Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 43: Nỗi lòng của Thanh Liên (2)



Tại trấn Văn Lang này, trước khi y quán Từ Tâm được thành lập, nếu có bệnh trong người người dân sẽ phải sử dụng đan dược đắt tiền để chữa hoặc tìm đến những đại phu giả danh lừa tiền.

Người dân lại không thể không cần chữa bệnh, bởi nơi đây rất gần với khu rừng Hoan Châu có sự hiện diện của yêu thú quanh năm, trong chúng còn có loại yêu thú toàn thân hoặc nước bọt có độc, bị cắn phải, bị cào trúng có thể nhiễm bệnh hoặc thương tật vĩnh viễn.

Từ gia đình thu nhập khá giả tầm trung cho đến những hộ dân nghèo, hằng năm đều dành phần lớn thu nhập để mua đan dược chữa bệnh.

Mức chi phí quá lớn đè nặng lên những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn, khiến cho lúc bị bệnh, bị yêu thú làm bị thương thì chỉ còn đợi chờ cái chết, nên tuổi thọ trung bình ở thị trấn này không hề cao dù dân số đông.

Từ khi Từ Tâm y quán thành lập, với một mô hình chữa bệnh hoàn toàn mới, thu nhận những đại phu có kinh nghiệm thâm niên, chất lượng đã giúp đỡ cho người dân rất nhiều.

Bọn họ không còn sợ bị lừa đảo, lại không cần bỏ tiền ra mua đan dược đắt đỏ mà vẫn được chữa bệnh tận tâm, thậm chí bên trong còn có những phòng ốc dành cho những bệnh nhân bệnh nặng cần chăm sóc, điều trị tận nơi nữa.

Chí Nam kéo tay Thanh Liên vào y quán đông đúc, nơi này thật sự rất lớn, có rất nhiều phòng ốc xung quanh. Xung quanh Thanh Liên là người người đi lại tấp nập, cô bé chỉ nhận ra khu bán thuốc điển hình với cái tủ và những hộc gỗ bốc ra mùi thuốc, còn những khu vực kia rất xa lạ.

Chí Nam kéo Thanh Liên đi qua hai bên dãy phòng, bên trong mỗi phòng là một bệnh nhân đang nằm trên giường và một người có thể là đại phu ở bên cạnh chăm sóc. Chí Nam vừa đi vừa giải thích: “À, bên trái đó là phòng hồi sức dành cho bệnh nhân bị cắn bởi Nhện Xanh phía tây thị trấn. Bên phải là dành cho bệnh nhân bị Dực Tử Ngư cắn trong các vụ đánh bắt cá.”

Hai người đi tới một dãy phòng phát ra những âm thanh la hét thất thanh, Thanh Liên có thể cảm nhận được sự đau đớn tột cùng qua tiếng hét. Nhũng người nằm trong những căn phòng đó hoặc là nằm hoặc là ngồi yên bất động như chết, ánh mắt trắng tinh như mù lòa. Tới đây Chí Nam kéo tay Thanh Liên đi qua nhanh.

Thanh Liên thấy khó hiểu vì sao cậu lại vội vàng như muốn tránh nơi này đi vậy thì Chí Nam thở dài giải thích: “Dãy phòng này là nơi dành cho những ai bị tà khí xâm thực. Chắc muội đã nghe về đại họa bảy năm trước nhỉ?”

Thanh Liên gật đầu, sự kiện ấy quá nổi tiếng, không ai ở cái đất Thăng Long này là không biết cả. Hấp Huyết Đằng Xà Lệ Kình xuất hiện, gây ra một hồi sóng gió, nó đi đến đâu phá huỷ làng mạc, nhà cửa đến đó.

Cái quan trọng nhất nó còn gieo xuống mối họa tà tai, rất nhiều người, sinh vật bị nhiễm tà trở thành tà linh rồi hợp thành tà tai khiến khắp nơi đều là huỷ diệt. Bao nhiêu sinh mạng ngã xuống, bao nhiêu gia đình đổ vỡ, thương hải tang điền.

Chí Nam lại giải thích: “Bị nhiễm tà khí cũng chia ra hai mức độ, mức độ cao nhất là hoàn toàn bị xâm thực, trở thành tà linh. Đây là loại thấy là phải giết ngay lập tức.”

