Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 196: Thần Vị



Tại sâu trong rừng Hoan Châu, một căn nhà lá đơn sơ sừng sững, vây quanh những tán cây xanh. Cánh cửa mở, một lão nhân từ từ bước ra, tay cầm tẩu thuốc phì phà hơi trắng.

Lão đi đến bờ sông gần đó, trên bờ cát là một nữ hài đang nằm gục, mái tóc đen bị nước sông làm ướt nhẹp. Lão thở dài, bước đến bế nữ hài lên, người đó không ai khác chính là Thanh Liên.

“Tuy trời sinh thân thể yếu nhược, lại là người đi xa nhất khi tôi luyện ý chí dưới sức ảnh hưởng của tà lực, đáng tiếc vẫn không thể chạm tới nó, thứ vô hình vô thực đến cả ta cũng không biết là thứ gì.” Lão nhân động niệm, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, bao phủ lấy Thanh Liên, lão và nàng cùng biến mất.

Cả hai xuất hiện tại không gian truyền thừa của Vạn Xuân Vương. Lão vừa đặt chân lên núi, bốn pho tượng Ngũ Linh hùng vĩ từ từ hiện ra. Lão lẩm bẩm: “Gã luyện trận sư phía sau Vạn Xuân Vương đúng là bậc kỳ nhân, có thể giấu nơi này khỏi tai mắt của thiên địa, tạo nghệ trận pháp đã vượt qua ta rồi, chỉ đáng tiếc vô duyên với Vương vị.”

Nơi lão đi qua, ánh sáng chú ngữ lóe lên, quét thấy Thanh Liên liền dập tắt. Dĩ nhiên đây là thủ đoạn của nàng để lại phòng khi lâm vào tuyệt lộ.

Lão nhân bế Thanh Liên, từ từ bước tới bức tượng của Kỳ Lân. Lão nhân nhỏ bé như hạt bụt ngước nhìn tượng đá sừng sững, ánh mắt hiện lên phiền muộn, nhẹ nhàng chạm vào nó: “Xin lỗi bằng hữu của ta, vẫn chưa tìm được cách phá giải Thiên Quy Giới Luật trên người ngươi.”

Lão nhân bước vào sâu bên trong, ở giữa trung tâm đảo là một đạo chú ngữ bị chẻ đôi, nguồn lực lượng tỏa ra khiến sinh linh sinh ra cảm giác áp bức. Lão nhân trầm ngâm: “Chìa khóa quan trọng nhất trong đại kế lần này, chú ngữ của ông ấy.”

Lão nhìn về bóng tối xa xăm: “Thông Thiên Đại Lộ sắp thành, kéo đến tinh vân hội tụ, chư thiên chú mục, hạo kiếp buông xuống gây họa cho nhân gian.”

Lão để tinh thần trong không gian cuốn Thanh Liên tới không gian tăm tối bên ngoài, thở dài: “Tà khí xâm thực, linh hồn rơi vào Tà Giới, đã vô duyên với luân hồi. Tiểu cô nương, đời này vất cả rồi.” Ánh mắt lão ẩn chứa cảm xúc khó tả, dường như đã trải qua điều này quá nhiều lần.

Cơ thể nàng trôi đi vô định, bị bóng đêm từ từ nuốt chửng...

“Xin lỗi...”



Rầm... rầm... rầm...

Cơ thể Trụ Vương cao hơn trăm trượng, vượt qua đại trận hộ quốc, cơ hồ đã chạm tới trời xanh, sự hùng vĩ của lão được tất cả sinh linh có mặt tại Đại Việt chứng kiến, dù ở bất cứ nơi nào.

Càng gần nơi đó, sóng rung chấn càng mãnh liệt, có một lão nông dân đang khiêng lúa trên vai, đột nhiên bị người con trai của lão chạy tới ôm, cả hai cùng ngã xuống đất. “Phụ thân, cẩn thận.”

Có một đứa trẻ đang chơi đuổi bướm gần đó, bị mẫu thân cậu ôm vào lòng, trấn an: “Đừng lo, mẫu thân ở đây rồi.”

Toàn bộ sự sống trăm dặm xung quanh bị xóa sổ...

“Chí Nam cn, mau nhìn kìa!” Văn Linh khiếp hãi nói.

Cn quay sang, hắn cũng như đại đa số người khác, đều sững sờ một nhịp, càng hoài nghi hơn là trên đời thật sự tồn tại một thứ gì như thế này sao?

