Tử Huyệt Tình Ái

Chương 20: Trò Chơi Tình Yêu (1)



Đợi cho trời chiều buông xuống, sương chiều trầm trầm, Mạc Tiểu Bắc mới do dự đến cửa nhà.

Trong tiểu khu khắp nơi là hương vị quen thuộc, hoa cỏ quen thuộc, ngay cả người phát thư đi ngang qua cô cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nhưng mà, cô không biết làm thế nào để bản thân lấp liếm mới tốt.

Chần chờ ấn chuông cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vã, cô tưởng là mẹ. Cửa mở, lại lộ ra một khuôn mặt giống y như cô, vẫn là mái tóc đủ màu sắc, chiếc áo bó sát người đeo thắt lưng, bên dưới mặc một chiếc quần short ngắn, ngón chân trắng nõn, trên móng chân tràn đầy hình vẽ sáng bóng.

Mạc Tiểu Nam nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc, câu nói đầu tiên chính là: “Em rể thần bí tương lai gì đó ở đâu rồi?”

Mạc Tiểu Bắc nhịn không được trợn trắng mắt. Cô đã không gọi cô là chị, thậm chí còn lật ngược phải trái gọi em. Cô gọi Thiên Vũ Vũ Thần là em rể, cũng không nhìn xem bản thân bao nhiêu tuổi!

Nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ cảm động, cái mũi cay cay vô cùng, tiến lên ôm lấy Mạc Tiểu Nam, làm cho Mạc Tiểu Nam sợ tới mức lanh lảnh hét lớn.


“Mẹ, mẹ mau đến xem này, Mạc Tiểu Bắc nổi điên rồi!”

Cô tức giận đến bật cười, nước mắt chực trào ra ngoài bị cô bức trở về.

Tiếp theo đúng là tiếng bước chân hỗn độn, mẹ Mạc ba Mạc một trước một sau chạy ra, nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc đều nhẹ nhàng thở ra.

“Mau vào đi, đứng ở cửa làm chi chứ.”

Đáy mắt mẹ Mạc mỉm cười, lập tức kéo Tiểu Bắc vào nhà. Trong nhà khắp nơi tràn ngập mùi đồ ăn, trên TV chiếu đích thực là chương trình ‘Đám cưới vàng’ hai ông bà Mạc thích nhất. Trong phòng Mạc Tiểu Nam mơ hồ truyền ra bài hát Rock and roll rung động đất nhà, mấy giai điệu cách nhau khá xa xen lẫn cùng một chỗ, lẫn lộn không đầu không đuôi, lại thân thiết vô hình.

Trên tay ba Mạc vẫn còn cầm một cái sủi cảo vẫn chưa thành hình, bàn tay to dính đầy bột mì, nhìn Mạc Tiểu Bắc đổi giày đi vào, vội nói: “Mau, tới vừa đúng lúc, giúp mẹ con gói sủi cảo.” Nói xong, vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa tay.


Mạc Tiểu Nam cơ hồ muốn nhảy dựng lên, quắc mắt trừng mắt ba Mạc: “Ba, ba lại lười biếng!”

Ba Mạc không khỏi quay đầu giả vờ khiển trách, “Con nhóc thối, dám nói ba như vậy sao, mau đi làm việc.”

Mạc Tiểu Nam hừ vài tiếng, le lưỡi làm xấu với ba Mạc. Ba Mạc còn muốn nói nữa, mẹ Mạc vội vàng kéo ông ra, sẳng giọng: “Đừng so đo với con nít không biết lớn nhỏ, một hồi Vũ Thần tới, ông đi lấy rượu ngon đi.”

Ba Mạc quả thực không nói nữa, vui sướng hài lòng xuống tầng hầm đi lấy rượu.

Nghe được tên Thiên Vũ Vũ Thần, trái tim Mạc Tiểu Bắc không khỏi đập mạnh, dưới tình thế cấp bách bật thốt gọi ba Mạc lại: “Ba!” Ba Mạc kinh ngạc quay đầu, vui sướng còn chưa vơi trong mắt, tha thiết nhìn cô.


Cô đột nhiên mất dũng khí, cúi đầu ngập ngừng: “Anh… anh ấy hình như thích uống rượu đỏ.”

“Rượu đỏ?” Ba Mạc hơi hơi trầm ngâm, làm như nhớ tới cái gì, lập tức tràn đầy tự tin nói: “Không sao cả, ba nhớ rõ tháng trước chú Hồ của con có mang qua một chai, ba đi tìm xem.” Nói xong mở cửa ra ngoài.

Mạc Tiểu Nam nhíu mày: “Chú Hồ nào?”

Mẹ Mạc vừa kéo Mạc Tiểu Bắc vừa trả lời: “Ba con ở bên ngoài quen biết bạn bè, chuyện của người lớn con nít đừng có hỏi.”

“Con nít…” Mạc Tiểu Nam nhăn mày thành một cục, không tình nguyện ngồi vào cái bàn bên cạnh, đương nhiên đối với câu nói con nít kia vô cùng bất mãn.

