Trường Tương Từ

Chương 5: Hồi tưởng



Tác giả: Anh Tỉnh Lạc Nguyệt

Chuyển ngữ: Tâm Duyệt

Biên tập: Raph

---

Tống Cảnh Nghi ôm Diệp Thiệu Khanh đi vào Diệp phủ, một đường gà bay chó sủa.

Quản gia nhìn thấy tình hình này thì lập tức cuống cuồng phái đám sai vặt trong nhà thông báo cho Diệp Minh Tu. Cũng vì thế mà Diệp đại tướng quân mới tiến môn cùng lúc với đại phu.

"Xem ra Diệp đại nhân đã bị nhiễm lạnh, gió độc nhập phổi, tối nay lại thấm thêm chút rượu, phỏng chừng là bệnh cũ tái phát."

"Vậy có dùng lại đơn thuốc cũ không?" A Thất hỏi.

Lão đại phu gật gật đầu: "E là đêm khuya sẽ sốt cao, nhớ kỹ phải dốc lòng chăm sóc."

Diệp Minh Tu thở dài: "A Thất, đưa đại phu ra ngoài đi."

Tống Cảnh Nghi vẫn luôn đứng một bên, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Là ta không để tâm đến thân thể Thiệu Khanh, xin tướng quân trách phạt."

Diệp Minh Tu khoát khoát tay: "Ta còn không hiểu hắn sao, nhất định không phải lỗi của ngươi."

Thị nữ dâng lên bát canh giải rượu thanh giọng, Diệp Minh Tu đích thân bón cho đệ đệ.

"Đầu xuân năm nào cũng bệnh một trận, lúc nặng lúc nhẹ, chắc hẳn tiểu tử này cũng quen rồi."

Diệp Thiệu Khanh uống xong canh thì đã mê man, chau đầu mày, dáng vẻ cũng không được an ổn.

Tống Cảnh Nghi nhìn qua Diệp Thiệu Khanh, trong trí nhớ của y, Diệp Thiệu Khanh chưa từng đổ bệnh lần nào, chỉ có những lần bị Diệp lão tướng quân đánh cho không xuống giường nổi.

Diệp Minh Tu nhìn về phía Tống Cảnh Nghi: "Sắc trời cũng tối rồi, ngươi cứ ở lại một đêm."

Tống Cảnh Nghi đang không yên lòng về Diệp Thiệu Khanh, nghe vậy cũng không khước từ, thuận lời đồng ý.

Qua giờ Tý, Diệp Thiệu Khanh quả nhiên đã phát sốt.

Trước đó, Tống Cảnh Nghi và Diệp Minh Tu vừa qua loa dùng xong bữa tối, cả hai đều không có ý định đi ngủ, bèn chong đèn bên trong Thấm Uyển, ngồi đối diện nhau, đánh cờ nói chuyện phiếm. Nhận được thông báo của A Thất, cả hai người liền xông thẳng vào phòng thăm nom Diệp Thiệu Khanh.

Hai má Diệp Thiệu Khanh hơi đỏ lên, A Thất đang thấm khăn ướt dọc bên trán cho hắn.

"Đại ca..." Diệp Thiệu Khanh nửa mơ nửa tỉnh gọi Diệp Minh Tu.

Diệp Minh Tu ngồi xuống bên cạnh hắn, thử nhiệt trên trán hắn, lo lắng nói: "A Lâm, đại ca ở đây."

Cũng không biết có phải Diệp Thiệu Khanh đã nghe thấy hay không, nhưng quả thật một lúc sau không còn phát ra tiếng động gì.

Diệp Minh Tu thấy cổ của hắn đã đẫm một tầng mồ hôi mỏng, liền cầm lấy chiếc khăn mềm trong tay A Thất, lau cho hắn. Diệp Thiệu Khanh đột nhiên bắt tay hắn lại, thì thầm câu gì đó.

Diệp Minh Tu không nghe rõ, đành nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, tiếp tục lau.

