Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 1 - Chương 52: Ý định chính là lấy đầu ta



Edit: Ong MD

Beta: Thỏ SN

Ta ngạc nhiên há hốc miệng, đã thấy hắn cao ngạo mang theo đám thái giám đi một đoạn rất xa rồi.

Ngước mắt nhìn đám đèn lồng treo ở phía trên, ta chỉ biết lắc đầu, cái này bảo ta làm sao trả về đây?

Nếu không trả về chỗ cũ lập tức lấy đầu ta, mỗi câu hắn nói đều dứt khoát, không hề lưng chừng, nửa vời. Nhưng, ai bảo hắn là hoàng thượng chứ? Hắn là người đứng đầu thiên triều, huống chi bây giờ ta lại đang ở trong nhà hắn.

Ta ngẩn ngơ như người mất hồn, mới nghĩ tới một việc.

Ngọn nến đã bị tắt rồi!

Trên người không có đồ mồi lửa, giờ bảo ta trèo lên cây cột nhà khác để châm lại là điều không thể. Không khéo, ta sẽ rước thêm rắc rối nữa. Ta nghĩ một lúc, đèn lồng do phủ nội vụ đặt mua, vậy phủ nội vụ nhất định sẽ có thang.

Ngẩng đầu lên trời, đêm đã khuya lắm rồi.

Nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, khuya mấy cũng phải gõ cửa mượn cái thang ra đây.

Đem ngọn nến đã tắt nhét vào trong lòng, ta rụt cổ một cái, đi về phía phủ nội vụ. Sáp lỏng trên tay đã nguội đóng thành mảng, ta cắn răng gỡ từng mảng từng mảng xuống, cũng may là không đau.

Từ ngoài cửa phủ nội vụ, xa xa vẫn nhìn thấy cánh cửa lớn mở rộng, bên trong ánh đèn sáng trưng. Ta mừng rỡ cười, thật tốt quá, mọi người vẫn chưa ngủ, ta đỡ phải gõ cửa cầu cạnh người ta mở giúp.

Nghĩ vậy, ta cũng không bận tâm đến đầu gối sưng vù, liều mạng chạy tới. Ta sợ chỉ cần muộn một khắc, cánh cửa kia sẽ lập tức đóng lại.

Vừa phóng vào, lập tức có thái giám ngăn cản ta: “Là ai, muốn làm gì?”

Ta vội cười: “Công công, ta muốn mượn cái thang này có việc cần dùng, rất gấp.”

Đáy mắt tên thái giám kia chợt hiện lên ánh nhìn khác lạ, khoát tay về phía ta nói: “Không có thang, ngươi đi nhanh đi!”

Ta nhìn cái thang dựa vào trên tường phía sau y, nghĩ thầm tên này đúng là nói dối không biết đỏ mặt. Rõ ràng thang ở ngay sau lưng, vậy mà mặt không đổi sắc nói với ta không có.

Không thể nổi giận, ta cố gắng nhẫn nhịn: “Công công, ta thật sự có việc cần dùng gấp, làm xong ta sẽ trả về ngay!”

Tên thái giám mất kiên nhẫn, không nói gì lập tức đẩy ta ra ngoài, nói: “Ngươi không cần phải nói gì hết, cây thang này hôm nay ai cũng không được lấy đi! Trừ phi hoàng thượng tự mình đến lấy! Vừa rồi Lý công công đến truyền lệnh, nếu có người đến mượn thang, nhất định không cho mượn. Nếu không, hoàng thượng sẽ lấy đầu phủ nội vụ!”

Nụ cười trên mặt ta chợt trở nên cứng đờ, khá lắm Hạ Hầu Tử Khâm, thì ra việc ta nghĩ đến, hắn cũng đã nghĩ đến!

Ý định của hắn chính là muốn lấy đầu của ta!

Nhưng mà, hắn đường đường là hoàng thượng, muốn lấy mạng một tiểu cung nữ như ta vô cùng dễ dàng, tự nhiên lại hứng thú chơi đùa vòng vo với ta làm gì. Ta nên cảm thấy may mắn khi hắn giữ mạng của ta lâu hơn một chút, hay là nên cảm thấy bi ai vì hắn chỉ muốn đem ta đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy?

Thái giám đẩy ta ra cửa lớn, vội vã đóng cửa lại, ta đột nhiên nhớ tới một thứ, vội chặn cửa lại: “Công công chờ một chút!”

“Đi đi, đã nói không thể cho ngươi mượn!” Y trừng mắt nhìn ta, bộ dạng sẵn sàng liều mạng với ta nếu ta dám lấy cái thang đi. Hệt như cái thang kia chính là cái mạng sống của y, nếu bị ta lấy đi cũng chính là lấy mạng y.

Ta vội nói: “Không, ta muốn… Muốn cho mượn đồ mồi lửa dùng một lát.” Tên thái giám chần chờ, ta lập tức nói, “Lý công công không hề nói đồ mồi lửa cũng không cho mượn đúng không?”

Y suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói tiếp một câu “Ngươi chờ ở đây”, rồi lập tức quay đầu đi vào trong phòng.

Chỉ một lát sau y cầm đồ mồi lửa ra đưa cho ta rồi vội vội vàng vàng đóng cửa lại. Dường như y rất sợ ta liều mạng khiêng cái thang kia đi. Ta thở dài, không có thang nhưng dù sao cũng phải đốt ngọn nến này lên trước đã.

Dạo quanh một vòng, cũng không nghĩ được cách nào đành phải cắn răng trở về chỗ cũ.

Thắp ngọn nến lên lần nữa, ngọn lửa nơi đầu cây nến từ từ bùng sáng lên, tỏa ra ánh lửa nhợt nhạt, cảm giác ấm áp dần dần lan ra. Ta đành đem ngọn nến cắm trên mặt đất, đưa hai tay bao quanh nó, cảm giác trong lòng bàn tay cũng dần dần ấm lên.

Sáp lỏng từ thân nến chảy xuôi xuống, dính trên mặt đất rồi ngưng tụ lại.

Ta đột nhiên chấn động, đúng rồi, ta đã nghĩ ra biện pháp!