Tú Hồn

Chương 5



Ngày hai mươi sáu thángtư âm lịch năm Tĩnh Đức thứ tư, hoàng cung Doanh quốc xảy ra một chuyện lớn làmngười ta khiếp sợ.

Chủ tử Nhan Nhược Tranh ở Khoá Thu cung góc tây bắc Lệ viên bị hoàng thượnglạnh nhạt bốn năm, cuối cùng may mắn nhận được ân sủng.

Sáng sớm hôm sau, Thiên Tử hạ chỉ, phong nàng thành Nhan quý phi, loại tứ phongmột bước lên trời là lần đầu tiên từ trước tới nay trong lịch sử Doanh quốc,Nhan Nhược Tranh nhảy vọt qua cấp bậc cung nhân, tài tử, mỹ nhân, quý nhân,trực tiếp lên tới vị trí quý phi gần hoàng hậu.

Mà tất cả mọi người biết, hậu vị Doanh quốc vẫn đang treo không, điều này cũngkhiến cho nữ tử chưa từng được biết đến - Nhan Nhược Tranh này, có thể trởthành người đứng đầu toàn bộ hậu cung.

Hơn nữa cung điện nàng ở cũng chính thức từ Khoá Thu cung chuyển qua PhượngTịch cung chỉ cách một bức tường với Thái Hoà cung của hoàng thượng.

Ý chỉ bất thình lình, chẳng những làm Nhan Nhược Tranh trở tay không kịp, ngaycả các phi tử hy vọng hoàng thượng sủng hạnh trong hậu cung này, cũng kinhngạc, hoa dung thất sắc. Các nàng chưa từng nghĩ đến nữ tử Lệ viên sẽ uy hiếpđịa vị của mình, dù sao Lệ viên ở trong hoàng cung, cơ hồ cũng không khác gìlãnh cung.

Sau khi biết được tin tức này, phi tử ngày thường quan hệ cá nhân rất tốt tốpnăm tốp ba tụ cùng một chỗ nghị luận, còn có một bộ phận nữ nhân liều mình hỏithăm tổ tông mười tám đời của Nhan Nhược Tranh này đến tột cùng là những ngườinào, có phải trong kinh có đại quan phù hộ hay không, mới khiến cho nàng cámuối lội ngược dòng thành người lớn.

Trong đó, trong lòng không phục nhất, chính là Lệ quý nhân Lệ Mai ở trong ÁnhNguyệt cung.

Phải biết rằng, lúc trước nàng đã đem hết tất cả vốn liếng làm cho Hoàng PhủTuyệt vui vẻ, mới được phong thưởng thành quý nhân, mà Nhan Nhược Tranh dựa vàocái gì không cần tốn nhiều sức là có thể trực tiếp làm quý phi?

Tuy rằng quý nhân cùng quý phi chỉ kém một cấp bậc, nhưng ở hậu cung quyền lựckhác biệt cách xa vạn dặm, làm trong lòng nàng cảm thấy bất bình.

Mà khi nàng ở một góc ngự hoa viên, trong lúc vô ý gặp cùng với Nhan quí phi,càng đối với gương mặt bình thường lại không hề đặc sắc của nữ nhân kia sinh rakhinh bỉ sâu sắc.

Nàng nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy Nhan Nhược Tranh này thật sự bình thườngđến nỗi có thể bị bỏ rơi, hoàng thượng không phải bị người tẩy não chứ? Bằngkhông làm sao có thể đem một nữ nhân không có bản lĩnh nâng lên vị trí quý phi?

Nghe nói cha Nhan Nhược Tranh là Thái Thú Hồ Châu, quan tứ phẩm nhưng ba nămtrước đây sau khi qua đời vì bệnh, toàn bộ Nhan gia cũng dần dần mai một đi.

Nếu như nói nàng do tổ tiên phù hộ mới vinh dự trở thành quý phi, đánh chếtmình cũng không tin đây là thật.

Nhưng nếu nói nàng lấy sắc mị vua, dùng mỹ mạo hấp dẫn hoàng thượng chú ý, điềunày lại càng tuyệt đối không có khả năng.

Cuối cùng, Lệ Mai xem nguyên nhân Nhan Nhược Tranh được sắc phong vì —— gần đâyhoàng thượng không bình thường.

Như vậy, nếu Nhan Nhược Tranh do hoàng thượng sắc phong ở dưới tình huống khôngbình thường. Chắc chắn sau đó không lâu, danh hiệu quý phi của nàng cũng sẽ bịphế đi khi hoàng thượng khôi phục bình thường.

Sau khi tự an ủi mình như vậy một phen, tâm tình lâu nay của Lệ Mai chậm rãitan dần, nàng ngạo mạn hất cằm đi tới, nhìn Nhan Nhược Tranh đối diện mà đến,chẳng những không có thỉnh an hành lễ, ngược lại thấy đối phương lướt qua bêncạnh mình, trong nháy mắt nhất thời phát cáu.

