Tử Huyệt Tình Ái

Chương 5: Hương Vị Mùa Hè (5)



Gương mặt anh thâm thuý nhưng lại toả ra lãnh ý, khoé môi khẽ nhếch hài hước mà ác liệt.

Khúc Chopin còn đang du dương bay bổng, cô kinh ngạc hết sức tựa vào trên cửa xe, còn chưa làm rõ ràng sao lại thế này, nụ hôn của anh đã hạ xuống. Nụ hôn không có tình cảm, băng lãnh mà nhiệt liệt, chỉ là phương thức đàn ông dùng để chiếm hữu, lại giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ thiêu đốt cô đến run rẩy.


Đối diện với hương thơm rét lạnh phát ra từ người anh, trong tích tắc đấy, cô cảm thấy chính mình trở nên dơ bẩn, cố gắng né tránh, anh lại nhốt chặt cô lại. Lưỡi linh hoạt cạy mở răng môi của cô, thuần thục mà khiêu khích dây dưa với cô. Bên trong xe dần dần ấm lên, trong ánh đèn neon trên xe mơ hồ nhiễm hương vị kiều diễm.

Cực lực vùng vẫy, giận không thể ngừng lại giơ cánh tay kia lên. Cổ tay vẫn bị anh ngăn trở như cũ, rời khỏi đôi môi đỏ hồng bị anh chà đạp, nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cô, tâm tình mới tốt hơn một chút.

“Quả nhiên vẫn như thế.” Thấy cô tức giận nói không ra lời, tâm tình anh vui vẻ đùa cợt.

“Biến thái!”

Mạc Tiểu Bắc không thể nhịn được nữa tức giận mắng, chán ghét thoát khỏi tay anh, bối rối đẩy cửa xe ra, nhưng mà đẩy không ra, khuất nhục sắp sửa rơi lệ, cắn môi không nhìn anh: “Mời mở cửa!”

Cô cúi đầu, lông mi dài che khuất sóng ngầm nơi đáy mắt, nước mắt trong suốt dưới sự tô vẽ của ánh đèn neon toả ra màu sắc rực rỡ, môi lại dùng lực cắn. Bộ dáng kia giống như cực lực nhẫn nhịn hận ý, giống như một bàn tay nhỏ xé rách tâm anh, không hiểu sao có chút khó chịu.


Anh không khỏi chợt ngẩn ra. Mặc dù anh không được tính như cao thủ tình trường, nhưng có thể có đủ mị lực để cho rất nhiều phụ nữ ưu tú yêu kiều thở hổn hển ở trong ngực anh, hưởng thụ vui thích. Bị anh hôn qua mà trái lại còn khóc thì cô chính là người đầu tiên. Thế nhưng anh lại không tự giác mở cửa khoá, nhìn cô chạy vội ra ngoài, bóng dáng màu trắng dần dần biến mất trong bóng đêm nồng đậm. Nội tâm vậy mà lại hiện lên một chút cảm giác tội lỗi, lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên vài tia hoang mang.

Chẳng qua chỉ trêu đùa cô mà thôi, cô nhóc này da mặt quá mỏng, phá huỷ tâm tình của anh.

Khởi động động cơ, anh cảm thấy nên chuẩn bị cho mình một bữa tối phong phú một chút. Trong đầu hiện lên bóng dáng một người mẫu chân dài yêu thương nhung nhớ, nhíu nhíu mày, xe vững vàng chạy đi.

Ngày hôm sau là ngày xem mặt của Mạc Tiểu Bắc. Mẹ Mạc dậy thật sớm hùng hổ kéo Mạc Tiểu Nam đi chọn cho cô một bộ âu phục màu trắng, thắt eo để làm nổi bật bộ ngực mượt mà xinh xắn cùng vòng eo mảnh khảnh, chân váy xòe buông xuống đầu gối làm lộ ra đôi chân thon dài không thể nghi ngờ của cô, lại phối hợp với một đôi giày cao gót màu bạc, càng tôn lên dáng vẻ cao gầy tinh lệ. Trước gương, trong sự trưởng thành của Mạc Tiểu Bắc mang theo hơi thở thanh thuần giống như hoa tử đinh hương, đáy mắt lướt qua u buồn giống như hoa tươi nảy nở trên gấm, khiến cho khí chất của cô phát huy tới mức tận cùng.


Mạc Tiểu Bắc mang giày cao gót bảy tấc có chút nơm nớp lo sợ, nhíu mày uỷ khuất nhìn về phía Mạc Tiểu Nam đang chuẩn bị trang điểm cho cô, lấy lòng mở miệng: “Tiểu Nam…”

“Đừng nhúc nhích!” Mạc Tiểu Nam không chút lưu tình coi như không thấy biểu tình thống khổ của cô, mạnh mẽ cắt ngang, sau đó nghiêm mặt quan sát, sau một lúc lâu mới vừa ý gật đầu.

