Tu La Thiên Đế

Chương 89



Tần Thiên thi triển ra ba đóa kiếm sen, uy lực vượt ngoài sức tưởng tượng.

Ngay cả Vu Xuân Thu cũng phải dốc sức dùng thân hình như hổ mới có thể hóa giải cỗ lực lượng kia.

Lúc này, trong ánh mắt đám bằng hữu của Vu Xuân Thu đều hiện lên vẻ kinh động.

“Tiểu tử này rất có thiên phú kiếm đạo, là người siêu việt trong đám người cùng thế hệ.”

“Chiêu kiếm hắn thi triển rõ ràng chỉ có một đóa sen kiếm, nhưng ở thời điểm quan trọng lại biến thành ba đóa, thật thần kỳ!”

“Hôm nay lão gia hỏa ta coi như được như mở rộng tầm mắt”

“Nếu như đệ tử của ta có thể lợi hại bằng một nửa của hắn, lão phu cũng cảm thấy thỏa mãn.”

Trong lời nghị luận của mấy người đều tràn ngập ý tán thưởng.

Vu Xuân Thu buông trường kiếm, kinh ngạc nói: “Tần Thiên, năng lực của ngươi nằm ngoài dự đoán của ta. Một đạo kiếm này, chẳng lẽ là do phụ thân ngươi truyền cho ngươi?”

Lúc vừa mới giao thủ với Tần Thiên, Vu Xuân Thu cảm nhận được một chiêu kiếm khí hoa liên này vô cùng tinh diệu, không thể tìm ra lỗ hổng nào.



Nếu cảnh giới võ đạo của Tần Thiên bằng với Vu Xuân Thu. Vu Xuân Thu căn bản không thể ngăn được một chiêu kia.

Tần Thiên lắc đầu.

Một tuyệt kỹ võ công giống như kiếm pháp Quy Nguyên này, đừng nói là Tần Ưng, cho dù nhìn khắp cả hoàng triều Đại Chu cũng không tìm được.

“Vậy thì là ai?” Vu Xuân Thu theo bản năng hỏi tiếp.

Ngay sau đó, ông lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: “Đây là bí mật của ngươi, ta sẽ không hỏi nữa.”

Ông biết rõ, mỗi một võ tu đều có bí mật của mình. Tần Thiên cũng không ngoại lệ.

“Đúng là hậu sinh khả úy, cha ngươi trên trời có linh thiêng, nhìn thấy thành tựu của ngươi đoán rằng cũng sẽ vui mừng.” Vũ Xuân Thu vô bả vai Tần Thiên nói.

Đến bây giờ hắn và Tần Thiên cũng không biết Tần Ưng đang bị giam cầm.

Chỉ cần hắn không nói ra bí mật kia, Mục Chấn Thiên và Mục Nhã sẽ không giết hắn.

Nhưng hai huynh muội bọn hắn chắc chắn sử dụng hết mọi biện pháp tra tấn Tần Ưng, ép hắn nói ra bí mật kia.

“Vu thúc, hôm nay cảm ơn thúc cùng ta luận kiếm. Ta đi về trước.” Tần Thiên nói.

Vu Xuân Thu cùng thế hệ với Tần Ưng, Tần Thiên gọi hắn một tiếng thúc cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Đi đi, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp tới tìm ta.” Vu Xuân Thu gật đầu cười nói.

Chờ sau khi Tần Thiên đi, Vu Xuân Thu cười lớn với đám bằng hữu: “Ta đã nói với các ngươi từ sớm rồi, Tần Thiên là thiên tài tuyệt đỉnh, bây giờ các ngươi đã tin chưa?”

Vừa mới luận bàn một hồi, bọn họ cũng thấy rõ ràng. Tài nghệ của Tần Thiên có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.



“Tiểu tử kia quả thật là một thiên tài khó gặp. Lão Vu, ngươi nhất định phải bồi dưỡng hắn cho tốt. Tuyệt đối không thể lãng phí mầm non tốt như vậy.” Mấy người bọn họ đều đồng lòng nói.

“Tất nhiên, chuyện này các ngươi không cần dạy ta.” Vu Xuân Thu tự tin nói.

Khương Tuyết U đợi ở trong này có chút xấu hổ, cũng không thể nói chuyện, nàng nói: “Sư tôn, nếu không có chuyện gì nữa, con về trước đây.”

Nghe vây, Vu Xuân Thu trừng mắt nhìn nàng một cái: “Tiểu U, con cũng nên trưởng thành đi. Tần Thiên tiến vào võ phủ chưa tới hai tháng đã bỏ lại ngươi một quãng xa rồi. Ngươi phải phấn chấn đi lên, như nước đi ngược dòng, không tiến thì lùi.”

Khương Tuyết U lè lưỡi, bất đắc dĩ nói: “Tiểu sư đệ là một thiên tài, sao con có thể so được với hắn?”

Tần Thiên đã trở lại chỗ ở của mình.

Hắn phải tiếp tục tu luyện kiếm khí hoa liên tốt hơn nữa, tranh thủ sớm đạt tới trình độ viên mãn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ
2. Bổn Vương Muốn Tạo Phản
3. Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý!
4. Bọt Biển
=====================================

Tần Thiên hiểu rất rõ, sở dĩ hôm nay hắn có thể xuất một chiêu kiếm cuối cùng đánh bại Vu Xuân Thu là bởi vì Vu Xuân Thu đã áp chế sức mạnh của mình.

Nếu Vu Xuân Thu sử dụng thực lực cảnh giới võ đạo, cho dù kiếm pháp của Tần Thiên có tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh cũng chắc chắn sẽ bại.

Nếu chênh lệch giữa cảnh giới võ đạo quá lớn, rất khó có thể dùng võ kỹ siêu việt để bù đắp chênh lệch.

“Cho dù ở bất kỳ thời điểm nào, thực lực bản thân vẫn là thứ quan trọng nhất.” Tần Thiên thì thầm.

Sau đó, hắn lấy mấy viên kiếm nguyên đan còn lại nuốt hết toàn bộ vào trong bụng.

“Hy vong có thể làm cho kiếm khí hóa liên đạt tới viên mãn.”

Nói xong, hắn lại khua tay vận dụng kiếm Thiên Phong.

Bóng dáng của hắn ở trong phòng không ngừng lóe lên, mồ hôi rơi đầy trên mặt đất, giống như không biết mệt mỏi.

Tu luyện không biết ngày tháng.

Tần Thiên cũng không biết mình đã diễn luyện đến một ngàn kiếm hay một vạn kiếm. Rốt cuộc tới một khắc, kiếm chiêu của hắn cũng xảy ra biến chất.

Kiếm khí màu xanh, đầu tiên hình thành một đóa kiếm sen.

Ngay sau đó, bên trong kiếm sen ngưng tụ một tâm sen màu hồng phấn.

Tâm sen chính là tâm kiếm.

“Đây mới là hình thái chân chính của kiếm sen. Khi biến thành trạng thái cực hạn này, cũng chứng tỏ việc ta đã tu luyện đã đạt đến mức viên mãn.”

Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được linh khí trong cơ thể như sôi trào, đang không ngừng đánh sâu vào kinh mạch.

"Thật sự là song hỷ lâm môn! Ta đã có thể thăng cấp tới võ sư cấp hai!"

Tần Thiên cảm nhận được trạng thái đã có biến hóa, không ngừng vui mừng nói.