Nghĩ rằng nàng - Lệ Mai thuở nhỏ ở trong nhà cực kỳ được sủng ái, bốn năm trướcbị phụ thân đưa vào cung làm phi tử, một đường thuận lợi vinh dự trở thành quýnhân, mặc dù không dám mơ một ngày kia có thể trở thành hoàng hậu một nước,nhưng vị trí quý phi nàng vẫn tin tưởng sớm muộn gì có một ngày hoàng thượng sẽban cho cho nàng.

Không nghĩ tới phong ba bão táp bất ngờ, nàng còn chưa lên làm quý phi, độtnhiên lại xuất hiện một Nhan Nhược Tranh đang ở vị trí mà nàng hy vọng xa vờibấy lâu. Nếu bộ dạng đối phương quốc sắc thiên hương đã đành, nhưng tướng mạonàng ta lại bình thường, suy cho cùng mình tại sao lại thua kém nàng?

Trong lòng Lệ Mai cực kỳ không phục, trên mặt không khỏi toát ra vài phần đùacợt, khi Nhan Nhược Tranh đi qua bên người thì nhịn không được nói nặng nóinhẹ: “Còn tưởng rằng nữ tử được hoàng thượng phong làm quý phi xuất sắc đến cỡnào, hôm nay vừa thấy, đúng là một người dung mạo tục tằng quái dị.” Thanh âmcủa nàng tuy rằng không lớn, cũng đã đủ khiến cho người đi qua bên người nàngnghe xong rõ từng lời.

Nhan Nhược Tranh bởi vì bị tức Hoàng Phủ Tuyệt đột nhiên hạ lệnh phong mìnhthành quý phi làm chấn kinh, đang muốn đi tìm hắn hỏi, vội vàng không lưu ý đếnngười bên cạnh là ai.

Trên thực tế, tối hôm qua cùng Hoàng Phủ Tuyệt xảy ra tình hình kia, thật sựkhông thể nói ôn tồn triền miên, hai người một người giãy dụa chạy trốn, mộtngười xâm lược tiến công. Cuối cùng, thể lực chống đỡ hết nổi nàng vẫn bị hắnăn xong lau sạch, ép buộc ngay cả xương cốt đều sắp tan. Nếu không sớm có"Chuẩn bị”, lợi dụng máu gà để lừa dối, thì vì nàng đã sinh một đứa concho hắn, làm sao che dấu được quẫn cảnh mình không phải xử nữ?

Sáng tinh mơ hắn rời đi thì vừa mặc xiêm y, còn cười như không cười nói: “Tốihôm qua nàng hầu hạ trẫm thập phần thoải mái, ngoan ngoãn ở tại chỗ này, chờtrẫm ban thưởng cho nàng đi.”

Vốn nàng đối với thái độ kiêu ngạo bá đạo không ai bì của hắn mà nổi giận tớicực điểm, nhưng bị giằng co cả đêm, xương sống thắt lưng nàng đau đến cả ngườinhư nhũn ra, thậm chí hơi sức nói cũng không có, càng không có sức tức giậnphát hỏa. Đơn giản nằm ở trên giường ngủ một hồi lâu, thẳng đến nghe thái giámmang theo thánh chỉ tuyên đọc nàng được phong làm quý phi, mới giật mình kinhngạc đứng bật dậy.

Duy nhất biết thân phận chân chính của nàng là Liễu Thuận, sau khi nghe tin tứcnày một mình chạy đến trong cung nàng chúc mừng, nhưng nàng lại tuyệt không cảmthấy cao hứng. Từ đầu tới đuôi, điều nàng muốn không phải danh phận không thậtnày.

Hơn nữa ở Khoá Thu cung bốn năm, nàng đối với nơi này đã sinh ra cảm tình nồnghậu, cũng không muốn rời đi.

Nàng đang muốn tìm Hoàng Phủ Tuyệt nói rõ ràng, không nghĩ tới ở ngự hoa viêngặp nữ nhân khác có ý định gây phiền toái.

Nhan Nhược Tranh chậm rãi dừng bước lại, bốn mắt nhìn nhau với Lệ Mai, một câucũng không nói, khí chất cao ngạo tỏa trên người nàng vẫn làm người ta kinh sợ.

Nhớ năm đó, Nạp Lan Trinh Trinh nổi tiếng một thời sở dĩ mê đảo đa số công tửnhà giàu trong kinh thành, tuyệt đối là do khí chất cao quý bẩm sinh của nàng,phong thái của nàng từng được nhà thông thái Tô Kính Viễn của triều đại trướchình dung là "Một thế hệ giai nhân trên đời có một không hai”.

Ngoại trừ dung mạo hoa mỹ không ai bằng của nàng, thì còn có khí thế kiêu căngcủa nàng, cử chỉ đoan trang, cách nói năng không tầm thường cộng với sự quyếtđoán kinh người.

Cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu, Hoàng Phủ Tuyệt năm đó thân là thái tử,lần đầu tiên gặp liền coi trọng Nạp Lan Trinh Trinh.

Lần này, Lệ Mai quen kiêu ngạo, sau khi bị Nhan Nhược Tranh lạnh lùng liếc mắtmột cái, khí thế cũng nháy mắt giảm bớt. Đáy lòng nàng mặc dù không muốn thừanhận thật sự mình sợ nhưng thần sắc tự phụ mặt ngoài, bởi vì đối phương thảnnhiên thoáng nhìn mà hao tổn hơn phân nửa.

