Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 78: Mặc kệ



Có cơ hội thể hiện tài trí thông minh trước Đới Húc, Mã Khải vô cùng vui vẻ, tự tin nói: "Cát Quang Huy này, chúng ta ở bệnh viện đã nghe quá nhiều chuyện xấu về hắn, các mối quan hệ nam nữ không chính đáng, điều kiện nhà vợ rất tốt có thể giúp hắn, khiến hắn không dám làm ra chuyện hoang đường, nhưng hành vi của hắn vẫn không có chừng mực, tuy rằng đã rất để ý tới tiền đồ của mình, sợ sau khi vợ và ba vợ phát hiện chuyện mình làm bậy bên ngoài sẽ hủy hoại hắn. Một người có suy nghĩ như vậy, ai biết sau khi làm ra chuyện gì hay không, hoặc để người ta bắt được điểm yếu, liền muốn giết người diệt khẩu!"

"Đây là phân tích và kết luận của em?" Đới Húc bật cười, anh nhìn Phương Viên, thấy cô đã điều chỉnh cảm xúc của mình, liền hỏi: "Phương Viên, vấn đề này em nghĩ thế nào?"

"Cách nhìn của em không giống Mã Khải." Phương Viên không hề e dè mà bày tỏ quan điểm của mình, "Em không nói suy nghĩ của Mã Khải cậu không đúng, có điều tình huống lần này của chúng ta không phù hợp. Nếu Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng đều bị hung thủ tàn nhẫn giết hại, thi thể bị che giấu hoặc vui lập, vậy ý cậu nói rất đúng, nhưng hai nạn nhân chẳng những từng chịu ngược đãi bằng cách rất phức tạp, sau khi chết, thi thể còn mô phỏng theo vụ án "thược được đen", hung thủ rõ ràng không phải không muốn bị phát hiện, mà hắn muốn cảnh sát nhìn ra phong cách của hắn. Cho nên, hung thủ sau khi ướp lạnh thi thể mới xử lý chỉ là kéo dài thời gian, hoàn thành kế hoạch của mình, không phải vì che giấu. Nếu Cát Quang Huy làm vậy, tỷ lệ bại lộ sẽ cao hơn giết người diệt khẩu, hơn nữa hậu quả càng nghiêm trọng. Cái sai của hắn chỉ dừng lại ở các mối quan hệ nam nữ, hậu quả chỉ là mất hết danh dự, phải xa quê hương, bị nhà vợ chèn ép. Nhưng tội giết người, đời này coi như chấm dứt. Cho nên tới không cho rằng Cát Quang Huy không vì sai lầm của mình mà ra tay giết người. Dù cân nhắc thế nào cũng không thấy đúng."

Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Phương Viên, anh vừa đùa nghịch với nửa cái hamburger ăn dở trong tay vừa nói: "Thật ra hai vụ án này có một điểm tương đồng thú vị. Thời điểm hung thủ lựa chọn đối tượng đều có điểm chung, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì mà phạm tội, cũng mặc kệ đối tượng là nam hay nữ, già hay trẻ, điểm chung này trước sau đều tồn tại. Muốn giết một người có rất nhiều lý do, vì sở thích, vì tình, vì trả thù, vì tài chính, tuy lý do khác nhau nhưng đều nhằm vào một người. Nhưng khi giết nhiều người, tình huống lại khác, thời điểm lựa chọn người bị hại, hung thủ thường sẽ suy xét đến ba nguyên nhân, hoặc là đáng ghét, hoặc là dễ ra tay, hoặc là vừa đáng ghét vừa dễ ra tay. Đây là đáp án cho câu hỏi vì sao những vụ án giết người gần đây, nạn nhân thường là phụ nữ có nghề nghiệp không tốt, bởi vì bọn họ làm việc phi pháp nên phải lảng tránh mọi người, việc này tạo điều kiện cho hung thủ ra tay. Vụ án lần này của chúng ta, hai nạn nhân cũng coi như có một điểm chung, đầu tiên là Trương Ức Dao, tuy rằng chúng ta không thể trực tiếp nói nghề nghiệp của cô ấy đáng lên án, nhưng hành vi quả thật không thể đồng tình, người thứ hai là Hoàng Tiểu Hồng, trên thực tế tuy không có hành vi sai trái nhưng chị ta làm ăn buôn bán, miệng lưỡi nhanh nhẹn, có nhiều người không hiểu sẽ vì lần gặp đầu tiên tưởng rằng chị ta là người tùy tiện. Các em còn nhớ vụ án tương tự xảy ra sáu năm trước không? Người bị hại Vạn Huệ Tiệp khi đó là người thế nào?"

"Ở ngoài làm bậy với mấy tên côn đồ, phá thai ba lần." Mã Khải nhớ rất rõ chi tiết này, nói xong, cậu vỗ đầu, "A, vừa rồi sao em quên mất Vạn Huệ Tiệp kia nhỉ! Cát Quang Huy không sống ở chỗ của Vạn Huệ Tiệp! Em còn tưởng lần này mình đã suy nghĩ rất kỹ, không ngờ vẫn ngớ ngẩn như vậy!"

