Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 177: Cuộc họp cuối cùng



Mưa tạnh, cả thành Thăng Long chưa kịp đón bình minh ngày mới sau cơn thú triều ác liệt thì gặp phải đợt tấn công ồ ạt của linh sư ngoại thành.

Ở trong ngục tối cũng nghe thấy những tiếng hét thất thanh bên ngoài.

“Các ngươi là ai...”

“Nơi này là ngục giam của Dương gia, mau cút...”

“A a a...”

“Cứu mạng...”

Mộc Anh Kiệt vừa ngẩn đầu lên thì thấy tên lính canh ngục trước mặt bị một quyền đấm chết. Một bóng đen lướt qua đám lính, tất cả đều bị giết chỉ trong một đòn.

Những gia chủ, gia quyến của các thế gia vẫn còn ngơ ngác thì Phan Long Thành đã thấy kẻ quen thuộc xuất hiện cùng bóng đen to lớn kia.

“Phan gia chủ, lại gặp nhau rồi.” Châu Kiệt Lưu nở nụ cười thân thiện.

“Một chuyện cỏn con thế này mà cũng nhờ cậy bổn tọa.” Viêm Oa hừ lạnh, một quyền đấm nát song sắt. Lúc này Phan Long Thành, Mộc Anh Kiệt cùng những người ở đây mới cảm nhận được khí tức Tướng lĩnh.

“Là Tướng lĩnh...”

“Đổi lại điều kiện Ngục Môn chúng ta sẽ nhượng ra một phần ba mỏ tinh thạch, chẳng phải lời cho ngài sao?” Châu Kiệt Lưu vẫn híp mắt cười. Hắn ra lệnh cho tên mập đi cùng mở khóa gông cùm trên người tộc nhân Phan gia.

“Đến đây bổn tọa đã xong việc.” Viêm Oa lại xông ra ngoài.

Mộc Anh Kiệt vừa được giải thoát khỏi ngục thì nhìn lão tổ Phan Long Thành của mình, lão cũng lắc đầu với ý bảo trong chuyện này lão không biết gì hết, làm sao lão lại quen biết một Tướng lĩnh ngoại thành được.

“Ngươi lại tính âm mưu gì với Phan gia của lão phu?” Phan Long Thành nhìn Châu Kiệt Lưu đầy cảnh giác.

“Ha hả, tiền bối nghĩ nhiều rồi, đại trận hộ thành bị phá hủy là mục đích chính của Ngục Môn chúng ta. Lần hợp tác này xem như đã thành công, chúng ta cũng đâu thể bạc đãi đối tác của mình.” Châu Kiệt Lưu vẫn giữ giọng điệu hòa nhã.

“Bây giờ trận pháp không gian đã không còn bị hạn chế, Phan gia có thể đào thoát khỏi thành rồi.”

Phan Long Thành không những không vui mà còn tức giận: “Đẩy Phan tới tình cảnh này...”

“Tiền bối sai rồi.” Châu Kiệt Lưu cắt ngang: “Dù không có chúng ta sớm muộn gì Phan gia cũng rơi vào tử cục. Chẳng phải chúng ta vừa hay cứu các ngươi sao?”

Châu Kiệt Lưu nhìn qua chỗ Mộc Anh Kiệt: “Lại nói Mộc vương tử thiên tư trác tuyệt, đã ở nửa bước Tướng lĩnh, cách nửa bước này chính là bá chủ một phương.”

“Mỗi một Tướng lĩnh đều là nhân trung chi long, vạn người có một, tội gì chúng ta phải tính kế Tướng lĩnh tương lai chứ, chẳng phải thiết lập quan hệ tốt hơn sao?”

Phan Long Thành nghe xong cảm thấy vô cùng có lí: “Khoan đã, ý của ngươi là Ngục Môn muốn chiêu mộ Phan gia ta?”

“Tiền bối cảm thấy Phan gia còn có thể đi đâu nếu Vương trở về.” Châu Kiệt Lưu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt ấy.

“Hừ, phải xem chúng ta có thể thoát khỏi đây không đã.” Tuy lão hừ lạnh là thế nhưng tính toán cẩn thận có thể thấy Ngục môn này là một tổ chức rất sâu. Phan gia thoát khỏi đây xem như trở mặt hoàn toàn với thành Thăng Long rồi, Vương sẽ không tha cho kẻ phản bội.

