Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 116: Âm mưu phá sản (2)



Hình ảnh ngừng ở trong mắt Tô Mạt là Juli dựa vào trong ngực Quý Thần Hi, đôi môi dán lên Quý Thần Hi, hai con mắt lại nhìn cô, đắc ý lạnh như băng.

Tô Mạt hơi nhíu mày, nơi khóe môi chậm chạp nâng lên nụ cười, mỉm cười kiểu châm chọc, chỉ nhìn một cái liền rũ mắt xuống, cắn điểm tâm từng chút một, nhai kỹ nuốt chậm.

Juli không nghĩ tới Tô Mạt nhìn thấy cô và Elroy ôm hôn lại cũng không hề có biểu hiện dị thường, mà lúc này Quý Thần Hi cũng đẩy Juli ra.

Giận trừng cô ta một cái, Quý Thần Hi dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, đi tới bên cạnh Tô Mạt, vội vàng giải thích: “Tô Tô, không phải như em thấy đâu!”

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội” Tô Mạt cười nhạt một tiếng, xem thường, “Nhìn thấy không nhất định là thật, cho nên em nghĩ, cũng không phải là dạng em thấy được. Thần Hi, không cần giải thích.”

Mưu kế của Juli không được như ý, cùng ánh mắt của Tô Mạt giao nhau ở trên không trung, hung hăng cắn môi xoay người rời đi.

“Tô Tô. . . . . .”

Quý Thần Hi đang chuẩn bị nói gì đó thì, Jess cũng từ thư phòng đi ra, ngoắc ngoắc Quý Thần Hi, “Elroy, mời cậu tới đây một chút.”

Nhìn Tô Mạt một chút, Quý Thần Hi nhìn thấy tín nhiệm ở trong mắt cô, “Anh đi qua kia với Jess, em đợi thêm anh một chút, lập tức đi ngay.”

“Chờ một chút!” Tô Mạt nghĩ đến gì đó, đột nhiên kéo mạnh cà vạt của anh làm cho anh cúi người, cầm lấy một ly nước đá đưa cho anh, “Súc miệng”

“Bây giờ?” Quý Thần Hi hơi ngẩn ra, không hiểu dụng ý của Tô Mạt.

Tô Mạt kiên định mà gật đầu một cái: “Đúng, ngay bây giờ.”

Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần là Tô Mạt muốn, Quý Thần Hi cũng sẽ nỗ lực hoàn thành, cho nên anh nghi ngờ mà làm theo.

Tô Mạt thấy anh súc miệng xong, tiện tay lấy khăn giấy ra lau hai cánh môi của Quý Thần Hi.

Mặc dù son môi Juli dùng không dễ phai màu, nhưng Tô Mạt vẫn là không bỏ qua, lau son môi đến khi không còn một mống thì mới bỏ khăn giấy xuống, đưa môi của mình lên, ở trên cánh môi Quý Thần Hi lần nữa đánh dấu nhiệt độ của mình.

“Được rồi, anh đi đi.” Hài lòng nhìn Quý Thần Hi, Tô Mạt rốt cuộc cũng gật đầu thả người.

Quý Thần Hi nháy mắt mấy cái, rốt cuộc cũng biết ý đồ của cô, thiếu chút nữa thì bật cười.

Tô Tô thật là một cô gái kỳ lạ, yêu thì yêu đến sâu đậm, không phải là không biết tranh thủ, mà là không nhượng chút nào. Loại này hành động thỉnh thoảng bốc đồng này càng làm cho anh thương yêu hơn.

Quý Thần Hi đi tới cầu thang, trở lại thư phòng cùng với Jess.

“Xin lỗi Elroy, Juli con bé. . . . . .”

Hiển nhiên Jess cũng nhìn thấy một màn Juli cưỡng hôn Quý Thần Hi mới vừa rồi, cho nên có chút áy náy.

Quý Thần Hi khoát khoát tay, “Không sao, chuyện này tôi xem như là không có phát sinh, nhưng, dây chuyền kia kính xin Quý Thiên Kim trao lại cho tôi.”

Nếu như không có cầm lại tín vật đính hôn, vậy thì giải trừ hôn ước cũng chỉ là nói suông. Với thủ đoạn của Vân Mặc Vận, tín vật thuộc về Sa Sở Văn và Thanh Thuỷ Hoà Nhã cũng đã đưa trở về, chuyến đi Mĩ quốc lần này nhất định phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ của hai người.

Nếu không, sợ rằng sẽ rơi vào bẫy

Jess dĩ nhiên biết Quý Thần Hi nóng lòng muốn lấy dây chuyền đính hôn trở về, thế nhưng con gái của mình lại không chịu giao dây chuyền ra, ông cũng không thể làm gì. “Elroy, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn rất khó làm cho Juli trả dây chuyền lại cho cậu, xin cho tôi thêm một ít thời gian, tôi sẽ thuyết phục Juli .”

Xem ra, không cho một chút đè ép là khó có thể được việc rồi. . . . . .

“Có một việc, có thể ông vẫn còn chưa biết.” Quý Thần Hi cười lạnh, “Nửa tháng trước ở cuộc thi kỹ thuật cỡi ngựa của Eros, Juli tiểu thư bởi vì tư tâm quấy phá mà động tay chân ở trên yên ngựa của vị hôn thê tôi, khiến cho cô ấy thiếu chút nữa bị trọng thương, đáng sợ nhất là, vị hôn thê của tôi đã mang thai được mấy tuần, nếu không phải cấp cứu kịp thời, sợ rằng bây giờ đứa nhỏ đã sớm đi gặp Thượng Đế rồi!”

