Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 237: Rời đi (2)



Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng tự lái xe mà đi, dẫn theo hai đứa bé rời khỏi Mai gia.

Dọc theo đường đi. Hai người lớn đều không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn hai đứa nhỏ ngồi đằng sau.

Lam Uy vẫn cứ trưng ra khuôn mặt lãnh đạm, bất quá, lại buông lỏng tay Mai Nguy Hiểm, lấy thông tấn khí trong túi của Mai Nguy Hiểm ra, sau đó nhập nhập vài dãy số.

“Đây là số liên hệ của bản vương ở Gehida tinh cầu, nếu em muốn nói chuyện, có thể gọi cho bản vương.” Nói xong những lời này, âm thanh ngày càng nhỏ lại: “Nếu nhớ bản vương, cũng phải gọi cho bản vương đấy.”

Mai Truyền Kỳ thông qua gương chiếu hậu nhìn Lam Uy, khẽ cười.

Hai số đều không cùng một tinh cầu, làm quái nào gọi được.

Bất quá, Lam Uy là tiểu vương tử, muốn cho người ở tinh cầu khác gọi cho mình là chuyện dễ dàng, vì nhóc có đặc quyền này.

Về phần nhi tử, dựa vào tiểu bản lĩnh kia, chỉ cần thay đổi thông tấn khí một phen, có thể gọi cho tiểu Vương tử cũng không phải vấn đề lớn gì.

Mai Nguy Hiểm gật gật đầu.

Lúc này nhóc an tĩnh hơn trước nhiều, bởi vì sau này trở lại Mai gia cũng không ai cùng chơi với nhóc, cũng không ai giống tiểu Vương tử mặc nhóc bắt nạt.

Còn nữa, sau khi tiểu Vương tử rời đi, ba và cha phải về quân đội, lần sau trở về, không biết đến khi nào đây.

Lam Uy nhập xong dãy số, nhét thông tấn khí vào túi Mai Nguy Hiểm, tiếp tục im lặng nắm tay Mai Nguy Hiểm.

Mai Truyền Kỳ thấy hai đứa nhỏ sau lại rơi vào trầm mặc, đành mở miệng nói: “Hai đứa sao mà giống như sinh ly tử biệt thế, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt mà, tiểu Vương tử, hoan nghênh ngài năm sau lại ghé.”

Chỉ cần không phải bắt cóc đứa nhỏ nhà mình, cậu vẫn rất hoan nghênh tiểu Vương tử tới.

“Được.”

Lam Uy lễ phép trả lời, nhưng trên thực tế, nhóc biết mình không thể tới được.

Thân là thái tử, những thứ phải học rất nhiều, thời gian đều được an bài dày đặt, lần này có thể rời khỏi Gehida tinh cầu là do nhóc cố gắng hoàn thành sớm bài tập của hai tháng này, cũng thông qua sát hạch mới có thể đi đến Diroya tinh cầu.

Sau này muốn đến đây, e là phải đợi đến khi trưởng thành

Mai Truyền Kỳ nhìn về phía con mình: “Nguy Nguy, con không muốn nói lời tạm biệt tiểu Vương tử sao? Đợi lát nữa tiểu Vương tử lên phi thuyền, sau này con muốn gặp cũng khó đó nha.”

Mai Nguy Hiểm quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Lam Uy.

Tâm tình không tốt, nghẹn một hồi lâu, mới nói: “Lần sau trở lại, anh nhớ mang theo tín dụng điểm của Diroya nha.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Này mà tạm biệt cái gì.

Phong Tĩnh Đằng: “…”

Lam Uy: “…”

Mai Nguy Hiểm liền bồi thêm một câu: “Sẽ có thưởng.”

Mai Truyền Kỳ nghe như thế, suýt nữa lái xe va vào xe quân dụng bên cạnh.

Lam Uy nghe được có thưởng, khuôn mặt nhỏ rốt cuộc cũng chịu cười: “Được.”

Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ vô cùng tò mò không biết nhi tử rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì, sao lại cần nhiều tín dụng điểm như vậy.

Giống như tiền lì xì được nhận trong yến hội, bọn họ vừa mới ghi chép thông tin người lì xì để tiện ngày sau đáp lễ, một giây sau, Mai Nguy Hiểm liền lấy tất cả tiền lì xì chuyển qua tài khoản của mình, giống như sợ bọn họ lấy vậy.