Ở trong ngục đã suy nghĩ kỹ càng, sau chuyện năm đó lão làm với cố Vương Hậu, lão không chắc Vương có niệm tình phụ tử với Mộc Anh Kiệt mà tha cho hắn, đã thế dứt khoát chiếm tiên cơ.

“Phan Vân lão huynh, ổn chứ?” Một gia nô Phan gia đỡ lấy Phan Vân dậy.

“Lần đầu chạm trán trưởng lão Quang Huy tông, quả thật ta chỉ như con cá nằm trên thớt.” Phan Vân nghiến răng: “Hỏa Trư ta vất vả nuôi chục năm, ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo lại bị lão dễ dàng giết chết. Mối thù này...”

Rầm!

Bóng đen lớn tông sập trần ngục, là Viêm Oa.

“Viêm tông chủ.” Châu Kiệt Lưu không còn giữ vẻ dửng dưng, tất cả cùng nhìn về hướng người xuất hiện ở cửa ngục.

“Đã lâu không gặp, vương huynh của ta.”

“Mộc Minh Cương, khí tức này, sao có thể...” Mộc Anh Kiệt kinh hãi khi cảm nhận được khí tức Tướng lĩnh trên người Mộc Minh Cương.

Ngay cả Phan Long Thành cũng kinh ngạc không kém. Tên tiểu tử này suốt ngày hết dạo quanh tửu lâu thì tới thanh lâu hưởng lạc, là một đứa phá gia chi tử điển hình. Năm năm trước thậm chí còn không dám bước chân vào truyền thừa quân Vương,

Mộc Anh Kiệt siết chặt nắm đấm. Lần cuối gặp nhau hắn(Mộc Minh Cương) mới chỉ là linh Sĩ ngũ tinh, tại sao lại có thể nhảy vọt, vượt qua cả bức tường Tướng lĩnh, thứ làm hắn (Mộc Anh Kiệt) đau đầu năm năm nay.

Không phải hấp thu tinh thạch là tu vi có thể tăng mạnh như vậy. Tên này... đã giấu tài.

Đáy mắt Châu Kiệt Lưu vừa xuất hiện cảm xúc thì bị ngoại lực dập tắt đi.

Viêm Oa bật dậy ngay lập tức, ông ta giận dữ nhìn Mộc Minh Cương: “Tiểu tử thối, những kẻ đánh lén Viêm oa bổn tọa từ trước tới nay, tất cả đều đã phơi thây.” Ngọn lửa bùng lên hừng hực xung quanh Viêm Oa.

“Trùng hợp thật, ta cũng không định tha cho kẻ náo loạn Dương gia này.” Còn gì tuyệt vời hơn khi vừa trùng kích Tướng lĩnh, lại có thể gặp được một kẻ giúp mình củng cố tu vi.

Hắc Hỏa Phá Sơn Quyền!

Song Long Kim Cang Quyền!

Hai nguồn linh lực to lớn va chạm nhau, đạo va chạm đạo. Cả hai đều để lộ nụ cười hưng phấn, hừng hực khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Mộc Minh Cương lẫn Viêm Oa cùng lĩnh một quyền của đối phương, lập tức lui lại. Bọn họ cùng phun ra cái răng gãy, lau đi máu ở khóe miệng.

“Tiểu tử này, khí tức dường như chỉ mới vừa bước vào Tướng lĩnh nhưng quyền pháp có thể đánh ra được cỡ này, là do công pháp đặc thù sao? Quan trọng hơn, tình báo của đám Ngục Môn có vấn đề, Tướng lĩnh của thành Thăng Long không chỉ có Võ Cực Lạc!”

Viêm Oa híp mắt, không chỉ ông ta mà có lẽ cả ba tông môn đã bị tính kế rồi. Đã lỡ theo lao không thể rút nữa.

“Với dư lực của Tướng lĩnh, nếu đánh ở nơi này sợ là dân chúng sẽ tan xương mất, phải dẫn dụ lão tới không gian của tông môn.”

Mộc Minh Cương vừa đánh vừa nhử, dẫn dắt Viêm Oa tới cổng thông đạo, cửa vào không gian Quang Huy tông.

Dư lực phá hủy tất cả gian ngục, làm tù binh náo loạn chạy đi, những kẻ xui xẻo chậm chân bị chết dưới uy áp Tướng lĩnh. Phan Vân tạo ra trận pháp truyền tống cho Phan gia.

