Tử Huyệt Tình Ái

Chương 26: Trò Chơi Tình Yêu (7)



Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên. Mạc Tiểu Bắc vội vàng từ trên giường đứng dậy, mặc áo ngủ chạy ra ngoài.

Mẹ Mạc cùng Mạc Tiểu Nam còn buồn ngủ đứng ở phòng khách, ba Mạc cũng vừa mới mở cửa, nghe tiếng, đồng loạt nhìn Mạc Tiểu Bắc chạy đến, mơ hồ không rõ hỏi: “Tiểu Bắc, sao lại thế này?”

Mạc Tiểu Bắc không kịp giải thích, vội vàng chạy ra mở cửa, đã thấy cửa sổ cả tòa nhà đều sáng đèn, ánh đèn mờ nhạt từ trong cửa sổ rọi xuống, buồn ngủ lười biếng, có người mở cửa sổ nhìn xuống, dụi mắt, hiển nhiên cũng bị đánh thức.

Hạ Lạc ôm đàn ghi ta cười mỉm ngồi trên bậc thềm đá, ánh đèn mỏng nhạt chiếu sáng mái tóc tung bay của anh, trong đôi mắt đen sáng trưng ánh sao, hàm răng trắng bóc như khối ngọc trắng nhuận.

Giữa anh và cô ngăn cách bởi một đống nến xếp thành hình trái tim, tỏa ra ánh sáng giống như sao, ở trong đêm tối mờ nhạt không chân thật. Nụ cười kia của anh cũng toát ra từ trong ánh nến, trong mông lung có chút dịu dàng.


Mạc Tiểu Bắc đứng ở cửa có chút ngơ ngác nhìn anh, sau một lúc lâu không biết nên nói cái gì. Lại nghe anh gẩy dây đàn vài tiếng, nốt nhạc toát ra từ dây đàn, giọng nói của anh cũng êm tai dễ nghe như vậy.

“Tiểu Bắc, xin cho tớ đi vào lòng cậu có được không?”

Gió đêm thổi tới, đưa giọng nói của anh đi rất xa.

Hạ Lạc trong ấn tượng luôn dừng lại tại hình ảnh khi anh quay đầu gọi các cô trong đêm hôm đó.

Khi đó hai tay anh đút vào túi, rảnh rang quay đầu lại, đầu điếu thuốc trong miệng chợt sáng chợt tối trong đêm. Một chiếc xe taxi gào rít mà qua, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, chiếu rõ mặt mày soái ca của anh, rất nhanh lại ẩn vào trong bóng đêm trầm trầm.


Anh tươm tất bên cạnh cô, anh cùng cô xem phim, anh nói lúc cô đơn lúc nào cũng có thể tháp tùng cô.

Nếu Hạo ở đây, cô nhất định sẽ đắc ý nói cho anh nghe, nhìn bộ dáng anh ghen, nhìn anh bất đắc dĩ cười với cô.

Nhưng mà, cô đã không còn tâm trạng giả làm một người khác nữa.

Hạnh phúc từng có tan biến như bọt biển, ông trời lấy đi hạnh phúc kia của cô, cô đã không có sức lực để nắm lấy

Anh yên tĩnh nhìn cô, nụ cười tươi thoải mái chợt lướt qua chút khẩn trương cùng chờ mong.

Ánh sáng như sao lóe ra.

Anh thâm tình khẩn thiết nói: “Tiểu Bắc, nếu cậu đồng ý, đi đến giữa ngọn nến được chứ.” Nói xong, anh chờ mong nhìn cô.

Ánh mắt tha thiết này khiến lời cự tuyệt của cô mắc ở trong cổ. Chân cứng trên đất, không thể động đậy.


Ánh mắt Hạ Lạc nhìn cô đột nhiên trở nên kinh ngạc, tầm mắt dán chặt ở sau lưng cô, buông đàn ghi ta trong tay ra, đứng lên.

Mạc Tiểu Bắc rõ ràng cảm giác được sau lưng có người, mùi thơm mát lạnh như có như không len vào chóp mũi, không cần quay đầu lại, cô biết là anh.

Hạ Lạc quái dị liếc mắt nhìn hai người một cái, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Bắc, vẻ mặt có chút buồn bực, vẫn giữ tính tình tốt cười hỏi: “Tiểu Bắc, người này là…”

“Đây là anh họ tớ.”

Cướp lời Thiên Vũ Vũ Thần, Mạc Tiểu Bắc thốt ra, lập tức đưa tay bắt lấy góc áo anh. Tay chụp vào không khí, lúc này mới phát hiện anh đã đổi quần áo, hai tay đút trong túi quần tây, nhíu mày, môi mỏng nguy hiểm nhếch lên, ánh mắt thâm thúy nhìn qua, pha trộn chút phẫn nộ chợt lóe nơi đáy mắt.