Nàng không phục cắn môi dưới, vì không muốn mất mặt ở trước mặt cung nữ, vì thếlấy hết dũng khí nói: “Đừng tưởng rằng được hoàng thượng sắc phong làm quý phi,từ nay về sau có thể ở phía sau cung hoành hành không bị ngăn trở.”

Nhan Nhược Tranh nghe xong, lại lắc đầu cười yếu ớt.

Phản ứng này khiến cho toàn thân Lệ Mai không được tự nhiên, không khỏi cảmthấy sợ hãi.

Là ảo giác của nàng sao? Vì sao nữ nhân trước mắt này bình thường không có gìlạ, nhưng lại khiến nàng sinh ra cảm giác áp bức lớn như vậy? Tư thái đốiphương cao ngạo, ánh mắt bễ nghễ, xem mình tựa như đang nhìn con chó nhỏ hènmọn, đã tràn ngập thương hại cùng đùa cợt.

Lệ Mai oán hận trừng lại, tức giận trào phúng, “Chờ hoàng thượng ghét bỏ ngươi,bản thân ngươi sẽ về đúng với vị trí, trở lại Lệ Viên xứng đôi thân phận củangươi, tuỳ tiện sống quãng đời còn lại.”

Nhan Nhược Tranh không giận ngược lại cười, chậm rãi đi đến trước mặt nàng,“Như vậy... trước khi ta bị đuổi trở lại đó, hiện tại thân phận ta là cái gì?”Tuy rằng khinh thường cái danh quý phi này, nhưng nàng lại không thể không thừanhận, trong hậu cung tràn ngập toan tính mưu kế, quyền lực xác thực có thể làmcho người người hãnh diện.

Mặt Lệ Mai biến đổi, miệng há thật lâu, nói không ra một câu.

“Không muốn gây ra phiền toái, nhân lúc tâm tình ta còn tốt, hãy cố không tùy ýlàm bậy ở trước mặt ta. Bình thường nữ nhân ghen tị thực đáng sợ, nhưng takhông dám cam đoan mình có thể bất chợt xem ngươi không vừa mắt, lợi dụng thânphận đắc thế trước mắt quan báo tư thù (lợi dụng việc công trả thùriêng) với ngươi hay không.”

Lệ Mai chấn động, không nghĩ tới nữ nhân này bình thường nhìn như không có khíchất, có thể nói ra miệng lời nói nhắm thẳng vào yếu điểm, khôn khéo đạp trúngchỗ đau của mình.

Nàng liều chết cắn môi cánh hoa, sau một lúc lâu mới không phục nói: “Hừ! Mọingười chờ xem.” Dứt lời, liền giẫm bước chân phẫn nộ, buồn bực xoay người rờiđi.

Nhan Nhược Tranh nhìn bóng lưng của nàng thật lâu, xả ra một tràn cười tràophúng nhàn nhạt, mới hơi hơi nghiêng người, đối với cách đó không xa kêu nhẹ,“Hoàng thượng còn muốn xem náo nhiệt tới khi nào?”

Nàng vừa nói xong đã thấy Hoàng Phủ Tuyệt quả nhiên chậm rãi từ mặt sau một gốccây dương lớn đi ra.

“Trẫm thật đúng là không nhìn ra, miệng của ngươi cư nhiên lanh lợi như vậy.”

Từ lúc Lệ Mai ác ý khiêu khích nàng thì hắn mới vừa cùng đại thần nghị luậnxong việc đã ẩn thân ở một bên, mọi việc thu hết vào mắt. Sở dĩ không ra mặtlên tiếng là muốn xem nàng làm sao giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Song khi hắn tận mắt thấy nàng bày ra tư thái khiếp người răn dạy Lệ Mai thìhắn đột nhiên có loại cảm giác gặp quỷ, bởi vì khí thế và quyết đoán như vậy,hắn đã từng gặp trên người Nạp Lan Trinh Trinh.

“Muốn sinh tồn ở phía sau cung, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, rất cóthể sẽ chết thảm trong âm mưu tranh quyền đoạt lợi.” Nhan Nhược Tranh thấy tháiđộ kinh ngạc của hắn thì thản nhiên nói.

Nhớ ngày đó nàng thân là Nạp Lan Trinh Trinh gả cho Hoàng Phủ Tuyệt vẫn còn làthái tử thì từng rất chân thành hỏi qua hắn, cũng không thể vì nàng buông thacho ngôi vị hoàng đế sao? Bởi vì từ xưa đến nay, nữ nhân của hoàng đế là khólàm nhất.

Cho dù khi đó hắn sủng nàng lên trời, nhưng ai dám cam đoan sủng ái như vậy sẽlâu ngày không giảm?

Chính là câu trả lời kia lại tàn nhẫn dị thường, hắn nói, ngôi vị hoàng đế làsứ mệnh bắt đầu từ ngày hắn sinh ra nhất định phải gánh vác, hắn sẽ không vìbất luận kẻ nào, bao gồm nàng, buông tha cho cơ hội nắm thiên hạ chúng sinhtrong tay.