Mộc Anh Kiệt đứng đó, nhìn song phương giao chiến, vừa nghĩ đến nữ tử tóc trắng kia, tay không tự chủ siết chặt. Lúc này hắn mới biết trong thành ngọa hổ tàng long quá nhiều, đã quen nhìn xuống dưới bao nhiêu năm, nay những kẻ ấy đã vượt lên từ bao giờ, cảm giác thật khó chịu.

Phan Long Thành nhìn chằm Mộc Minh Cương, lúc này lão càng chắc chắn Vương sẽ không hề tha cho Phan gia bọn họ, rời đi, đầu nhập Ngục Môn là lựa chọn tốt nhất.

“Đi thôi Kiệt nhi, nơi này đã không còn chỗ dung thân cho Phan gia nữa rồi.” Nói ra câu này, Phan Long Thành cũng có phần tự trách bản thân, chỉ vì năm đó nhất thời hồ đồ mà gieo xuống cho bọn họ một tai họa ngầm này, khiến Phan gia phải rời khỏi đất tổ.

“Lão tổ... Một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ trở lại đây. Ta dùng cả tính mạng này tuyên thệ.” Ánh mắt Mộc Anh Kiệt vô cùng kiên quyết.

Lão nhìn Mộc Anh Kiệt: “Dường như việc Mộc Minh Cương trùng kích Tướng lĩnh đã đả kích thằng bé không nhỏ. Tốt lắm, dòng máu Phan gia kiên cường chảy trong đứa trẻ này, sẽ là hi vọng mới cho bọn họ.”

“Khoan đã, Phan Vân, ngươi phải ở lại đây.” Phan Long Thành nói: “Dù sao đi nữa Vương Hậu cũng là cháu gái ta, cũng không thể bỏ mặc nó được. Còn Phan Minh Nguyệt, Mộc Kỳ, ngươi có thể bảo vệ họ không?”

Phan Vân chỉ vừa nghe đến cái tên Phan Minh Nguyệt, dù bây giờ trong sạch nàng không còn, nàng vẫn mãi là ánh trăng trong lòng hắn.

Hắn cúi người quỳ một chân: “Gia chủ có ơn cưu mang, chỉ cần một lệnh của ngài, dù có chết thuộc hạ cũng nhận mệnh.”

“Tốt.” Phan Long Thành vỗ lưng Phan Vân. Ở tầm tuổi này lão lạ gì những tâm tư thầm kín này. Cũng tốt, nếu có một phần tâm ý này, Phan Vân có thể ra sức bảo vệ bọn họ.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, toàn bộ Phan gia được truyền tống đi.

Dạ Viêm Quyết - Xích Viêm Đoạn Sơn Chưởng!

Rầm!

Mộc Minh Cương trúng quyền, cả cơ thể va phải táng đá phía sau, uy lực khủng khiếp làm nó vỡ nát.

Viêm Oa nhìn rừng rậm xung quanh, từ phía này, ông ta có thể nhìn thấy năm ngọn núi sừng sững kia. Vẻ sững sờ hiện lên trong mắt, bản thân vẫn chưa kịp suy nghĩ về điều này. Lúc còn ở bờ sông, rõ ràng đám thuộc hạ báo cáo chính là nơi này.

Có điều cổ quái, nhưng lúc này không cần suy xét, tập trung hạ tiểu tử này đã.

“Quái lạ, lúc ban đầu cương thể của ta có thể đối kháng với ông ta, nhưng càng đánh, cùng là đòn công đó, cùng là uy lực đó nhưng thương tổn ta nhận lại càng nhiều hơn.” Mộc Minh Cương bị đánh trào máu miệng.

“Do công pháp của ông ta sao?”

“Tiểu tử, ngươi quả nhiên mới trùng kích Tướng lĩnh không lâu, cách thức dùng linh lực vẫn chỉ dừng ở linh Sĩ. Không phí thời gian ở đây nữa, nếu chậm trễ e rằng Vương tông chủ ở bên kia sẽ lấy hết phần ngon.”

Linh lực trong người Viêm Oa bùng phát dữ dội, các cây cối xung quanh bị thiêu rụi, hóa thành sức mạnh của ông ta.

Mộc Minh Cương có thể cảm nhận, lúc này ông ta mới thật sự nghiêm túc.

Dạ Viêm Quyết - Hỏa Miêu Trách Hình Trảo!

Linh lực huyễn hóa thành hỏa miêu, bừng bừng lao tới. Càng gần ông ta, Mộc Minh Cương cảm nhận được linh lực bản thân có dị động, toàn bộ linh lực của hắn bị trung hòa, phát ra khí tức tương tự linh lực của Viêm Oa.

