Tu La Thiên Đế

Chương 129



Trên mặt Mộ Dung Yên Nhiên vẫn lạnh như băng, tạo cho người khác một loại cảm giác mỹ nhân băng tuyết.

"Được."

Tần Thiên thu dọn một chút rồi cùng Mộ Dung Yên Nhiên rời khỏi võ phủ Thương Viêm.

Tâm trạng của Mộ Dung Yên Nhiên không tốt lắm, dọc theo đường đi, cô cũng không nói quá một câu.

Rất nhanh, hai người đã đến Mộ Dung phủ.

Mộ Dung phủ rất rộng lớn, đứng ở cửa chính có thể cảm nhận được tương đối khí phái.

Thể lực của gia tộc Mộ Dung trong hoàng thành cũng là có một không hai, nội tình thâm sâu.

Mấy thập niên trước, hoàng thất một mực liên hôn với gia tộc Mộ Dung để củng cố địa vị hoàng thất.

Nhưng mà bệnh của Mộ Dung Đức ngày càng nặng, gia tộc Mộ Dung cũng đứng trên bờ vực suy yếu.



Mộ Dung Đức chính là cha của Mộ Dung Yên Nhiên, một vị võ vương cường giả thứ thiệt.

Hôm nay, Mộ Dung Đức lại triệu tập mấy vị danh y trong hoàng thành chữa trị cho ông ta.

Trong phòng của Mộ Dung Đức, ngoại trừ mấy lão giả tóc hoa râm ra, những người còn lại đều là người nhà hoặc tâm phúc của Mộ Dung Đức.

Trong phòng, hết sức yên tĩnh, mấy vị lão giả thay phiên nhau bắt mạch.

"Ai..." Một lát sau, một tên lão giả trong đó thở dài một cái, tỏ ra có chút không biết làm sao.

"Vương thái y, bệnh của đại ca ta, bây giờ thế nào rồi? Có thể chữa khỏi hay không?" Một người đàn ông trung niên mở miệng hỏi.

Người đàn ông trung niên này có tướng mạo giống Mộ Dung Đức, là tam đệ của Mộ Dung Đức, tên là Mộ Dung Đấu.

Người vừa bắt mạch cho Mộ Dung Đức chính là thủ lĩnh thái y trong hoàng cung, thân phận tương đối cao quý. Không ai dám coi thường lão ta.

“Thứ cho lão phu không thể làm được gì. Bệnh tình của Mộ Dung gia chủ bây giờ đã đến giai đoạn cuối. Lời nói khó nghe, không được thêm mấy năm nữa.” Vương thái y lắc đầu nói, sau đó đứng dậy, thu dọn hòm thuốc.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Đức lộ ra vẻ thất vọng.

Nếu như ông ta ngã xuống, sợ rằng, gia tộc Mộ Dung sẽ hoàn toàn suy sụp, trở thành nhị lưu gia tộc.

Nhưng trong ánh mắt Mộ Dung Đấu không hề có bi thương, ngược lại còn có chút kích động.

Mộ Dung Đấu chờ cái vị trí gia chủ này đã gần hai mươi năm rồi.



Không còn bao lâu nữa, ông ta sẽ được ngồi lên vị trí mà mình mong ước bấy lâu. Nội tâm sao có thể không kích động cơ chứ?

Mộ Dung Đức cũng nhìn ra sự kích động trong mắt Tam đệ của ông ta, không kiềm được lắc đầu một cái, cảm thấy vô cùng bất lực.

Nếu như Mộ Dung Đấu có thể đảm đương vị trí này, ông ta đã sớm giao nó cho Mộ Dung Đấu rồi, không cần phải đợi đến tận bây giờ.

Ngay đúng lúc này, Mộ Dung Yên Nhiên dẫn Tần Thiên, đi vào.

"Cha, cha đã khá hơn chút nào chưa?" Mộ Dung Yên Nhiên nhìn sắc mặt cha tái nhợt, rất đau lòng, cũng rất tự trách, hận mình không thể thay cha giải buồn.

“Yên Nhiên, cha đã nhiều ngày không gặp con rồi, khụ khụ…” Mộ Dung Đức nhìn thấy con gái bảo bối của mình, trên mặt mới lộ ra sự vui vẻ.

Nữ nhi này của ông ta là niễm kiêu hãnh cả đời của ông, cũng là niềm kiêu hãnh của gia tộc Mộ Dung.

Gần hai mươi năm trở lại đây, người có thiên phú ưu tú nhất trong gia tộc Mộ Dung chính là Mộ Dung Yên Nhiên.

Lúc này, người trong phòng cũng chú ý tới Tần Thiên.

"Yên Nhiên, người này là ai? Hôm nay là ngày bắt bệnh của cha ngươi, sao có thể dắt theo người ngoài về?” Mộ Dung Đấu chất vấn.

Nghe vậy, Mộ Dung Yên Nhiên giải thích: "Hắn tên là Tần Thiên, là đệ tử của võ phủ, cũng là một thiên tài luyện đan. Ta đưa hắn về đây là muốn hắn chữa trị bệnh cho cha ta.”

Nói xong những lời này, trên mặt những người trong phòng đều toát ra kinh ngạc.

"Mộ Dung tiểu thư, ngươi không phải đang nói đùa chứ?"

“Những lão già chúng ta dù gì cũng là danh y trong hoàng thành. Vương thái y lại là thủ lĩnh thái y trong nội cung.”

"Ngay cả chúng ta cũng không có cách nào chữa khỏi Mộ Dung gia chủ. Ngươi cảm thấy, một tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa có thể làm được gì?”

Những lão già kia ngươi nói một câu, ta nói một câu.

Tựa như, Mộ Dung Yên Nhiên đưa Tần Thiên về là để làm nhục những lão già này vậy.

"Chính là bởi vì các ngươi không thể ra sức, cho nên ta mới đưa hắn tới." Mộ Dung Yên Nhiên thẳng thắn nói.

Lời này của cô không phải để châm chọc mấy lão già kia mà là nói thật.

Nhưng là, người nói vô tình, người nghe để tâm.

Vương thái y hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu như Mộ Dung tiểu thư cố ý để cho người ngoài nhúng tay vào. Vậy thì sau này, chuyện của Mộ Dung gia chủ, lão phu cũng không để tâm nữa.”