Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 230: Tỷ, tỷ phu!



Hai người đi tới biệt thự Giản Dực, cửa vừa mở ra, cả hai không nhịn được hít một hơi thật sâu, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi.

“Dực, khi nào cậu biết xào rau vậy?”

Mai Truyền Kỳ đi vào phòng khách, liền nghe tiếng xẻng và nồi va chạm vào nhau.

Cậu bước vào phòng bếp, thú nhân tóc đỏ cao to đang cầm cái xẻng nhỏ ra sức xào rau.

Khóe mắt Mai Truyền Kỳ giật giật, yên lặng lui ra khỏi nhà bếp, nhìn Giản Dực hỏi: “Những ngày qua đều là anh ta nấu cơm?”

Giản Dực cười ngồi vào ghế: “Đúng vậy, cậu biết tôi sẽ không làm cơ mà, cho dù có làm cơm, thời điểm công tác bận rộn có khi hai, ba ngày không trở về nhà là chuyện thường xảy ra, Lạc Mông, chính là thú nhân tóc đỏ kia, có thể là do lúc làm đối tượng nghiên cứu, thường thường bị rót uống dịch dinh dưỡng, hiện tại khi uống dịch dinh dưỡng đều phun, chỉ có thể tự nấu cơm.”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng ngồi đối diện với hắn: “Khi cậu không có ở nhà, lúc mua đồ ăn, ai phụ trách?”

“Nửa tháng này phần lớn tôi mỗi ngày đều về, nếu không về, tôi sẽ nhờ Liên Dương đặt thức ăn trong nhà hàng giao đến đây, bảo hắn đặt ở gara rồi rời đi.”

Mai Truyền Kỳ trêu chọc nói: “Suy nghĩ rất chu đáo nha.”

Lúc này, Lạc Mông bưng hai đĩa đồ ăn thật lớn từ trong phòng bếp đi ra: “Dực, ăn cơm.”

Hắn đặt đồ ăn lên bàn, ngẩn đầu nhìn lên, thấy có hai người ngồi trên ghế, nhanh chóng lau khô tay, hướng Mai Truyền Kỳ bọn họ đi tới, dùng lễ nghi của Diroya mà Giản Dực dạy hắn, đưa tay phải ra vấn an: “Tỷ, tỷ phu, hai người khỏe!”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng đang định đứng lên chào hỏi nghe hắn xưng hô như thế, cả người cứng đờ.

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc hỏi: “Anh vừa nãy gọi chúng tôi là gì?”

Lạc Mông hết sức chăm chú gọi lại một lần: “Tỷ, tỷ phu.”

“Ha ha ha! Ha ha ha!” Giản Dực té xuống ghế ôm bụng cười thật to.

Mai Truyền Kỳ tức giận cầm cái gối trên ghế đập về phía Giản Dực: “Cậu dạy anh ta học ngôn ngữ Diroya tinh cầu như vậy đó hả?”

Giản Dực mượn gối ôm, không ngừng cười nói: “Cậu cũng biết tính tôi rồi đấy, không thể nào chân chính đi cứu một người, lúc tẻ nhạt, đành phải dạy một ít điều gì đó thú vị để tiêu khiển mới được.”

Mai Truyền Kỳ trừng hắn một cái, sửa đúng lại cho Lạc Mông: “Anh đừng nghe Dực… Chính là đừng nghe Giản Dực nói lung tung, anh nên gọi tôi là ca.”

Chỉ vào Phong Tĩnh Đằng còn nói: “Gọi anh ấy là ca phu.”

Mai Truyền Kỳ ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, bọn họ không có bất kỳ quan hệ thân thích nào, tại sao lại muốn Lạc Mông gọi mình ca, còn gọi Phong Tĩnh Đằng là ca phu.

Bất quá, chỉ là cái xưng hô, liền tùy ý vậy.

Lạc Mông nhìn Giản Dực cười ngả nghiên trên ghế, biết hắn đang chỉnh mình, đáy mắt chợt lóe lên ý cười sủng nịnh: “Ca, ca phu, ăn cơm.”

Bốn người ngồi vào bàn ăn, từng chậu từng chậu thức ăn thật lớn khiến Mai Truyền Kỳ líu lưỡi: “Nhiều món ăn như vậy, có thể ăn được hết sao? Tại sao phần lớn đều là thịt a.”

