” Ta nhìn nàng nói:” Ngươi không ngại để bản cung thay ngươi dạy dỗ chứ?”

Nàng cúi đầu:”Được nương nương dạy dỗ là may mắn của nó.”

Như Ý vội nói:” Tạ ơn nương nương dạy dỗ!”

Ta cười khinh thường, cất lời:” Người đâu, đưa Như Ý tỷ tỷ ra bên ngoài, dạy lại cho tốt, đừng làm phiền Bản cung và Thư quý tần nói chuyện.”

“Vâng, nương nương.”

Tường Hòa, Tường Thụy tiến vào, kéo Như Ý ra ngoài.