Tú Cầu Mèo

Chương 3



Sau nửa canh giờ, Lam ThưNguyệt tìm được Lam Thư Nhật ở thư phòng.

"Thư Nguyệt, bênngoài lạnh như thế, sao muội lại tới? Có chuyện gì để cho Hoa Quế tới gọi ta đitới là được nha!" Lam Thư Nhật nhìn lên thấy muội muội, lập tức đứng dậydẫn nàng vào thư phòng."Muội nhìn một chút, cả người lạnh như băng, nếu lànhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ! A Tứ, thêm hai ấm lò. Hoa Quế, áo khoáctrên tay ngươi là để đẹp mắt sao? Cònkhông mau thay tiểu thư phủ thêm!"

"Nhật ca, muội đãmặc một áo khoác rồi, trời không có lạnh như vậy. . . . . ."

"Ai nói không lạnh,hôm qua cả ban đêm tuyết rơi đấy! Muội a, vừa sinh ra thân thể so với ngườibình thường đã yếu, sức chống cự cũng kém, mỗi lần bị cảm lại lâu khỏi, mà vấnđề lớn nhất chính là, muội một chút cũng không chịu quan tâm đến bản thân."Hắn vừa càu nhàu, vừa mang theo nàng đến bên ấm lò ngồi xuống, thuận tay đónthêm áo khoác không biết làm sao trên tay Hoa Quế vì nàng phủ thêm.

"Nhật ca. . . . .." Lam Thư Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng hai người cùng tuổi cùngtháng sinh, tại sao mình thì phải giống như tiểu hài tử nghe hắn càu nhàuđây?"Cha đâu?" Vì bên tai thanh tĩnh, nàng vội vàng nói sang chuyệnkhác.

"Cha vừa rời đi, tìmcha có chuyện gì không?" Lam Thư Nhậtkhiêu mi.

"Không sao, hỏi cacũng giống như nhau." Dù sao ngay từ lúc bốn năm trước cha cũng không quảnsự rồi, mọi việc ở Lam trang hếtthảy đều là đại ca xử lý, bao gồm buôn bán."Muội muốn biết chuyện ném túcầu kén chồng." Nàng cũng không quanh co, nói thẳng.

Lam Thư Nhật liếc nhìnHoa Quế, nhìn thấy nàng ấy chột dạ tránh tầm mắt hắn, cũng biết lại do miệnglưỡi nữ nhân này.

"Thư Nguyệt, ta cũngmuốn đi tìm muội nói chuyện này, không nghĩ tới Hoa Quế đã tới trước." Hắn ôn nhu mỉm cười."Muội cảm thấy ủy khuấtsao?"

Nàng lắc đầu."Khôngcó, chỉ là muốn biết ngọn nguồn thôi. Nhật ca, Long Nghiêm đó không phải là đốithủ của ca trên phương diện làm ăn sao?Tại sao đột nhiên muốn cưới muội?"

Tuy nói Long Nghiêm làđối thủ cạnh tranh trên phương diện làm ăn, nhưng hai người bọn hắn cũng khôngcó chính thức gặp mặt, hắn cũng chỉ xa xa nhìn thấy Long Nghiêm hai ba lầnthôi, cũng không quen biết lẫn nhau.

"Thư Nguyệt, khôngphải là Long Nghiêm." Hắn lắc đầu.

"Gì? Nhưng bá chủ Mathành không phải là hắn sao?" Lam Thư Nguyệt có chút nghi hoặc.

"Bá chủ đúng là LongNghiêm, người cưới muội, không phải là hắn, mà là đệ đệ của hắn, LongHoa." Hai chữ cuối cùng hắn dường như là cắn răng nói.

"Đệ đệ? Long Nghiêmcòn có đệ đệ. . . . . ." Hai năm qua chưa từng nghe qua Long gia bảo cóhai chủ nhân a?

