Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)



Người của giới Diệt Tự Cảnh đi tìm cô khắp nơi, đạo chủ của họ hạlệnh phải đưa người về không được tổn thương đến một cọng tóc. Nhưng đólà một Nguyên Thai Thánh Ma, dựa vào sức lực của mấy người đạo sĩ nàylàm sao là đối thủ của Thánh Ma chứ?

Cô hút máu người, hấp thu oán hận của sinh linh, ma lực từ từ tăng vọt.

Hiện tại, tâm ma có thể miễn cưỡng khống chế thân thể này. Hắn khôngngừng ăn mòn sinh hồn, hỗ trợ cho ma lực của mình tăng lên. Đối với thân thể này, Thất Diệp không khống chế nổi nữa càng lúc càng lực bất tòngtâm.

Mọi người đều nói, cô sẽ trở thành một Phong Ma khác.

Lan Y và Mạc Hồ đã tìm được cô, nhưng tại thời điểm đó, cô đã hoàn toàn điên cuồng.

Trong tam giới có luật giới nghiêm. Thiên giới hạ lệnh Diệt Tự Cảnhtiêu diệt Bích Lạc Thượng Tiên đã biến thành ma , đạo chủ cự tuyệt lĩnhchỉ. Thiên giới tức giận, nhưng không có biện pháp gì khác. Giới Diệt Tự Cảnh vài lần mưu tính bắt giam cô nhưng kết cuộc đều thất bại.

Cũng có lúc cô thanh tỉnh lại, vào lúc giữa trưa, dương khí cực thịnh cô có thể đoạt lấy thân thể này trong chốc lát. Những lúc ấy cô rấtthích vuốt ve cây trâm chi lan, ngón tay chạm vào thân trâm bóng loáng,nhớ lại tất cả lý do không thể trầm luân.

“Hừ, cô vẫn còn nhớ đến anh ta? Chỉ là một cây trâm Đào Mộc cài đầubình thường. Những phụ nữ thôn quê cũng có mấy cây trâm thượng hạng hơn, chỉ có cô xem nó là bảo vật.” Tâm ma cười nhạo cô: “Có phải cỏ cây cácngười khi yêu đều ngu xuẩn như vậy hay không? Người ta chỉ tùy tiện nói vài câu các người đều tưởng là thật.”

Hắn dốc tâm làm dao động lòng cô, hắn thừa dịp tinh thần cô bất ổn,lập tức nhảy vào chiếm lĩnh: “Cô thật sự cho rằng anh ta sẽ đến cứu côsao? Thanh Dương tử là ai? Tiên giới đều là một đám lão quỷ đa nghi. Nếu như mưu tính của anh ta không đủ cao, làm sao có thể trở thành một đạotrưởng giới Diệt Tử Cảnh mấy ngàn năm? Cô cho rằng anh ta thật sự yêu cô sao, nói không chừng…….”

Tâm ma tiếp tục châm biếm, nhưng câu nói tiếp theo không có nói ra,đột nhiên hắn cảm thấy trái tim mình đau đớn, đau tựa như có kim châmtheo máu huyết xuyên vào thân thể nên hắn chợt im miệng. Bản thân hắn là một tâm ma, lòng dạ u tối thì ma sẽ sinh ra, nhưng nếu không còn tráitim nữa thì tâm ma cũng tự nhiên biến mất.

Hắn nghĩ an nguy của bản thân vẫn quan trọng hơn, nên vội vàng an ủicô: “Tất nhiên, anh ta vẫn còn yêu cô rồi, không phải thế thì tại saokhông để cho người của Diệt Tử Cảnh hạ sát cô, đúng không?”

Thất Diệp không hề để ý đến hắn. Vì vậy tâm ma cũng nén giận. Ý, cóai đã thấy tình cảnh một con ma bị uất ức, vừa muốn cô truyệt vọng lạikhông dám làm cho cô hết hy vọng không?

Người của Diệt Tử Cảnh bao vây tấn công cô vài lần, tất cả đều chếtrất thảm. Mỗi lần, đạo chủ còn chưa xuất hiện thì cô đã thoát thân đi.Tâm ma cũng tận lực tránh Thanh Dương tử.

Hắn hơi dè chừng: “Cái lão đạo sĩ kia sợ là không đơn giản.”

Đạo chủ của chúng ta có thói quen đeo thanh kiếm Ánh Nhật Cổ Trần đingao du khắp nơi. Có đôi khi, khoảng bốn năm năm, giới Chữ Diệt Cảnhkhông thấy tung tích của anh đâu. Có khi anh cùng với Bát Đại Trưởng Lão thảo luận tình hình, anh không thể giải thích được vì sao trên thânkiếm Cổ Trần của anh có khắc hai chữ Thất Diệp, cũng không ai trả lờicho anh biết.

Mỗi năm, chuyện Nguyên Thai Thánh Ma làm hại nhân gian truyền đến,anh mới sực hiểu ra: không lẽ là để nhắc nhở mình phải tiêu diệt bụi cây Thất Diệp Linh Chi này?

