Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Fly in Shallow

Chương 92: Tảng Sáng



Trì Nhạc lên chuyến bay sớm nhất bay về Hàng Châu.

Sắc trời tờ mờ sáng, trong thành phố mọi người vẫn chưa thức dậy.

Hắn từ sân bay ra đi chiếc xe cũ kỹ của mình, động cơ cũ kỹ dẫn hắn lên đường.

Nắng sớm vỗ về gò má anh tuấn của hắn, râu đều được cạo sạch sẽ, mặt mày rõ ràng, khóe miệng trầm mặc, không chút nào nhìn ra dấu vết mất ngủ cả đêm.

Đúng, hắn một đêm không ngủ.

Trong đầu đầy hình ảnh 《Tầng trời thấp trên không 》, trình chiếu ròng rã suốt một đêm.

Vách tường trống không bên này, trong lòng Lục Tỷ không khỏi dao động.

Gió thổi mạnh vù vù.

Thời điểm hắn nhìn thấy bốn chữ này, triệt triệt để để cảm nhận được cảm giác đau lòng không thể thở nổi.

Nặng nề từ từ nặng nề không cách nào tiêu tan.

Nhưng Lục Tỷ chưa từng nói với hắn.

Hắn từng hận nhất chuyện đoạn tuyệt, bất quá là đưa cho y chiếc bút của hắn, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.

Nhưng sau khi hắn điên cuồng áp đảo y, hắn vẫn trầm mặc mà giữ y tại căn phòng của mình.

Y dung túng hắn, dung túng hắn làm nũng với y, đối với mấy chuyện xấu của hắn, đối với mấy vô cớ gây rối của hắn.

Hắn yêu người kia, ôn nhu mà lương thiện.

Vĩnh viễn chỉ có thể ép buộc bản thân, mãi mãi cũng không nỡ lòng làm tổn thương bất cứ người nào.

Trì Nhạc trong nháy mắt đó, mới chịu thừa nhận câu nói của Lục Tỷ "Bản thân ấu trĩ".

Vốn hắn dốc hết sức, nhưng thủy chung không có đi sâu vào trong lòng y.

Hắn không chỉ không giúp được gì cho y, mà lúc nào cũng đòi hỏi phân chia sức lực của y, cả suy nghĩ và nhân nhượng với tâm tình của hắn.

Hắn cuối cùng cũng rõ ràng rồi, yêu ấu trĩ như vậy, cũng có thể khiến hắn có được ấm áp ngắn ngủi, nhưng không thể khiến hắn cảm thấy an toàn để có thể yêu.

Hắn đột nhiên thông suốt mọi thứ, có thể, hắn nên thu lại những yêu thích tràn lan quá đáng này, thử một lần nữa nhận thức và tháo gỡ đối với nam nhân đã tồn tại trong 20 năm cuộc đời hắn.
Loading...


Lục Tỷ thích gì, Lục Tỷ khuyết thiếu cái gì, thứ Lục Tỷ thích nhất là gì?

Hắn muốn dùng cách y thích, để thích y.

Trì Nhạc khóa kỹ cửa xe, ngẩng đầu nhìn kỹ nhà trọ.

Hắn trở về, mặc dù rời đi không phải quá lâu, nhưng giống như xa cách hắn đã mấy thế kỷ.

Trì Nhạc khe khẽ đẩy cửa chính, Thường A và Hồ Văn Hạo liền đứng ở cửa thang máy.

"Trì Nhạc, ngươi đã về!" Thường A mừng rỡ nhào vào lồng ngực Trì Nhạc.Trì Nhạc sờ sờ đầu nàng: "Khiến ngươi lo lắng rồi."

Thường A ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Trì Nhạc một chút.

Xa cách ngắn ngủi, mang đến một chút cảm giác xa lạ khó tả.

Luôn cảm thấy người đàn ông này, có chỗ nào đó trở nên không giống với lúc trước.

Thang máy rất nhanh đã tới tầng quen thuộc, cửa mở ra, cả ba đi ra ngoài.

