Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 9: “Ông xã à, ông xã, lúc nãy có phải là đã nhìn thấy em không mặc gì không…”



Khi Lạc Lạc tỉnh lại, Địch Nam đã không còn trongphòng ngủ, cô lật chăn ra nhìn vào người, hình như trên cơ thể cô không có dấuvết của sự “chà đạp” …

Oài, trước khi hôn mê còn nói “không được nhìn, khôngđược nhìn” đúng là thần kinh, đáng ra nên nói “xin cứ tự nhiên, muốn làm gì thìlàm.”

Cô nhìn bên cạnh gối có đặt một chiếc áo sơmi nam, đưalên mũi ngửi, thoang thoảng mùi thơm dịu của xà phòng.

Cô nghiến răng gượng dậy, mặc áo sơmi vào, cảm thấymình như một quả ô liu tròn xoe.

Lạc Lạc mệt đến mức không muốn cử động, nghiêng ngườibên giường rên rỉ: “Thầy Địch, ông xã ơi anh ở đâu… vợ anh đã tỉnh rồi…”

“…” Địch Nam đang bê một cái bát sứ, bên trong có haiquả trứng gà mới luộc.

Đúng lúc Lạc Lạc đang đói, thò tay định lấy một quảăn. Địch Nam gạt tay cô ra, lấy hai quả trứng nóng hổi bọc vào một chiếc khăntay, ánh mắt ra lệnh cho cô nằm xuống, Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời.

Địch Nam mím môi, dùng trứng đánh gió cho cô, trứngnóng có thể làm lưu thông khí huyết.

Lạc Lạc nhìn anh âu yếm, một bạch mã hoàng tử chu đáo,một người chồng dịu dàng, tốt quá đi.

“Ông xã à, ông xã, lúc nãy có phải là đã nhìn thấy emkhông mặc gì không…”

“…” Địch Nam không biết nên nói gì.

“Không có động cơ phạm tội à?” Mắt Mộ Lạc Lạc ánh lênsự thất vọng.

“Đừng quên chúng ta có một bản giao kèo.” Thái độ củaĐịch Nam có chút gì đó đạo mạo cứng nhắc, rõ ràng anh là người sai, nhưng cóđiều lời nói của Lạc Lạc có ý đồ mê hoặc người phạm tội.

Mộ Lạc Lạc không nói gì, pháp luật vô tình, Địch Namkhông hề có rung động với thân thể cô sao.

“Ây da…” Cô đột nhiên xoa xoa đầu, giọng đau đớn.

Địch Nam hiểu cô rất đau, nói: “Đi bệnh viện thôi,chắc không nhẹ đâu.”

“Anh gọi em một tiếng bà xã đi, em sẽ không thấy đaunữa…” Mộ Lạc Lạc nũng nịu, hệt như một chú mèo con.

Địch Nam nhìn khuôn mặt mềm yếu và ánh mắt dừng lại ởchiếc quần vải mỏng, anh cảm thấy xấu hổ.

“Rốt cuộc thì thầy có ưu điểm gì mà em lại yêu thầyđến vậy?” Địch Nam hỏi với đôi mắt hoài nghi.

Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu lên, chớp mắt cười: “Thì thầy đẹptrai, nên muốn chiếm hữu. Mẹ em nói, là con gái thì phải biết giữ ý, nhưng emkhông thể kìm nén được trước thầy, vừa nhìn thấy thầy em đã muốn có được thầy.”

“…” Địch Nam mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôimắt thì ánh lên vẻ hãnh diện.

“Lần kiểm tra sắp tới nếu em vượt qua 80 điểm, em muốngì được nấy.”

Mộ Lạc Lạc chạnh lòng, kế này quá hiểm, cô chưa baogiờ qua được đợt kiểm tra chuyên ngành nào.

“Thầy tiết lộ đề đi mà, em có phải là người ngoàiđâu…” Mộ Lạc Lạc liếc mắt tinh nghịch.

Địch Nam bất đắc dĩ mỉm cười: “Thầy đang nghi em lấythầy là vì muốn có thể dễ dàng tốt nghiệp.”

Thực ra cũng có một chút là như vậy.