Dân chúng trong thành hang mang, sợ hãi, người thì chạy thành đoàn, người thì tìm chỗ núp, người thì đào đất trốn, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Võ Cực Lạc ở tận ngoài tiền tuyến, đang ngồi trong lều đọc các báo cáo cùng các Tướng lĩnh khác thì nghe binh sĩ bên ngoài xì xầm, quân sư tới bên cạnh vội tâu: “Bệ hạ, có chuyện lớn rồi.”

Đoàn người của bà vén màn ra ngoài, biểu cảm không hề khác với mọi người: “Thứ này là có thật sao... Quan trọng hơn, chẳng phải nơi đó là hướng của thành Thăng Long ta?”

“Các vị đại nhân, lập tức trở về đơn vị của mình, canh chừng quân của Vĩnh Sơ Vương, bổn vương sẽ về thành một chuyến.” Võ Cực Lạc trầm âm rồi vụt phóng đi.

Đám yêu thú chạy tán loạn, chim muôn trên trời rơi xuống chết như rạ, mặt đất toác ra thấy rõ các khe vực vì chịu tải cơ thể vạn tấn khổng lồ.

Một luồng sóng linh lực khủng khiếp tản ra, kéo theo thiên địa dị tượng trăm vạn dặm, đất đai, núi rừng, sông xanh bị quét thành bình địa. Đại Việt có đại trận hộ quốc, cơn sóng quét tới liền bị hòa tan đi, nhưng bên ngoài kia không may mắn như thế.

Tiền tuyến phía bắc Đại Việt, sóng linh lực quét ngang đội quân của Tống quốc, làm vô số linh sư bỏ mạng.

Tống Triều Nhị Thức – Hoang Mạc Kim Sa!

Tống Hoàng hiệu triệu một vùng sa mạc rộng lớn xuất hiện dưới chân binh sĩ, cát lưu động hóa thành tầng tầng phòng hộ chặn đứng cơn sóng của Trụ Vương.

“Lão già này... Chưa bước lên Thông Thiên Đại Lộ mà đã phô trương thanh thế đến mức này rồi, chẳng lẽ lão không sợ 'các vị' ấy nhìn xuống sao?”

Bỗng toàn bộ binh sĩ phía dưới, cho dù là quân Vương đỉnh cao hay các vị Tướng lĩnh, đều đồng loạt ngất đi, chỉ một mình Tống Hoàng là không bị ảnh hưởng. Trong đầu hắn xuất hiện một vài âm thanh mơ hồ.

“Chậc, xem ra thứ đồ ấy không đến lượt của ta rồi.” Khuôn mặt của Tống Hoàng Triệu Khuôn Dận trầm xuống, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, sau cùng đành bất lực dẫn quân lui xa chục dặm.

Một tia sáng nhỏ đang tiếp cận Đại Việt, là Trí Dũng Vương Vương Tiễn, ông ta đang ngự không phi hành với tốc độ cực đại, bỗng cảm nhận được nguy hiểm.

Một trường linh lực khổng lồ đang ập đến, với tốc độ này, Vương Tiễn không thể nào tránh né.

Bôn Lôi kỹ – Nguyên Tiêu Lôi Thuẫn!

Sóng linh lực đánh nát cả hộ thuẫn của Vương Tiễn, lúc ông ta tưởng như mình sắp gặp hạn thì một đạo công kích khác xuất hiện chặn đứng cơn sóng.

Nhìn thấy người đến, Vương Tiễn cúi đầu thi lễ: “Bệ hạ vạn an!” Trước mặt ông ta là nam nhân hùng mạnh của Tấn triều, cũng là tôn Hoàng mạnh nhất hiện tại, Thủy Hoàng.

“Miễn lễ đi.” Thủy Hoàng chăm chú nhìn thân thể khổng lồ chạm đến trời xanh kia.

“Lão già đó đã trở về rồi, còn có những bậc thang kia là gì? Quả nhân cảm thấy chúng không thuộc về bất cứ nền văn minh nào, cảm giác tới từ vô thượng, như 'các vị' ấy.” Thủy Hoàng trầm tư suy nghĩ.

“Bệ hạ, thứ cho hạ quan tò mò, thứ khổng lồ đó là gì?” Vương Tiễn cả gan cắt mạch suy nghĩ của Thủy Hoàng. Ông ta vừa hỏi xong thì cả người cứng đơ, rơi từ trên không xuống, may mắn được một dòng nước nâng đỡ.