“Hừ, tìm tui trang điểm, về sau phải trả tiền.” Mạc Tiểu Nam tự phụ cười toét miệng, đặt hộp trang điểm xuống, kéo Mạc Tiểu Bắc tới trước mặt mẹ Mạc, kiêu ngạo ngẩng đầu, “Nhìn xem, như thế nào?”

Mẹ Mạc cùng ba Mạc quả thực ngẩn ngơ. Mạc Tiểu Bắc trước mắt mặt mày tinh xảo giống như búp bê sứ, đôi mắt to trong suốt mà thấu triệt giống như lưu ly, chiếc mũi nhỏ xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận giống như hoa đào nở rộ ngày xuân. Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

“Mẹ, con có thể không mang giày cao gót không?” Không thoải mái nâng chân lên, Mạc Tiểu Bắc mang vẻ mặt đau khổ cầu cứu mẹ Mạc.

“Không được, uổng công con học ngành thiết kế. Con cảm thấy đôi giày thể thao kia của con hợp với bộ đồ này sao?” Mẹ Mạc còn chưa kịp nói, ba Mạc liền uy nghiêm cắt ngang, nói lời cự tuyệt.

Mạc Tiểu Bắc bất đắc dĩ quét mắt nhìn mọi người trong nhà, lại không một ai thay cô nói vài câu, sau đó liền bị người nhà nhét lên taxi, dưới ba đôi mắt ân cần, bước trên con đường đi xem mắt.

Toà nhà đại học D vốn là một nơi cực kỳ xa hoa, không gian tao nhã lãng mạn mà không mất đi sự cao quý, phục vụ chu đáo ân cần, là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trong xã hội thường xuyên lui tới. Nghe nói một ly nước ở đó đều phải hơn một ngàn, càng đừng nói là ăn cái gì đó, các loại đều khiến cho gia đình như Mạc Tiểu Bắc chùn bước.


Xe taxi không thể dừng xe trước cửa, chỉ có thể đi qua bãi đỗ xe. Mạc Tiểu Bắc lần đầu tiên mang giày cao gót, gần như không thể đi đường, không dễ dàng gì mới di chuyển được vài bước, chân lại bị mài đến đau. Ánh mặt trời ngày hè có chút gay gắt, trực tiếp chiếu trên da thịt mềm mại trắng nõn, nóng rực.

Mạc Tiểu Bắc nghiêm túc ngưỡng mặt nhìn về phía lầu cao cao kia, ánh mặt trời bức xạ trên kính thuỷ tinh, phát ra ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt.

Thở dài, cô cởi giày cao gót trên chân xách ở trên tay, chân trần đứng ở cửa, thấy người qua đường ném ánh mắt kinh ngạc kỳ quái, nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó ngẩng cằm cười châm biếm đi qua từng người. Như vậy vài lần, trái lại người xem vội vàng quay đầu, không dám nhìn lại.

Người phục vụ mở cửa cho cô, thấy bộ dáng của cô liền ngẩn ngơ, đã quên hỏi cô có cần gì. Chậm chạp lấy lại tinh thần, Mạc Tiểu Bắc đã cười rộ lên với anh, con ngươi trong trẻo mang theo vài phần giảo hoạt: “Không cần phiền anh, tự tôi vào là được.”

Đúng vậy, cô muốn phá hỏng buổi xem mắt này. Thiên Vũ Vũ Thần chứ gì, mới vừa từ nước ngoài trở về, nhất định không thích kiểu như cô.

Cúi đầu nhìn nhìn hai chân trần, ánh sáng trên sàn cơ hồ có thể phản chiếu bộ dáng chật vật của cô, mỉm môi cười cười, ngẩng đầu nhìn đèn chùm thuỷ tinh treo trên trần nhà. Mấy người nam nữ mặc tây trang tán dóc với nhau đã nhìn về phía này, trong mắt hiện lên vài tia quái dị, rất nhanh lại quay đầu trò chuyện vui vẻ.

Nghiêng đầu cười như một trò đùa dai, hít vào một hơi, chân không bước trên cầu thang hình vòng. Thảm trên bậc thang mềm mại mà thoải mái, bàn chân sắp bị nhựa đường nung nóng đỏ lại được bao bọc bởi sự ấm ấp, quả thật ấm áp vô cùng.

Cô chắc chắn toàn bộ chuyện này sẽ chỉ làm cho người tới chùn bước, lại thật không ngờ mọi cử động kia chung quy rơi vào tầm nhìn của người nào đó. Cuộc đời lệch khỏi quỹ đạo bình thường, khiến bọn họ không ai có thể đoán ra được phương hướng cuộc đời xoay vần…