Tử Huyệt Tình Ái

Chương 54: Không Cách Nào Nói Tạm Biệt (3)



À, hóa ra là muốn trả vòng tay.

Thiên Vũ Vũ Thần cảm thấy bản thân thật buồn cười, sắc mặt chẳng biết thay đổi thành biểu cảm gì, cảm thấy tức giận, khuất nhục còn có mất mát chết tiệt. Anh cúi đầu, giọng nói đã không còn dao động, chỉ giống như sắt thép băng lạnh, từng chữ phun ra giống như tra tấn bản thân, “Vứt đi.”

Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, tiếng bước chân của anh đã vang lên. Bước chân trầm ổn trên mặt sàn bằng đá cẩm thạch được lau sạch đến có thể soi gương càng đi càng xa. Cô sợ sệt đứng tại chỗ, trong đầu chỉ vang lên một câu nói kia của anh: “Vứt đi.”

Không biết vì sao lại thấy mất mát, tâm bị siết chặt, không thể động đậy chút nào, đột nhiên rất nhớ Thiên Vũ Vũ Thần lạnh lùng nhưng lại có thể vì cô che gió che mưa, ngay sau đó lại tự giễu cười, nhẹ vỗ mặt mình: Mạc Tiểu Bắc à, mày thấy ngu chưa.

Vũ hội giống như đã vào cao trào, âm nhạc du dương chầm chậm truyền đến, Mạc Tiểu Bắc điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới lần nữa đi vào sảnh tiệc.

Ánh mắt luôn không tự chủ tìm kiếm, có lẽ cũng không biết tìm kiếm ai, lại có thể chuẩn xác tìm được bóng dáng anh, huống chi, anh vốn chói mắt như vậy.

Trong sảnh tiệc, ánh đèn đã chuyển sang mờ tối, khúc nhạc Piano tao nhã xuyên qua không khí mang theo vài phần mờ ảo, mê say xa hoa trụy lạc đan xen với mùi rượu tựa như cũng có thể làm say lòng người.

Trong sàn nhảy, từng đôi nam nữ nhảy mở màn, bầu không khí thân mật lây nhiễm mọi thứ khiến xung quanh nóng bừng lên.

Thiên Vũ Vũ Thần cứ như vậy an tĩnh ngồi ở một góc, ánh đèn đủ màu soi rọi đường nét thâm thúy vô định của anh, thân hình thon dài trong bầu không khí này cũng trở nên mê hoặc dị thường.

Đã không nhìn thấy bóng dáng những đồng nghiệp phục vụ rượu kia, Mạc Tiểu Bắc bưng khay đứng tại chỗ ngẩn ra, cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua người, nhìn qua, Thiên Vũ Vũ Thần lạnh lùng nhìn cô, khóe môi đẹp nhếch lên lại mang theo vài phần mê hoặc khác thường. Anh giơ ly rượu rỗng trong tay về phía cô, nheo đôi mắt lười biếng làm cho người ta nhịn không được giật mình trong lòng.

Vành ly rượu lướt qua ánh sáng chập chờn mờ ảo, hoa mỹ giống như thiên nga trắng trong hồ thiên nga.

Mạc Tiểu Bắc không hiểu sao lại đỏ mặt, chần chờ đi qua, thấy ly anh trống trơn, cúi người rót rượu cho anh.

Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, mùi nước hoa mang theo mùi rượu như có như không truyền tới, giống như một tấm lưới vô hình chặt chẽ bao vây cô.

Lúc này ngoài ý muốn nghe được vài tiếng hít thở nhỏ gấp gáp truyền tới từ ghế sofa sát vách, ý thức được là chuyện gì, tim Mạc Tiểu Bắc nảy lên một cái, mặt đỏ vô cùng, chất lỏng màu đỏ theo ly rượu trực tiếp chảy lên ngón tay anh.

“Á, thực xin lỗi.”

Mạc Tiểu Bắc nhất thời lúng túng, luống cuống tay chân tìm khăn lau cho anh. Anh chỉ hờ hững nhìn.

Chóp mũi không tự giảc chảy mồ hôi, sợi tóc rơi xuống, đôi mắt bối rối trên gương mặt trắng noãn kia sáng ngời dị thường, trong tình huống này lại gợi cảm khác thường. Hầu kết Thiên Vũ Vũ Thần khẽ động, đột nhiên đưa tay kéo cô vào lòng.

Mạc Tiểu Bắc không phòng bị, hô nhỏ một tiếng, sau đó trực tiếp ngã vào trước ngực anh. Anh cũng nâng mặt cô lên, cẩn thận ngắm nhìn, nơi sâu thẳm trong mắt đau xót khó nhịn, giọng nói cũng bởi vì kiềm nén mà khàn khàn: “Mạc Tiểu Bắc, trong lòng em, ngoại trừ hắn ta, em nhìn không tới người khác sao?”

Mạc Tiểu Bắc ngước mặt kinh ngạc, loại bối rối kia giống như cứng lại trên mặt, sau một lúc lâu mới run rẩy hỏi anh: “Anh nói gì?”

Anh châm chọc cười, mang theo một loại quyết tuyệt đập nồi dìm thuyền, cúi người tới, hung hăng hôn xuống.

Kia là cảm giác gì, như biển lớn mãnh liệt cuốn cô đi, như gió bão đòi lấy toàn bộ. Giọng anh trầm thấp xa xôi mà gần trong gang tấc, cô muốn bắt lại bắt không được, muốn nghe được rõ ràng hơn chút nhưng vẫn như cũ phí công. Chỉ tùy ý để loại tình cảm không rõ kia thúc đẩy, đem anh vây chặt hơn.

“Tiểu Bắc, Tiểu Bắc…”

Anh thấp giọng lẩm bẩm nhưng cuối cùng lại đau đớn nói: “Tôi yêu em…”

Tiểu Bắc, tôi yêu em…