"Ta cũng khôngbiết." Lam Thư Nhật lầu bầu, "Ta thấy cả Ma thành đại khái không cómấy người biết, nếu là biết tên khốn kia dĩ nhiên cũng là đệ đệ Long Nghiêm, tacũng sẽ không theo tên khốn kia. . . . . ." Ngừng lại một lát, sắc mặt hắnkhó coi bỏ qua một bên, mím môi không hề nói tiếp.

"Nhật ca, huynh cùngvị Long Hoa kia đã xảy ra chuyện gì sao?" Nàng thắcmắc.

"Không có chuyện gìlớn, một chút đụng chạm nhỏ thôi." Lam Thư Nhật trốn tránh nói.

"Thật không?"Nàng cũng hỏi tới cùng."Long Hoa không biết muội, làm sao lại vô duyên vôcớ muốn kết hôn với muội chứ?"

Sắc mặt Lam Thư Nhật trởnên có chút không được tự nhiên."Hắn xem qua ta a."

Nàng nhướngmày."Cũng đúng, từng có quan hệ dĩ nhiên nhất định thấy huynh, mà haichúng ta lại có gương mặt giống nhau." Mặc dù không dám nói nghiêng nướcnghiêng thành, nhưng bộ dáng huynh muộibọn họ là di truyền từ mẫu thân lúcấy danh xưng đệ nhất mỹ nhân Ma thành. Trừ thân hình nam nữ khác nhau ra, gươngmặt này dường như giống nhau như đúc.

"Long Hoa là cố ý,hắn biết muội là muội muội sinh đôi của ta, vì muốn trả thù ta, cho nên mới làmnhư vậy. Xin lỗi, ta cũng không nghĩ tới tên khốn kia lại đáng ghét như vậy,nếu không phải là trước mắt người khác ở Ma thành, ta nhất định sẽ trực tiếp tìmhắn lý luận. Vậy mà tên khốn kia nói chuyện này với Long Nghiêm liền trốn,nếu không phải là tin tức ta linh thông, chờ Long Nghiêm phái người tới cửanhắc tới hôn sự... sẽ không thể xoay chuyển, nghe nói Long Nghiêm làmviệc thủ đoạn vô cùng, ta cùng cha quyết định tiên hạ thủ vi cường**."

**ra tay trước thì chiếm được lợi thế

"Cho nên theo Nhậtca nói như vậy, Long Hoa có lẽ không phải là thật sự muốn kết hôn vớimuội."

". . . . . . Takhông biết." Lam Thư Nhật trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói."Nhưng bất kể như thế nào, gả cho bất luận kẻnào cũng có thể, coi như là Long Nghiêm cũng không sao, chính là không thể gảcho Long Hoa!"

"Phải không?"Nàng trầm ngâm, xem ra đại ca cùng Long Hoa đụng chạm tuyệt đối không giống nhưtheo lời đại ca "đụng chạm nhỏ thôi" , nếu không như thế nào lại nóicoi như gả cho Long Nghiêm cũng không sao, chính là không thể gả cho LongHoa."Thật ra thì chỉ cần để cho Long gia biết tình trạng thân thể củamuội, muội nghĩ Long Nghiêm cũng sẽ không đáp ứng để cho đệ đệ hắn cưới loại ấmsắc thuốc như muội đây."

"Hừ, có thể lấy đượcmuội là người có phúc phận tám đời, người Long gia đừng mơtưởng!"

"Ha ha, Nhật ca, lờinày của huynh nói ra sẽ chọc cho người chê cười ." Nàng nghe vậy bật cười.

"Có cái gì mà cười,ta nói chính là sự thật. Thư Nguyệt, muội đừng tự coi nhẹ mình."

"Nhật ca, muội khôngcó coi nhẹ bản thân, muội năm nay đã mười chín rồi, không có người làm mai tớicửa cầu hôn cũng đủ để chứng minh hết thảy." Không ai cầu hôn cũng tốt,nàng không cho là thân thể mình có thể làm thê tử tốt.

"Thật ra thì. . . .. ." Sắc mặt Lam Thư Nhật có chút cổ quái.

"Thế nào?" Nàngnghi ngờ hỏi.