“Mức độ thứ hai là nhiễm tà với nồng độ thấp, có thể sử dụng Hộ Tâm trận và Tráng Hồn đan để ngăn chặn tà khí lan ra, nhưng phải sử dụng liên tục theo chu kỳ. Bên cạnh đó tà lực gây thương tổn rất nặng cho cơ thể, tỉ như chân, tay bị teo cơ lại, xương nát vụn bên trong, lúc sinh hoạt vô cùng đau đớn không tưởng.”

“Còn nữa, nó còn khiến mất đi thị lực, không nhìn thấy gì xung quanh, chỉ có thể sống nhờ sự chăm sóc của người bên ngoài.”

Cho nên là những tiếng hét thất thanh mà Thanh Liên nghe được vừa rồi là từ những cơn đau kia sao. Thanh Liên có hơi nhìn xuống bản thân mình, tự hỏi rằng khi nào mình sẽ như họ đây?

Thanh Liên nói nhỏ: “Sống như vậy, chi bằng cho họ ra đi thoải mái có phải nhẹ nhàng hơn không?” Cũng giải thoát cho những người xung quanh.

“Ai cũng có quyền được sống, dù cho cuộc sống ấy có hèn mọn, có tăm tối, bế tắc đến tận cùng.” Bỗng nhiên một tiếng nữ nhân xa lạ ở phía sau Chí Nam và Thanh Liên vọng tới. Người xuất hiện là một nữ nhân đoan trang, khí chất nghiêm khác pha chút ôn hòa. Trên người bà phát ra mùi dược liệu của những đại phu điển hình, vừa nhìn thấy bà, ánh mắt của Chí Nam sáng lên.

Cậu hô lên: “Mẫu thân.” Người trước mắt là mẫu thân Chí Nam, chủ nhân của y quán Từ Tâm này, Phạm Ngọc Châu.

Bà đi tới chỗ Chí Nam, xoa đầu cậu một cách mạnh bạo thân thương, cười nói: “Thằng nhóc này, lại trốn về nữa à.”

Sau có bà nhìn qua chỗ Thanh Liên, bà đã bị bất ngờ trong thoáng chốc, bỗng thốt lên: “Tiểu Vân... Không, không phải.”

Một nữ hài tử xuất hiện dưới mắt bà, cô bé có một đôi mắt tĩnh lặng như nước, khí chất trầm như gió lạnh về đông, trái ngược với đứa trẻ kia. Rốt cuộc cô bé này là ai, sao diện mạo bên ngoài lại có nét tương đồng thế?

“À, giới thiệu với người đây là sư muội con Vô Ưu.” Chí Nam quay sang Thanh Liên, hào hứng nói: “Đây là mẫu thân ta, chủ nhân của y quán này.”

Thanh Liên cúi đầu, lễ phép chào bà, nói: “Ra mắt phu nhân.” Đôi má trắng hồng mềm mại của Thanh Liên nở rộ, khiến Phạm Ngọc Châu không nhịn được, lấy hai tay bóp bóp má Thanh Liên, thích thú nói: “Ối trời ơi! Dễ thương quá.”

Thanh Liên:...

“Khụ khụ, xin lỗi, ta hay bị kích thích bởi những vật dễ thương.” Phạm Ngọc Châu thả Thanh Liên ra, ho nhẹ xin lỗi vì sự tự tiện của bà.

So với cô nhóc hiếu động kia, nữ hài tử Thanh Liên trước mắt bà quả thật ngoan ngoãn, lại có phần trầm tĩnh hơn.

Bỗng bà nhìn đến cánh tay băng bó vải trắng của Thanh Liên, nghĩ thầm có lẽ thằng nhóc Chí Nam dẫn Thanh Liên vào đây vì việc này nhỉ. Bà sờ vào cánh tay trái, thấy Thanh Liên hơi nhíu mi thì nói: “Các con đến thật đúng lúc, ta vừa nhập được một tạ Cao Hổ Cốt chế biến từ đàn Hổ Hai sừng phát hiện ở gần sông Hương.”

“Đi thẳng tới cuối hành lang, đến chỗ phòng khám chờ ta về.” Bà chỉ chỉ về phía cuối dãy phòng.

Thanh Liên không suy nghĩ nhiều mà đi tới đó, Phạm Ngọc Châu ở phía sau, một tay ôm Chí Nam nhấc lên, véo má cậu, nói: “Thằng nhóc thối này, nói đi, rốt cuộc thân phận con bé đó là gì?” Bà thật sự rất tò mò.