Trì Nhạc lấy chìa khóa từ trong túi ra.

Răng rắc.

Người hắn yêu, nên liền đứng ở cánh cửa sau lưng này đi.

Hắn trở về.

Ba người đi vào.

Sau cửa, không giống so với tưởng tượng, Trần Đấu đã ăn mặc chỉnh tề, Lục Tỷ ngồi trước bàn tâm trạng ngán ngẩm ăn sáng.

Trong nhà khắp nơi bừa bộn.

Từ sân thượng đến hành lang, chai bia ném tán loạn và rượu rải khắp nhà, cùng với, quần áo ném đầy đất.

Hai bộ áo ngủ giống nhau, một cái được cởi ra vắt ở cửa phòng Trì Nhạc và Lục Tỷ, còn một cái .....

Thường A hít một ngụm khí lạnh, quay đầu nhìn 2 người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt Hồ Văn Hạo trắng bệch, vẻ mặt khó coi đến đáng sợ.

Ánh mắt Trì Nhạc cố định ở hình ảnh trên tay nắm cửa, trên mặt không nhìn ra bao nhiêu tâm tình.

Ngón tay thon dài xinh đẹp, nắm chặt khóa cửa.

Răng rắc.

"Trì Nhạc!" Thường A nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi.

Nàng rất sợ, không biết phải đối mặt với thế giới sau cánh cửa thế nào.

Trì Nhạc quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt nặng trĩu mà bình tình.

Tâm như đã chết.

Nước mắt Thường A trong nháy mắt liền dâng lên.

Nàng dùng sức lắc đầu, cầu xin nam nhân đừng mở cánh cửa này ra.

Cửa được mở ra.

Lạch cạch. Đèn sáng.

Trên giường hai người say rượu chưa tỉnh, bị ánh sáng kích thích tỉnh lại.

Lục Tỷ đầu rất đau, ôm đầu lông mày cau lại.

Trần Đấu mơ mơ màng màng mắng: "Ai vậy, vào phòng mà không gõ cửa! — Trì Nhạc?"

Trì Nhạc đứng ở cửa, nhìn hai người trần như nhộng trên giường.

"Ai, ngươi nghe ta nói, đây là hiểu lầm! Thao, sao ngươi lại nằm cạnh ta a!" Trần Đấu cuống cuồng liền muốn giải thích.

Lục Tỷ liếc nhìn Trần Đấu một chút, giống như cuối cùng cũng đã rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu không muốn nói gì sao?" Trì Nhạc hỏi, mắt nhìn Lục Tỷ.

Trần Đấu kéo chăn nghĩ cách giải thích với Trì Nhạc, hoàn toàn không để ý lộ hàng nguy hiểm.

Lục Tỷ kéo nàng lại, nhấc chăn lên, tiếp tục bọc nàng ở trong lồng ngực."Không có." Hắn thấp giọng nói.


Đối thoại so với buổi tối hôm Tần Hải phóng hỏa giống như y đúc, chỉ là lần này, nhân vật thay đổi.

Trì Nhạc một thân phong trần gật đầu gật đầu, đóng cửa lại, sức mạnh không nhẹ không nặng.

Hồ Văn Hạo lạnh người đứng ngoài cửa, giống như là bị nguyền rủa linh hồn, không nhúc nhích.

"Mấy giờ rồi?" Trì Nhạc đột nhiên hỏi.

Thường A có chút hoảng loạn nhìn đồng hồ đeo tay: "8h15"

Trì Nhạc gật gật đầu, kéo hành lý đi ra ngoài.

"Trì Nhạc!" Thường A quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Hồ Văn Hạo một chút, lại nhìn cánh cửa bị đóng lại, cắn răng đuổi theo.

Nàng chưa hề nghĩ tới, có một ngày nàng đứng giữa ba người bọn họ đưa ra lựa chọn.

Nhưng khi chính thức đến lúc đó, nàng cực kỳ rõ ràng biết đáp án của mình là gì.