"Được rồi được rồi,ta nói rõ cho muội! Thật ra thì từ mười bốn tuổi bắt đầu không ngừng có bà mối tớicửa làm mai, nếu không phải là ta cùng cha cũng không muốn muội xuất giá, muộiđã sớm gả ra ngoài!"

"Hả?" Lam ThưNguyệt hơi ngạc nhiên, "Có bà mối tới cửa làm mai? Tại sao muội lại khôngbiết?" Hơn nữa còn là ngay từ lúc nàng mười bốn tuổi.

"Chính là không muốncho muội biết!" Hắn hừ hừ."Muội nhưng là muội muội bảo bối của ta,huynh muội duy nhất, làm sao dễ dàng sẽ để cho những nam nhân kia cưới đi nhưvậy. Nếu không phải là tên khốn Long Hoa kia, ta còn định đem muội lưu đến haimươi tuổi, còn thay muội kén rể đấy! Đáng giận!" Hắn lẩm bẩm mắng.

Lam Thư Nguyệt cười cười,không nói, tâm cảm thấy ấm áp.

"Nhật ca, chuyện némtú cầu chọn rể, huynh cùng cha cũng ra điều kiện, đúng không?"

"Không sai, ta cùngcha xếp mấy điều kiện cơ bản, chưa từng hôn phối, ngũ quan cân đối, người khôngbệnh tật, thân thể khoẻ mạnh, không có sở thích xấu, tài sản trong sạch, giàunghèo không câu nệ, nguyện ý ở rể Lam gia, nhưng trọng điểm là ở số tuổi, sốtuổi hai mươi tới hai mươi tám tuổi, nhưng là hai mươi lăm tuổi khôngthể."

Lam Thư Nguyệt nháy mắtmấy cái, "Chẳng lẽ Long Hoa năm nay vừa đúng hai mươi lăm tuổi?"

"Hắc hắc, khôngsai."

"Nhưng như vậy sẽkhông có vấn đề sao?" Nàng thắc mắc

"Làm sao có vấn đềgì, kém sáu tuổi là điều không may mắn, điều kiện được đặt ra thật đúng ý,không thành vấn đề."

"Nếu mọi chuyện đềukhông tránh được, muội cũng vậy không có ý kiến." Thành thật mà nói, nàngcũng không phải là quá quan tâm, dù sao hôn nhân đại sự vốn là quyết định củacha mẹ, nàng biết đại ca cùng phụ thân nhất định sẽ vì nàng tính toán tốt nhất.

"Nguyệt nhi --Nguyệt nhi a!" Lam lão gia gọi nữ nhi, vội vã chạy vào trong thưphòng."Nguyệt nhi, ra là con ở chỗ này, cha đến trong phòng con tìm khôngra, vội muốn chết, nếu không phải là hạ nhân nói con ở thư phòng, cha nhất địnhphải đi báo quan ."

"Cha. . . . .." Lam Thư Nguyệt ứng phó không kịp bị Lam lão gia ôm vào lòng.

"Nguyệt nhi a, khítrời lạnh như thế, tại sao con có thể ra ngoài chứ? Nếu như lại nhiễm phonghàn, cha sẽ lo lắng chết ."

"Cha,con không sao,con ra cửa ăn mặc rất ấm, Nhật ca cũng giúp con chuẩn bị mấy bồn lửa, không có việc gì."

"Cha, người maubuông muội muội ra, cha ôm chặt như vậy, muội muội không thể hít thở." LamThư Nhật hảo tâm tiến lên giải cứu muội muội.

"A?" Lam lãogia vội vàng buông tay, lo lắng dò xem nàng."Nguyệtnhi, không sao chứ? Có khỏe không?"

"Không sao, không sao, cha không cần lo lắng.’’

"Không sao là tốtrồi." Lam lão gia an tâm: "Đúng rồi, trời lạnh con đến thư phòng làmcái gì?"

"Cha, con là tới hỏimột chút về việc ném tú cầu chọn rể. . . . . ."

Lam lão gia vừa nghe,gương mặt hoàn toàn suy sụp.