"... Tắc, Dung Tắc..." Lần này, mọi người đều nghe rõ cái tên mà Diệp Thiệu Khanh nói đến.

Thần sắc Diệp Minh Tu nghiêm trọng, nắm chặt chiếc khăn mềm trong tay.

Hắn nhìn sang Tống Cảnh Nghi chốc lát.

Tống Cảnh Nghi ngồi đầu bên kia, cúi đầu uống trà, dáng vẻ giả vờ không biết.

Diệp Minh Tu đứng lên, ném chiếc khăn nhỏ vào trong chậu nước, bực tức đi ra khỏi phòng.

A Thất lại ngồi xuống bên giường Diệp Thiệu Khanh, lấy chiếc khăn đang đặt trên trán của hắn xuống, khẽ thở dài.

Cái tên Diệp Thiệu Khanh vừa mới gọi, là tên húy của đương kim thiên tử.

Mãi đến hừng đông, cơn sốt của Diệp Thiệu Khanh cuối cùng cũng lui xuống. Có lẽ thân thể thi thoảng bị sốt cao đã trở thành một thói quen, nên ngược lại, Diệp Thiệu Khanh đã có một đêm an ổn, ngủ thẳng tới khi trời sáng tỏ.

Đợi hắn tỉnh lại, bên giường chỉ có A Thất đang ngồi ngủ gục.

"Thất nha đầu." Diệp Thiệu Khanh gọi nàng một tiếng, nơi đầu quả tim trái lại còn vô cùng vui vẻ.

"Công tử... Ngài cười cái gì!" A Thất ngủ nông giấc, bị hắn gọi một tiếng đã tỉnh lại, thấy môi hắn trắng như giấy, lại còn nhìn mình mỉm cười, không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận, "Xì" với hắn một tiếng liền đứng dậy rót nước cho hắn.

"Đang yên đang lành lại đi uống rượu cái gì, không biết yêu quý cái thân xác này." A Thất tiếp tục quở trách hắn: "Ta hà tất phải cực khổ ngồi canh cho ngài một đêm!"

Diệp Thiệu Khanh bưng chén trà, uống một ngụm nhỏ, ngồi một bên ra vẻ vô tội, giương đôi mắt tội nghiệp lên liếc nhìn nàng.

"Chẳng biết đã khiến cho từ trên xuống dưới cả cái phủ này nôn nóng ra sao nữa. Đại tướng quân cũng lo lắng không yên, ở cạnh ngài đến hơn nửa đêm, ngay cả phủ đệ của mình cũng không về..."

"Đại ca đến đây sao?"

"Còn không phải sao, còn có..."

"A Thất, ta đói rồi, đói lắm đó." Diệp Thiệu Khanh cho rằng nàng đang muốn tiếp tục vùi dập mình, nên tranh thủ thời cơ chuyển chủ đề chặn kín miệng của nàng.

A Thất nghe vậy, thở dài một hơi: "Bây giờ ta đi xuống bếp, không biết ngài tỉnh lại sớm như vậy, bọn họ đã nhóm lò chưa." Nàng đứng lên sửa sang lại tóc mai: "Ta nói bọn họ làm cho ngài chút đồ thanh đạm."

Diệp Thiệu Khanh bèn cười: "Cảm ơn A Thất tốt của ta."

A Thất lườm hắn một cái, vội vội vàng vàng rời đi.

Diệp Thiệu Khanh nằm ngửa trên giường, đơ ra một lúc, cảm thấy buồn chán. Kỳ thực trên người hắn ngoại trừ có chút suy nhược thì đã không còn trở ngại gì. Thế là hắn vén chăn ra bò xuống giường, tùy tiện khoác đại một tấm áo choàng, muốn ra ngoài tìm Diệp Minh Tu.

Gian phòng kia là phòng ngủ của Diệp Thiệu Khanh suốt từ nhỏ đến lớn, mà cách đó một dãy hành lang, chính là phòng ngủ của Diệp Minh Tu lúc còn chưa xuất phủ. Tối qua Diệp Minh Tu ở lại Diệp phủ, Diệp Thiệu Khanh đương nhiên nghĩ rằng Diệp Minh Tu sẽ trở về gian phòng lúc trước của mình.