Vẻ mặt Trì Nhạc vẫn không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là trên khuôn mặt anh tuấn khó có thể che giấu được uể oải.

Hắn cắm chìa khóa vào trong xe, hai tay cầm vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sau đó, mệt mỏi nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài.

Thanh âm động cơ nổ vang lên.

Thường A ngồi ở ghế phó lái, lo lắng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Thời điểm tan nát cõi lòng, cảm giác được sự phẫn nộ của ngươi.

Thời điểm chết tâm, chỉ cảm thấy uể oải.

Trì Nhạc tắt điện thoại.

Mặc cho Trần Đấu gọi điện thoại cho hắn như thế nào, hắn cũng không nghe.

Hôm nay, là ngày biểu diễn Crave.

Vốn dĩ có 3 người, lại trở thành 1 người.

Lục Tỷ đem một ly sữa bò đưa tới tay Trần Đấu.

Trần Đấu ngẩng đầu, trong lúc nhất thời không biết rằng muốn nói gì.

Lục Tỷ ngồi xuống bên cạnh Trần Đấu: "Mấy mẫu thiết kế quần lót trước kia của Trì Nhạc, có phải là mấy cái thuần trắng in không in hoa?"

Trì Nhạc lái xe vào cửa lớn buổi biểu diễn, trong toàn nhà, rất nhiều công nhân viên đã lục tục kéo đến, cảnh tượng bận rộn.

"Đại Thường Trì Nhạc, các ngươi tới rồi!" Trợ lý và Lạc Khắc đi ra đón.

"Các ngươi đến sớm như vậy sao?" Trì Nhạc nở nụ cười mang theo vài phần ủ rũ, giơ giơ đồ uống cùng điểm tâm trong tay, "Ăn điểm tâm chứ?"

Thường A có chút bận tâm nhìn Trì Nhạc.

Dọc đường đi, hắn không nói một lời, không biết đang nghĩ gì.

Đồ ăn rất nhanh được chia xong, Trì Nhạc đem chai đồ uống cuối cùng nhét vào trong tay Thường A.

"Trì Nhạc ...." Thường A muốn nói lại thôi.

Nàng muốn an ủi, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, nàng sợ mình nói không thỏa đáng, nói nhầm, sẽ khiến Trì Nhạc càng nên lúng túng.

Người yêu ngươi nhất và người ngươi yêu nhất ngủ với nhau, loại đả kích này, cơ hồ có tính tàn phá.

"Ta không sao." Trì Nhạc giống như thường ngày nhéo nhéo mặt Thường A, "Ngươi xem huynh đệ bây giờ, bọn họ không ngừng ngủ với nhau lâu như vậy, trước buổi biểu diễn, ngày hôm nay, chúng ta chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Trận đánh lớn này, câu nói vang vọng của Trì Nhạc.

Một cam kết tất thắng.

Trong nháy mắt, Thường A đột nhiên cảm thấy, người đàn ông trước mắt này, trong nháy mắt có thể khiến hắn mất đi phương hướng, hỗn loạn.

Nhưng Trì Nhạc bây giờ, học cách khắc chế tâm tình của mình, từ từ trở nên trưởng thành.

Trì Nhạc đứng ở trên bục hình chữ T tổng chỉ huy, quan sát toàn trường quay.

Bục chữ T đơn giản, chuyên để đung đưa cánh tay và ánh ánh đèn huỳnh quang, còn có ở trên không, mỗi người đều có vị trí của mình đi tới chuẩn bị bước cuối cùng.

Đây là buổi biểu diễn đầu tiên trong đời hắn, hắn đã từng muốn từ bỏ nó, đổi lấy yên bình ngắn ngủi.

Lục Tỷ nói rất đúng, cái này không chỉ là buổi biểu diễn của bọn hắn, buổi biểu diễn này, hòa hợp rất nhiều tâm huyết của nhiều người, rất nhiều người chờ mong và cố gắng, không có bất kỳ lý do nào để ngừng lại.

Vì thế, hắn chỉ có thể thành công, không thể thất bại.