Tu La Thiên Đế

Chương 100



Tần Thiên phải mất hai ngày mới tới được núi Hạc Minh.

Nhìn từ đằng xa đi, dáng vẻ của ngọn núi này giống như một con hạc tiên đang giương cánh, bề ngoài rất là kỳ lạ.

Tần Thiên đi tới dưới chân núi, lúc đang định lúc lên núi, bỗng nhiên một tiếng quát to, từ phía sau truyền tới.

"Đứng lại."

Ngay sau đó, có hơn mười người lạ, nhanh chóng vây quanh, dáng vẻ nhìn chằm chằm Tần Thiên.

“Ngươi là người ở đâu, tới đây làm gì?” Người con trai cao lớn dẫn đầu chất vấn Tần Thiên.

Người con trai cao lớn tên là Dương Hổ, phụ trách tuần tra núi Hạc Minh.

Khoảng thời gian này, Phong Lôi trấn xảy ra chuyện, tần suất đi tuần tra của bọn họ cũng tăng lên nhiều hơn.

"Lên núi hái thuốc." Tần Thiên nói.

“Hừ, chẳng lẽ ngươi không tìm được cái cớ nào tốt hơn sao? Cái lí do lên núi hái thuốc này đã bị người khác dùng rồi. Theo như ta thấy, ngươi chính là đồng bọn của tên Diệu Hư công tử đó. Người đâu, bắt hắn lại cho ta.” Dương Hổ ra lệnh.



Trên tay những người đó đều cầm đao kiếm, vây bắt Tần Thiên.

"Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đàng hoàng một chút, nếu không, đao kiếm không có mắt, đừng trách chúng ta làm ngươi bị thương!" Dương Hổ nói.

Tần Thiên hết sức nghi hoặc, lần đầu hắn đến đây, không có đắc tội với ai, sao những người này lại đột nhiên nhắm vào hắn.

Bất kể như thế nào, Tần Thiên tuyệt không phải là người ngồi yên chờ chết, hắn không thể để cho đám người Dương Hổ bắt mình.

“Trong chuyện này có phải có gì hiểu lầm rồi không?” Tần Thiên mở miệng hỏi.

“Có thể hiểu làm cái gì chứ? Đồng bọn của ngươi đã làm hại biết bao cô gái trong Phong Lôi trấn chúng ta. Chờ sau khi bắt được ngươi là có thể tra ra tung tích của tên Diệu Hư công tử đó rồi.” Dương Hổ tức giận nói.

Nghe đến đây, Tần Thiên đã biết, đây nhất định là hiểu lầm.

“Từ từ nói chuyện, đừng động chạm đến đao kiếm. Nếu không thì ta không chịu nổi lực đạo sẽ làm các người bị thương đó.” Tần Thiên nhắc nhở.

Hắn có thể cảm nhận được, trong đám người này, người có thực lực mạnh nhất chính là Dương Hổ đó, cũng chỉ đến võ giả cửu trọng mà thôi.

Bọn họ có hợp sức lại cũng không phải đối thủ của Tần Thiên.

“Hừ, tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa nhà ngươi cũng dám nói năng xằng bậy à. Bắt hắn lại cho ta, đưa đến nhà tổ của Lôi gia, chờ phán xét.” Dương Hổ hừ lạnh nói.

Nói thật thì hắn nhìn tên Tần Thiên tuổi còn trẻ nên căn bản không coi Tần Thiên ra gì.

Ngay sau đó, những hộ vệ tuần tra kia đồng thời công kích Tần Thiên.

Thấy vậy, Tần Thiên đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp lấy kiếm của một tên hộ vệ, không cách nào nhúc nhích được.”

“Tay không bắt kiếm, tên tiểu tử này quả nhiên có chuẩn bị.”



Chân mày Dương Hổ cau lại, ngay sau đó, thân hình nhún nhảy, trường đao trong tay vung lên chém về phía Tần Thiên.

Choang.

Một khắc sau, ngón tay Tần Thiên phát lực, khiến kiếm của tên hộ vệ kia vỡ nát.

Tay áo hắn vun lên, một luồng gió cực mạnh thoát ra, mảnh vụn của thanh kiếm bay tứ phía.

Những hộ vệ kia bị chịu đòn nghiêm trọng, ai nấy đều bị hất tung ra ngoài.

Chỉ có điều, Tần Thiên cũng biết bọn họ không có ác ý nên mới không ra tay ác.

Chính lúc này, trường đao của Dương Hổ rơi xuống.

Nhưng mà, mắt thấy phải chém trúng người Tần Thiên rồi nhưng cuối cùng lại rơi vào khoảng không, đánh vào trong không khí.

“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ là ta hoa mắt?” Dương Hổ khó tin nói

"Ngươi không có hoa mắt, là bởi vì tốc độ của ta quá nhanh." Chẳng biết lúc nào, bàn tay của Tần Thiên, đã đặt lên trên bả vai Dương Hổ.

Chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể lấy mạng của Dương Hổ.

Lúc này, sau lưng Dương Hổ đổ mồ hôi lạnh.

Hắn biết mình gặp phải cao thủ.

"Hảo hán xin tha mạng, là Dương Hổ ta có mắt mà không thấy Thái Sơn." Giọng Dương Hổ run rẩy nói.

Tần Thiên cũng không có ý định giết hắn, liền hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Ta và các người không có ân oán, vì sao ta vừa đến đã phải đối phó với ta?”

Nghe vậy, Dương Hổ cũng thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Ta còn tưởng rằng, ngươi là đồng bọn của Diệu Hư công tử, cho nên vừa rồi mới mạo phạm. Đắc tội rồi, xin hãy thứ lỗi."

"Hóa ra là vậy." Tần Thiên gật đầu một cái.

"Ngươi thật sự không nhận biết Diệu Hư công tử?" Dương Hổ không yên tâm, hỏi lại một câu.

"Diệu Hư công tử là ai? Tại sao ta phải biết hắn?" Tần Thiên lắc đầu, nghi hoặc nói.

Thấy Tần Thiên dường như quả thật không biết chuyện gì, Dương Hổ cũng giải thích.

“Khoảng thời gian gần đây, Phong Lôi trấn xuất hiện một dâm tặc, tự xưng là Diệu Hư công tử. Thủ đoạn tàn nhẫn, rất nhiều cô gái trẻ đẹp bị hắn làm hại. Bây giờ, trên dưới Phong Lôi trấn đều đề phòng, lo lắng, không dám để khuê nữ nhà mình ra khỏi nhà. Ta còn tưởng rằng, ngươi là đồng bọn của tên dâm tặc đó.”

“Tộc trưởng của Phong Lôi trấn lo lắng Diệu Hư công tử đó sẽ trốn lên núi để chờ đợi thời cơ, tiếp tục gieo họa cho con gái nhà lành. Cho nên, bây giờ đã cô lập núi Hạc Minh.”

Nghe đến chỗ này, Tần Thiên nhướn mày rồi nói: "Vậy bây giờ ta muốn lên núi hái thuốc, còn phải cứu người, thời gian không thể chờ đợi được.”

Nếu như núi Hạc Minh kia vẫn bị phong tỏa, chuyện cứu Chương Tuyết không phải là không còn hy vọng sao?”