Tú Tài Nương Tử

Chương 70: Đứa nhỏ từ đâu mà có



Ngày vẫn như trước tựa nước trong suốinhỏ chậm rãi trôi qua, Minh nhi vẫn là một tiểu họa tinh, nháo đến mứcthư viện Tùng Nhân không chút nào yên ổn. Dương Xuân viện hiện tại đãtrở thành viện đứng đầu thư viện Tùng Nhân, thành tích dẫn đầu thật xa.

Hôm nay, Trinh nướng khi mới sáng sớm đãcảm thấy trong người choáng váng vô cùng, chỉ đành nằm lại trên giường,tính tính ngày, nguyệt sự dường như đã lâu không tới.

Tam Nha hầu hạ Minh nhi rửa mặt xong,thấy Trinh nương vẫn chưa đi ra, vừa vào nhà đã thấy Trinh nương vẫn còn đang nằm, bước lên trước, thân thiết hỏi, “Phu nhân sao vậy ạ? Có chỗnào không thoải mái hay không?”

Trinh nương vuốt vụng, nói với Tam Nha, “Không sao đâu, ta chỉ hơi choáng chút, ngươi đi mời đại phu đến đi.”

Tam Nha vừa nghe liền hoảng, vâng dạ liên tục, sau đó chạy ra ngoài. Nàng vừa đi ra, Minh nhi đã chạy vào, kỳquái hỏi, “Nương, nương sao còn ngủ nữa vậy? Con còn thức dậy rồi đó.”

Trinh nương xoa xoa đầu nó, cười nói, “Nương có chút khó chịu, nằm nghỉ một chút thôi.”

Chỉ lát sau, Tam Nha đã trở lại, khôngchỉ dẫn theo đại phu, mà ngay cả Thẩm Nghị cũng gọi về luôn. Nhìn vẻ mặt Thẩm Nghị lo lắng, trong lòng Trinh nương vừa giận lại vừa ngọt.

“Thư viện nhiều việc như vậy, sao lại trở lại? Tam Nha cũng thật là, ta chỉ bảo ngươi đi mời đại phu, sao lại gọi luôn cả lão gia vè như vậy chứ.” Trinh nương nói xong còn oán tráchnhìn Tam Nha một cái.

“Phu nhân….” Tam Nha xấu hổ trở lời, trên đường nàng đúng lúc gặp được lão gia, mới nói phu nhân khó chịu thì lão gia đã nóng nảy, làm sao có thể trách nàng được chứ.

“Tình cờ gặp trên đường thôi, được rồi,để đại phu xem trước đã, rốt cuộc có chỗ nào không thoải mái. Minh nhi,lại bên cạnh cha này, đừng vướng chân đại phu để người còn khám chonương con.” Thẩm Nghị sốt ruột để đại phu khám bệnh cho Trinh nương, vẫy vẫy tay với Minh nhi, mời đại phu đến bên giường.

Đại phu bắt mạch một lúc, từ tốn hỏi, “Không biết tình huống cuộc sống của phu nhân…..?”

Thẩm Nghị vừa nghe thì vừa mừng vừa sợ, “Đại phu, không phải là…”

Trinh nương có chút xấu hổ khẽ gật đầu, “Đã trễ mấy ngày.”

Đại phu lúc này càng khẳng định, chắp tay chúc mừng Thẩm Nghị, “Chúc mừng tiên sinh, chúc mừng phu nhân, phu nhân có hỉ mạch, đã hai tháng rồi.”

Thẩm Nghị cười ha ha, “Tốt! Tốt! Đa tạ đại phu!” Thẩm Nghị lại hỏi kỹ đại phu rất nhiều chuyện, còn tự mình tiễn đại phu đi.

Tam Nha nhanh chóng chúc mừng Trinhnương, Thẩm Nghị vừa vặn tiến vào nhìn thấy, thuận tay cầm một thỏi bạcthưởng cho Tam Nha, “Cầm lấy mua chút thức ăn ngon, tối mời nhà tam catới ăn cơm, còn lại thì thưởng cho ngươi.”

Tam Nha càng vui vẻ, cúi đầu cảm tạ xong thì cầm tiền ra ngoài. (tự dưng ta nghĩ đến chuyện cầm tiền bỏ trốn >.

Minh nhi ghé vào mép giường, nghi hoặcnhìn Trinh nương, “Nương, nương bị bệnh sao?” Vì sao nương sinh bệnh màcha lại vui vẻ như vậy được chứ?

Thẩm Nghị dùng sức hôn một cái lên mặtcon, cười ha ha nói, “Nương con không sinh bênh, nương con sinh thêm cho con một tiểu đệ đệ.”