Giản Dực giải thích: “Lượng cơm của Lạc Mông rất lớn, hơn nữa, chỉ ăn thịt, không ăn chay, bao gồm cả cơm.”

Phong Tĩnh Đằng ngồi xuống hỏi: “Lạc Mông học ngôn ngữ của chúng ta, học được thế nào rồi, nghe mới vừa nói xong, cũng khá đạt tiêu chuẩn đấy.”

Lạc Mông nói: “Có thể giao lưu bình thường, thế nhưng, nếu mấy người nói những từ ngữ khó hiểu, tôi cũng không có cách nào lý giải được.”

Mai Truyền Kỳ yên lặng nhìn Lạc Mông lưu loát cắt gọn một miếng thịt thả trước mặt Giản Dực, mà Giản Dực một bộ đã thành thói quen Lạc Mông phục vụ, liền trực tiếp dùng nĩa xiên thịt bỏ vào miệng nhai nhai.

Lạc Mông vô cùng săn sóc, giống như đi guốc trong bụng Giản Dực, biết tiếp theo Giản Dực muốn ăn gì, lập tức đưa món đó bỏ vào chén Giản Dực, chăm sóc vô cùng chu đáo, cơ hồ chờ sau khi Giản Dực ăn xong, hắn mới động đũa ăn.

Có một nam nhân tốt như thế ở bên cạnh, Giản Dực không động tâm mới là lạ đó.

Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng bên cạnh vội vàng róc xương cá, tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó, duỗi chân dẫm một cái thật mạnh lên chân anh.

Nhìn thú nhân nhà người ta chăm sóc ôn nhu tới cỡ nào kìa, vô cùng chu đáo, còn bạn lữ nhà mình lại không thể học người ta sao.

Phong Tĩnh Đằng như biết cậu đang suy nghĩ gì, lập tức gấp miếng cá đưa lên miệng cậu: “Nào, lại đây, mở miệng nào, anh đã róc xương hết rồi.”

“Này còn tạm được.” Mai Truyền Kỳ nói thầm một tiếng, cao hứng ăn cá.

Phong Tĩnh Đằng nhìn bạn lữ hài lòng ăn đồ ăn mình đưa, khẽ nhếch miệng cười.

Chẳng trách thú nhân lại thích chiếu cố giống cái như vậy, khi nhìn người mình thích hưởng thụ thành quả lao động của mình, cảm thấy có mệt mỏi đi chăng nữa cũng xứng đáng.

Lạc Mông nhìn hành động của Phong Tĩnh Đằng, ánh mắt hơi sáng.

Trước đây hắn sao lại ngốc như thế, lại cắt thịt đưa đến trước mặt Giản Dực, còn không biết đưa từng miếng vào thẳng miệng Giản Dực a.

Sau khi ăn xong, Mai Truyền Kỳ mới nhìn Lạc Mông nói: “Lạc Mông, anh có lời gì muốn nói với tôi?”

“Tôi ở trên thân thể cậu, đúng rồi, còn có anh ta…” Lạc Mông nhìn nhìn Phong Tĩnh Đằng: “Ở trên người hai người nghe được mùi vị giống cái chân chính, trên người Dực cũng có, thế nhưng, rất nhạt rất nhạt, không cẩn thận ngửi cũng sẽ không nhận ra, điều này nói rõ hắn cùng giống cái kia tiếp xúc không sâu.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Giống cái?”

“Trên tinh cầu của tôi không có nữ nhân, sẽ không biến thành hình thú, ngoại hình lớn lên khá giống với nhân loại các người, thân hình không cao, tương đối nhỏ con, còn có thể sinh dục, chúng tôi đều gọi bọn họ giống cái.”

Phong Tĩnh Đằng nói: “Tôi hiểu rõ ý giống cái, chỉ là chúng tôi chưa từng tiếp xúc giống cái, cho dù có, chúng tôi cũng không thể phân biệt được ai là giống cái.”

Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực liếc nhìn nhau, trong lòng đại khái đoán ra được giống cái đang nhắc đến là ai.

Lạc Mông cũng không có nản lòng: “Ở trên người cậu có mùi vị của giống cái, rất giống mùi vị của một người bằng hữu của thái gia gia tôi, người đó đã rời khỏi thú nhân tinh cầu cách đây hơn 200 năm, hắn cũng giống như tôi, cũng bị bắt đi, cho nên, tôi muốn tìm hắn.”

