Tử Huyệt Tình Ái

Chương 8: Hương Vị Mùa Hè (8)



Hí mắt nhìn một lúc lâu, anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì?”

Mạc Tiểu Bắc bị anh nhìn cực kỳ không thoải mái, mày đẹp nhăn lại miễn cưỡng hỏi: “Đồ thay để ở đâu?”

Thiên Vũ Vũ Thần lúc này mới chú ý tới bộ lễ phục màu trắng cô mặc buổi tối, cau mày đặt ly rượu xuống, hai tay đút vào trong túi quần đi qua, sau đó túm ở trong tay, không chút do dự ném vào sọt rác.


Mạc Tiểu Bắc ngay cả ngăn cản cũng không kịp, ngẩng đầu dồn sức trừng anh, hai tay bắt lấy áo anh, tức giận gần như rống to: “Anh làm gì vậy, mẹ tôi hạ quyết tâm lắm mới mua được đó.”

Vài ngàn đó, nói không đau lòng, là giả.

Ngón tay mảnh khảnh tạo nên vài nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi hàng hiệu của anh, bàn tay to của Thiên Vũ Vũ Thần lôi kéo, dễ dàng hất tay cô ra, liếc cô một cái, giống như không lưu tâm mở miệng. “Đồ tôi đang mặc giá trị năm vạn, nhăn rồi.”

Mạc Tiểu Bắc ngây dại.

Thiên Vũ Vũ Thần lại nhìn cô một cái, xoay người còn nói. “Áo em đang mặc kia, mười vạn.”

Mạc Tiểu Bắc hoàn toàn hoá đá, sau một lúc lâu mới căm giận giơ tay cởi nút áo sơ mi trên người, “Tôi thèm mặc vào.”


Nghe vậy, Thiên Vũ Vũ Thần quay đầu lại buồn cười nhíu mày, ánh mắt quét qua ngón tay trước cổ áo cô, tương đối chờ mong cười nhạo. “Vậy thì cởi ra.”

Mạc Tiểu Bắc lớn như vậy thật sự chưa bao giờ gặp người như thế, tình tình cô vốn điềm đạm, nhưng mà, gặp Thiên Vũ Vũ Thần, cơ hồ tính cách đã trở nên táo bạo. May mà nhận ra đúng lúc, bắt gặp ánh mắt anh nhìn qua, liền sửa lại chủ ý, trừng mắt nhìn anh, “Chút nữa cởi!”

Nói xong lại đem cổ áo vốn mở ra cài lại, thấy anh cười như không cười nhìn cô, quẫn bách quay đầu, giống như giấu diếm từ trong sọt rác lấy lên bộ lễ phục kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng tắm.

Rất nhanh, bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy.


Phòng tắm của anh rất lớn, dường như có thể xem như một căn nhà. Bên trong phòng, bồn tắm ở bên trong giống như một bể bơi loại nhỏ, sắc thái giản lược thanh nhã, đồ dùng sắp đặt ngay ngắn trật tự, mỗi một món thật là đều có giá trị xa xỉ, xa xỉ đến khiến người ta run sợ.

Mạc Tiểu Bắc càng thêm căm giận, ở trong bồn tắm đổ nước, cúi người đem lễ phục thật cẩn thận đặt vào trong nước vò.

Ánh sáng ấm áp ái muội, ánh sáng dịu dàng rơi vào trên cái mông nhếch lên, quần lót dưới áo sơ mi như ẩn như hiện, hai chân thon dài nhiễm màu ngọc trai nhàn nhạt, làn da trắng nõn trong suốt mà sáng long lanh.

Thật là, mị hoặc vô cùng.

Bên dưới người đột nhiên căng thẳng, Thiên Vũ Vũ Thần không kiên nhẫn xoay đầu dời ánh mắt khỏi người Mạc Tiểu Bắc, híp híp mắt, cầm điện thoại ấn một dãy số: “Alo, Lili….”

Lễ phục cũng không phải quá dơ, vò vài phút là được. Trong phòng tắm có một kính thuỷ tinh sáng long lanh, bên ngoài cây xanh cảnh đẹp, gió mát ấm áp dễ chịu, lúc tắm rửa còn có thể ngắm cảnh, nghe thanh âm êm tai nhất, quả nhiên là một dạng hưởng thụ.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, như là tiếng giày cao gót của phụ nữ, rơi trên sàn nhà tạo ra tiếng ‘cộc cộc’ êm tai.

Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mỉm cười dựa vào cạnh cửa, bóng dáng chưa thấy mà đã nghe tiếng: “Thiên tổng…”

Họ kép Thiên Vũ, vì để thuận tiện, đều khách khí gọi anh ‘Thiên tổng.’