Minh nhi tò mò nhìn từ trên xuống dưới Trinh nương, “Tiểu đệ đệ? Ở đâu ạ?”

Thẩm Nghị đặt tay lên bụng Trinh nương, “Tiểu đệ đệ ở đây này, qua mấy tháng thì sẽ đi ra thôi.”

Minh nhi cũng vươn tay sờ lên, chỉ cảmthấy vô cùng bằng phẳng, “Nơi này có tiểu đệ đệ? Vì sao không phải tiểumuội muội? Tiểu đệ đệ sao lại không nói? Đệ ấy có biết con không vậy?Con nói chuyện đệ ấy nghe được không nha?”

Nó liến thoắng hỏi liên tiếp mấy vấn đềkhiến Thẩm Nghị cùng Trinh nương cười cong cả lưng, Trinh nương nhìntrượng phu cùng con, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nàng ôn nhu nói,“Nói chuyện với con, đệ đệ con đương nhiên nghe thấy, Minh nhi sau nàykhông được bướng bỉnh nữa, nếu không sau này đệ đệ đi ra, sẽ cho rằngcon là ca ca không ngoan.”

Mấy tháng sau đó, Minh nhi quả nhiên rấtngoan ngoãn, không hề đi ra ngoài quấy rối, nó tò mò về bụng của Trinhnương hơn. Nhìn bụng Trinh nương càng ngày càng lớn, thắc mắc của nóngày càng nhiều.

“Nương, bụng của nương thật tròn, đệ đệ hình tròn sao?”

“Đệ đệ không tròn…. Này….” Điều này bảo Trinh nương sao mà giải thích được chứ? Nàng lại không biết trong bụng thì sẽ thế nào.

“Nương, nương, lúc bé con cũng hình trònsao? Bây giờ sao con lại dài ra vậy? Con vừa mới co lại trên giường,nhưng mà làm sao cũng không tròn được….” Minh nhi mang vẻ mặt kỳ quái,Trinh nương lại mang vẻ bất đắc dĩ.

Cuối cùng, Minh nhi rốt cuộc hỏi ra vấn đề khiến cha mẹ đau đầu.

“Đệ đệ ở trong bụng nương, sao có thể ra ngoài vậy? Cha, nương, con từ đâu mà có vậy?”

“……..”

Thẩm Nghị cùng Trinh nương thật bất đắcdĩ, vì sao trước kia Diệu nhi không hỏi những vấn đề như vậy chứ? Hiệntại con sao lại hỏi nhiều vấn đề khiến người ta khó trả lời như vậy chứ?

Bọn họ cũng đâu thể nói với con, no là từ địa phương nào đó sinh ra đâu….

Cố tình Minh nhi cứ đặc biệt chấp nhất,cứ theo sau hỏi điều này mãi. Không còn cách khác, Thẩm Nghị đành phảibịa chuyện xưa dỗ nó, “Con khi mới xuất hiện cũng giống như đệ đệ vậy ởtrong bụng nương con, sau đó con trưởng thành, có thần tiên nói, oa nhinày muốn đi ra, ta biến! Thần tiên sử dụng pháp thuật, con liền rathôi.”

Minh nhi nghe được mình do thần tiên biến ra, đặc biệt thần khí, thực tự hào nói, “Thì ra con do thần tiên biếnra, không giống như Ngô Xương Kiệt, nó là do cha mẹ hắn nhặt được từđống rác!”

Thẩm Nghị cùng Trinh nương đều xấu hổ,Ngô Xương Kiệt là tiểu tôn tử của viện thủ Noãn Hạ viện Ngô Ký, gần đâyđược đưa đến thư viện chơi, ai biết được đám tiểu bằng hữu này cứ ngàyngày nghiên cứu vấn đè này đâu.

Chờ đến khi Diệu nhi trở về, cũng bị hỏivấn đề này, Diệu nhi đã mười một tuổi, cao hơn không ít, diện mạo càngthêm thanh tú, nghe thấy Minh nhi hỏi vấn đề này nghĩ nghĩ chút, nói,“Minh nhi, con do thần tiến biến ra?”

Minh nhi gật đầu, vô cùng tự hào.

Diệu nhi đắc ý cười, “Ta chính là do vịthần tiên kia chuyển thế, cho nên, ta là cậu con. Nào, ngoan, cậu vẽ cho con bức tranh, đừng nhúc nhích nha.”

Minh nhi không phục, chỉ vào Minh nhi hô, “Cậu lừa người! Cậu mới không phải thần tiên! Cháu không cho cậu vẽ!”Nói xong bỏ chạy nhanh như chớp.