“Nhưng mà thầy quên không nói với em, thời gian tớithầy sẽ nghỉ dạy.”

Hóa ra tin đồn là thật.

Mộ Lạc Lạc đặt tay lên trán, đứng phắt dậy: “Tại saothầy nghỉ? Công việc này vừa ổn định lại vừa có tiếng mà.”

“Có một vài nguyên nhân, nhưng cũng không nhanh tớivậy đâu.” Địch Nam nói qua loa.

“Nhưng nếu như thật sự thầy nghỉ dạy thì cơ hội em gặpthầy sẽ ít đi rất nhiều…” Mộ Lạc Lạc mếu máo, chuyện này là gì chứ, cứ ngỡ rằngtìm được nơi dựa dẫm để có thể tốt nghiệp dễ dàng, tòa tháp dựa lưng này xem rakhông có tác dụng gì rồi.

Địch Nam lau nước mắt cho cô, như sớm đã nhìn thấy “ýđồ xấu” trong gan ruột của cô, anh cười cười, nói: “Luận án tốt nghiệp thầy sẽviết giúp em, không phải lo đâu.”

Thăng trầm của cuộc đời con người là thế này sao? Haha, vui quá!

“Nhưng điều kiện là, kết quả thi trong bốn năm ít nhấtcũng phải đạt trung bình trở lại.”

Lạc Lạc không còn chút hứng thú để nói nữa, hóa rathầy không tốt như cô tưởng.

“Vậy là thầy dùng thành tích học tập để uy hiếp vợmình, như vậy là không tốt đâu…”

“Thầy đã lấy em, lại là thầy chủ nhiệm của em, đươngnhiên phải có trách nhiệm đôn đốc em học tập, huống hồ bố mẹ em đã trao lạitrách nhiệm đó cho thầy.”

Địch Nam nói đúng sự thật, mẹ Lạc Lạc đã lôi anh rangoài lan can nhỏ to, về cơ bản anh vốn là người rất có trách nhiệm với nhữnggì mình được giao phó.

Tâm hồn nhỏ bé của Lạc Lạc hai lần bị chấn động, côđúng là đã lấy phải một thầy giáo hắc xì dầu rồi.

“Em hối hận rồi, hay là chúng ta li hôn thôi!” Cô mấpmáy, khó sống quá.

“Em chắc không?” Địch Nam mắt sáng lên, cảm giác nhưvừa trút đi gánh nặng.

Mộ Lạc Lạc méo xệch: “Không được, em vẫn chưa bắt nạtđược thầy, để em nghĩ đã.”

“…”

“Tuy thầy sắp trở thành người thất nghiệp, nhưng em sẽkhông từ bỏ thầy, thầy yên tâm đi…” Lạc Lạc vỗ vai Địch Nam, thái độ rất nghĩahiệp nhưng trong lòng cô rất mâu thuẫn, vì từ nhỏ cô đã được giáo dục rấtnghiêm khắc rằng, chồng tương lai của cô có thể không đẹp trai, không quyềnhành, nhưng nhất định phải có công việc ổn định.

Địch Nam mỉm cười, anh biết Mộ Lạc Lạc chỉ xem hônnhân là trò chơi, nhưng cũng có vẻ thành tâm, cái đó không biết diễn tả ra sao.

Mộ Lạc Lạc đột nhiên hất hàm lên: “Nếu em kiếm tiềnnuôi thầy, mọi việc thầy đều nghe em chứ?”

Địch Nam không nhịn được, cười rũ rượi.

Lúc đó, Mộ Lạc Lạc nheo mắt, vẻ thất vọng, từ hôm naytrở đi, cô phải cứng rắn, trưởng thành, cô phải tốt nghiệp và tìm được một côngviệc tốt, về sau thì, cô có thể sai bảo thầy, có thể đánh thầy, có thể ra lệnhcho thầy gọi mình là bà xã, có thể bắt thầy gọi mình là nữ vương!

“Sắp tới giờ đóng cửa rồi.”

Mộ Lạc Lạc lắc lắc đầu, nghiêng đầu xuống gối: “Đauđầu, đi không nổi.”