Mạc Tiểu Bắc nghe được thanh âm nhô đầu ra, nhìn thấy người phụ nữ thì ngẩn người, rất nhanh lấy lại tinh thần. “Cô tìm Thiên Vũ Vũ Thần, anh ta không ở trong phòng khách sao?”

Cô gái kia thấy Mạc Tiểu Bắc hiển nhiên sửng sốt, đôi mắt đẹp tràn ngập địch ý từ trên xuống dưới quan sát Mạc Tiểu Bắc, trong phòng sách truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Thiên Vũ Vũ Thần: “Lili sao, vào đi.”

Trên mặt mỹ nữ lập tức hiện lên nụ cười tươi xinh đẹp, đắc ý nhìn Mạc Tiểu Bắc liếc mắt một cái, lắc lắc thân hình như rắn nước, dẫm giày cao gót ‘cộc cộc’ đi vào phòng sách.

Mạc Tiểu Bắc hoang mang nhìn vị mỹ nữ kia chầm chậm đi, không rõ tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô. Chân vừa bước ra khỏi phòng tắm, lại đột nhiên nghe thấy trong phòng sách lờ mờ truyền đến tiếng nữ tử thở gấp.

Thanh âm từ nhỏ đến lớn, một tiếng so với một tiếng càng lớn hơn, khiến cho Mạc Tiểu Bắc cảm thấy giống như là kêu cho cô nghe thấy vậy.

Vốn có nhiều thẹn thùng lại biến thành buồn cười, mím môi gác chân ngồi trên ghế sofa ngoan ngoãn xem ti vi.

Thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng, Mạc Tiểu Bắc nổi lên ý xấu, nếu như quay thành một cuộn phim, dáng hai người đều là hạng nhất, đem ra chợ nhất định sẽ bán rất chạy.

Thiên Vũ Vũ Thần nếu ở trên màn hình nhìn thấy thân thể trần truồng của chính mình, nói không chừng sẽ xỉu vì tức.

Bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, Mạc Tiểu Bắc ôm gối ôm, vùi mặt vào vải dệt ấm, mặt mày hớn hở. Cô chỉ là không chú ý tới, mấy ngày nay chính mình lại mơ hồ trở lại là cô gái nhỏ đã từng vô ưu vô lo trước kia, có thể muốn làm chút chuyện mờ ám, có thể tuỳ ý cười, có thể không đi đắm chìm trong bi thương…

Trong phòng sách mơ hồ tản ra hương vị kiều diễm, Lili quần áo không chỉnh tề dựa vào trong lòng Thiên Vũ Vũ Thần, đôi mắt đẹp nhẹ ngước lên, cười duyên, “Thiên tổng, đêm nay người ta có thể lưu lại sao?”

Thiên Vũ Vũ Thần nheo mắt, giống như đang suy nghĩ cái gì, hai tay không dấu vết đẩy thân thể đang dựa vào của cô ra, sau một lúc lâu mới gật gật đầu.

“Vậy người ta cũng cần phải mặc áo sơ mi của Tổng giám đốc, quần áo này của người ta bị Tổng giám đốc làm nhàu hết rồi!” Trong lòng Lili nhất quyết không tha làm nũng, chỉ cho là nắm chắc người đàn ông độc thân có tiền tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, nhân cơ hội theo đuổi.

Cô nhóc kia có thể mặc, vì sao cô không được?

Sắc mặt Thiên Vũ Vũ Thần khẽ biến thành âm trầm, môi duyên dáng quét xuống nụ cười châm chọc, đẩy cô ra, cũng không thèm nhìn cô một cái, lạnh lùng mở miệng: “Cút!”

Lili ngẩn ngơ, không rõ vì sao anh trở mặt nhanh như vậy, cười duyên đi lên, bị ánh mắt Thiên Vũ Vũ Thần sắc bén nhìn qua, lại sợ tới mức mạnh mẽ co tay lại, cười gượng làm nũng: “Tổng giám đốc, vừa rồi vẫn đồng ý cho người ta ở lại.”

Thiên Vũ Vũ Thần không nói lời nào, cúi người nắm cằm cô, cười đến mị hoặc lãnh khốc: “Lili, nhớ kỹ, tôi thích phụ nữ thông minh.”

Sắc mặt Lili đột nhiên trắng bệch, lảo đảo đứng dậy, trong miệng nói, “Em đi ngay.” Bối rối mặc quần áo tử tế, chật vật ra khỏi phòng sách.

Tiếng giày cao gót ‘cộc cộc’ càng ngày càng xa, Thiên Vũ Vũ Thần cau mày nhắm mắt lại, chỉ là cảm thấy hoang mang.

Có phải đã đặt nhiều sự chú ý lên người cô nhóc kia hay không?