Diệu nhi cười ha ha, sau đó nhìn một tệpgiấy trắng trong tay lại buồn, sư phụ lệnh phải vẽ những người khônggiống nhau, quan sát thần thái khác nhau của mỗi người, xem ra phải tìmngười khác rồi. Cũng may thư viện Tùng Nhân nhiều người, tùy tiện tìmvài đệ tử đến hẳn sẽ có người để nó vẽ đi.

Diệu nhi cầm giấy đi vài vòng trong thưviện, vừa vặn đi tới tạp nghệ khóa, gặp được hoàng đế đang kỳ nhàn hạ,mắt Diệu nhi sáng lên, “Vị học trưởng này, có thể giúp ta chút việckhông?”

……..

Ngày Trinh nương sinh nở, Thẩm Nghị đặcbiệt đưa Minh nhi tới nhà Hoa Đào, nữ nhân sinh nở huyết khí quá nặng,sợ dọa đến Minh nhi. Lần sinh nở này vẫn thực thuận lợi, chỉ trong vàicanh giờ mà thôi, nhi tử thứ hai của Thẩm Nghị đã xuất thế.

Chờ tất cả mọi chuyện đã thu dọn xongcuôi, Trinh nương ôm con, Hoa Đào đã sớm đưa Minh nhi trở lại. Minh nhinhìn đệ đệ xấu xấu nhăn nhăn trong lòng Trinh nương, ghét bỏ nói, “Bộdạng thực xấu, xấu như vậy sao có thể là đệ đệ của con được?”

Thẩm Nghị cùng Trinh nương chỉ có thể lại thực hiện biện pháp năm đó đối phó với Diệu nhi, nghiêm trang nói choMinh nhi, hắn ngày bé cũng xấu như đệ đệ vậy.

Thẩm Nghị lật rất nhiều sách, rồi mới quyết định đặt tên cho nhi tử mới sinh là Cẩm.

Cẩm nhi sinh ra không bao lâu, các đệ tửtrong thư viện Tùng Nhân đã chuẩn bị tham gia khoa cử. Trước kia đã thiđỗ tú tài sẽ thi cử nhân, mà như Hàn Nhuận Trác, Hạ Đình năm nay đã sớmthi đỗ cử nhân, sẽ chuẩn bị tham gia thi đình.

Thi đình xong, Hàn Nhuận Trác không phụsự mong đợi của mọi người, đã đỗ Trạng Nguyên. Dưới sự can thiệp của cha hắn Hàn tể tướng, không được an bài một chức quan thật tốt, mà ngượclại đi đến một địa phương xa xôi hẻo lánh làm truy huyện nhỏ. Hắn cũngmặc kệ, cho rằng bản thân vẫn nên rèn luyện chút sẽ tốt hơn.

Thành tích của Hạ Đình tuy rằng khôngtồi, nhưng không đề tên trong tam giáp*. Vốn cũng có thể đến nơi khácnhậm chức, nhưng tâm tư hắn không đặt tại quyền vị, chỉ mong có thể làmnhững chuyện thanh nhàn.

(* tam giáp: theo thứ tự là Trạng Nguyên-Bảng Nhãn-Thám Hoa, ba người đỗ đầu trong kỳ thi đình)

Vừa vặn sau khi thư viện Tùng Nhân trởthành thư viện hoàng gia, mới mở một học viện sơ cấp, chuyên nhận nhữngtiểu hài tử có tư chất tốt, cũng vì để cho những đệ tử hoàng thân quốcthích có thể tiến vào thư viện nhận được cách dạy học thống nhất. Yêucầu chiêu sinh của học viện sơ cấp cũng nghiêm khắc giống như tứ đạidiện, chủ yếu xem tư chất của đứa nhỏ. Sau khi được hoàng thượng phêchuẩn, phí dụng của học viện sơ cấp đều do triều đình chu cấp.

Hạ Đình liền lưu lại thư viện trở thànhtiên sinh giáo tập* tại học viện sơ cấp, Minh nhi cũng bị Thẩm Nghị đưatới học viện sơ cấp học vỡ lòng.

(* tiên sinh giáo thập: giáo viên thực tập)

Hàn Nhuận Trác cùng đám đệ tử như Hạ Đình vừa rời khỏi thư viện, học thủ mới của Dương Xuân thư viện đổi thànhTranh nhi, cố gắng nhiều năm, cuối cùng cũng trở thành học trưởng, thậtkhông dễ dàng. Tranh nhi cũng coi như không chịu thua kém, trong kỳ thinguyên giành được Giải Nguyên*, Thẩm Phong cùng Liêu thị đều rất vuimừng.