“Thiên Quy Giới Luật? Xem ra đây là thứ đồ 'các vị' ấy muốn... Là chí bảo bậc nào có thể khiến bọn họ nổi lên lòng tham?” Một cảm xúc khó tả quang quẩn trong tâm trí, Thủy Hoàng cảm giác được một loại bí ẩn mơ hồ.

Bí ẩn này một khi xuất thế có thể kinh động cổ kim trường hà, náo loạn vạn giới.

Trụ Vương đặt chân lên bậc thang, bắt đầu bước...

Bước đầu tiên đặt xuống, thiên địa lĩnh nhận rung chấn chưa từng thấy, chưởng môn Võ Cực Lạc vừa tiếp cận trung tâm thành Thăng Long cũ đã phải cắm kiếm xuống đất, mượn lực chống lực.

Bước thứ hai chấn động không gian, thổi bay bà ra xa. Những ánh mắt chực chờ bên ngoài, nhìn lão nhân đang trở thành trung tâm vạn vật, khuấy động thế gian.

Mỗi bậc thang Trụ Vương bước lên là mỗi lần linh lực trong người được gột rửa, bằng một loại lực lượng siêu việt thế nhân, không bị thiên địa áp chế.

Trụ Vương nhìn những ánh mắt chực chờ cách xa vạn dặm kia, lão hừ lạnh: “Lão phu còn đang chờ có kẻ ngu ngốc nào gián đoạn con đường này, xem ra bọn chúng đã biết về thứ này rồi.”

Một loại pháp tắc không rõ cội nguồn tạo thành vương miện hư hư thực thực trên đầu Trụ Vương, theo từng bậc thang lão bước, vương miện càng cụ hiện rõ ràng.

“Năm đó lão phu còn chưa đi được xa đến đây, chỉ có một loại trực giác nói rằng bậc thang cuối cùng sẽ là bậc khó bước nhất, thậm chí là tai kiếp của thiên địa giáng xuống Hắc Long.”

Thiên địa tối sầm đi, vương miện trên đầu Trụ Vương phát ra ánh kim chói sáng, thổi vào những ánh mắt bên ngoài kia sự tham lam.

Thủy Hoàng ở cách trăm vạn dặm, lấy làm kinh hãi trước cảnh tượng này, tinh thần truyền đến cảm xúc khó tả. “Sâu trong linh hồn ta đang kêu gào, máu thịt ham muốn sục sôi, muốn ta phải đánh đổi cả sinh mạng này, đoạt thứ đó về tay.”

Thủy Hoàng hiệu triệu dòng nước, làm dịu đi tâm trí đang xao động kia.

Tống Hoàng tại phía bắc Đại Việt siết chặt nắm đấm, một giây thì thả ra, như chấp nhận sự thật.

“Vô thượng chí bảo cụ hiện rồi.”

“Con đường thăng thiên của thế gian.”

“Thần Vị!”



Trong không gian xa lạ phủ đầy bởi huyết tinh hắc ám. Nơi này không có điểm đến, cũng không có điểm dừng, là một không gian vô cùng vô tận.

Có một vài lam hồn xâm nhập vào không gian, lập tức bị những luồng ý thức tà ác vây quanh xâm thực. Nhân dạng từ từ chuyển đỏ, sau cùng trở thành ác niệm mới.

Vài lam hồn thì chống trả quyết liệt khi lam thể chuyển đỏ, còn nhóm khác thì chỉ biết khóc nấc nhận mệnh. Tất cả đều có chung một kết cục là bị đồng hóa vào ác niệm bao la.

Cảnh tượng quen thuộc này đã diễn ra rất lâu rồi, có lẽ trước cả khi tồn tại không gian này. Những luồng ác niệm này không chỉ ăn thịt lam hồn, mà còn thôn tính cả những ác niệm nhỏ hơn.

Lại một đám lam hồn khác xâm nhập dẫn tới vô số ác niệm tập trung lại, bắt đầu xâm thực. Trong đó có một lam hồn thiếu nữ tỉnh giấc, ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh.

“Đây là nơi nào? Ta là ai? Vì sao lại ở đây?” Ánh mắt vô hồn, mặc cho đám ác niệm vây quanh.

Đám ác niệm từ từ gặm nhấm, lam thể từ từ hóa đỏ, hòa vào trường giang huyết tinh bao la.

Ở khoảnh khắc cuối cùng, một hình ảnh cán cân xuất hiện trên tráng lam hồn thiếu nữ.