"Không sao, quan trọng là lần này em đã suy nghĩ chu toàn hơn lần trước, có tiến bộ." Đới Húc vỗ vai Mã Khải, cổ vụ cậu, sau đó tiếp tục: "Cho nên mới nói, giữa ba nạn nhân vẫn có điểm chung, đó là tác phong hoặc cách thể hiện ra ngoài không đứng đắn. Có hai người từng phá thai, Hoàng Tiểu Hồng tuy không phải rơi vào trường hợp như vậy nhưng chị ta từng đi khám phụ khoa, trong số các nguyên nhân có vài lời giải thích dẫn tơi phương diện kia, cho nên miễn cưỡng cấu thành điểm giống giữa chị ta với hai nạn nhân trước. Đổi góc độ nhìn nhận, ba người họ lại khác nhau rõ ràng, dựa vào những gì chúng ta tìm hiểu, Vạn Huệ Tiệp chỉ là thường xuyên đổi bạn trai, đời sống riêng tư khá lộn xộn, không hề nhắc tới vấn đề quan hệ tình dục. Trương Ức Dao thì không giống, bề ngoài cô ta chỉ quen một bạn trai khi đi học, nhưng trên thực tế cô ta dùng tình kiểm tiền, điểm này không giống Vạn Huệ Tiệp. Tình huống của Hoàng Tiểu Hồng khác hẳn hai người họ, chị ta không thường xuyên đổi bạn trai, cuộc sống cá nhân cũng không bậy bạ, chị ta bị hung thủ chọn, nói thật là rất oan, có lẽ vì "đói bụng ăn quàng" nên mới hấp tấp chọn trúng Hoàng Tiểu Hồng."

"Nhưng ba người họ không giống một loại người, không thể dùng lý do hung thủ dựa vào cảm giác mà lựa chọn đối tượng." Phương Viên hiểu ý Đới Húc, "Khẳng định hung thủ rất ghét bọn họ, cho nên mới lựa chọn, nói cách khác, đối tượng hung thủ nhằm vào là phụ nữ tác phong không đứng đắn?"

"Có thể coi như là vậy, có điều với sự xuất hiện của Hoàng Tiểu Hồng, nguyên nhân có thể đổi thành phụ nữ "có tác phong nhìn có vẻ không đúng đắn"." Đới Húc thở dài, cho dù cố ý che giấu nhưng vẫn có thể nhìn ra anh đang lo lắng sốt ruột, "Hung thủ hạ thấp tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng không phải là chuyện tốt."

"Kế tiếp chúng ta nên làm gì? Trong thời điểm mấu chốt này hung thủ sẽ không tiếp tục gây án đấy chứ? Nếu còn gây án, hắn đúng là điên rồi!" Mã Khải nói.

"Kế tiếp sao?" Đới Húc vò nát tờ giấy gói hamburger, ném vào sọt rác, "Động não nghĩ xem, nếu Cát Quang Huy không phải hung thủ, vậy ai có thể dễ dàng ra tay với ba nạn nhân, ai có thể nhặt được con dấu của Cát Quang Huy, ai từng ở công tác hoặc sinh sống ở nơi Vạn Huệ Tiệp xảy ra chuyện, đáp án sẽ có thôi. Quan điểm của tôi là chúng ta có thể bắt đầu từ việc kiểm tra biển số xe và camera giám sát."

Phương Viên hiểu ý Đới Húc. Mã Khải ban đầu còn chưa theo kịp, có điều Đới Húc đã nhắc nhở nhiều như vậy, nếu bản thân vẫn không cân nhắc, trực tiếp mở miệng hỏi đáp án, vậy khác nào đồ bỏ đi? Vì thế tự cậu suy nghĩ, rất nhanh cũng hiểu được, vỗ đầu, đối với đầu óc chậm nửa nhịp của mình mà cười gượng mấy tiếng, cũng bắt đầu lu bù công việc.

Chuyện điều tra biển số xe không khó, cái khó là cameras giám sát, ban đầu thời điểm chỉ có  Trương Ức Dao là người bị hại, bọn họ đã đi lấy tất cả cameras giao thông ở tuyến đường khả nghi về, lượng công việc không hề nhỏ, càng đừng nói đến sau này có thêm vụ án của Hoàng Tiểu Hồng, vì thế Đới Húc liền gọi điện cho Chung Hàn, gọi anh và Cố Tiểu Phàm cùng tăng ca, lần này, ngay cả Lâm Phi Ca cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị giữ lại. Lâm Phi Ca không thích công việc này, quanh co lòng vòng với Đới Húc nói mấy lần, một lát thì nói hôm nay mình có việc quan trọng, một lát thì nói hôm nay cảm thấy không khỏe, Đới Húc đều làm như không nghe thấy hoặc không hiểu ý cô, chỉ cười ha ha cho qua chuyện. Chung Hàn nhiều lần không vui nhìn cô, đến cuối cùng thật sự không nhịn được mà lên tiếng.