“Có phải là anh nhầm lẫn rồi gì không?”

“Không thể nào, mũi thú nhân chúng tôi vô cùng nhạy bén, có thể ngửi được mùi vị cách mấy ngàn mét, cũng có thể phân biệt được mùi vị dính trên người, không thể nào sai được.”

Mai Truyền Kỳ nghe Lạc Mông nói, càng lúc càng cảm thấy An Tư chính là giống cái mà Lạc Mông nhắc đến: “Anh nói giống cái kia là bằng hữu của thái gia anh, vậy anh có biết tên hình dạng giống cái kia ra sao không?”

“Dung mạo rất đẹp, tóc màu sợi đay, người đó…”

Từ ngữ của Lạc Mông có chút nghèo nàn, hắn hiểu từ không nhiều, nhất thời cũng không biết hình dung giống cái kia như thế nào, trên người lại không có ảnh chụp.

Mai Truyền Kỳ lấy ảnh con mình trong thông tấn khí, đưa Lạc Mông xem: “Anh nói giống cái đó có phải giống đứa bé này không?”

Lạc Mông nhìn kỹ, kích động gật đầu: “Đúng, cơ hồ giống nhau như đúc, bất quá, tuổi tác không nhỏ như vậy.”

Mai Truyền Kỳ lườm hắn: “Đương nhiên không nhỏ như vậy, đây chính là nhi tử của tôi.”

Lạc Mông nghi hoặc: “Nhi tử? Nhi tử là cái gì?”

Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Chính là ấu tể.”

Lạc Mông trợn mắt lên, nhìn ảnh chụp, liền nhìn Mai Truyền Kỳ: “Ấu tể của cậu? Tại sao dung mạo lại không giống cậu a.”

Thú nhân không có nhiều suy nghĩ như nhân loại, lòng dạ cũng không thâm sâu bằng nhân loại, nghĩ cái gì sẽ nói cái đó.

Mai Truyền Kỳ không trả lời vấn đề của hắn: “Tôi đại khái biết anh đang muốn tìm ai.”

Phong Tĩnh Đằng hoài nghi bạn lữ của mình làm sao biết người Lạc Mông muốn tìm chính là An Tư, bất quá, anh càng tò mò vấn đề khác hơn.

“Lạc Mông, anh nói anh ngửi được mùi giống cái chân chính, lẽ nào còn có giả giống cái sao?”

Lạc Mông nhìn Mai Truyền Kỳ: “Ca, trên người cậu có mùi vị tương tự với giống cái, nhưng cũng không giống lắm.”

Mai Truyền Kỳ nghe thú nhân cao to gọi mình ca, trong lòng có chút là lạ: “Anh gọi tôi là Truyền Kỳ đi, gọi ca có chút là lạ.”

“Ha ha ha!” Giản Dực liền không khách khí cười thành tiếng.

Lạc Mông lên tiếng, sửa lời nói: “Truyền Kỳ rất có thể là do giống cái cùng nhân loại bên này sinh ra, còn có ấu tể của Truyền Kỳ, ngày đó ta nghe cậu cùng ấu tể trò chuyện, thông qua âm thanh ấu tể, ta có thể phân biệt được ấu tể đó là một bán thú nhân.”

Giản Dực thu hồi nụ cười, trợn mắt lên: “Bán thú nhân? Bán thú nhân gì?”

Mai Truyền Kỳ cũng tò mò nhìn Lạc Mông.

“Bán thú nhân chính là người đó không thể hóa thú hoàn toàn, chỉ có thể biến hóa tay, lỗ tai, mũi, chân thành thú thái, không có dị năng, lực công kích cũng không bằng thú nhân bình thường, thế nhưng động tác lại vô cùng nhạy bén, so với người nơi này càng nhạy bén hơn.”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng, Giản Dực vẫn luôn trầm mặc.

Mai Nguy Hiểm quả thật có một đôi tai không thuộc nhân loại, là tai mèo, hơn nữa, động tác cũng giống như Lạc Mông nói, so với người bình thường thì nhạy bén hơn.

Mai Truyền Kỳ nhíu mày lại, hiện tại cậu chắc chắn 100%, An Tư chính là ba mình.

Trong lúc mọi người còn đang im lặng, Lạc Mông bỗng nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, lên tiếng nói: “Còn có anh…”