Mạc Tiểu Bắc chỉ cảm thấy trong lòng run lên, vội vàng quay đầu lại, nhấc chân muốn đi khuyên Hạ Lạc, chân còn chưa động, cổ tay đã bị nắm chặt.

Kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại đôi mắt thâm thúy như là đáy vực sâu có thể nháy mắt hút người vào trong.

Trên cổ tay nóng rát đau đớn, đang muốn nói chuyện, anh lại kéo cô lảo đảo vào nhà, dừng bước, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Lạc ở phía sau, thản nhiên nói: “Đi vào.”

Giọng nói nhạt nhẽo, lại mang theo khí phách không thể nghi ngờ.

Sắc mặt Hạ Lạc khẽ trở nên ngượng ngập, cầm đàn ghi ta ngoan ngoãn vào nhà.

Trong phòng khách, sáu ánh mắt trừng to trừng nhỏ nhìn Hạ Lạc, đảo qua Thiên Vũ Vũ Thần, sau đó rơi vào trên người Mạc Tiểu Bắc.

Ba Mạc bày ra dáng vẻ người chủ gia đình, trừng mắt liếc Mạc Tiểu Bắc một cái: “Chuyện gì vậy?”

Mạc Tiểu Bắc xấu hổ giới thiệu: “Ba mẹ, đây là Hạ Lạc.” Bất đắc dĩ nhìn Hạ Lạc: “Đây là ba mẹ tớ…” Coi Mạc Tiểu Nam như hạt cát sa vào mắt, tiếp tục giới thiệu, “Em tớ.” Chột dạ nhìn Thiên Vũ Vũ Thần một chút, hàm hồ nói: “Người này cậu biết, anh họ tớ, Thiên Vũ Vũ Thần.”

Ba người nghe xong cơ hồ chấn kinh, cằm trắng xanh nhìn về phía Thiên Vũ Vũ Thần. Anh chỉ nghiêm mặt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Hạ Lạc vẻ mặt tươi rói nhìn mọi người chào hỏi. “Chào bác trai, bác gái…” Quay mặt về phía Mạc Tiểu Nam soái khí gật gật đầu, nhìn tới Thiên Vũ Vũ Thần trong nháy mắt có chút đình trệ, lập tức cười nói: “Chào Thiên tổng.”

Thiên Vũ Vũ Thần hơi hơi gật đầu.

Mẹ Mạc lúc này mới nhớ tới bảo Hạ Lạc ngồi xuống.

Đợi mọi người ngồi xuống, ba Mạc mới chần chờ hỏi: “Hạ Lạc a, đã trễ thế này con tới đây là…”

Mạc Tiểu Nam đột nhiên hưng phấn xen mồm, lách đến bên người Hạ Lạc, hai mắt tỏa sáng hỏi, “Cậu thích Mạc Tiểu Bắc sao?”

Hạ Lạc ngẩn ngơ, lập tức kiên định cười: “Đúng vậy.”

Mạc Tiểu Bắc xấu hổ trừng mắt liếc Mạc Tiểu Nam một cái.

Mạc Tiểu Nam không để ý tới cô, lại dời ánh mắt nhìn về phía Thiên Vũ Vũ Thần, loại ánh mắt này tựa hồ mang theo khiêu khích?

Thiên Vũ Vũ Thần không chút để ý ngồi trên ghế sofa, không chút nào bị ảnh hưởng.

Không khí trở nên có chút quái dị, Mạc Tiểu Bắc nhịn không được phá vỡ trầm mặc, đứng dậy: “Ba mẹ, mọi người đi ngủ đi.” Nhìn Hạ Lạc liếc mắt một cái, mới nói: “Hạ Lạc, chúng ta ra ngoài nói.”

Hạ Lạc gật gật đầu, đứng dậy, lễ phép tạm biệt mọi người.

Hai người dừng lại ở cửa, trong tiểu khu mùi thơm ngát hợp lòng người, ánh nến nhảy động, theo gió nghiêng nghiêng.

Bóng dáng bọn họ chiếu dài trên đất, kéo thành một đường thẳng tắp không có tiêu điểm.

Hạ Lạc cười đến có phần mất tự nhiên, áy náy nói: “Gây phiền phức cho cậu rồi.”

Mạc Tiểu Bắc mím môi không nói lời nào, hàng mi như cánh quạt hơi rũ xuống, dầy như đã qua chải chuốt.

Hạ Lạc nhìn đến thất thần, hơi hơi rướn người về phía trước.

Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu khiến cho Hạ Lạc kinh ngạc một phen, lập tức cười rộ lên, ngay sau đó, tươi cười kia lập tức cương cứng trên mặt.

Cô nói: “Hạ Lạc, tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên là bạn thì tốt hơn.”