"Đại ca!" Diệp Thiệu Khanh hân hoan gọi lớn, đẩy mở cửa phòng, thì trông thấy một bóng người đứng ngay bên giường, đang mặc y phục.

Người kia dáng thon eo nhỏ, bờ lưng dày rộng, hai bên xương bả vai cử động dựng thẳng lên cao, mà ngay viền mép khố quần thấp thấp kia còn có thể nhìn thấy ẩn hiện hai cái hõm eo. Chỉ một cái liếc nhìn, đã khiến người ta cảm thấy đường cong lưu loát, chói mắt tột cùng. Người kia sau khi nghe thấy có tiếng động vang lên, nhanh chóng phản ứng lại, lấy y phục phủ lên phần thân còn trần trụi, sau đó lập tức quay đầu lại.

Là Tống Cảnh Nghi.

Mặc dù y phản ứng nhanh, nhưng Diệp Thiệu Khanh vẫn nhìn thấy trên lưng y, chỗ gần vai trái có một vết sẹo hình dáng như được tết lại.

Trong lòng Diệp Thiệu Khanh chấn động, đầu óc ong ong vang dội.

Vết sẹo giống như thế, hắn cũng có một cái, ở bên trái quả tim.

Vết sẹo đó của hắn và Tống Cảnh Nghi, một trước một sau, trái lại, tựa như vừa vặn ghép thành một đôi vậy.

Mà hai vết thương cũ này, thậm chí còn là bị thương cùng một lúc, cùng một chỗ, bởi cùng một người. Đánh thức ký ức căm hận nhất, thổn thức nhất, không muốn hồi tưởng nhất của Diệp Thiệu Khanh.

"Thiệu Khanh?" Tống Cảnh Nghi thấy Diệp Thiệu Khanh ngơ ngẩn đứng đó, không nói không rằng, bèn nén lại vẻ kinh ngạc, gọi hắn một tiếng.

"... Ta tưởng đại ca ngủ ở phòng này, đường đột rồi." Diệp Thiệu Khanh lấy lại tinh thần, bàn tay siết chặt y phục dần nới lỏng, bày ra nét tươi cười.

"À, đại tướng quân nói căn phòng này chống ẩm thấp lại yên tĩnh, khăng khăng nhường cho ta." Tống Cảnh Nghi giải thích, giữa đầu mày lộ ra vẻ áy náy: "Hôm qua ta không nên uống rượu cùng ngươi..."

"Chuyện đó, cũng đừng nhắc lại nữa, nếu không, chỉ sợ ngay cả Dực Lâm Các kia A Thất cũng không cho ta tới." Diệp Thiệu Khanh khoát khoát tay: "Làm phiền ngươi đã lo lắng cho ta cả đêm, đây là ta tự tạo nghiệp."

"A Thất đã đi chuẩn bị bữa sáng rồi, ta qua đại sảnh, ngươi chuẩn bị xong thì qua đó cùng dùng bữa đi."

Diệp Thiệu Khanh dường như không muốn nán lại lâu, nói xong liền quay người đi.

Tống Cảnh Nghi đứng đó, bỗng nhiên trong mắt thoảng nhẹ một chút giận hờn, sau đó liền bị dập tắt, ngưng tụ thành một mảng âm u sâu thẳm.

Diệp Minh Tu thấy trên người Diệp Thiệu Khanh đã không còn việc gì, không khỏi dùng vẻ nghiêm nghị để quở trách hắn vài câu, Diệp Thiệu Khanh liền ngoan ngoãn nhận sai.

"Cái tính phá phách đấy của đệ, cũng nên tìm một người quản thúc rồi."

"Đại ca, lời này của huynh là ý gì?" Cánh tay đang múc cháo của Diệp Thiệu Khanh dừng lại.

