Truy

Chương 2



Thiên Phán như ngừng thở, máy móc đi đến bên sofa, ngồi xuống, chết lặng cầm lấy tạp chí lật xem. Đây là tạp chí giải trí nổi tiếng, đa phần độ dài đều nói về việc mấy tháng gần đây Lục Dao cùng thiên kim Cao thị thường xuyên gặp mặt, thậm chí cùng tham dự lễ khai mặc của một cửa hàng đá quý nổi tiếng, cùng chọn lựa vài món trang sức.

Truyện được edit bởi Miêu|Sắc Xanh Lam. Đăng tải tại Wattpad Sắc Xanh Lam và sẽ đăng tại WordPress Sắc Xanh Lam. Tất cả bài viết được đăng tải tại trang khác đều là bản sao chép, không phải của chính chủ.

Khi phóng viên dò hỏi Lục Dao có ý định kết hôn hay không, một Lục Dao từ trước đến nay không màng đến trả lời phóng vấn, vậy mà khó có dịp mở miệng vàng ra tỏ vẻ sắp tới có lẽ sẽ có tin vui truyền ra, giống như quăng xuống một trái bom gây chấn động cho toàn thể phóng viên đang có mặt ở đấy.

Sau phần phỏng vấn là một chút giới thiệu bối cảnh của hai nhân vật chính, nội dung không tránh khỏi cường điệu hoá hai người cỡ nào trai tài gái sắc, người đàn ông độc thân hoàng kim Lục Dao x thiên kim tập đoàn Cao thị, cỡ nào môn đăng hộ đối. Đoạn sau lại đầy mùi bát quái chuyện mấy năm gần đây có cái gọi là hôn lễ có quy mô của hôn lễ thế kỷ, đoán chừng đến lúc đó hai người cũng sẽ cử hành đám cưới long trọng như vậy.

Đọc tới đây, Thiên Phán đã không nhìn nổi nữa. Cô muốn lật sang trang khác, nhưng tay lại bắt đầu run rẩy.

"Nghĩ gì thế?"

Đột nhiên, giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, Thiên Phán thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng hơi thở nóng bỏng của anh. Hơi thở quen thuộc khiến cô choáng váng. Đó là hương vị làm cô vô số lần đắm chìm, mê luyến không dứt ra nổi. Dù không quay đầu cô cũng có thể thầm miêu tả bộ dạng của anh.

Đôi mắt thâm thuý tinh anh, ngũ quan như được điêu tạc mang theo hơi thở cứng rắn mà ưu nhã. Môi mỏng luôn hơi hơi nhếch lên, như có nhưng không mang theo ý cười trào phúng. Trên người anh mang hai khí chất tương đối mạnh: lãnh khốc đạm mạc, nhưng cũng không đến mức khiến người khác muốn cách xa ngàn dặm; thân hình cao lớn cứng cỏi⁽¹⁾ khiến người khác muốn dựa vào nhưng cũng phảng phất hương vị khiến người khác khó có thể với tới. Khi anh đứng đó, lạnh lùng mà ngạo nghễ, người ta sẽ không dám đến gần. Nhưng khi anh khẽ nhếch khoé miệng, người ta lại không tự chủ được muốn sùng bái anh, thân cận anh.

(1) Đĩnh bạt: thẳng đứng, cao chót vót; cao siêu xuất chúng; cứng cỏi.

Trong nháy mắt, cô thật sự rất muốn xoay người ôm lấy anh, nói anh biết cô rất muốn anh, cầu xin anh đừng cùng người khác ở bên nhau. Nhưng cô đã không còn là thiếu nữ hơn mười mấy tuổi nữa. Mặc dù cõi lòng tan nát đau muốn chết đi, nhưng cô không muốn yếu thế khi ở trước mặt anh nữa.

Thiên Phán kiềm chế nội tâm xôn xao, khẩu khí lãnh đạm nói: "Donna không diễn xướng. (?)"

(?) “Donna没戏唱了。” chị nào hiểu câu này thì góp ý giúp em với nhé huhu.

Nghe cô trả lời, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm mị hoặc kia lại lần nữa vang lên: "Sau đó?"

"Chúc mừng anh."

