Tu La Thiên Đế

Chương 119



Tần Thiên lại đào một nhúm đất bùn, bao xung quanh rễ cây Nguyệt Âm Tuyết Liên. Sau đó bỏ vào bên trong chiếc nhẫn.

"Tần thiếu hiệp, ngươi đúng là thần dũng trời sinh. Không ngờ rằng, trước mặt ngươi, hai con yêu thú cũng không chịu nổi một đòn.” Đám người Tộc trưởng Lôi đi tới, rối rít tán thưởng.

Đối mặt với sự tán thưởng của mọi người, Tần Thiên tỏ ra rất dửng dưng, hắn nói: "Tộc trưởng Lôi, đa tạ mọi người đã đưa ta lên núi hái thuốc. Ta phải đi cả đêm để trở về tông môn, không thể quay lại Lôi phủ được.”

"Tần thiếu hiệp, thời gian cũng không gấp, cứ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãng lên đường.” Tộc trưởng Lôi giữ lại nói.

Tần Thiên lắc đầu cự tuyệt.

Bởi vì, thời gian trì hoãn càng dài, dược tính của Nguyệt Âm Tuyết Liên cnafg giảm, Tần Thiên không thể trì hoãn.

Thấy Tần Thiên một mực phải quay về tông môn, đám người tộc trưởng Lôi cũng không giữ lại nữa, tự mình xuống núi.

Chờ đến khi bọn họ đi, Tần Thiên ném Lôi Mãng huyết mạch ra, chiếm lấy huyết khí của ba con yêu thú kia.

Huyết khí trong cơ thể ba con yêu thú tương đối dồi dào. Sau khi Tần Thiên hút toàn bộ, cảnh giới của hắn đã đạt tới võ sư nhị trọng đại cực cảnh.

"May là hút huyết khí của yêu thú khá nhanh." Tần Thiên cảm khái một tiếng, tương đối hài lòng đối với việc tốc độ tăng lên này.



Tiếp theo đó, trên đường xuống núi, Tần Thiên lại phát hiện không ít linh dược.

Mặc dù những linh được này không quý hiếm bằng Nguyệt Âm Tuyết Liên nhưng cũng khó gặp ở ngoài. Tần Thiên tiện tay hái hết đám linh dược đó.

Lúc hắn đi tới giữa sườn núi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm của yêu thú.

Tiếng gầm to, giống như vô cùng thống khổ.

“Tiếng này, hình như là tiếng của hổ mắt xanh.” Tần Thiên nói thầm.

Sau đó, hắn lặng lẽ đi lại gần.

Cũng không bao lâu, Tần Thiên đã đi tới đó.

Hắn thấy mấy con yêu thú cấp một và một con yêu thú cấp hai đang vây quanh một con yêu thú dáng vẻ nhỏ bé.

“Đây không phải là hổ mắt xanh biến dị con sao?” Tần Thiên có chút giật mình nói.

Hắn có thể nhận ra là bởi vì trên trán của con hổ kia có một vết kim mao, rất dễ nhận ra.

Nhưng mà bây giờ, trên người hổ con đầy vết thương, máu tươi cũng nhuốm đầy lông nó.

Trên cổ của nó còn có một chiếc xích lớn, chiếc xích kia cũng đã gãy phân nửa.

Những con yêu thú ở xung quanh nhìn chằm chằm vào hổ con, con nó là bữa tối mỹ vị.

Tần Thiên không hề ra ta giúp đỡ hổ con ngay.



Hắn muốn xem xem, rốt cuộc chú hổ con này có bao nhiêu tiềm lực.

"Hú!"

Trong đó có một con chó sói lưng xanh từ đâu chạy tới, đánh lén hổ con.

Thể tích của con chó sói lưng xanh lớn hơn nhiều so với hổ con. Nhưng mà một giây sau, hổ con trực tiếp nhảy chồm lên, cắn một nhát lên cổ chó sói lưng xanh, suýt chút nữa cắn chết chó sói lưng xanh.

Ngay sau đó, các yêu thú khác hợp sức tấn công.

Nhưng hổ con tương đối ương ngạnh, liều chết chống cự.

Sau một loạt tấn công, không những hổ con không ngã xuống mà còn cắn chết một con chó sói lưng xanh và một con báo liệt hỏa.

Nhưng mà dường như sức lực của nó cũng đã tiêu hao gần hết, cơ thể loạng choạng.

“Trong cơ thể con hổ con này nhất định có huyết mạch và ý chí của hổ Thái cổ thiên ma. Bằng không, nếu chỉ là hổ mắt xanh thông thường thì không phải là đối thủ của những con yêu thú kia.” Tần Thiên nói thầm trong lòng.

Ngay sau đó, hắn xuất thủ.

Bởi vì sức lực của hổ con đã tiêu hao gần hết, nếu tiếp tục chiến đấu thì cũng không có ý nghĩa.

Bốp, bốp, bốp.

Tần Thiên cầm Thiên Phong kiếm trong tay, xông vào giữa bầy thú.

Mới đầu, những con yêu thú kia còn tưởng rằng lại có thịt béo đưa tới cửa.

Nhưng mà rất nhanh, bọn chúng mới ý thức được sự đáng sợ của Tần Thiên.

Kiếm khí ngang dọc, tiêu diệt hết thảy.

Phàm là nơi mà Thiên Phong kiếm chém xuống thì nhất định có một con yêu thú ngã ra đất.

Cũng không bao lâu đã giết hết toàn bộ những con yêu thú này.

Lúc này, con hổ con kia cũng nhận ra Tần Thiên, nó không để ý thương thế trên người mà chạy như bay đến chỗ Tần Thiên.

Trên mặt Tần Thiên lộ ra nụ cười.

Hắn vốn cho rằng hổ con này đã rơi vào tay Mục gia. Không ngờ rằng lại gặp được nó ở đây, đúng là kỳ tích.

Tần Thiên bế hổ con lên. Sau mấy tháng, hắn phát hiện hổ con nặng hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, trên người nó còn có một luồng hung tính của yêu thú.

Chỉ có điều, ở trước mặt Tần Thiên, nó đã hu hồi tất cả hung tính, biến thành một con hổ ngoan ngoãn.