Hự! Mộc Minh Cương lĩnh toàn bộ hỏa trảo...

“Công pháp bị ông ta khắc chế rồi. Chẳng lẽ... Ta sẽ chết ở đây?”

Toàn bộ đệ tử Quang Huy tông, các lão sư học đường, trưởng lão đều đã rời đi, viện trợ binh sĩ chống đỡ thú triều. Trên Ngọn Thủy Sơn, Mộc Trung Nhân đang nhập thiền.

Không gian tăm tối bao phủ mảnh thiên địa, có năm luồng khí tức cùng tồn tại.

Hỏa khí của Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên.

Lục khí của Thanh Vương Trịnh Tráng.

Bạch khí của Chiến Vương Mộc Trung Nhân.

Lam khí của Thực Vương Triệu Thanh Bích.

Tử sắc huyền ảo của Hồ Vương Lý Văn Bưu.

“Các vị đều ở đây có nghĩa đã nhận được tiếng gọi của Ngũ Linh.” Một giọng nói âm vang, kết thúc trong trầm lặng, âm thanh phát ra từ bạch khí trắng tinh.

Mộc Trung Nhân lại tiếp tục phá vỡ im lặng: “Ta ở đây để thông báo cho các vị rằng trấn thủ biên cương vẫn là quan trọng nhất, không cần nhúng tay vào trận chiến của ta.”

Không gian lại im ắng, bắt đầu có một giọng nói khác xuất hiện, là của Đan Vương: “Chiến Vương, ngài phải biết đó là một tôn Hoàng, dù cho hắn có bước vào quốc thổ, chỉ còn cảnh giới quân Vương, muốn một mình chống lại hắn vẫn quá miễn cưỡng.”

“Có điều... Ngài thật sự không biết bị Hoàng nhắm vào vì lí do gì sao?” Đan Vương hỏi.

“Có thể là nhằm vào nguồn cung cấp tinh thạch. Nếu thật sự là lí do này, vậy ta không thể không can thiệp.” Thanh Vương mở lời: “Chiến tuyến của ta đã xuất hiện mười Tướng lĩnh, ta có thể dùng linh niệm trợ giúp ngài một phen.”

Lúc này Thực Vương lên tiếng: “Giết Hoàng hoặc bị Hoàng giết, đây là vinh quang của Chiến Vương.”

“Ha, Vương của Cổ Loa, ai cũng là một dạng hiếu chiến. Đây không phải chiến đấu vì danh dự hão huyền, nếu Chiến Vương thua cuộc, sĩ khí phòng tuyến Thăng Long có thể bị lay động.” Thanh Vương cười nhạo.

Đan Vương hừ lạnh: “Chỉ bằng này đã có thể suy giảm quân tâm, ngươi đúng là đánh giá thấp binh sĩ Thăng Long rồi. Cũng phải, kẻ tránh nặng tìm nhẹ, chỉ biết núp phía sau như ngươi nếu là Chiến Vương có lẽ đã lui binh trăm dặm tránh chiến rồi, nào hiểu được vinh quang của chiến sĩ.”

“Đan Vương, cái đầu ngu ngốc chỉ biết đánh nhau của ngươi chỉ có thể nhìn thấy thứ trước mắt, sao có thể nhìn rõ đại cục.” Thanh Vương mỉm mai.

“Ngươi...”

“Nên nhớ Trần Lĩnh, luyện trận sư đệ nhất thiên hạ đã không còn, những Tướng lĩnh mới xuất hiện trên chiến trường căn cơ chưa vững, Vương chính là trụ cột tinh thần của phòng tuyến này.”

“Tân Vương chưa kế thừa Vương Vị, ngươi nói xem nên thua hay nên thắng?”

“Đánh bại được một tôn Hoàng, thậm chí còn cổ vũ thêm sĩ khí, kích thích quân tâm. Ngươi nói xem trận này ngài ấy nên thua hay nên thắng?” Lời lẽ hợp tình hợp lí làm Đan Vương á khẩu, không thể phản bác.

Hồ Vương chưa từng nói một lời rốt cuộc cũng lên tiếng: “Luyện trận sư chúng ta đã nghiên cứu được phương pháp tạo ra tinh thạch mới dựa trên xác của linh sư.”

Lời hắn nói ra làm tất cả kinh ngạc.

“Những tinh thạch này có thể sử dụng như tinh thạch bình thường. Nếu có được thân xác của Hoàng, có thể kéo dài chiến sự với chư quốc lên năm năm, mười năm... tranh thủ được thời gian để sửa chữa đại trận hộ quốc. Cũng là để các tân Vương kế Vị.”