"Nguyệt nhi a, chalàm như vậy cũng là bất đắc dĩ , chẳng qua là vì con tìm một mối hôn sự, cha lolắng Long Hoa sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng nếu như là ném tú cầu chọn rể, ta nghĩLong Hoa kia cũng không thể nói gì hơn."

Lam lão gia tiến lên cầmtay của nữ nhi. Điều ông không muốn nhất chính là để cho nữ nhi cảm thấy bị ủykhuất, bất đắc dĩ Lam gia chẳng qua là vận khí cũng chỉ là tiểu thương nhân, tiền là kiếm rất nhiều, có tiềnkhông có thế, không cách nào cùng bá chủ Long Nghiêm cứng đối cứng. Nếu nhi tửnói Long Hoa có nhiều kém cỏi, tuyệt không xứng với nữ nhi thiện lương, nói nhưvậy hắn cũng không thể khiến nữ nhi gả cho loại người đó!

Nữ nhi là bảo bối mếnyêu mất mà thê tử để lại cho ông, mặc dù nhi tử cũng cùngkhuôn mặt, nhưng nữ nhi dù sao vẫn giống như thê tử đã mất, ngay cả thân thểyếu đuối cũng di truyền theo,để cho tâm khảm ông đau, cẩn thận nâng trên lòng bàn tay, chỉ sợ nàng có điều tổn thương, ai!

"Cha, cha yên tâm,con biết ." Lam Thư Nguyệt vỗ vỗ tay ông. Dưới tình thế này, là phụ thânkhông muốn nhất, nàng tin tưởng phụ thân giờ phút này cảm thấy rất khó khăn.

"Nguyệt nhi. . . . .." Lam lão gia vành mắt hoe đỏ, ôm lấy nàng khóc." Tâm can của cha, cha không bỏ được . . . . ."

Nàng bất đắc dĩ ôm phụthân, nhìn huynh trưởng sinh đôi."Nhật ca, muội thấy mọi chuyện vụn vặtđều làm phiền ca đi xử trí." Cha bộ dáng kia, sợ chuyện gì cũng đều không làm được.

Lam Thư Nhật cườikhổ."Ta sớm đã có dự liệu ."

"Tiểu thư, nàng thậtsự đáp ứng?" Hoa Quế bất an hỏi.

"Nếu không thì làm sao đây?" Lam Thư Nguyệt nhàn nhạt cười mộttiếng.

"Nhưng là. . . . . .Nếu như người nhận được tú cầu so với Long Hoa còn xấu hơn, làm sao bâygiờ?"

"Hoa Quế, điều kiệnphụ thân cùng Nhật ca không phải là đã bố trí rõ ràng sao, người nhận được túcầu, bộ dáng cũng không cần nói nhiều, về phần phẩm hạnh, tài sản, nhất định cũngsẽ điều tra một phen, em không cần quá mức buồn lo vô cớ ." Long Hoa làngười tốt xấu ra sao các nàng cũng không biết, hoàn toàn là từ trong miệng Nhật canghe được.

"Nhưng là. . . . . .Nhưng là lòng người khó dò a, ngoài mặt là người tốt, ai biết hắn không phải làtâm địa gian trá?" Hoa Quế vẫn cảm thấy không ổn.

"Nếu em biết lòngngười khó dò, thì phải làm thế nào đây? Coi như theo truyền thống thành thân,em vẫn là băn khoăn vấn đề cũ, không phải sao?" Bao nhiêu vợ chồng trướcthành thân đã gặp mặt? Thậm chí không có cơ hội hiểu rõ đối phương?

"Cũng đúng. . . . .." Hoa Quế than thở.

"Đừng lo lắng, HoaQuế, ta là kén rể, cho dù thành thân, vẫn là ở Lam gia, có cha cùng Nhật ca làmnúi dựa, không sợ ."

"Đúng, còn có HoaQuế, Hoa Quế sẽ bảo vệ tiểu thư, nếu như tương lai cô gia dám đối với tiểu thư không tốt, Hoa Quế đem hắnvứt xuống trên đường cái đi!" Nàng hào khí nói.

