Tu La Thiên Đế

Chương 84



Trần Thiến đi bên cạnh Tần Thiên, dọc trên đường đi, trái tim nàng không ngừng nhảy loạn.

Hơn nữa, khuôn mặt xinh xắn của nàng ngượng ngùng ửng đỏ cả lên.

“Sao có thể làm như thế?”

“Hắn ta chỉ là sư đệ của mình, ta không thể có những suy nghĩ bậy bạ như vậy được.”

“Trần Thiến, ngươi nhất định phải kiềm chế bản thân.” Trần Thiến bối rối véo loạn góc vạt áo.

Với vẻ đẹp của nàng, chắc chắn có không ít người theo đuổi, đương nhiên tên Tống Quang Trình mà nàng gặp hôm nay cũng là một trong số đó.

Tuy nhiên, mắt nhìn của Trần Thiến rất cao, những người nam nhân bình thường đương nhiên nàng chẳng thèm để họ vào mắt.

Hôm nay, màn trình diễn xuất sắc của Tần Thiên đã khiến Trần Thiến động tâm. Nhưng bản thân là nữ tử, nàng đương nhiên phải kiềm chế biểu cảm của mình lại, có một số điều cũng không thể chủ động nói ra.

Chẳng bao lâu, cả hai đã đi đến học viện Bạch Hổ.

“Trần sư tỷ, ta đến nơi rồi, tỷ mau về sớm đi.” Tần Thiên nói.

Tần Thiên tiếp theo còn phải chiến đấu một trận sinh tử với Liễu Bằng Vân nên hắn phải chuẩn bị đầy đủ.

“uhm… uhm, được rồi.” Trần Thiến vội vàng gật đầu liên tục.

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tần Thiên, trong lòng Trần Thiến cũng có chút thất vọng, nàng vốn tưởng rằng Tần Thiên sẽ nán lại bên cạnh nàng thêm một lúc.



"Hừm, đúng là đồ ngốc, đã cho nhà ngươi cơ hội thế mà ngươi lại còn không biết nắm bắt."

"Vì là nữ tử, bản thân nhất định cần phải biết tiết chế lại."

“Hơn nữa, ta vẫn phải xem xem hắn là hạng người như thế nào. Nếu như hắn là một kẻ đào hoa, cho dù hắn có tài giỏi đến đâu, ta cũng sẽ không chọn hắn.” Trần Thiến siết chặt nắm tay màu hồng của nàng, thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, Tần Thiên đã lên đến đỉnh núi Dao Quang, vừa định vào phòng, đột nhiên có người vỗ vào vai hắn.

Hắn quay lại nhìn, thì ra là Khương Tuyết U.

“Ta còn tưởng là ai, dọa ta giật cả mình.” Tần Thiên nói.

“Có phải ngươi đã làm chuyện gì đó xấu hổ nên mới bị dọa cho sợ hãi đó chứ? Hehe.” Khương Tuyết U trêu chọc nói.

“Sao ta có thể làm ra những loại chuyện không chính đáng được chứ?” Tần Thiên lắc đầu phủ nhận nói.

“Vậy thì… đại mỹ nhân vừa rồi đứng bên ngoài học viện Bạch Hổ là ai vậy?” Khương Tuyết U dò hỏi.

Thành thật mà nói, Trần Thiến có ngoại hình rất xinh đẹp, thân hình cũng rất được, ngay cả Khương Tuyết U cũng phải ghen tị với nàng.

Tuy nhiên, hai người họ có vẻ đẹp không giống nhau.

Trần Thiến thuộc kiểu đẹp quyến rũ, nóng bỏng.

Mặt khác, Khương Tuyết U lại có một tính cách hoạt bát, trong sáng vì vậy được lòng rất nhiều nam nhân trẻ tuổi.

Ở Võ phủ, người thích Khương Tuyết U cũng nhiều vô kể.

Chỉ có thể nói rằng, tính cách của cả hai mỗi người một vẻ, mỗi người đều có giá trị của riêng mình.

“Ồ, tỷ đang nhắc đến Trần sư tỷ sao? hôm nay bọn ta tình cờ gặp nhau khi tham dự buổi gặp gỡ giữa các luyện đan sư, nhân tiện bọn đệ trở về cùng nhau luôn.” Tần Thiên giải thích.

"Hóa ra là đệ đi dự tiệc cùng với người khác, nhưng lại không nói cho ta biết. Vậy mà luôn miệng xưng tiếng Trần sư tỷ, ai không biết lại tưởng thân thiết lắm. Tiểu đệ, đệ đã thay đổi rồi.”