Chợt, cô trừng to mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc, hồ nghi nói: “Mạc Tiểu Bắc, bà sao lại mặc như vậy, một khuôn mặt học sinh, em rể dám mang bà ra ngoài hẹn hò sao?”

Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ lại vẫn không nói gì, mẹ Mạc là người đầu tiên nhịn không được, cầm chài cán bột, ‘thùng thùng’ gõ bột. “Tiểu Nam, con nói chuyện với chị con thế nào, khi nào thì con có em rể rồi hả?”

Mạc Tiểu Bắc vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng Mạc Tiểu Nam tựa hồ không hề tính buông tha cô, vươn móng tay dính đầy bột mì thần bí như vậy đi tới gần: “Hai người có cùng đi ăn đồ ăn nước Pháp không, có cùng đi khiêu vũ không, có cùng đi bắn phi tiêu không?”

Mạc Tiểu Bắc úp úp mở mở, không biết trả lời thế nào, bọn họ hình như một lần cũng chưa từng cùng nhau đi. Nhíu mi khó xử, mẹ Mạc lập tức tới giải vây, nghiêm mặt gõ gõ bột, cảnh cáo: “Sủi cảo đều đã nặn bẹp rồi kìa!”

Mạc Tiểu Nam thè lưỡi, quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Một lát hỏi lại bà.”

Mạc Tiểu Bắc kỳ thật đối với vấn đề của Mạc Tiểu Nam vô cùng căng thẳng, Mạc Tiểu Nam này thường thường không hỏi ra lẽ thì không để yên. Cô có thể giấu diếm được hai ông bà, nhưng không nhất định giấu được cô.

Mẹ Mạc cố ý chuyển hướng đề tài, vừa gói sủi cảo vừa hỏi: “Tiểu Bắc à, Vũ Thần khi nào thì tới.”

Tay gói sủi cảo đột nhiên ngừng lại, lại làm bộ như không có việc gì tiếp tục, sau một lúc lâu mới nói: “Mẹ, vì sao muốn gọi anh ấy tới, anh ấy là người ngoài…”

“Xem con đứa nhỏ này nói kìa!” Hai ngón tay mẹ Mạc hợp lại, một cái sủi cảo xinh đẹp lập tức ra đời. Bà đặt sủi cảo lên trên mặt rổ, lại cầm lên một miếng khác vừa gói bánh vừa nói: “Vũ Thần sao lại là người ngoài…” Tựa hồ nghĩ đến cái gì, nhìn cô một cái, hồ nghi hỏi: “Tiểu Bắc, con với nó…”

“Mẹ…” Dường như biết mẹ Mạc muốn nói gì, Mạc Tiểu Bắc vội vàng cắt ngang, cúi đầu gói sủi cảo cho xong, ngón tay non mịn vô ý làm rách da bánh, chảy ra một chút nước nhân bánh. Cô không có phát giác, lông mi run rẩy như cánh bướm: “Mẹ, con không có khả năng nhanh như vậy đã quên… đã quên Hạo… Nhưng mà… Thiên… Vũ… Vũ Thần đối với con rất tốt, con sẽ thật quý trọng.”

Không biết vì sao, nói xong câu đó, cô cảm thấy giống như đã đi qua trọn vẹn một thế kỷ, lâu đến như vậy.

Bên ngoài, trời bắt đầu chuyển đen, sắc trời xanh nhạt xuyên qua thủy tinh vào trong nhà, chiếu trên bóng người nhàn nhạt.

Mẹ Mạc cũng không nói gì thêm, chỉ nặng nề thở dài, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy là tốt rồi.”

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh ghê gớm. Ngay cả Mạc Tiểu Nam luôn luôn nói nhiều cũng trở nên trầm tĩnh.

Gói sủi cảo đến đầu óc rối bời, lấy cớ vào toilet, đóng cửa lại suy sụp dựa ở trên cửa, thở dài, ngửa đầu nhìn trần nhà ngây ngốc xuất thần.

Tâm dày vò như bị kim đâm.

Mười ngón tay đan chéo vào nhau, xoắn xuýt đến đốt ngón tay trở nên trắng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói vui sướng của ba Mạc xuyên qua ván cửa rõ ràng truyền vào: “Tiểu Bắc, gọi điện thoại hỏi một chút xem Vũ Thần khi nào đến, chúng ta đã gói xong sủi cảo rồi.”

Tiểu Bắc giật mình, hít mạnh vào một hơi, mới giương giọng nói: “Con biết rồi.”

Thật sự nói không nên lời.

Gấp đến độ dậm chân tại chỗ, điện thoại lấy ra lại bỏ vào.

Kỳ thật cũng chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, nhưng mà cô lại sợ nghe được giọng anh lạnh lùng cự tuyệt, còn có câu nói kia: ‘Em không phải con nít, sẽ không ai nhân nhượng em.’

Cô chưa từng nghĩ tới muốn để cho người ta nhân nhượng, nhưng vì sao lại nói cô như vậy.

Có lẽ giữa bọn họ chung quy sai quá nhiều, anh đã là một doanh nhân thành công, mà cô, vẫn còn là học sinh, cho nên, anh cảm thấy cô quá non nớt sao?

Có chút uể oải.

Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.