"Ha ha, vậy ta trướchết cám ơn em." Hoa Quế đối với nàng thật là trung thành tận tâm.

"Meo ô. . . . .." Con mèo kêu lên, biến mất một khoảng thời gian, tròn trịa rốt cục lạixuất hiện.

"Tròn trịa, ngươi đãvề rồi! Mau tới đây." Lam Thư Nguyệt nhìn thấy sủng vật, lập tức khomngười nói.

Tròn trịa lập tức nhảytới đây, chui vào trong ngực mềm mại của chủ nhân làm nũng.

"Hử? Tròn trịa,ngươi có phải lại gây họa hay không?" Hoa Quế nhìn thấy trên móng nhọntròn trịa có vết máu.

"Tròn trịa?"Lam Thư Nguyệt bất đắc dĩ kêu."Ngươi lại đả thương người rồi?"

"Ô --" nó trốntránh thực tế nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

"Lại giả bộngủ!" Hoa Quế muốn đem nó ôm đi.

"Đừng!" Lam ThưNguyệt vội vàng ngăn cản nàng, "Coi chừng bị nó làm thương, em quên, trừcho ăn ra, tròn trịa còn không nguyện ý để cho em ôm nó!" Trừ phi tâm tìnhnó tốt hơn.

"Đu là bởi vì tiểuthư quá cưng chiều nó rồi, nó mới có thể không để ai vào trong mắt, trừ tiểuthư cùng thiếu gia ra, không ai đến gần được nó, em nghĩ về sau cô gia có thểrất thảm." Hoa Quế ngừng lại một chút, trừng mắt hướng tròn trịa, có chútnổi giận đe dọa nó, "Ngươi a, tốt nhất an phận một chút,tiểu thư cũng nhanh thành hôn, về sau nếu ngươi chọc giận cô gia, sẽ bị cô giachém thành tám đoạn hầm súp cách thủy uống!"

"Meo meo ô --"tròn trịa làm như nghe hiểu nàng nói, thê lương hướng về phía nàng ấy gào lênmột tiếng.

"Cái tên pháchlối." Hoa Quế chun mũi.

"Tốt lắm, hai ngườicác em chớ đấu." Lam Thư Nguyệt bật cười, thật không hiểu nổi một ngườimột mèo làm sao còn có thể đấu thành như vậy.

Có điều băn khoăn của HoaQuế không thể không có lý, kể từ hai năm trước sau sự kiệnkia, tròn trịa trở nên vô cùng không thân người, trừ nàng cùng Nhật ca ra, ítcó người có thể đến gần được nó.

"Ta xem dứt khoátđem tên phách lối này ăn mặc thành tú cầu, đến lúc đó ném ngươi đi ra ngoài, đểcho ngươi đi chọn một người nguyện ý tiếp cận, tránh cho về sau ngươi thật sựbị nấu ăn hết." Hoa Quế nói giỡn.

"A. . . . . ."Lam Thư Nguyệt ngẩn ra, vậy mà nghiêm túc suy tính.

"Tiểu thư, nàng saovậy?" Hoa Quế quan tâm hỏi, hoàn toàn không nghĩ tới lời nói đùa của mìnhbị làm thành thật.

"Không, khôngsao." Có lẽ. . . . . . Cái phương pháp này có thể được .

Mười bốn tháng hai, giờThìn dưới tú đài cũng đã tụ tập thật nhiều nam tử, buổi trưa vừa đến, dưới túđài đã sớm đầy ắp người, tiếng người xôn xao, náo nhiệt.

Buổi trưa, Lam lão giachậm rãi bước lên tú đài, chắp tay hướng về phía quần chúng đông đảo dưới đài.