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, Tần Thiên cũng không đành lòng, an ủi một hồi lâu, hắn mới tiễn cô về.

“Cuối cùng cũng được thanh tịnh.” Tần Thiên đóng cửa lại, bất lực nói.



Tiếp theo, hắn bắt đầu luyện chiêu thức thứ tư của Ngự Long thần quyền, Đoạn Giang.

Những chiêu thức của Ngự Long thần quyền càng về sau sức mạnh của nó càng đáng sợ.

Người ta nói rằng nếu có thể thành công tu hành mọi tầng võ công, có thể đập vỡ khoảng không bằng tay hơn nữa còn thu phục được Cửu Thiên Long Thần.

Tuy nhiên, tương ứng với nó, càng đến những tầng cuối thì việc tu luyện cũng sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

Nếu như Tần Thiên có thể tu luyện thành công thủ pháp Đoạn Giang này thì sức chiến đấu của hắn nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.

Bùm, bùm, bùm!

Trong phòng, mỗi lần Tần Thiên xuất ra chiêu thức lập tức phát ra âm thanh vang dội, không gian phảng phất như muốn nổ tung.

Hắn dựa theo chiêu thức võ công khổ luyện ngày đêm không mệt mỏi, sau một ngày một đêm, nhưng vẫn không có tiến triển gì đột phá.

“Phương pháp hẳn là có vấn đề.” Tần Thiên sau khi suy nghĩ một lúc nói.

Sau đó, hắn ta bước ra khỏi phòng và đi thẳng xuống đỉnh Dao Quang.

Nếu trong quá trình tu luyện gặp trở ngại, Tần Thiên thường bộ hành ra ngoài để thư giãn, khai thông tư tưởng.

Chỉ khi đả thông được tư tưởng, việc tu luyện mới có thể giống như cá gặp nước.

Nếu như cứ đâm đầu vào chỗ bế tắc thì tu luyện thì khó có thể tiến bộ vượt bậc.

Tại Thương Viêm của Võ phủ, Tần thiên đang bước đi vô định không hề có mục đích.

Võ phủ quả thật rộng lớn, không biết thời gia đã trôi qua bao lâu, hắn vậy mà đã đi đến một nơi xa lạ.

Chỗ này trông rất hoang vu không bóng người qua lại, nhưng có một con sông rất rộng trải dài vắt ngang trước mặt Tần Thiên.

Con sông đó, giống như một con mãng xà khổng lồ, bằng mắt thường nhìn không thấy điểm cuối.

Dòng sông nước chảy siết, phát ra âm thanh ầm ầm, tiếng nước chảy gầm rú tựa như muốn nuốt trọn những kẻ đứng đối diện.

Đối mặt trước sự cuộn trào của nó, bộ dáng của Tần Thiên giống như một con kiến, rất nhỏ bé.



“Đứng ở đây, tâm trạng của ta đã thư thái hơn rất nhiều.”

“Có lẽ ở đây, ta có thể luyện thành công chiêu thứ tư của Ngự Long Thần Quyền.” Tần Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Nếu trong quá trình tu luyện gặp trở ngại, Tần Thiên thường bộ hành ra ngoài để thư giãn, khai thông tư tưởng.

Chỉ khi đả thông được tư tưởng, việc tu luyện mới có thể giống như cá gặp nước.

Nếu như cứ đâm đầu vào chỗ bế tắc thì tu luyện thì khó có thể tiến bộ vượt bậc.

Tại võ phủ Thương Viêm, Tần Thiên đang bước đi vô định không hề có mục đích.

Võ phủ quả thật rộng lớn, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn vậy mà đã đi đến một nơi xa lạ.

Chỗ này trông rất hoang vu không bóng người qua lại, nhưng có một con sông rất rộng trải dài vắt ngang trước mặt Tần Thiên.

Con sông đó giống như một con mãng xà khổng lồ, bằng mắt thường nhìn không thấy điểm cuối.

Dòng sông nước chảy siết, phát ra âm thanh ầm ầm, tiếng nước chảy gầm rú tựa như muốn nuốt trọn những kẻ đứng đối diện.

Đối mặt trước sự cuộn trào của nó, bộ dáng của Tần Thiên giống như một con kiến, rất nhỏ bé.

“Đứng ở đây, tâm trạng của ta đã thư thái hơn rất nhiều.”

“Có lẽ ở đây, ta có thể luyện thành công chiêu thứ tư của Ngự Long Thần Quyền.” Tần Thiên thầm nghĩ trong lòng.