Bất quá, sau khi rõ ràng thấy được thất vọng ở đáy mắt nàng, hắn hứa hẹn vớinàng, chính mình sẽ làm đế vương thứ nhất vĩnh viễn không nạp phi trên đờinày...

Chuyện cũ như mây khói, bốn năm qua đi, hiện tại hậu cung của hắn đã to nhưmây, thay đổi như vậy, sao không làm nàng sầu não? Nhan Nhược Tranh cúi đầu,che dấu chua xót trong lòng.

Nghĩ rằng nàng đang lo lắng tính mạng của mình, hắn cam kết: “Chỉ cần ngươi hảohảo lấy lòng trẫm, trẫm có thể cam đoan với ngươi, trong cung này không có bấtkỳ người dám đoạt tính mạng của ngươi.”

Nghe vậy, nàng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh: “Ta thực hoài nghi lời hứahẹn của hoàng thượng đến tột cùng có làm được hay không?”

Sắc mặt hắn biến hóa - “Lời này ý gì?”

Nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Có lẽ năm đó Nạp Lan Trinh Trinh làm rất nhiềuchuyện sai thực xin lỗi hoàng thượng, nàng chết hoàng thượng mới nạp phi để trảthù nàng nhưng hoàng thượng lại đưa nữ nhân như Lệ Mai vào trong cung, thật sựlà vũ nhục vô tình nhất đối với nàng.”

Đối Lệ Mai này, Nhan Nhược Tranh không phải là hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng sớm đang tuổi lớn theo nhóm nữ tử trúng cử thứ ba vào cung thì liền nghenói trưởng nữ của Lại bộ Thượng Thư đại nhân trong triều, ỷ vào thế lực nhà mẹđẻ ở phía sau cung cực kỳ kiêu ngạo.

Vân nhi bên người nàng, trong một lần đã từng không cẩn thận đắc tội Lệ Mai, đãbị tát hai mươi cái vào miệng.

Hoàng Phủ Tuyệt bị lời của nàng hoàn toàn chọc giận. "Trẫm nghĩ đến, ngươisẽ cảm kích trẫm hôm nay an bài tất cả cho ngươi, không nghĩ tới ngươi càngkhông biết phân biệt như thế.”

Phong nàng thành quý phi, ban thưởng cung điện hoa lệ cho nàng, đây là phươngthức đế vương sủng ái nữ nhân của mình. Hắn thậm chí còn hứa hẹn sẽ bảo vệ nàngbình an, nàng còn có cái gì bất mãn...

Hắn là người luôn luôn công bằng, mặt mũi của nàng tuy rằng bình thường, nhưnglại ở trên giường gây cho hắn mất hồn khoái cảm.

Có lẽ là hắn cảm giác sai, mỗi tấc da thịt trên người nàng cũng làm cho hắn cảmthấy giống như đã từng quen biết, ngay cả hương vị thân thể cũng quen thuộc đếnkhiến hắn khó kìm lòng nổi. Nếu không phải nhìn đến lạc hồng tượng trưng chotấm thân xử nữ ở trên giường, hắn cơ hồ nghĩ thân thể mềm mại dưới thân là NạpLan Trinh Trinh.

Lập tức, hắn liền quyết định nữ nhân này là của hắn!

Hắn nghĩ đến thiên hạ nữ nhân để ý đơn giản là địa vị và tài phú, cho nên saukhi rời đi Khóa Thu cung, hắn lập tức hạ chỉ sắc phong nàng thành quý phi,không nghĩ tới một mảnh hảo tâm của mình, đổi lấy cũng là lời nói lạnh nhạt củanàng.

“Khóa Thu cung là nơi ta ở bốn năm, giống như nhà mình, nếu trong lòng hoàngthượng còn có từ ái, hay đem Phượng Tịch cung thưởng cho người khác đi.” Tuyrằng nàng cũng không muốn chọc giận hắn nhưng ẩn nhẫn bốn năm, nhìn nam nhânnày trái ôm phải ấp những dạng nữ nhân khác nhau nạp vào hậu cung, đoàn lửagiận bất mãn tiềm tàng ở đáy lòng nàng, cũng thiêu đốt càng thêm bùng cháy.

Hoàng Phủ Tuyệt nghe lời nói thế, buồn bực hừ lạnh, “Ngươi rượu mời không uốnglại thích uống rượu phạt, trẫm liền như ngươi mong muốn, thu hồi mệnh lệnh đãban ra.” Sau khi quẳng lời xuống, hắn xoay người rời đi, không hề quay đầu.

Nhưng, nếu lúc này hắn quay đầu rồi, sẽ gặp hốc mắt nàng chảy ra nước mắt trongsuốt.

Lạc Viêm...

Cho dù Nạp Lan Trinh Trinh từng được chàng yêu rộng lượng cỡ nào, kiêu ngạo cỡnào, một khi lâm vào tình yêu, cũng sẽ giống đại đa số nữ nhân, nhìn đến phuquân âu yếm của mình ôm những nữ nhân khác thì sinh ra ghen tị ngay cả mìnhcũng vô pháp khống chế.