Thiên Phán không màng đến thân phận hai người, duỗi tay đẩy anh ra. "Soạt" một tiếng định đứng lên rời đi, nào biết còn chưa kịp bước vài bước đã bị anh từ phía sau bắt lấy, hung hăng ném về phía sofa.

"Em cho rằng tôi kết hôn thì em có thể đứng ngoài cuộc sao?"

Lục Dao từ trên cao nhìn xuống cô, duỗi tay nới lỏng cà vạt. Thân hình to lớn không chút do dự áp xuống người cô.

Thiên Phán không ngờ anh sẽ làm ra hành động thô bạo như thế, kinh hoảng thất thố liều mạng giãy giụa. Anh từ trước đến nay là người công tư phân minh, mặc dù anh là người mang cô đến công ty, nhưng trong công ty cô không muốn người khác biết quan hệ hai người họ, vậy nên anh cũng chưa từng làm ra hành động vượt rào nào.

Cô quen anh mười mấy năm, rất ít khi thấy bộ dáng thô bạo của anh. Nhưng hôm nay anh như quyết tâm muốn triển áp cô. Ngón tay thon dài ưu nhã không phù hợp hình tượng thô bạo, trong lúc cô bất lực đá đạp lung tung, xé mở tất chân xuyên thấu của cô, hơn nữa không chút do dự dùng tất chân trói chặt đôi tay múa may lung tung của cô.

Làn váy bó tối màu bị anh đẩy cao đến vòng eo, cúc áo sơ mi trắng như tuyết bị cởi, áo nịt ngực ren nhạt màu bị anh kéo ra tuỳ ý ném sang một bên. Tuyết nhũ hình cung nhỏ xinh duyên dáng không hề che đậy phô bày trước mặt anh, bị anh vuốt ve dâm loạn.

"Không... Ưm ưm... Á..."

Thiên Phán vừa kinh hô một tiếng, Lục Dao đã hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch, khoá lại thanh âm của cô. Thiên Phán không cam lòng dùng sức cắn anh. Chống cự mãnh liệt như vậy rất nhanh đã có thành quả. Một cỗ vị tanh mặn nhàn nhạt từ trong miệng lan tràn. Lục Dao nhanh chóng rời khỏi môi cô.

Thiên Phán thở phì phò mở to mắt trừng anh, lại thấy anh liếm liếm môi, khoé miệng giương lên, đáy mắt như có ánh sáng lập loè nhìn cô, nói: "Phán Phán có thể phản ứng kịch liệt thêm chút, chờ lát nữa ra ngoài, bên ngoài sẽ biết đôi ta đánh nhau nóng bỏng thế nào nha."

"Anh..."

Thiên Phán bị anh nói thiếu chút nữa thì tức đến sốc hông. Anh không biết xấu hổ cho cho rằng cô muốn, mặc dù cô là bị cưỡng bách. Chỉ sợ mọi người bên ngoài đều nghĩ rằng cô câu dẫn anh... Hơn nữa còn không biết xấu hổ chọn lúc đang làm việc, vào văn phòng tổng tài làm ra loại sự tình này.

Vì thế khi Lục Dao lần thứ hai cùng cô răng môi triền miên, lực chống cự của Thiên Phán giảm đi rất nhiều, cũng không hề quay người đi kháng cự sự âu yếm của anh, chỉ là không nhúc nhích, mặc kệ anh sắp xếp.

Bất luận Lục Dao đến tột cùng muốn cùng cô làm cái gì, cô cũng đều hy vọng anh nhận ra sự lãnh đạm của cô, nhanh chóng kết thúc tình trạng xấu hổ trước mắt, rời khỏi nơi này.

Nào biết Lục Dao chẳng những không để ý cô như cá chết mà còn hứng thú bừng bừng ngồi dậy, ôm cô lên đùi mình, liếm cắn vành tai châu ngọc của cô, tựa như không có điểm dừng, nói: "Lần đầu tiên ở trong văn phòng làm, chẳng hay Phán Phán tương đối thích chỗ nào đây? Sofa? Trên bàn? Hoặc là... Cửa sổ sát đất trước?"

