Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 8: Ôm tôi



Ôm tôi

Toàn thân khoan khoái.

Khoái cảm bốn phương thông suốt ùa vào từng ngóc ngách trong cơ thể, tràn ngập dây thần kinh, thân thể nhẹ bâng, lâng lâng như ở trên mây.

Diệp Lam nằm trên giường, nhìn ánh đèn mê ly chói mắt trên đỉnh đầu, tinh thần cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt. Bên tai vang vọng từng tiếng gọi khàn khàn, đó là giọng nói của một người khác, trưởng thành, gợi cảm, cắn vành tai nàng, hướng về nơi sâu xa trong ốc tai nhạy cảm, gọi nàng từng tiếng 'chị ơi'.

Chị ơi.

Quả là cô ả dẻo miệng, chênh nhau những mười bốn tuổi, lại bị hai chữ này dỗ ngon dỗ ngọt. Chỉ là khi đó Diệp Lam cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nàng 35 tuổi, được cho là hào hoa phong nhã, là thời điểm một người phụ nữ toát ra phong thái trưởng thành xinh đẹp, đối với một Hứa Sanh vẻ mặt mê muội gọi nàng là chị, Diệp Lam không chỉ vô cùng hưởng thụ mà còn rất thoải mái yên tâm.

Mối quan hệ dần phát triển từ những lời xưng hô ám muội, Diệp Lam không coi nàng như chim hoàng yến mà là một cô em gái nhỏ cần chăm sóc yêu thương. Cho nàng sự nổi tiếng, cho nàng sự xã giao, phàm là Hứa Sanh muốn cái gì, miễn là dẻo mồm mở miệng, Diệp Lam đều sẽ không chối từ.

Vì lẽ đó mà sau khi bị phản bội mới đau đến vậy.

Nàng tin tưởng Hứa Sanh là vậy, mà trước khi đi Hứa Sanh còn đâm một dao vào ngực nàng.

Diệp Lam lấy lại tinh thần, giơ tay đẩy thiếu nữ đang vùi trong ngực mình ra, nàng đột nhiên thấy mệt mỏi uể oải, buồn bực ngán ngẩm, bao nhiêu ham muốn cháy bỏng bỗng chốc biến tan. Cũng không để ý Thẩm Doãn đến giờ vẫn còn chưa bắn ra, tự mình kéo chăn che lại thân thể của mình, thanh âm bình thản không gợn sóng.

"Hôm nay tới đây thôi, tôi muốn ngủ."

Đều nói Omega dễ thay đổi, câu nói này quả thật không sai. Một giây trước phu nhân còn rên rỉ cao trào, một giây sau đã lãnh đạm đẩy nàng ra, muốn đuổi nàng đi, đúng là xem Thẩm Doãn như gậy rung hình người của nàng.

Gọi là tới, đuổi là đi.

"Vâng thưa phu nhân."

Thiếu nữ Alpha ngoan ngoãn trả lời, không hề biểu hiện ra nửa phần bất mãn. Dương vật còn đang cương cứng rút ra khỏi hoa huyệt, thiếu nữ để trần đi xuống giường, nhặt váy thỏ hồng nhạt từ dưới đất khoác lên người. Khoảnh khắc làn váy tự nhiên buông xuống, tựa hồ khí chất thanh thuần lại trở lại trên người nàng, còn có một chút dịu dàng quyến rũ chỉ thuộc về thiếu nữ.

"Vậy em về đây, phu nhân ngủ ngon."

"Khoan đã."

Thẩm Doãn quay đầu lại, Omega trên giường cũng không nhúc nhích, vẫn nằm thẳng nơi đó, tóc dài đen nhánh xõa ra trên áo gối màu xám nhạt như là một dòng thác màu đen.

"Tôi không bảo em đi."

Thẩm Doãn hơi run, nàng tưởng công việc của mình chỉ chấm dứt ở đây, không ngờ ngoại trừ làm gậy rung hình người, còn phải làm một con búp bê ngủ cùng.

"Xin lỗi, phu nhân."

Nàng nói xong lại bò lên một bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, chui vào, nằm thẳng tự nhiên bên cạnh Diệp Lam.

Cách một khoảng là do Thẩm Doãn cố ý chừa ra, nhưng dù vậy vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của Omega, còn có mùi thơm khó thể hình dung kia nữa. Hai người không ai nhìn ai, như một minh chứng sống của bốn chữ 'đồng sàng dị mộng'.

Thẩm Doãn có hơi hồi hộp, hít thở cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ làm ồn đến kim chủ đại nhân cao quý ở cạnh bên. Dương vật còn chưa xìu xuống đội cái chăn nhung bằng phẳng lên thành một cái lều nhỏ. Thẩm Doãn kẹp chặt hai chân, nỗ lực bình phục nội tâm xao động của mình.

Nàng cảm thấy có lẽ mình sẽ mất ngủ, không sao ngủ được, tối nay nhất định sẽ là một buổi tối gian nan. Hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, bấy nhiêu cũng đủ làm cho thiếu nữ căng thẳng đến mức tận cùng, nàng nhắm mắt lại, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, tâm tư tán loạn.

Có lúc trong đầu hiện lên cảnh tượng khi còn bé ở trên đường suýt chút nữa bị bọn buôn người bắt đi, còn có lúc học cấp hai, giáo viên Toán mập mạp nhìn chằm chằm đùi nàng bằng ánh mắt hèn hạ xấu xa; đương nhiên còn có hình ảnh mẹ, lúc nào mẹ cũng sẽ cực kỳ nghiêm túc nâng mặt Thẩm Doãn, nói rằng nàng phải cố gắng học hành, bằng không sau này lớn lên cũng chỉ có thể làm cu li mệt nhọc giống như mẹ.

Mẹ.

Thiếu nữ nắm chặt chăn trên người, nội tâm kêu gào trong câm lặng, tựa hồ chỉ cần nhắc tới mẹ, nhớ tới mẹ, là có thể sinh ra dũng khí và động lực vô bến vô bờ.

Omega bên cạnh khẽ nhúc nhích, Thẩm Doãn như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ đột nhiên mở bừng mắt. Nàng quay đầu, nhìn bóng lưng Diệp Lam, sau đó chậm rãi thu lại ánh mắt.

"Ôm tôi."

Omega nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, vừa giống như một lời thỉnh cầu lại giống như một lời nói mê vô thức.

Thẩm Doãn nghe thấy, nàng có chút hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, dù sao hai chữ kia cũng không giống như mệnh lệnh, mà lại giống như là... Có lẽ nói như vậy có chút không đúng lắm, thậm chí quá mức tự phụ, nhưng Thẩm Doãn thật sự cảm thấy rất giống làm nũng.

Muốn được ôm ấp, muốn được quan tâm, muốn được giữa đêm khuya có chỗ dựa vào sưởi ấm.

Hóa ra những nhà tư bản của những quốc gia giàu có cũng khát khao những điều nhỏ bé rất đỗi bình thường.

Thẩm Doãn nghiêng người sang, tới gần Omega, tay trái do dự hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ thăm dò, khẽ ôm eo thon của nàng.

Khoảnh khắc đó, không biết vì sao, trái tim vẫn lơ lửng giữa không trung đột nhiên trở nên kiên định, không còn phiêu đãng lang bạt như lục bình trôi.

Thẩm Doãn điều chỉnh tư thế, ôm eo phu nhân, vùi đầu vào gáy nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Có lẽ tối nay, có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.