Chàng lúc trước, bởi vìnước mắt của ta mà đau lòng dừng chân khuyên giải an ủi; nhưng chàng bây giờ,lại chỉ biết phẫn nộ phất tay áo rời đi, không để ý tới trái tim đau xót củata.

Nếu yêu chàng nhất định nhận hết sự tra tấn, ta tình nguyện kiếp này ta vàchàng không hề gặp lại...

***

Hoàng Phủ Tuyệt cảm xúc phẫn nộ chưa phát tiết ra được, ngày giỗ Nạp Lan TrinhTrinh qua đời bốn năm cũng đã đến, lúc này hàng năm, tâm tình của hắn đều trởnên táo bạo cực độ.

Trên triều đình các thần tử biết chuyện này, ở trong triều sẽ tận lực tránhxuất hiện ở trước mặt hắn, để tránh bị hoàng thượng giận chó đánh mèo.

Nhưng trên đời này, vẫn còn có vài người không thức thời, không cẩn thận phạmvào kiêng kị.

Tiểu thái tử Hoàng Phủ Ngọc năm ấy bảy tuổi chính là một người trong đó.

Từ lần trước sau khi nghe chuyện về mẫu thân của mình ở chỗ Xấu nương, cậu liềnâm thầm nhớ kỹ chuyện này trong lòng.

Sau khi nghe được ngày giỗ của mẫu thân, năm nay cậu đặc biệt lưu ý, tự mìnhlàm cái đèn Khổng Minh, vào hôm nay thả lên bầu trời đêm.

Tuy rằng Đèn Khổng Minh bay cực cao, nhưng vẫn không khó nhìn đến trên đènloáng thoáng hiện ra tên —— Nạp Lan Trinh Trinh.

Là họa thì không thể tránh, đèn Khổng Minh này vừa vặn bị đương kim thiên tửHoàng Phủ Tuyệt thấy.

Nguyên bản, tên “Nạp Lan Trinh Trinh” này đã là một cái tối kỵ dưới hắn đáylòng, mọi người bình thường ngay cả nói cũng không dám nói, hơn nữa vào ngàymẫn cảm hôm nay, lại không có người ngốc đến tự tìm rắc rối, chọc hoàng thượngkhông vui, không nghĩ tới tiểu thái tử dám xúc phạm long uy, vì mẹ ruột Nạp LanTrinh Trinh thả đèn Khổng Minh đưa lên chúc phúc.

Hoàng Phủ Tuyệt vừa biết người thả đèn là con mình, tức giận liền sai người lậptức dẫn hắn đến trước mặt để chất vấn.

Hoàng Phủ Ngọc không hiểu tại sao bị gọi tới, cực kỳ vô tội nói: “Nhi thần chỉlà muốn đưa phần lễ vật muộn cho mẫu thân trên trời, bởi vì sau nhiều năm qua,nhi thần chưa từng ở trước mộ phần nương dập đầu tế bái. Xấu nương nói, đènKhổng Minh là phương thức chúc phúc tốt nhất cho người thân, cho nên nhi thầnmới muốn dùng phương pháp này hướng mẫu thân trên trời biểu đạt hiếu tâm.”

Ở trong ấn tượng của tiểu tử kia, chỉ cảm thấy từ nhỏ phụ hoàng đã không thíchmình, đối với khúc mắc đã qua của mẫu thân và phụ hoàng, cậu hoàn toàn khôngbiết gì cả.

Hoàng Phủ Tuyệt tức giận đến sắc mặt xanh mét, đe dọa cả giận nói: “Từ nay vềsau, không cho phép ngươi tế bái người đàn bà kia nữa.”

Tiểu thái tử nhướng lông mày cãi lại: “Người ấy là mẫu thân của nhi thần, vìsao không cho phép nhi thần tế bái?”

“Trẫm nói không cho phép chính là không cho phép!”

“Nhưng người là mẹ của nhi thần...”

Hoàng Phủ Ngọc cả gan phản kháng, làm Hoàng Phủ Tuyệt tức giận không thôi, mộtcái tát thật mạnh sắp đánh qua, may mà được Liễu Thuận khuyên lại đúng lúc.

“Hoàng thượng xin bớt giận, thái tử tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện cũng khôngrõ ràng, hoàng thượng trăm ngàn đừng vì vậy mà chọc tức Long thể.”

Nhưng mà, một tát này của Hoàng Phủ Tuyệt không đánh, lửa giận ở đáy lòng tựnhiên cũng sẽ không tắt.

Mới vừa rồi nhi tử tựa hồ nhắc tới Xấu nương, hắn nhịn không được hỏi: “Đèn KhổngMinh này là ai dạy ngươi thả?”

Hoàng Phủ Ngọc nhìn ra phụ hoàng giận dữ công tâm, sợ mình làm liên lụy đến Xấunương, liền ngậm miệng không đáp.

Thấy nhi tử không nói một câu, Hoàng Phủ Tuyệt đang cơn thịnh nộ, trực tiếp saingười tuyên Nhan quý phi kiến giá.