"Nhờ các vị hôm naytới trước tham dự ném tú cầu chọn rể của tiểu nữ, đối với điều kiện Lam gia đưara, tin tưởng mọi người cũng rất rõ ràng, ở chỗ này Lam mỗ đi trước hô hào,người không phù hợp điều kiện, ngàn vạn lần đừng đi theo giành tú cầu, tránhcho lãng phí thời gian. Người nhận được tú cầu, tra rõ tài sản, điều kiện phùhợp, liền lập tức bái đường thành thân, nếu không phù hợp điều kiện, ném lại túcầu, hi vọng mọi người tự lo thân. Nếu không có vấn đề, Lam mỗ ở chỗ này tuyênbố, ném tú cầu chọn rể bắt đầu!"

Lam lão gia vung tay lên,Hoa Quế liền đỡ lấy Lam Thư Nguyệt mặt che lụa trắng, một thân hồng trù lên đài.

Dưới đài một hồi hoan hô,chúng nam tử trận địa sẵn sàng đón quân địch.

"Tiểu. . . . . .Tiểu thư, thật là nhiều người đó!" Hoa Quế thanh âm khẽ run, thấp giọngnói.

"Chú ý bênngoài." Môi ở dưới lụa trắng giễu cợt. Không nghĩ tới nam tử nguyện ý ởrể thật đúng là nhiều a!

"Tiểu thư, nàng,nàng không sợ sao?"

"Không có gì phải lolắng." Lam Thư Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, một đôi phượng mâu nhìnquanh quần chúng dưới tú đài, "Hoa Quế, ta không thích tú cầu này."Đem tú cầu giao cho Hoa Quế, nàng xoay người đi tới một bên cầm lên một tú cầukhác bộ dáng quái dị.

"A? Tiểu thư, kia,đó không phải là. . . . . ." Nàng kinh ngạc chỉ vào"tú cầu"trong tay tiểu thư.

"Meo meo ô. . . . .." Bị đánh giả trang thành dáng vẻ tú cầu tròn trịa miễn cưỡng kêu một tiếng, mở mắt liếc Hoa Quế đang ngạc nhiên mộtcái

"Là tròn trịa."Lam Thư Nguyệt cười yếu ớt."Em quên, là em đề nghị nha!"

"Nhưng là. . . . . .Nhưng là. . . . . ." Nàng là nói giỡn đó! Hoa Quế há hốc mồm cứng lưỡi,tại sao nàng cảm thấy giờ phút này tiểuthư giống như thiếu gia xấu xa chứ? Chẳnglẽ là thiếu gia giả trang ?

Không không không, khôngthể nào, thiếu gia sẽ không làm thế, cho nên trước mắt thật sự là tiểu thư sao!

"Đừng lo lắng, tròntrịa sẽ giúp ta chọn một vị hôn phu tốt. Có đúng hay không, tròn trịa?"Nàng cúi đầu khẽ vuốt ve đầu sủng vật, cách cái khăn che mặt thân mật hôn nó.

"Meoooo. . . . .." Tròn trịa nó meo ô một tiếng, giống như đang nói lời cam đoan.

"Tiểu thư, khôngđược! Sẽ xảy ra chuyện ! Nơi này cao như vậy, nàng không lo lắng tròn trịa sẽngã chết ư?" Hoa Quế liều chết muốnngăn cản hành động hoang đường củatiểu thư.

"Meo meo."Không đợi Lam Thư Nguyệt nói chuyện, tròn trịa kháng nghị rồi, hướng về phíaHoa Quế kêu một tiếng.

"Ha ha, tròn trịatức giận sao!" Lam Thư Nguyệt thật thấp cười một tiếng."Đừng lo lắng,gốc cây mấy trăm năm trong Lam trang chúng ta so với tú đài cao hơn gấp mấylần, đối với tròn trịa mà nói cũng không có vấn đề gì rồi, tú đài này thì càngkhông là vấn đề."

"Thư Nguyệt, saovậy?" Lam Thư Nhật đi tới, thấp giọng hỏi thăm muội muội chậm chạp khôngném tú cầu.

"Không sao, chẳngqua là Hoa Quế quá lo lắng." Nàng khẽ mỉm cười.

Lam Thư Nhật nhìn nàng,đáy mắt cũng có chút lo lắng."Cẩn thận nhìn, nhìn thấy thuận mắt, liềnnhắm hắn ném ngay."