“Vậy em ngủ ở đây đi, thầy ngủ ở thư phòng.” Địch Namđứng dậy, lấy từ trong tủ ra một cái gối.

Mộ Lạc Lạc nhìn căn phòng vắng vẻ, Địch Nam bao giờmới tỏ ra thân thiết với cô đây.

***

Tuần đầu tiên, buổi sáng thứ Hai.

Mộ Lạc Lạc cầm “túi to túi nhỏ” trở về ký túc, vì lúccô tỉnh, thầy Địch đã không còn ở nhà, thậm chí còn không để lại vài dòng, côvừa giận vừa tức.

“Mộ Lạc Lạc, nếu cứ đi thẳng cô sẽ đâm vào cây đấy?”

Một tiếng cười vọng lại từ sau lưng.

Mộ Lạc Lạc siết chặt tay, chạy nhanh hơn, lại là HànTư Viễn đáng chết đó.

Hàn Tư Viễn cũng không kéo cô, cười đắc chí đuổi theo.

“Anh đừng có đi theo tôi nữa được không? Chú ý tớihình ảnh đi!”

Hàn Tư Viễn nhún vai: “Sao? Địch Nam không muốn cóngười theo đuổi à?”

“Không, thầy Địch không để ý đến chuyện này!” Mộ LạcLạc nói xong cảm thấy nhẹ người.

Hàn Tư Viễn tất nhiên là rất để ý tới lời nói của cô,xua tay: “Đưa ra đây.”

“Đưa cái gì? Sinh viên làm gì có tiền!” Mộ Lạc Lạcgiống như một con ngốc ôm chặt túi tiền của mình, muốn cướp cũng không thể cướpđược.

“Bớt giả vờ ngây ngô đi, giấy đăng ký kết hôn.” Hàn TưViễn thận trọng mở lời.

Mộ Lạc Lạc vừa nghe không phải là cướp, đã chống tay,cười to: “Đồ ngốc, sao tôi có thể mang theo đăng ký kết hôn bên người cho anhlấy chứ? Ha ha ha.”

Hàn Tư Viễn có chút nghi ngại, Địch Nam điên rồi sao,sao anh ta có thể kết hôn với con tiểu nha đầu này?

“À ra thế, cô thông minh quá, vậy giờ ăn trưa chúng tagặp nhau.”

“Gặp cái đầu anh ấy, anh đừng có làm hỏng hình tượngtrong sạch của tôi.”

Hàn Tư Viễn nháy mắt tán tỉnh cô, trò chơi bắt đầurồi.

Mộ Lạc Lạc ớn lạnh, gã xấu xa này nháy mắt với mình làcó ý đồ gì đây?

***

Lần đầu tiên trong đời Mộ Lạc Lạc nhận được một mónquà mà cô không hiểu mục đích: mười một bông hoa hồng.

Địch Nam đang đứng phía sau bục giảng thu quỹ lớp,nhìn cô và hoa.

Mộ Lạc Lạc biết hoa này không phải do Địch Nam tặng,nên đã vẩy tay lắc đầu.

Các nam sinh trong lớp ngạc nhiên trông thấy, bây giờrất thịnh hành mốt tự đặt hoa tặng mình sao?

Cô bạn cùng phòng Tiểu Triệu lấy tấm bưu thiếp trongbó hoa ra, đọc to: “Lạc Lạc yêu quý, hoa hồng thay cho tấm lòng của anh, yêu emhết cuộc đời này. Nhớ em, Hàn – Tư – Viễn? Được đấy Lạc Lạc, không ngờcậu, chưa trưởng thành thế này, lại là món ăn của các trai đẹp, cả ký túc nàycứ nghĩ là cậu khờ.”

Những câu nói đó thốt ra, làm mọi người tò mò, ĐịchNam ngước mắt lên nhìn, sau đó lại cúi xuống tiếp tục thu tiền.

Lạc Lạc thấy sắc mặt Địch Nam không tốt, liền giật lạitấm bưu thiếp, định xé thành mấy mảnh, nhưng xé không đứt, cô ném xuống chângiẫm, giẫm mấy lần vẫn chưa nguôi giận, cô ném hoa vào thùng rác. Tên khốn đólàm hại cô, còn nói gì cơ chứ, sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa, không biếtthể diện để đâu.