“Cái gì! Lại có chuyện như vậy! ?” Jess cau chặt chân mày, nóng nảy dị thường.

Ông biết, hoàng thất Eros bị nguy hiểm là một tội lớn, nếu mà. . . . . . Elroy nắm giữ chứng cớ quan trọng, sợ rằng tự thân Juli khó bảo toàn. Mặc dù thế lức của Gia Tộc Nặc Duy Tư lớn, cũng không thể đối kháng cùng với đại quốc Châu Âu.

Quý Thần Hi thấy bộ dạng ông ta nhíu mày, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mặc dù Juli tiểu thư muốn làm hại vị hôn thê của tôi, nhưng Thượng Đế phù hộ, vị hôn thê của tôi mẹ con bình an, đây thật sự là chuyện làm cho lòng người có chút khiếp đảm. Phải biết, theo quy định luật công pháp quốc tế, nếu tôi muốn truy cứu Juli tiểu thư, có thể quý gia tộc cũng sẽ bị liên lụy. Nhưng tôi đây luôn không thích làm khó người khác, Trung Quốc có một câu, khuyên người phải có lòng khoan dung đạo lý này tôi hiểu. Chỉ cần ông giao cho tôi một cái thuận lợi, nhất định tôi cũng sẽ hồi báo ông nhiều thuận lợi hơn. . . . . .”

Jess là một người thông minh, lời Quý Thần Hi đã ám hiệu đã đủ hiểu, nếu mà ông nghe không hiểu nữa cũng có chút không hợp lý.

Vừa là tư cách xí nghiệp cùng vận mệnh gia tộc, vừa là cảm thụ cá nhân của con gái mình, cái gì nặng cái gì nhẹ, ông dễ dàng có lựa chọn, huống chi còn có an toàn của con gái.

“Được rồi, cho tôi một giờ, tôi đi cầm dây chuyền về!”

“Được, tôi liền đợi thêm một canh giờ.”

Quý Thần Hi đứng dậy đi ra thư phòng, đang chuẩn bị từ đại sảnh đi xuống bậc thang thì cửa lớn đột nhiên bị đụng vỡ, năm người du côn che mặt chớp mắt một cái đã chiếm giữ khống chế phòng khách.

“Đừng động, đây là cướp!” Thật bất hạnh, con tin bị cướp đúng lúc là Tô Mạt lẳng lặng ăn điểm tâm trong phòng khách.

Mặt của Tô Mạt không chút thay đổi, không nói một lời.

“Dừng tay, đừng động đến cô ấy!”

Quý Thần Hi đi về phía trước mấy bước, trong mắt nhanh chóng suy tính các loại, “Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, buông cô ấy ra.”

Một tên du côn trong đó dùng súng chỉ vào đầu Tô Mạt, cười lạnh: “Mày nói buông liền buông? Mày cho rằng mày là ai! Cảnh cáo mày, nếu như bước lên trước nữa, mạng cô gái này liền thuộc về Thượng Đế!”

“Được, mấy người muốn cướp bóc chẳng qua là vì cầu tài, muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho, chỉ cần mấy ngừơi thả cô ấy!”

Có thể là không nghĩ tới Quý Thần Hi lại sảng khoái đáp ứng như vậy, mấy tên cướp nhìn lẫn nhau một cái, đối với muốn bao nhiêu tiền sinh ra một chút nghi ngờ.

Quý Thần Hi nắm chắc cơ hội đánh về phía tên côn đồ che mặt ép buộc Tô Mạt, lấy thân thể của mình bảo vệ Tô Mạt, tên côn đồ rất là hốt hoảng mà vô ý bỏ lỡ tranh đoạt với anh.

“Thần Hi!” Tô Mạt không kịp nghĩ mình phải dưỡng thai an toàn, hung hăng đạp tên côn đồ một cước, đạn của tên côn đồ bị bắn chệch hướng, mất đi trọng tâm ngã nhào.

Quý Thần Hi thuận thế mà chế phục hắn, đồng thời cũng xác định thân phận của đối phương, kề vai lặng lẽ nói với tên côn đồ: “Nếu như không muốn chủ tử của các người trở thành địch nhân toàn Châu Âu, thì bây giờ lập tức biến, nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

Đối phương vừa nghe, vội vàng hô dẫn đám bạn bè của hắn hoang chạy trốn.

Quý Thần Hi không có đuổi theo, mặc cho Jess nghe thanh âm kỳ lạ đuổi xuống lầu và phái thuộc hạ đuổi theo, đưa Tô Mạt ngồi trở lại trên ghế sa lon, khẩn trương hỏi, “Em không sao chớ! Bụng có khó chịu hay không, không phải là bảo em ngồi yên sao, cẩn thận bảo vệ mình, tại sao còn muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ.”

Tô Mạt kéo tay của anh qua, vuốt bụng của mình trấn an và nói: “Không có chuyện gì, hiện tại con rất khỏe mạnh, yên tâm đi. Nó biết em là vì muốn cứu ba nó, cho nên không có kháng nghị với em.”

“Em nha. . . . . .” Quý Thần Hi không có cách nào để cưng chiều cô.