“A đau, muội ấy là con gái của Bạch mĩ nhân, nhị thập bát công chúa của Vương tộc.” Chí Nam lập tức khai ra.

Nghe tới cái tên Bạch mĩ nhân, Phạm Ngọc Châu có hơi cứng ngắt, chẳng trách dung mạo lại tương đồng lớn đến thế. Bà đặt Chí Nam xuống, dường như tâm tình vui vẻ trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Bà đi ra khỏi quán mà không nói gì thêm.

Chí Nam vỗ trán, cậu quên mất rằng mẫu thân mình có thành kiến rất lớn với vị Bạch mĩ nhân trong cung kia, cậu lo lắng lẩm bẩm: “Lỡ miệng rồi, hi vọng người không có thành kiến với sư muội.”

Thanh Liên một mình đi đến cuối dãy phòng, ở đó chỉ có một căn phòng duy nhất không có ai, cô bé đoán rằng có lẽ là nơi này đi. Thanh Liên bước vào đó, ngồi gọn trên giường chờ Phạm Ngọc Châu đến.

Thanh Liên thở ra một hơi, cô bé nhìn tay mình, thử chạm nhẹ, rất nhẹ vào đó. Thanh Liên nhíu mi một cái, đau đớn mà cắn răng, cảm giác như cơn đau truyền khắp cơ thể.

Bên cạnh đó, ở hai chân cô bé bắt đầu có cảm giác rạn nứt rồi. Thanh Liên nhớ lại một màn lúc sáng, cô bé liên tục sử dụng linh lực gia trì cho tốc độ, nhờ thế mới có thể đánh giết đám người kia bất ngờ. Có lẽ xương đã chịu tải linh lực quá mức, gây ra hiện trạng bây giờ.

Khuôn mặt Thanh Liên trầm xuống, mái tóc đen che đi ánh mắt. Cô bé ngẫm lại những cảnh tượng xảy ra ở dãy phòng kế cạnh, lẩm bẩm: “Có lẽ đó là tương lai của ta.” Hôm nay Thanh Liên đã phạm vào sát giới, giết rất nhiều người, cũng lĩnh ngộ tử vong.

Nếu đã giết người thì cũng sẽ bị người giết, Thanh Liên đã gieo sát nghiệp thì phải trả giá thôi, so với cái chết, thân thể trở nên tàn phế vẫn là tốt hơn. Cô bé thật sự chẳng có gì ấm ức cả.

“Này sư muội à.” Giọng Chí Nam vang lên, cậu xuất hiện ở ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Tuy nhìn mẫu thân ta nghiêm khắc vậy thôi chứ bà rất tốt đó. Á...”

Chí Nam bị Phạm Ngọc Châu nhéo má, nói: “Cái thằng nhóc này, thập thò gì đó. Còn nữa, đám nhóc nhà bá hộ Lộc, Bạch, Trần gia đang ở ngoài cửa kìa.”

“Úi, ra liền ra liền.” Khuôn mặt Chí Nam hiện lên vẻ thích thú, chạy ra ngoài.

Phạm Ngọc Châu cười trừ, khuôn mặt lại hiện lên vẻ nghiêm nhị, có phần gì đó xa cách khác với vừa rồi khi nhìn Thanh Liên. Bà ngồi xuống trước mặt Thanh Liên, nói bằng giọng điệu giữ khoản cách: “Cái thằng nhóc đó, tính tình thẳng thắn thật thà, ta chỉ hi vọng không có người nào đánh chủ ý lên nó.”

Bà nói mà không nhìn vào Thanh Liên nhưng cô bé hiểu được ẩn ý trong lời nói sắc bén ấy. Thanh Liên cảm giác hình như người phụ nữ trước mắt có thành kiến với mình thì phải, hình như vừa rồi Chí Nam có đề cập đến mẫu thân cô bé, có lẽ vì thế nên bà ấy đã nhìn mình không thuận mắt rồi.

Thanh Liên không quan tâm lắm, bây giờ cô bé chỉ chú ý đến cánh tay của mình mà thôi, ai nghĩ gì mặc họ.