"Muội biết."Lam Thư Nguyệt nhẹ giọng nói.

Lam Thư Nhật vỗ vỗ nàng,đi tới một bên, ở bên cạnh Lam lão gia ngồi xuống.

"Tròn trịa, nửa đờihạnh phúc sau của ta phải dựa vào ngươi, tìm một người ngươi vừa lòng, ngàn vạnlần đừng bị người ngươi không thích bắt được đó!" Lam Thư Nguyệt ở bên tainó dặn dò, tiếp theo Hoa Quế đỡ nàng,đi tới bên tú đài.

Biết Lam gia tiểu thưmuốn ném tú cầu rồi, dưới tú đài một trận xôn xao, mọi người chen thành mộtđoàn, liền hy vọng có thể cướp được tú cầu.

Lam Thư Nguyệt giơ taylên, "Tròn trịa, đi đi!" Nàng thấp giọng nói, vững vàng đem tròn trịa hướng không trung ném đi. . . . . .

"Meo ô." Nó kêumột tiếng, bị vứt ra ngoài.

Khi "tú cầu"nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào người đàn ông đầu tiên, nam nhân đưa tay muốntiếp được "tú cầu" thì "tú cầu" lại "bắnra" ra, cứ như vậy, mộttên tiếp theo một tên, không người nào có thể thành công bắt được "túcầu", thậm chí còn có người gặp phải "tú cầu" công kích, để lại vết thương.

"Đây là cái đồ quỷgì? !" Người bị thương giận dữ kêu.

"Đó không phải là túcầu!" Cũng có người la như vậy .

"Meo meo ô."Tròn trịa lại kêu dài một tiếng, tiếp tục nhiệm vụ khó khăn, nhảy qua từng đầungười một, ở trong đám người chật chội muốnthay chủ tử tìm kiếm một vị hôn phu.

Tất cả đều là người đángghét, làm sao cũng không tìm được một người có thể để cho nó cảm giác thư tháian tâm a!

A! Quảng trường đốidiện,từ một gian chủ quán đi ra, nam nhân mặc trường bào màu lam, a? ! Ngườikia. . . . . .

Là hắn! Chính là hắn! Nóthích người kia!

Ai nha, hắn sẽ đi quá chỗnày, không vội vàng đi đến, người kia sẽ rời đi. . . . . .

Hỏng bét! Cảm giác đượccái đuôi của mình bị người bắt được, tròn trịa quýnh lên, xoay người lại dùngsức bắt cái tay kia, để lại vết cào.

"Súc sinh đángchết!" Người nọ bị đau, theo tính phản xạ hung hăng vung.

"Meo meo ô!"Tròn trịa kêu thảm một tiếng, phát hiện mình bị vứt lên thật cao, cái này cùngphương thức chủ nhân ném cao hoàn toàn khác nhau, nó trên không trung vẫn đảoquanh, chuyển a chuyển a, đầu nó xoay chuyển choáng váng rồi, một lát, rơi vàomột lồng ngực kiên cố.

A! Không được, nó khôngthể bị bắt! Nó phải tìm được người nam nhân kia. . . . . .

Tròn trịa nhớ tới nhiệmvụ của mình, cũng không còn thấy rõ ràng là ai tiếp nhận nó, liền ra sức hướng người nọ cào mặt.

"Vật nhỏ?"Giọng nam nhân trầm thấp, có chút kinh ngạc, lại cảm giác không lộ ra hờngiận."Ngươi thật ác độc."

A? Tròn trịa trừng mắtnhìn, lúc này mới phát hiện thì ra là người nam nhân kia tiếp nhận nó, chântrước nó bắt lên vai nam tử, cẩn thận nhìn hắn, thật tốt quá, thật sự là hắn!

"Ô --"

Gia đinh Lam gia canh giữở bốn phía đợi lệnh nhìn thấy tú cầu đã bị người tiếp được, lập tức tiếnlên.

"Có người cướp đượctú cầu!"