Khi Nhan Nhược Tranh vừa đến, nhìn đến nhi tử đáng thương quỳ trên mặt đất, màHoàng Phủ Tuyệt nổi giận đùng đùng thì mơ hồ đoán được tính nghiêm trọng củachuyện.

“Là ngươi dạy thái tử thả đèn Khổng Minh tế bái nữ nhân Nạp Lan Trinh Trinhkia?” Nhìn một lớn một nhỏ quỳ gối trước mặt mình, Hoàng Phủ Tuyệt kỳ thật cũngkhông biết mình đến tột cùng đang giận cái gì, chỉ là một ngọn lửa giận làm saocũng không thể tiêu diệt.

Nhan Nhược Tranh nhìn Hoàng Phủ Ngọc bị chửi vẻ mặt ủy khuất một cái, gật gậtđầu, dũng cảm thừa nhận.

Nàng sở dĩ dạy cậu thả đèn Khổng Minh, cũng là do nhịn không được khi thấy tiểutử kia làm nũng lần nữa. Từ sau khi nhi tử biết chuyện mẹ đẻ của mình, liền vẫnmuốn nghĩ cách tỏ chút hiếu tâm, không đành lòng để tâm nguyện của cậu thấtbại, nàng liền nói cho cậu biết, chỉ cần thả cái đèn Khổng Minh tràn ngập chúcphúc lên không, mẹ cậu trên trời có linh thiêng thì sẽ thu được lời chúc phúccủa hắn. Tuy nhiên hiếu tâm của nhi tử trong mắt Hoàng Phủ Tuyệt lại thành hànhvi đại nghịch bất đạo.

Thấy nàng đối Hoàng Phủ Ngọc vẻ mặt không đổi, tức giận của Hoàng Phủ Tuyệt bịkích tới cực điểm.

“Trẫm đã sớm hạ lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào trong cung tế bái Nạp LanTrinh Trinh, không nghĩ tới lá gan của các ngươi lớn như vậy. Nếu như vậy, cũngđừng trách trẫm nhẫn tâm vô tình. Hoàng Phủ Ngọc, ngươi quỳ gối nơi này hảo hảotỉnh lại cho trẫm, nghĩ mãi mà không rõ, đời này ngươi cũng đừng đứng lên.”

Nhan Nhược Tranh thấy nhi tử bị phạt, đáy lòng cực kỳ bất mãn, bất giác hỏi:“Hoàng thượng vì sao phải bắt thái tử không được hiếu kính mẹ đẻ?”

“Bởi vì trẫm không cho phép!” Hắn thẳng thắn, không cần lý do.

Giờ khắc này, hắn cực kỳ giống một đứa nhỏ bốc đồng.

“Nhưng thái tử mới chỉ có bảy tuổi...” Căn bản không hiểu ân oán của người lớn.

“Bảy tuổi đã có lá gan phản kháng lệnh của trẫm!”

“Phương pháp thả đèn Khổng Minh kia là thần thiếp dạy thái tử, nếu hoàng thượngcố ý muốn trách phạt thái tử, vậy ngay cả thần thiếp cũng phạt đi.”

Hoàng Phủ Tuyệt ngẩn ra, suy nghĩ không khỏi chuyển nhanh.

Từ sau khi hai người xảy ra cãi vã ở ngự hoa viên lần trước, đến bây giờ đã quasuốt ba ngày.

Tuy rằng đêm khuya tỉnh mộng, hắn luôn không tự chủ được tưởng niệm thân thểmềm mại ở Khoá Thu cung, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh nữ nhân này năm lầnbảy lượt đối nghịch với mình, ý nghĩ triệu nàng thị tẩm lại cứng rắn nuốt vềtrong bụng.

Nhưng cho dù mặt ngoài thờ ơ, hắn nhưng không cách nào khống chế mình khôngnghĩ nữa.

Ngoài miệng tuy nói muốn thu về mệnh lệnh đã ban ra, nhưng cũng không thật sựthu hồi mệnh lệnh tứ phong nàng thành quý phi. Bởi vậy, nàng thành quý phinương nương đầu tiên, ở Lệ viên trong lịch sử Doanh quốc từ trước đến nay.

Liễu Thuận cực kỳ rõ ràng tâm tư chủ tử, thỉnh thoảng sẽ ghé vào lỗ tai hắnnhắc đi nhắc lại tình huống hiện tại của Nhan Nhược Tranh.

Đã nhiều ngày sắc trời đều lạnh, nhiệt độ không khí dần dần thấp dần, hắn cũngđược biết bệnh cũ của nàng lại tái phát vài lần. Miệng không nói gì, Liễu Thuậnlại thông minh tìm Thái y thay nàng xem vài lần, lại ghi vài toa thuốc bổhuyết.

Cho nên giờ phút này, khi nàng nói muốn cùng Hoàng Phủ Ngọc bị phạt chung thìđiều đầu tiên xuất hiện trong đầu Hoàng Phủ Tuyệt, đó là thân thể gầy yếu củanàng.

Tuy rằng thảm trong tẩm cung của hắn rất dày, nhưng quỳ lâu cũng sẽ bị cảmlạnh.

Nhưng hắn đang nổi nóng, bất luận như thế nào cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnhđã ban ra trong lúc này.