Anh cố chấp nhận chuyện này, trảm yêu trừ ma chẳng phải là nhiệm vụ của Diệt Tử Cảnh sao?

Vì vậy, anh lập tức dẫn người lùng bắt Thất Diệp khắp nơi. Đối vớinhững việc này Thiên Đình vô cùng phối hợp, chủ động điều một đám thiênbinh hỗ trợ anh. Đạo chủ cảm thấy kỳ lạ, những ngưởi này từ lúc nào biết tự giác rồi chứ?

Bất quá có người có thể dùng thì sao lại không dùng, chẳng lẽ ngườita muốn anh kiên trì mang theo người giới Diệt Tử Cảnh đi chịu chết sao? Cho nên đạo chủ của chúng ta dẫn đám người hùng dũng này xuất phát.

Quả thật thiên hạ này không lớn, nếu thật sự muốn tìm cái gì thì luôn luôn có thể tìm ra. Khi anh dẫn đám người vây quanh một trấn nhỏ venbiển có Nguyên Thai Thánh Ma ở đó. Đạo chủ của chúng ta hơi tò mò mộtchút, tu vi của con ma này không cao, cùng lắm là hơn một ngàn năm thôi, nhưng nhân tố lại phức tạp.

Hơn nữa là một cây Thất Diệp Linh Chi, anh lắc đầu thở dài, Thất Diệp Linh Chi tu thành người vô cùng hiếm thấy, vậy vì sao lại trở thành yêu nghiệt chứ.

“Thất Diệp Linh Chi tu thành hình người.” Anh than nhẹ, trong giọngnói tràn đầy vẻ thương xót của một người bảo vệ nhân gian: “Yêu thảo,vốn là một loài yêu có tính lương thiện. Cô không thấy mình có thân thểthượng tiên hiếm có sao? Sao lại trở thành yêu nghiệt ngông cuồng làmhại sinh mạng người khác, Thất Diệp Linh Chi, cô có biết tội không?”

Yêu nghiệt kia phản ứng mất linh hoạt, cô ngây ngốc nhìn anh một lúc. Rất lâu sau, đạo chủ chúng ta cảm thấy có điều không đúng, thì ra mắtcủa Nguyên Thai Thánh Ma này bị mù! Anh hơi cảnh giác, loại ma quái tànphế này đều tàn bạo, nên thận trọng thật tốt, tính cách chúng rất hungtàn không thể xem thường được.

Im lặng trong nhất thời, đột nhiên con ma đối diện cất tiếng cườilớn, cô vốn là một ma nữ xinh đẹp nhưng tiếng cười lại thô kệch, cô vừacười vừa nói: “Thất Diệp Linh Chi, Thất Diệp Linh Chi, hahaha.”

Dĩ nhiên, đạo chủ không để cho người như thế xem nhẹ uy nghiêm củamình: “Tu vi nông cạn như vậy nhưng hành động ngược lại ngông cuồng.”Anh nói nhỏ một tiếng, cầm kiếm chỉ lên trời, xuất chiêu Thiên Hạ VôSong.

Hai bên chiến đấu mấy hiệp, anh ấy cảm giác quả thật bản chất yêu manày kiêu ngạo. Chúng tiên không đợi được nữa, tiến lên hỗ trợ. Đạo chủkhông can ngăn, con người anh khinh bỉ nhất là loại người ra vẻ đạo mạo, đương nhiên anh không phủ nhận đôi khi chính mình cũng là người nhưthế. =.=

Chiến đấu, vừa lúc bắt đầu liền phân thắng bại.

Yêu ma kia dốc sức lực để đối phó với đạo chủ, làm gì còn tâm trí để đối phó với công kích khác nữa?

Thấy thương tích trên người cô càng lúc càng nặng, đạo chủ ra taycũng không bao nhiêu lực. Thời điểm mọi người bên phe anh cho rằng đãđại công cáo thành thì đột nhiên thánh ma kia vươn tay bắt ấn niệm chú,ánh sáng màu xanh lóe lên, vết thương trên người đều khôi phục hoàntoàn.

Trong lòng anh chấn động: Mộc Xuân Phong!

Bảo vật thần bí trấn tông của Huyền Chữ Cảnh, tại sao lại ở trên người của con yêu nghiệt này? Anh nhíu mày.

Thân thể Thất Diệp Linh Chi tu tiên không dễ tiêu diệt, nhưng muốn tiêu diệt vẫn còn có biện pháp.

Anh đưa con ma này về Diệt Tử Cảnh, thiên binh thiên tướng chết không ít. Ngược lại anh may mắn không bị gì đáng kể. Mặc dù là một NguyênThai Thánh Ma, nhưng để trở thành Phong Ma thì vẫn còn thua kém nhiều.

Xử lý con yêu nghiệt tương đối mạnh mẽ này cần rất nhiều người ở đây, ít nhất cũng có tác dụng tạo nên uy tín. Cho nên vào một ngày nào đó,trong tam giới có rất nhiều nhân vật quan trọng đã đến đây.