"Tôi nói này," Anh cau mày nhìn Đới Húc, "Đã không muốn ở lại thì cậu cho cô ta đi đi! Bớt đi một người cũng không có thêm khó khăn gì, đừng để người ồn ào ở đây làm ảnh hưởng tới công việc của người khác."

Lâm Phi Ca biết anh đang nói mình, không dám tiếp lời, liền làm bộ không nghe thấy, im lặng ngồi một chỗ, qua một lúc lại bắt đầu lén nghịch điện thoại, Đới Húc thấy cả, nhưng không nói gì.

Lát sau, di động của Đới Húc bỗng đổ chuông, dãy số rất lạ, Đới Húc nhìn nhìn, nghe máy, đầu bên kia hình như nói chuyện không thân thiện, Phương Viên ngồi gần Đới Húc, không nghe rõ đối phương nói gì nhưng chắc chắn thái độ của đối phương vô cùng hung hăng, đồng thời cô cũng phát hiện Lâm Phi Ca ngồi bên cạnh đã bỏ hết công việc, bắt đầu dọn ba lô của mình.

"Được, tôi hiểu rồi, không thành vấn đề, lập tức cho em ấy xuống, bác chờ một chút." Đới Húc không hề thay đổi thái độ, giống như bên kia thế nào cũng không liên quan tới anh. Anh bình tĩnh dập máy, gật đầu với Lâm Phi Ca, "Đi đi, ba em đang ở dưới chờ em."

"Vâng, vậy em đi trước đây, mọi người vất vả rồi!" Lâm Phi Ca cười hì hì đứng dậy, vẫy tay, đeo ba lô vui vẻ ra khỏi văn phòng.

"Sao lại thế?" Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là Lâm Phi Ca đi rồi, người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn thế mà là Cố Tiểu Phàm, cô vừa hỏi, mọi người liền tập trung nhìn cô, ngược lại khiến cô hơi mất tự nhiên, "Mấy người nhìn tôi làm gì, tôi là cảm thấy như vậy có phải quá đáng quá không? Mọi người đều tăng ca, một mình em ấy lười biếng thì thôi, còn lôi ba mẹ vào, thật không hiểu nổi! Mấy ngày nay tôi thấy em ấy ra ra vào vào tìm người nói chuyện phiếm, không lo tập trung vào vụ án này, vốn tưởng em ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hiện tại xem ra là tôi sai, cả nhà bọn họ hình như đều không hiểu chuyện!"

Thấy Cố Tiểu Phàm hiếm khi thể hiện sự bất mãn lớn như vậy, Chung Hàn và Đới Húc đều không an ủi, ngược lại còn bật cười. Chung Hàn vừa cười vừa nói: "Ngay cả em cũng không chịu được, nhìn cách cái nhà kia diễn xuất, đúng là có vấn đề lớn!"

Cố Tiểu Phàm trừng mắt nhìn anh: "Sau này em đừng nói em hiền lành nữa, anh xem, chuyện hôm nay em đã không nhịn được, nhưng Đới Húc còn không để trong lòng, anh ấy còn hiền lành hơn em rất nhiều!"

Đới Húc bật cười, cũng không giải thích, tiếp tục làm việc của mình.

Chung Hàn bất lực lắc đầu với Cố Tiểu Phàm: "Cậu ta chẳng phải người hiền lành gì, nói trắng ra cả đời không thoát khỏi chữ 'lười' mà thôi, chuyện không liên quan tới cậu ta, người không liên quan tới cậu ta, cậu ta sẽ không hỏi. Cho nên em đừng nghĩ cậu ta thật sự hiền lành, đối với người không đáng để ý cậu ta luôn giữ thái độ mặc kệ, vừa không có trách nhiệm vừa độc ác."

"Đúng vậy Tiểu Phàm, so với tôi, người độc mồm độc miệng như cậu ta mới là người tốt." Đới Húc nghẹn cười, giải thích hàm nghĩa trong lời nói của Chung Hàn.

Cố Tiểu Phàm sớm đã quen với thái độ của hai người họ khi ở chung, chỉ cười cười, Phương Viên cũng sớm đã phát hiện tuy rằng Đới Húc và Chung Hàn tuy thích nói xấu nhau, nhưng trên thực tế quan hệ đồng nghiệp rất tốt.

Mã Khải ở cạnh chớp mắt suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nói một câu: "Lão Đới, sau này anh đừng quan tâm em, có câu, phía sau sự quan tâm kỳ lạ là mối nguy hiểm... A, không đúng, sao em lại nghĩ thế nhỉ?"

Mọi người nghe thế đều bật cười, cười xong, chuyện của Lâm Phi Ca cũng gạt đi, tất cả bắt đầu chuyên tâm vào công việc.