“Cho nên là...” Giọng nói của Thanh Vương có chút vui mừng.

“Trận này phải chiến, bằng bất cứ giá nào, thậm chí là cả ngài.” Luồng tử khí nhìn Mộc Trung Nhân: “Chiến Vương, ta hiểu danh dự đối với ngài còn quan trọng hơn cả mạng sống. Nhưng có một thứ ở trên tất cả, là mảnh đất này, là toàn bộ con dân, là tương lai Đại Việt.”

“Tin chắc ngài cũng hiểu, dù ngài có đồng ý hay không, ta cũng sẽ can thiệp vào kết quả của trận chiến này.” Lời của Hồ Vương vừa dứt, không gian lại rơi vào tĩnh lặng.

Ai cũng đang có những suy nghĩ, toang tính riêng...

“Tính toán của các vị, bổn vương đã hiểu. Ta sẽ tận lực ép ra thần thông của hắn, như vậy dù có bao nhiêu ý niệm cũng không thể tự bạo thân thể.”

Trước khi rời đi, họ nghe được tiếng Hồ Vương thở dài: “Xem ra đây là cuộc họp mặt cuối cùng của Ngũ Vương rồi."

Các Vương chỉ cười nhẹ trong lòng. Tiệc nào cũng sẽ sớm tàn, thời đại trị vì của bọn họ đã sắp đến hồi kết, tân Vương sẽ xuất hiện, nâng đỡ thế hệ tiếp theo.

Mộc Trung Nhân trở lại phòng, mùi thuốc nồng nặc xông thẳng qua mũi. Ông cảm nhận được vài tia khí tức.

“Hửm, bên ngoài có Tướng lĩnh đánh nhau. Là do Vô Ưu dẫn dụ sao.”

Cùng lúc đó, Viêm Oa cũng cảm nhận được một luồng khí tức mạnh khủng khiếp phát ra từ một trong các đỉnh núi. Linh cảm được tôi luyện qua bao nhiêu trận chiến, vừa rồi luồng khí tức đó chỉ lóe lên trong khoảnh khắc thôi nhưng ông ta vẫn bắt được.

“Là lão yêu bà kia, bà ta xuất quan? Không còn động tĩnh nữa? Vừa rồi là do trận chiến này làm dao động đến bà ta sao?” Viêm Oa ngẫm nghĩ: “Ở lại đây quá nguy hiểm, còn đánh nữa chắc bà ta sẽ phá quan mất, nên trở lại ngoài kia.”

Dạ Viêm Quyết – Hỏa Ngục Lăn Trì!

Mộc Minh Cương nằm dưới đất, hỏa khí đâm qua bụng, tứ chi, đầu. Ngọn lửa bùng cháy liên tục thiêu đốt linh lực của hắn.

“Tiểu tử, không thể giết ngươi lúc này, ngươi thật may mắn. Nhưng đối mặt với hỏa ngục của ta, muốn thoát ra cũng không dễ dàng.” Viêm Oa nhớ lại đường cũ, vội vàng chạy đi.

“Đứng lại... Chết tiệt...” Mộc Minh Cương nghiến răng. Toàn thân hắn đã bị hỏa ngục khóa chặt, bị đốt cháy liên tục, kim cang thể bắt đầu nóng lên.

Ở bên ngoài thành, binh sĩ Thăng long, các đệ tử Quang Huy tông bị tập kích bất ngờ. Cổng phía nam bị sáu đầu Tướng lĩnh vây công, người chết như rạ.

“Cứu mạng...” Một nữ quân y bị tên môn hạ của Phong Châu tông nhắm trúng, đuổi theo phía sau.

“Mỹ nhân, đừng chạy mà.”

Lúc hắn sắp bắt được thì ba đạo hỏa cầu đánh tới, thiêu hắn thành tro.

Là Bạch phong Vân, ở giữa đám đông hỗn loạn, nàng vừa tìm kiến người nhà vừa hét to: “Phụ thân, thúc thúc.”

“Phong Vân, ở phía sau. Là Tướng lĩnh.” Tiếng của ma vật nhắc nhở, Bạch Phong Vân vừa quay đầu thì thấy một lão già, vắt một cái nỏ lớn phía sau lưng, điều khiển cái lồng tạo từ linh lực, trong đó là gia chủ Bạch Phong Vĩ, mẫu thân, hai vị thúc thúc nàng.