Thấy vẻ mặt nàng kiên quyết, Hoàng Phủ Tuyệt tức giận nói: “Ngươi đã muốn bịphạt chung với nghiệt tử này, vậy trẫm sẽ thanh toàn ngươi.” Quẳng xuống lờiđộc, hắn lại cảm thấy không có cam lòng, cố ý ở trước mặt nàng nói với LiễuThuận: “Truyền chỉ, đêm nay trẫm lâm hạnh Ánh Nguyệt cung.”

Nhưng khi thấy trên khuôn mặt tú lệ của nàng loé lên nét mặt bi thương rồi biếnmất, hắn mới sảng khoái vung lên áo bào, xoay người đi ra ngoài.

Đáng tiếc, sảng khoái của hắn cũng không có duy trì bao lâu.

Đang giận đi vào Ánh Nguyệt cung, cùng nữ nhân Lệ Mai này ở chung không đến nửanén nhang, lòng Hoàng Phủ Tuyệt liền tràn đầy hối hận. Bởi vì từ khi hắn bướcvào Ánh Nguyệt cung, nữ nhân này sẽ không cảm thấy phiền phức ở trước mặt hắnquở trách Nhan Nhược Tranh đủ loại như là không biết phân biệt, được một tấclại muốn tiến một thước, thị sủng mà kiêu... Đến cuối cùng, nàng lại vẫn chắnchắc nói Nhan Nhược Tranh vinh dự trở thành quý phi, hoàn toàn là bởi vì lấylòng tiểu thái tử, mới được đến hoàng thượng ưu ái..

“Hoàng thượng, nếu tương lai hậu cung từ Nhan quý phi chủ trì đại cục, nô tìtin tưởng, nhất định sẽ có rất nhiều người không phục...”

Liễu Thuận hầu hạ bên cạnh nghe xong lời như vậy, không khỏi sinh lòng chánghét với Lệ Mai, hắn nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nhịn không được ở bên taichủ tử ho nhẹ vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, gió bên ngoài bắt đầuthổi rồi, xem ra đêm nay lại hạ nhiệt độ...”

Ý tứ trong lời của hắn cực kỳ rõ ràng, đang nhắc nhở đương kim hoàng thượng ——trong tẩm cung của ngài còn có hai người không may đang bị quỳ đấy. Mà haingười không may kia, một người là con trai của ngài, một người là nữ nhân tronglòng ngài ghi nhớ.

Quả nhiên, sau khi Hoàng Phủ Tuyệt nghe lời này, càng không có hưng trí uốngrượu hưởng lạc.

Hắn đang chuẩn bị kiếm cớ rời đi thì chỉ thấy một tiểu thái giám vội vội vàngvàng chạy tới, một đầu quỳ rạp xuống bên chân hắn, thở gấp nói: “Hoàng thượngkhông xong, vừa rồi Nhan quý phi ở tẩm cung ngài đột nhiên ngất đi...”

Hoàng Phủ Tuyệt vừa nghe phút chốc đứng dậy, không để ý tới sắc mặt Lệ Mai nháymắt khó coi, cũng không quay đầu lại xoay người bước đi.

“Hoàng thượng... Hoàng thượng...” Nàng không cam lòng muốn đuổi theo, lại bịLiễu Thuận cản.

“Lệ quý nhân xin dừng bước. Hoàng thượng quan tâm an nguy của Nhan quý phi, cóchuyện gì, xin Lệ quý nhân chờ hoàng thượng trở về rồi trao đổi tiếp.”

Lệ Mai không còn cách nào, chỉ có thể cứ như vậy trơ mắt nhìn bóng dáng HoàngPhủ Tuyệt dần dần đi xa, nội tâm phẫn hận càng vì Nhan Nhược Tranh quấy rầychuyện tốt của nàng và hoàng thượng mà trở nên mãnh liệt.

***

Khi Hoàng Phủ Tuyệt vội vàng chạy về Thái Hoà cung, chỉ thấy Trần Thái y đãđược cung nữ mời lại đây.

Hoàng Phủ Ngọc nhìn Xấu nương bất tỉnh ở trước mắt mình, sợ tới mức không dámkhóc lớn, vừa nhìn thấy phụ hoàng xuất hiện, cậu liền nhào qua ôm lấy đùi phụhoàng, nghẹn ngào khóc nói: “Phụ hoàng, nhi thần không bao giờ tế bái mẫu thânnữa, cầu xin người đừng trách phạt Xấu nương, nhi thần không muốn Xấu nương cóviệc...”

Hoàng Phủ Tuyệt lần đầu tiên xem nhi tử khóc đến thê thảm như vậy, trong lòngkhông khỏi đối nhi tử bị mình lạnh nhạt nhiều năm này sinh ra vài phần áy náy.

Cho dù hắn hận Nạp Lan Trinh Trinh, nhưng nhi tử cũng là vô tội, những năm gầnđây hắn chỉ lo hận cùng oán, lại quên trên người nhi tử cũng đang chảy dòng máucủa hắn.