Phần Thiên Lò chống đỡ ở trung tâm Vô Hận Thiên, chúng tiên đều chấptay chúc mừng đạo chủ, đã vì nhân gian tiêu diệt cái họa lớn này. Đạochủ chỉ mỉm cười, nụ cười kia giống như một mặt nạ hoàn mỹ bám chặt vàotrên mặt.

Có được thần khí thượng cổ tên là Phần Thiên Lò, khi nó mở ra cơnlạnh lẽo đông hết tất cả. Mọi người yên tĩnh, đạo chủ đem cái túi thuyêu nghiệt kia trút vào. Bởi vì giao đấu quá kịch liệt, nên vẻ ngoài của cô cực kỳ nhếch nhác, xiêm áo, tóc tai đều rối loạn. Vì bị thương đếnngũ tạng, cô dựa vào Phần Thiên Lò ho sặc sụa.

“Yêu nghiệt” vẻ mặt trưởng lão chấp pháp của giới Diệt Tự Cảnh trangnghiêm mở miệng nói: “ Trời đất bao la oai nghiêm, căn cứ vào quy củ của giới Diệt Tự Cảnh. Phàm là nghiệp chướng bị cực hình cải hóa, đều đượcchúng ta giúp hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, đó chính là đạo đức , côcòn có nguyện vọng gì thì có thể nói ra.”

“Nguyện vọng?” Ở trong lò, cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp đều là hư vô. Đạo chủ Diệt Tự Cảnh vẫn như cũ : tóc trắng như tơ, áo bào nhưtuyết. Anh nghiêng mặt không có nhìn cô.

“Hahaha, nguyện vọng….” Cô khe khẽ cười, đột nhiên nói: “Cho dù ta là Mi Sênh hay là Thanh Dương Tử cũng không quan trọng, quan trọng là…. Ta yêu nàng. Ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu nàng, cưng chiều nàng.Chúng ta sẽ trồng đủ loại hoa mai ở Bích Lạc Hải, từ nay về sau nàng sẽkhông đứng một mình cô đơn ở đình Nguyệt Lãng….”

Cô nói rất chậm, rất chậm, nhấn mạnh từng lời rõ ràng. Chúng tiênnghe đều không hiểu. Trưởng lão chấp pháp cẩn thận xin chỉ thị của đạochủ mình: “Đạo chủ, xem ra thần trí của cô không tỉnh táo, nói năng lộnxộn. Trực tiếp bắt đầu đi.”

Thất Diệp không nhìn thấy, trong ánh mắt chỉ là một mảng đen tối.Nước trong Phần Thiên Lò lạnh thấu xương tủy, cô chỉ ngẫn ngơ trong lòluyện. Cô biết một lát sau dòng nước kia sẽ nấu chính từng tấc da thịtcủa cô.

“Vậy thì… Bắt đầu đi.” Giọng nói kia vẫn nồng nàn, đã từng dịu dànggọi bạn hữu, đã từng trịnh trọng hứa hẹn, mà bây giờ, giọng nói đó saomà xa lạ quá. Giọng điệu hờ hững nói với cấp dưới của anh, vậy thì bắtđầu đi.

Cho dù ta là Mi Sênh hay Thanh Dương Tử cũng không quan trọng, quantrọng là… Ta yêu nàng. Ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu nàng, cưngchiều nàng. Chúng ta sẽ trồng đủ loại hoa mai ở Bích Lạc Hải. Từ nay vềsau nàng sẽ không đứng một mình cô đơn ở đình Nguyệt Lãng….

Đột nhiên cô nở nụ cười, nụ cười ấy rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt kỳlạ không thể diễn tả bằng lời. Được rồi, không phải quân địch quá xảoquyệt, chỉ tại mình quá ngu xuẩn….. Người nói không sai, sai ở chỗ,người nghe cho là thật.

“Chúc mừng đạo chủ tiêu diệt được yêu nghiệt cấp bậc này, đúng làphúc của muôn dân.” Có vị đạo tiên bắt đầu kính rượu với anh, tất cả mọi người củng ca tụng. Từng người từng người đến mời rượu, anh không từchối, cái bóng hình như tuyết trắng kia, đôi mắt màu băng lam, tư thếkhinh thiên tuyệt thế hiện ra vô cùng tôn quý còn có cô tịch.

Yêu nghiệt? Người trong lò nhớ lại ngày tháng tu tiên hơn năm trămnăm, chợt hiểu. Đúng vậy, thì ra là vậy, Từ đầu đến cuối, mình chỉ làmột yêu nghiệt, rời bỏ chánh đạo, dồn hết tâm sức tu luyện thật ra không phải thành tiên.

Phần Thiên Lò nặng nề đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề, ngăn cách đình Nguyệt Lãng lượn lờ hương trà. Lửa lò từ từ nổi lên, ở trong thầnkhí tuyệt thế tách khỏi tất cả âm thanh vui vẻ bên ngoài, âm thanh cònlại chỉ là sự tĩnh lặng.