Cô rất muốn giải thích với Địch Nam, nhưng ở đây đôngngười, nhiều ánh mắt tò mò, do đó cô cầm tiền quỹ lớp đứng vào hàng, thân hìnhnhỏ bé của cô dễ dàng luồn lách lên tới bàn thầy.

“Thầy Địch, em…”

“Một trăm năm mươi tệ.” Địch Nam nhanh miệng nói.

Mộ Lạc Lạc móc tiền ra, vẻ không hài lòng, không giảithích thì khó chịu, cô thật sự không có ai ngoài thầy.

Cô chậm rãi trở về ghế ngồi, nhắn tin cho Địch Nam.

Mộ Lạc Lạc: Em không quenbiết Hàn Tư Viễn, anh ta cố tình hại em, thầy hãy tin em!

Địch Nam: Không cần giảithích đâu.

Mộ Lạc Lạc miệng run run, gập điện thoại lại, vì ĐịchNam đã tắt máy trước mặt cô.

“Tức quá!”

“Sao lại vứt hoa đi, cậu sung sướng tới phát điên rồià, cậu từ bé tới giờ chưa bao giờ nhận được hoa à?” Tiểu Triệu hỏi.

“Ừ, chưa bao giờ được nhận, nhưng mà tớ với hắn khôngcó quan hệ gì cả, hắn cố ý đối đầu với tớ…”

“Tục ngữ nói rằng, không có lửa làm sao có khói.” TiểuHồng nhẹ nhàng giải thích.

“Đây là lửa hay là khói?” Mộ Lạc Lạc đáp.

Tiểu Trương lắc đầu: “Lạc Lạc, mọi người thường cườicậu là cô gái ngây thơ, nhưng hóa ra cậu là một cao thủ.”

Chỉ cần Mộ Lạc Lạc mở miệng giải thích, bạn bè sẽ nghĩlà cô giả vờ ngoan ngoãn, ngây thơ, thích thể hiện, thế nên cô không buồn nói.

Trong lòng rất tức tối.

Đến giờ cơm trưa.

Mộ Lạc Lạc không có hứng nhưng vẫn đi ăn, ngay khi côbước vào cửa nhà ăn, Hàn Tư Viễn đã đứng ở đó chờ cô. Cô bước qua ba bước, HànTư Viễn đã chặn đường.

“Cuối cùng thì anh muốn gì ở tôi? Ức hiếp tôi phảikhông? Anh thật là người phiền phức, anh tránh xa tôi ra, đừng có lại gần tôi.Tôi rất coi thường anh!” Mộ Lạc Lạc tức tới mức không nói thêm, túm cổ áo anhta.

Hàn Tư Viễn thổi thổi cổ áo, giữa hàng trăm con mắt tòmò, anh ghì vai Mộ Lạc Lạc, trợn mắt hỏi:

“Đừng làm ầm lên nữa, tôi sai rồi, từ giờ về sau tôikhông làm cô tức giận nữa là được chứ gì?”

Cô buông cổ áo Hàn Tư Viễn ra, nghiến răng nói: “Tôikết hôn rồi, anh đừng có quấy rối nữa!”

Hàn Tư Viễn ghé miệng lại gần tay cô, mỉm cười, hànhđộng của hai người giống như là đang biểu lộ tình cảm riêng với nhau.

“Ê, anh đưa tôi đi đâu?” Mộ Lạc Lạc bị Hàn Tư Viễn nắmchặt cổ tay, kéo ra khỏi nhà ăn.

“Tất nhiên là mời bạn gái mới đi ăn cơm.”

“Tôi không phải là bạn gái của anh, bỏ tay ra, bỏ tayra…” Tiếng kêu của Lạc Lạc yếu dần, vì cô đã nhìn thấy Địch Nam, nhưng bên cạnhĐịch Nam còn có một thầy giáo khác. Bọn họ đi ngang qua như không có chuyện gì.Trời ạ, cuối cùng cô đã làm gì có lỗi, mà bây giờ bị báo ứng thế này.