Mắt thấy nhi tử luôn luôn kiên cường khóc tím mặt, hắn nhẫn nại tính tình cúingười, lau đi nước mắt nước mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Lần này là phụ hoàng không đúng, phụ hoàng sẽ không trách phạt nàng nữa.” Saukhi khuyên giải an ủi vài câu sau, hắn mới đến gần giường quan sát tình huốngcủa Nhan Nhược Tranh, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch không thôi.

Trần Thái y đang thay nàng bắt mạch cau mày nói: “Quả thực là hồ nháo, thể chấtcủa quý phi đã yếu như vậy rồi, sao còn không cẩn thận làm cho mình cảm lạnhnhư vậy?”

“Trần Thái y? Nàng rốt cuộc là bệnh gì?” Lòng Hoàng Phủ Tuyệt căng thẳng, ratiếng hỏi.

Lúc này Trần Thái y mới phát hiện hoàng thượng đã trở lại, cuống quít làm đạilễ quân thần, có chút khó xử nói: “Mấy ngày trước, Nhan quý phi bị nhiễm phonghàn, vẫn chưa hoàn toàn tốt, nay lại gặp lạnh, bệnh tình càng thêm nghiêmtrọng...”

Cảm lạnh? Lòng Hoàng Phủ Tuyệt không khỏi thắt lại.

Hay là sự trách phạt của hắn trong cơn tức giận vừa rồi, khiến bệnh tình củanàng lại tăng thêm?

Hắn nhanh chóng ngồi vào trước giường, nhẹ nhàng vuốt cái trán nóng của nàng,ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt mũi của nàng. Tuy rằng nàng diện mạo cũng khôngxuất sắc, nhưng nhìn lâu, cũng làm người ta không dời được ánh mắt.

Trần Thái y thở dài một tiếng, bắt mạch xong, viết mấy phương thuốc, phân phócung nữ sau khi quý phi thanh tỉnh nhất định phải cho nàng uống, liền đứng dậycáo lui.

Trước khi đi, ông lại dặn mọi người nhất định phải cẩn thận, trăm ngàn khôngthể để cho quý phi bị lạnh lần nữa, nếu không sẽ không phải mấy chén thuốc làcó thể giải quyết.

Nếu ông không chuẩn đoán sai, thì tình trạng thân thể quý phi đã ngày càng lụnbại, cứ theo đà này... Hương tiêu ngọc vẫn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Trần Thái y không dám nghĩ tới tiếp, thời gian trước ông lén chẩn bệnh cho quýphi vì quý phi đã cầu xin ông không đưa bệnh trạng của nàng nói cho hoàngthượng, mà ông tuy là Thái y nổi danh trong cung, có thể coi là có thể chữa trịbách bệnh, cũng không có năng lực làm cho người sắp chết hoàn dương (sống lại) một lần nữa.

Thân thể quý phi đã đến độ dầu hết đèn tắt, nếu không có thuốc và thức ăn tốtnhất trong cung không ngừng cho nàng bổ dưỡng, tính mạng của nảng chỉ sợ đã bịông trời lấy đi.

Thái y lui ra sau, Hoàng Phủ Tuyệt ở lại sai người đưa tiểu thái tử hồi cung,rồi lại lệnh cho cung nữ đi sắc chén thuốc. Đến khi trong Thái Hoà cung tất cảmọi người đều tự vội vàng chuyện của mình, bên trong tẩm cung rốt cục chậm rãiyên tĩnh trở lại.

Nữ nhân trên giường tựa hồ ngủ không yên, cái trán không ngừng có mồ hôi mỏngtoát ra, nhiệt độ trên tay còn khi lạnh khi nóng.

Hoàng Phủ Tuyệt lo lắng vạn phần. Sớm biết rằng như vậy, hắn còn chiến tranhlạnh với nàng, phạt nàng quỳ xuống làm gì?

Hắn lấy khăn lụa thay nàng lau mồ hôi, nghe nàng ưm vài tiếng, miệng hô lạnh,nhanh chóng sai người lấy qua chăn bông thật dày, đem nàng quấn chặt kỹ càng.

Nhưng cho dù là như vậy, thân thể của nàng vẫn không ngừng run lên, hắn liềncởi xiêm y của mình, lên giường ôm nàng thật chặt vào trong lòng. Mỗi khi nàngco rúm lại phát run thì tim của hắn liền đau đớn không hiểu.

Khăn lụa đã đổi qua đổi lại mấy lần, đến qua nửa đêm, nàng cuối cùng không phátrun đổ mồ hôi nữa.

Thật lâu trước đây, khi Nạp Lan Trinh Trinh sinh bệnh, cũng giống nàng hành hạngười như thế,

Khi đó, hắn đem nữ nhân yêu dấu ôm ở trong lòng, một tấc cũng không ở rời bênngười chiếu cố nàng.

Gần hừng đông thì nhiệt độ cơ thể của Nhan Nhược Tranh rốt cục chậm rãi ổn địnhlại, hơi thở dần dần đã trở lại theo quy luật, chẳng qua, trong lúc nàng ngủthật say, thì thào tự nói ra lời, lại khiến Hoàng Phủ Tuyệt rung động trừng tomắt ——

“Lạc Viêm, đừng rời khỏi thiếp...”