Một lão bà xuất hiện, cái lồng bà ta giam giữ cả bốn người Trần Minh Công, Tạ Sùng Hy, Mai Nghị, Nguyễn Bá Tĩnh, tất cả bọn họ đều đã ngất đi.

“Bạch Phong Vân, thủ lĩnh của Ngũ Kỳ Nhân, theo điều kiện hợp tác, phải bắt sống các ngươi.” Lão già vuốt vuốt bộ râu trắng.

“Khà khà, Bạch tiểu thư, vui lòng hợp tác với chúng ta, tránh thêm phiền phức không đáng có.”

Bạch Phong Vân vừa nhìn thấy thân nhân, bằng hữu của mình bị bắt thì máu nóng lên não, nắm đấm siết chặt, định sống chết với họ một phen thì ma vật nói: “Phong Vân, theo tính toán, mọi thuật thức mà ngươi có không thể làm gì họ, đường đều bị chặn, thập tử vô sinh.”

“Ma vật, ngươi quên ta có truyền thừa quân Vương.” Bạch Phong Vân nghiến răng nói trong lòng.

“Không được, với cảnh giới hiện tại của ngươi, vận dụng Lĩnh Vực quân Vương sẽ làm cơ thể tổn thương, thậm chí để lại di chứng về sau.” Ma vật sốt ruột ngăn cản.

“Ta mặc kệ, bọn họ còn quan trọng hơn bản thân ta.” Nàng đã trải qua một kiếp cô độc, đã chịu đủ rồi. Kiếp này nàng có phụ mẫu yêu thương, bằng hữu kề vai, kiếp này nàng đã thề sẽ bảo hộ bọn họ, bằng cả sinh mạng này.

Vô Lượng Hải Vực!

Bạch Phong Vân thi triển thuật pháp của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên, cả khu vực xung quanh xuất hiện dị động. Máu chảy ra từ đôi mắt của nàng.

“Ngu ngốc... Ngu ngốc... Thật tức chết ta mà.” Ma vật càm ràm, song nó cũng chuẩn bị trận pháp.

Cả lão già lẫn lão yêu bà trước mắt đều cảm nhận được.

Bạch Phong Vân vượt lên trước mặt hai người bọn họ. Cả hai phản xạ thân thể, đánh vào người Bạch Phong Vân. Kỳ lạ là công kích của bọn họ đi xuyên qua người nàng.

Bạch Phong Vân vừa chạm tay vào hai cái lồng, ánh sáng chú ngữ xuất hiện, lập tức truyền tống đi.

“Biến mất rồi? Con nhãi này đúng là tinh quái. Thôi kệ, dù sao cũng xem như chúng còn sống, ta không làm trái giao dịch với Ngục Môn.” Lão yêu bà trầm tư. Tốc độ vừa rồi, ngay cả con mắt của Tướng lĩnh cũng không kịp thấy.

“Vừa rồi linh lực của ta và bà đã bị trung hòa, biến thành linh lực của nàng ta. Hừm... Rất giống tông chủ Dạ Viêm tông.” Lão già vuốt bộ râu trắng.

“Không, các đệ tử của ta cũng nói rằng con nhãi này đã tiếp nhận truyền thừa của quân Vương. Theo ta thấy giống như đối mặt với Lĩnh Vực hơn.” Lão bà phân tích, thở hà một hơi: “Đối tượng Ngục Môn quan tâm, có chạy lên trời cũng không thoát được.”

Bà ta đưa thanh hắc kiếm nhiễm đỏ máu, liếm máu đi: “Thật sảng khoái. Bao nhiêu đệ tử của ta chết dưới tay Quang Huy tông, hôm nay ta sẽ bắt chúng trả bằng hết.”

Chí Nam ẩn núp trong dòng người, dùng trận pháp ẩn mình, xóa đi khí tức của bản thân.

“Thành Thăng Long rốt cuộc đang chọc phải thứ gì thế này. Chưởng môn bế quan, trước sáu đầu Tướng lĩnh này, không nghi ngờ gì, là nơi để bọn chúng mặc sức tàn sát.”

Bỗng một bóng người xuất hiện gần ngay phía sau Chí Nam.

“Nơi này có liên quan đến thiên dụ sao?”

Chí Nam quay lưng lại, nhìn thấy người quen, tinh thần không tự chủ buông xuống chú ngữ, làm bại lộ chân thân.

“Tôn Kỳ?”

“Chí Nam?”