Mấy tiếng sau, cuối cùng quân đội cũng đến được giao giới Tây Á Châu.

Phi thuyền quân dụng to lớn trên không trung, ngăn cản toàn bộ ánh sáng mặt trời, làm nơi này trở nên tối tăm.

Mai Truyền Kỳ lái xe vào trong phi thuyền, vừa xuống xe, binh lính Gehida hai bên đều lập tức cúi chào.

Phong Tĩnh Đằng mở cửa sau ra, để Mai Nguy Hiểm và Lam Uy bước ra.

Lam Uy nhìn thấy Yaan trung tướng đứng phía trước: “Cửu công, bản vương muốn đưa Nguy Nguy về Gehida tinh cầu.”

Yaan trung tướng sững sờ, nhìn mặt Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ. Ho nhẹ một tiếng: “Nếu như Phong đại tá cùng Mai thiếu gia từ bỏ những thứ yêu thích…”

Kỳ thực hắn cũng muốn mang Mai Nguy Hiểm về Gehida tinh cầu, nếu được như vậy, có thể bồi dưỡng từ nhỏ, về sau sẽ trở thành phụ tá đắc lực giúp tiểu Vương tử thống trị Gehida tinh cầu.

Nhưng hắn còn chưa nói hết, Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ trăm miệng một lời: “Không bỏ được.”

Yaan trung tướng: “…”

Lam Uy thấy hai vị nhạc phụ đại nhân không muốn, đành nói với Mai Nguy Hiểm: “Nguy Nguy, bản vương phải đi.”

Nói thì nói như thế, nhưng mà tay lại không chịu thả ra.

Mai Nguy Hiểm gật đầu.

“Bản vương thật phải đi.” Lam Uy liền nắm chặt ngón tay hơn.

Mai Nguy Hiểm lại gật đầu một cái.

Lam Uy chăm chú nhìn Mai Nguy Hiểm, tựa hồ hi vọng Mai Nguy Hiểm nói cái gì.

“Bản vương thật sự thật phải đi.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Phong Tĩnh Đằng: “…”

Yaan trung tướng: “…”

Các binh sĩ Gehida tinh cầu: “…”

Bọn họ nhìn tiểu Vương tử còn đang lưu luyến không muốn rời đi, có chút không đành lòng.

Mai Truyền Kỳ lặng lẽ đẩy con mình một cái, ra hiệu nói mấy câu cùng tiểu vương tử.

Mai Nguy Hiểm mím môi không nói lời nào.

Yaan trung tướng thở dài, tiến lên nói: “Tiểu Vương tử, thời gian không còn sớm, chúng ta nên về rồi.”

Ánh mắt Lam Uy dán chặt vào tiểu Vương phi của mình, hồi lâu mới chậm rãi buông tay, quay người cùng Yaan trung tướng đi vào bên trong.

Nhóc đi ba bước, quay đầu nhìn một lần, trong mắt đều là vẻ không muốn, thấy Mai Nguy Hiểm không nói lời nào, khổ sở cúi đầu, cũng không quay người nhìn lại.

Bất quá, đi chưa được vài bước, bỗng nhiên liền bị người tóm lấy cánh tay.

Lam Uy nghi hoặc quay đầu, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ liền bị người hôn một cái.

Nhóc mở to hai mắt, nhìn thấy người hôn mình đúng thật là tiểu Vương phi, trong lòng vô cùng mừng rỡ, không thể tin được tiểu Vương phi của mình lại chủ động hôn như vậy, đây là lần đầu tiên trong hai tháng nay đấy.

Bùm một cái, khuôn mặt nghiêm túc bỗng đỏ bừng lên, ngay cả cổ cũng nhiễm hồng như bị thứ gì đó hun nóng.

Binh lính hai bên nhìn thấy cảnh này, yên lặng liếc xéo qua bên phải, không dám nhìn bộ dạng thẹn thùng xấu hổ của ai đó.

Mai Truyền Kỳ đỡ trán: “Con trai chúng ta làm sao đột nhiên biến chủ động.”

“Này là bằng hữu hôn môi.”

Mai Nguy Hiểm không quên nhắc baba, giải thích ý nghĩa hôn môi này.