(*Giải Nguyên: người đứng đầu trong kỳ thi hương, tiếp theo sau là Hương Cống-Sinh Đồ)

Thân phận của tiểu hoàng đế cũng bị vạch trần, nói đến chuyện này, cũng phải dựa vào Minh nhi.

Ngày nào đó, đồng học Thẩm Gia Minh léntrốn khỏi học viện sơ cấp, vừa vặn gặp phải tiểu hoàng đế cũng đangchuẩn bị chuồn êm, hai kẻ một lớn một nhỏ cấu két với nhau làm chuyệnxấu, vô cùng phối hợp, lúc này quyết định chuồn ra thông trang bên dướichơi chút.

Vốn chuyện này hai ngươi cũng không biếtđã làm bao nhiêu lần, nhưng hôm nay gặp vận đen, đang khi trèo tường thì bị Hạ Đình đang từ bên ngoài trở về nhìn thấy, Hạ Đình bị chọc giận,lập tức quát lớn một tiếng.

Minh nhi còn chưa kịp trèo lên tường, màtiểu hoàng đế thì đang trèo được nửa chừng, bị Hạ Đình quát như vậy,hoảng sợ, lúc ấy liền ngã từ trên tường xuống. Hạ Đình sợ hắn đè bẹpngười Minh nhi, còn chưa kịp chạy tới đã thấy Minh nhi chui từ bên cạnhtiểu hoàng đế ra.

“Thiếu nữa thì đè chết ta! An Duệ ca ca,huynh thật nặng!” May mắn Minh nhi tránh nhanh, nếu không đã bị tiểuhoàng đế đè bẹp thật.

Tiểu hoàng đế trèo tường bị bắt gặp, lạicòn ngã từ trên tường xuống, cảm thấy vô cùng mất mặt, ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng, lại cười không nổi.

Bọn họ bên này nháo ầm ĩ như vậy, khôngít đệ tử Dương Xuân viện cùng học viện sơ cấp đều tò mò đến xem, ThẩmNghị cũng đi ra, vừa thấy lại là Minh nhi, tức đến tái mặt, đang chuẩnbị mắng hắn, lại nghe thấy Minh nhi y một tiếng, “Đây là cái gì vậy?”

Minh nhi vừa xòe tay ra, trong tay nó rõràng cầm một khối ngọc bội, nó tò mò cầm ngọc bội lên nhìn ngắm, tiểuhoàng đế biến sắc.

Ngọc bội có chất ngọc vô cùng tốt, toànthân một màu xanh biếc, được điêu khắc thành hình ngũ trảo long, quanhthân có chín đóa phù vân. Khối ngọc bội này vừa xuất hiện, một vài đệ tử hiểu biết trong Dương Xuân viện vừa liếc mắt đã nhìn ra.

“Ngũ trảo long? Không phải chỉ hoàng đế mới được dùng sao?”

“Ngũ trảo long, chín đóa phù vân, chẳng phải đang ám chỉ ngôi cữu ngủ sao?”

Thẩm Nghị nhanh chóng bước qua, cau mày hỏi Minh nhi, “Con từ đâu mà có ngọc bội này?”

Minh nhi lắc đầu, tiểu hoàng đế đoạt lấy, ôm trong ngực, mặt thản nhiên, “Đây là của ta.”

Thẩm Nghị nhìn hắn một chút, trong mắttiểu hoàng đế có chút xấu hổ, một lát sau, Thẩm Nghị xua tay để mọingười đều tản đi, “An Duệ theo ta, Thẩm Gia Minh, theo Hạ phu tử trở vềhọc viện sơ cấp!”

Mọi người không biết Thẩm Nghị cùng tiểuhoàng đế đã nói những gì, nhưng sau đó không bao giờ thấy hắn trèo tường trốn học nữa. Tuy nhiên thân phận hoàng đế của hắn đã bại lộ, tiểuhoàng đế cứ vậy mà thừa nhận, như vậy mới càng có lợi, hắn càng có lý do trốn học, có chuyện gì thì hắn xem tấu chương, hắn có chuyện quan trọng cần giải quyết, sau đó tạp nghệ khóa hàng năm vẫn cứ không điểm. Phu tử tạp nghệ quá vô cùng kinh bỉ.

Có điều, điều mất mát là, qua chuyện này, chuyện bọn họ thường xuyên trốn học bị bại lộ, một tháng sau, tường vây quanh thư viện lại cao thêm không ít, các đệ tử thường trèo tường trốnhọc chỉ có thể nhìn mà thở dài.