Thiên Phán cắn chặt môi dưới, không muốn để ý đến lời nói của anh, đặc biệt là tiếng "Phán Phán" thân mật kia. Nhưng thân thể lại không kháng cự được sự xâm chiếm liên tục của anh.

Quần lót ren đã bị cởi xuống, cuộn thành một cụm treo trên mắt cá chân mảnh khảnh. Đôi bàn tay hữu lực không kiêng nể gì vuốt ve hoa hạch mẫn cảm của cô. Cô kẹp chặt hai chân muốn kháng cự, nhưng giây tiếp theo lại bị anh đột nhiên ôm đứng dậy. Động tác xảy ra quá bất ngờ khiến cô trong cơn hoảng loạn sợ tới mức lập tức kẹp lấy vòng eo tinh tráng của anh.

Dưới loại tư thế ái muội này, cánh hoa run rẩy loã lồ của cô đối diện thẳng với phần quần đang nổi lên rõ ràng của anh. Thân hình Lục Dao chấn động một chút, nhanh chân bước về phía trước, quét xuống mấy vật tạp nham trên bàn, không chút do dự đè cô xuống bàn lớn tổng tài bằng gỗ gụ xa hoa.

Lúc này đôi tay Thiên Phán vẫn bị trói chặt như cũ, mà hai chân bị ép mở rộng ra chạm mặt đất, như khảm vào hạ thân phấn chấn bừng bừng của ai kia. Cô đỏ bừng mặt, định nâng lên hai chân, ngón tay hữu lực của người đàn ông đã không chút lưu tình thâm nhập vào trong cơ thể cô.

"A ách... Anh... Dừng tay lại..."

Thiên Phán vừa xấu hổ vừa giận dữ nói. Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến Lục Dao thật sự tính ở chỗ này chiếm lấy cô. Lục Dao cũng không phải loại nam nhân túng dục như vậy... Ít nhất bây giờ không phải. Thời điểm hai người yêu nhau điên cuồng nhất, đại khái đã là khi hai người ở vào độ mười tám đôi mươi.

Khi đó Lục Dao mất đi người thân duy nhất, muốn mượn rượu giải sầu, trong lúc cảm xúc mất khống chế đã cùng cô phát sinh quan hệ. Tiếp tục mấy năm sau, có lẽ cũng bởi vì tuổi trẻ khí thịnh, chỉ cần anh có nhu cần tình dục, bất kể thời gian và địa điểm, anh đều sẽ bừa bãi khiêu khích cô, tận tình phát tiết trong cơ thể cô.

Có điều khi sinh hoạt của anh dần dần đi vào quỹ đạo, lấy được học bổng ra nước ngoài du học, gây dựng sự nghiệp, bắt đầu kinh doanh công ty của riêng mình, tiến vào nhóm quản lý bằng cách mua cổ phiếu, anh hiếm khi như anh của ngày xưa - cùng cô điên cuồng giao hoan bất kể ngày đêm.

Những năm gần đây, với tư cách đồng nghiệp kiêm thư ký của anh, Thiên Phán hiểu rất rõ rằng Lục Dao không phải loại người tuỳ ý tìm phụ nữ bên ngoài để phát tiết. Là một người đàn ông hoàng kim nổi tiếng, anh rất ít bê bối, thậm chí có người còn trêu chọc anh "thủ thân như ngọc". Bởi vậy chuyện của anh và thiên kim tập đoàn Cao mới thu hút sự chú ý lớn đến vậy, cũng khiến lòng cô tan nát đến vậy. Đau muốn chết.

Anh không ngại tai tiếng mà cùng cô ấy ra ra vào vào, thậm chí còn công khai nói có khả năng sẽ kết hôn, nhất định, anh phải thật sự động tâm mới như thế. Nghĩ đến đây, lòng Thiên Phán có chút lạnh. Dù vậy, sự trêu đùa của Lục Dao vẫn khơi ra dục hoả sâu trong người cô.

Cô đã không còn là thiếu nữ ngu ngốc e lệ không biết khoái cảm của năm đó nữa. Nhiều năm như vậy, cùng anh trải qua bao lần "ra" bên trong, thân thể của cô đã sớm quen thuộc hơi thở của anh. Hơn nữa còn dần dần hiểu được cách hưởng thụ khoái cảm ấy.