Thế nhưng trong lòng Lam Uy lúc này đều là ‘Tiểu Vương phi hôn bản vương rồi! Tiểu Vương phi chủ động hôn bản vương!’, làm gì còn nghe lọt những lời này của Mai Nguy Hiểm.

Nhóc lấy lại tinh thần, cao hứng ôm Mai Nguy Hiểm, hôn một cái chóc lên miệng đối phương: “Em chờ bản vương mười năm, mười năm sau bản vương sẽ đến đón em.”

Hiện tại, nhóc không còn gì tiếc nuối rời khỏi đây, về sau, chỉ cần trong mười năm nữa nỗ lực học tập tất cả tri trức của Gehida tinh cầu là có thể đến đây đón tiểu Vương phi về rồi.

Lam Uy thả Mai Nguy Hiểm ra, hướng hai vị nhạc phụ nghiêng mình chín mươi độ: “Làm phiền hai vị chăm sóc tốt Vương phi của bản vương, mười năm sau, bản vương sẽ mang sính lễ tới đón Nguy Nguy.”

Mai Truyền Kỳ cắn răng nói: “Tôi và bạn lữ đều khá là thích ngài mang theo của hồi môn đến.”

Vừa nãy cậu không nên cảm thấy Lam Uy này đáng thương.

Lam Uy dường như không nghe Mai Truyền Kỳ nói gì, vui vẻ kéo tay Yaan trung tướng vào phi thuyền.

Phong Tĩnh Đằng ôm bạn lữ và con trai vào lòng, hôn mỗi người một cái: “Anh cần tiễn tiểu Vương tử một đoạn, sau đó sẽ về quân đội, hai người cứ trở lại Mai gia.”

Mai Truyền Kỳ gật gật đầu: “Qua vài ngày nữa, tôi sẽ tìm lý do về quân đội.”

Phong Tĩnh Đằng liền hôn lên môi Mai Truyền Kỳ một cái, do thời gian quá cấp bách, cũng không tiện thăm dò sâu bên trong miệng.

Mai Truyền Kỳ đưa nhi tử ngồi vào xe rồi rồi bay ra khỏi phi thuyền, sau khi không nhìn thấy thân ảnh phi thuyền mới chở con mình về Mai gia.

——

Sau khi Lam Uy lên phi thuyền, liền được Yaan trung tướng đưa về phòng, Pohl đã đợi trong đó được một hồi lâu.

Yaan trung tướng nhìn Pohl đang say mê xem tư liệu nói: “Pohl lão sư, tiểu Vương tử liền giao ngài chiếu cố.”

Pohl cũng không ngẩng đầu lên liền đáp một tiếng.

Yaan trung tướng thấy từ trước đến nay Pohl đều chú ý lễ nghi lại không ngẩn đầu nhìn bọn họ, nghi hoặc bước lên phía trước: “Pohl lão sư, ngài đang xem gì thế?”

Kể từ lúc đến Mai gia, hắn liền chú ý trong tay Pohl lúc nào cũng cầm một sấp giấy dày đặc, mất ăn mất ngủ nghiên cứu nội dung bên trong.

Pohl không lên tiếng.

Yaan trung tướng nhíu mày lại, bất mãn đoạt lấy tư liệu trong tay hắn.

Pohl thấy tài liệu trong tay bị đoạt, quát to một tiếng: “A, Yaan trung tướng, ngài cho tôi xem một phút, chỉ cần một phút tôi liền biết bên trong đang viết cái gì.”

Yaan trung tướng nhìn tờ giấy chằng chịt số liệu cùng chữ viết, đành trả lại cho hắn.

Pohl vội xem lướt qua nội dung bên trong, như là xác nhận cái gì, trong miệng không ngừng kêu: “Trời ạ! Trời ạ! Thật sự quá khó tin.”

Câu nói này khiến Lam Uy còn đang trong dư vị được tiểu Vương phi hôn chú ý.

Nhóc lấy lại tinh thần, vừa nhìn liền phát hiện tờ giấy trong tay Pohl chính là thứ mà tiểu vương phi kín đáo đưa cho hắn.

“Những thứ này có vấn đề gì không?”

Lam Uy nhớ tới Mai Nguy Hiểm nói những thứ này là em ấy tùy tiện viết ra.