Phạm Ngọc Châu tỏa ra khí tức của linh Sĩ tứ tinh, dùng thần thức quét qua cánh tay bị thương của Thanh Liên. Ánh mắt bà kinh ngạc mở to, rồi quét một lượt toàn bộ cơ thể Thanh Liên, bà kinh hãi bật thốt lên: “Trời ơi.”

“Rốt cuộc con làm gì mà bị thế này? Xương tay trái gãy sâu, xương hai chân đều sắp nứt thành mảnh vụn rồi.” Thương thế của Thanh Liên còn trầm trọng hơn bà tưởng.

Thanh Liên đã đoán được tình trạng của bản thân nên cô bé chẳng có tia dao động nào, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Người chữa được không ạ?”

Đau đớn thế này mà Thanh Liên không hề kêu một tiếng nào khiến bà phải nhìn bằng con mắt khác, Phạm Ngọc Châu nói: “Khả năng rất thấp ngay cả khi dùng Cao Hổ Cốt, cho ta biết nguyên nhân đi?”

Thanh Liên trở nên im lặng, sau một lúc đắn đo suy nghĩ, cô bé liền nói: “Là do tà khí.”

“Cái gì, là tà khí sao?” Phạm Ngọc Châu vội vàng kiểm tra lần nữa, lần này bà thấy một cỗ tà khí nhàn nhạt lưu trong cơ thể Thanh Liên. Bà vỗ trán: “Trời! Sao tà khí đậm đặc thế này?”

Cho đến giờ đứa trẻ này còn chưa trở thành tà linh là còn quá may mắn, chẳng trách xương trong người có dấu hiệu rạn nứt. Bà không còn nhìn Thanh Liên bằng ánh mắt xa lạ nữa, có hơi tội nghiệp cô bé.

Bà vội vàng lục ngăn tủ, lấy ra một lọ đựng đan dược, nói: “Đây là Tráng Hồn đan, giúp ngăn trở tà khí mạnh lên. Tuy bây giờ đối với tình trạng của con không có tác dụng nữa nhưng cũng có thể uống, giảm được phần nào hay phần đó.”

“Còn về Hộ Tâm trận, ta cần liên hệ với vài vị luyện trận sư của Bạch gia, Trần gia tới để thi trận giúp con.” Tuy nói thế nhưng hai đồ vật này chỉ có tác dụng áp chế tà lực còn non nớt, trường hợp của Thanh Liên thế này quá nặng rồi, Phạm Ngọc Châu không thể tin được cô bé vẫn còn tỉnh táo thế này, vẫn chưa trở thành tà linh.

Bà nhìn đến cảm xúc trên mặt Thanh Liên, càng khiếp hãi hơn nữa khi cô bé vẫn trầm tĩnh đến thế, cảm giác như Thanh Liên chẳng hề để tâm đến tình trạng bản thân vậy, như mặt hồ yên tĩnh, không chút gợn sóng. Đây thật sự là một đứa bé sao?

Thanh Liên im lặng một hồi, cô bé lại mở lời: “Xin người đừng nói với huynh ấy.”

“Hửm, Chí Nam chưa biết gì sao?” Phạm Ngọc Châu hỏi.

Thanh Liên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không muốn huynh ấy mắc nợ.” Vẫn có một chuyện mà Thanh Liên chưa hề kể, cũng sẽ không bao giờ kể với ai về hoàn cảnh lúc đó.

“Đứa trẻ này...” Lúc này bà không còn để ý đến xuất thân của Thanh Liên nữa, chỉ cảm thấy mủi lòng, bà quyết tâm nói: “Được, ta sẽ không nói cho nó biết. Con còn sống tới giờ đã là kỳ tích, vậy ta cũng sẽ tạo ra kỳ tích chữa khỏi cho con mới được.”

Theo như bà ước chừng, chỉ còn một hai tuần nữa thôi Thanh Liên sẽ giống như những bệnh nhân nhiễm tà kia, hoàn toàn trở thành phế nhân. Bà phải đẩy mạnh nghiên cứu, cứu lấy cô bé mới được.

Từ đầu đến giờ, luôn có một thân ảnh đứng chỗ khuất mà hai người không để ý, nghe hết cuộc đối thoại.

“Hầy, sư muội à, muội thế này ta làm sao thoải mái vui chơi được chứ?” Chí Nam thở dài lẩm bẩm, nhìn ra khung cảnh nắng chiều chiếu bên ngoài khung cửa sổ.