Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 60: Đảm bảo ta không chết



Edit: libraIme

Beta: Kim NC

Cảm thấy cơ thể của nàng ta rõ ràng chấn động, ngoái đầu lại nhìn ta đầy kinh ngạc.

Ta lại nhỏ giọng nói: “Nương nương chắc còn nhớ rõ Như Mộng chết như thế nào?” Ta ngẩng đầu lên nghiêm mặt, kiêu ngạo  nhìn nàng ta. Vừa rồi nàng ta dùng ánh mắt đó nhìn ta, cũng giống như ánh mắt oán hận nhìn Như Mộng phải không? Ta biết, cái chết của Như Mộng chắc chắn liên quan đến nàng ta.

Nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, xoay người lại, nghiến răng hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?”

Ta cười: “Nương nương biết rõ nô tì đang nói gì mà.” Xem ra, suy đoán của ta là đúng.

Trên mặt Thư quý tần hiện lên vẻ lo lắng, ta tiếp tục nói: “Đêm đó,  Như Mộng đi nơi nào, đã làm gì, nô tì đều biết. Nô tì còn biết …” Ta cười với nàng, “Còn biết sau khi nàng trở về Ngọc Thanh cung, có xảy ra một việc.” 

Lời nói bình tĩnh mà chắn chắn, thành công hay thất bại là lúc này.

Nàng ta bỗng thoáng giật mình, đôi mắt trợn to, lại âm ỉ phát ra lửa. Nàng không tức giận, cũng không hét lên, sắc mặt hơi tái nhợt, sau đó cũng dần dần trấn tĩnh lại, mở miệng nói: “Bản cung không biết rốt cuộc ngươi có ý gì.”

Nàng nói xong, liền muốn bỏ đi.

Ta cười khẩy một tiếng: “Nương nương hôm nay không biết, như vậy e rằng ngày mai, toàn bộ hoàng cung mọi người ai ai cũng biết.”

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, rốt cuộc đã hiểu không thể đi.

Dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, thật là tốt, ta cá là ta thắng.

Dù cho nàng là quý tần đứng đầu một cung, cũng không thể tùy tiện quyết định quyền sống chết của người khác. Nếu lộ ra chuyện nàng lộng quyền hại chết một cung tỳ, vị trí quý tần cũng khó mà giữ.

Ta cũng hiểu rõ, nữ nhân chốn hậu cung, ai cũng khó tránh trên tay dính vài giọt máu tươi. Chẳng qua, mọi việc đều phải âm thầm tiến hành, thần không biết quỷ không hay. Các nàng sợ nhất là có người mang những chuyện này phanh phui ra cho mọi người cùng xem.

Thư quý tần, cũng không là ngoại lệ.

“Chỉ cần nương nương đảm bảo hôm nay nô tì bình an vô sự, nô tì sẽ chỉ người tận mắt chứng kiến kia cho nương nương.” Ta biết, nàng ta đã dao động, nàng nhất định sẽ bảo vệ ta.

Nét mặt nàng ta chợt thay đổi: “Chỉ cần hôm nay?”

Thật là lợi hại, nàng ta cũng đề phòng ta.

Ta nghiến răng: “Chỉ cần hôm nay.” Cho dù thế nào, trong lòng ta cũng đã có cách ứng phó.

Nghiêng người nhìn về phía Thiên Phi và Phong Hà, ta nói rồi, ta không chết, nhất định sẽ trả lại các nàng ngàn vạn lần!

“Được.”  Nàng đứng thẳng người, xoay người nói: “Muội muội, tỷ tỷ có một yêu cầu quá đáng, muốn đem cung nữ này về Ngọc Thanh cung, tự mình xét hỏi.”

Mặt Thiên Phi vừa mới đầy vẻ kiêu ngạo, nghe thấy lời nàng thoáng chút bất ngờ. Có chút khó tin mở miệng: “Nương nương, việc này còn cần xét hỏi gì nữa sao?”

Trên mặt Phong Hà cũng hiện rõ vẻ hoài nghi.

Ta cười khẩy, lớn tiếng nói: “Nương nương, nô tì sợ là không đi tới Ngọc Thanh cung nổi đâu?” Thư quý tần thủ đoạn độc ác, nếu ta theo nàng ta tới Ngọc Thanh cung, liệu có thể còn mạng mà trở về sao?

Nàng tất nhiên không ngờ ta sẽ cự tuyệt, quay đầu lại nhìn ta, nén giận: “A? Vậy để bản cung gọi người đem ngươi tới.” Nàng quang sang Như Ý nói: “Đi gọi người.”

Như Ý nghe lệnh đang định rời đi, ta lại nói: “Chi bằng nương nương giúp nô tì tìm một thái y đến xem bệnh là được rồi, nô tì khỏi bệnh nhanh, trí nhớ chắc cũng sẽ tốt lên.” Ta ám chỉ với nàng, ta không hẳn sẽ giữ bí mật tuyệt đối cho nàng.

“To gan.” Như Ý vừa mới rời đi nghe lời ta nói xong, xoay người lại tát ta một cái: “Ngươi là cái gì mà dám nói chuyện như thế với nương nương!”

Ta ôm bên má bị đánh, vẫn kiêu ngạo không xu nịnh nói rõ ràng: “Hôm nay nương nương đến Huyễn Nhiên các cũng không phải là chuyện bí mật, chỉ e có một số người cho rằng nương nương nóng lòng muốn giết người diệt khẩu, dưới tình hình cấp bách lỡ nói ra, đối với nương nương tuyệt đối không có lợi”

Như Ý giật mình.

Thiên Phi và Phong Hà cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc

Chỉ có Thư quý tần, trên mặt thu lại nụ cười, đôi mắt sáng, tràn ngập những tia sáng sắc bén. Nàng ta nhìn ta chằm chằm, một lát sau rốt cuộc nói: “Truyền thái y!”