"Đệ năm nay đã hai mươi tư, nên thành gia rồi." Diệp Minh Tu đặt đũa xuống, nhìn hắn một cái.

Diệp Thiệu Khanh mặt không biến sắc, tiếp tục ăn: "Đại ca còn chưa cưới vợ, sao đệ dám vượt trước?"

"Ta chinh chiến sa trường quanh năm, không chừng sẽ có một ngày không thể quay về được nữa, đệ thì không giống..."

"Đại ca." Diệp Thiệu Khanh đánh gãy lời hắn, không còn bộ dáng nũng nịu chúm chím tươi cười trước mặt Diệp Minh Tu ngày thường: "Vốn dĩ hai ta cũng như nhau thôi." Khi hắn nói xong, trên mặt đã mang theo hàn ý.

Diệp Thiệu Khanh bẩm sinh rất giống với Diệp lão tướng quân, thậm chí nét mặt lạnh lẽo cứng rắn lại càng thêm nồng đậm. Diệp Minh Tu như phảng phất trông thấy bóng hình của phụ thân năm xưa. Sau biến loạn An Vương, tính cách Diệp Thiệu Khanh dần dần mềm mỏng khôn khéo, Diệp Minh Tu cũng suýt quên mất, ẩn sâu trong người đệ đệ mình là sự ngoan cường đến tột cùng, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Diệp Minh Tu thấy hắn như thế, trong lòng cũng có chút tức giận, đang muốn nói tiếp thì Tống Cảnh Nghi đã ăn mặc chỉnh tề, tiến vào đại sảnh.

"Đệ ăn no rồi, trở về phòng nghỉ ngơi, đại ca tiếp đãi Cảnh Nghi đi." Diệp Thiệu Khanh đứng lên rời đi.

Diệp Minh Tu cho rằng hắn đang cáu giận với mình, lắc lắc đầu, không nói nữa.

Tống Cảnh Nghi thấy Diệp Thiệu Khanh lướt ngang qua mình, cau cau đầu mày.

Diệp Thiệu Khanh trở về phòng, A Thất đang cầm khăn nhỏ quạt nhẹ chén thuốc.

Hầu hạ Diệp Thiệu Khanh uống thuốc xong, A Thất mới nói khẽ: "Đã gặp y rồi sao? Ngài đi nhanh như vậy, ta còn chưa kịp nhắc nhở ngài."

"Đêm qua là y đưa ta về." Diệp Thiệu Khanh nhìn chằm chằm cặn thuốc màu nâu trong chén.

"Vâng, rõ ràng đều do y... Y còn dám để ngài uống rượu." A Thất đưa kẹo mứt qua, ngữ khí tức tối.

"Không muốn nhắc nữa, ta nghỉ ngơi chút, muội cũng mau chóng đi ngủ một lát đi." Diệp Thiệu Khanh đẩy tay A Thất ra, đưa chén cho nàng.

A Thất nhìn hắn một cái, "Dạ." một tiếng rồi lui xuống.

Diệp Thiệu Khanh ngồi trên giường, cũng không buồn ngủ.

Nếu là trước đây, hắn còn có thể lừa gạt mình, quá khứ đã sớm quên hết rồi, hắn đã không oán không phiền nữa. Nhưng hôm nay, một cái thoáng nhìn của hắn trong lúc Tống Cảnh Nghi mặc y phục ấy, Diệp Thiệu Khanh biết, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, mỗi một màn, mỗi một cảnh đều sắc bén như đao khắc. Lưỡi đao lạnh buốt xuyên thấu xương cốt, loại đau nhức ấy, hắn sẽ vĩnh viễn không quên.

Bảy năm trước, biến loạn An Vương.

Gia Nguyên năm bốn mươi mốt, buổi tối mùng năm tháng chín. Cung điện Tứ hoàng tử Chu Dung Tắc.

Qua giờ Dậu, trong Thừa Minh Điện vẫn còn tiếng cười đùa nói chuyện của vài thiếu niên.

"Ngươi bớt luyên thuyên lại đi, không biết có chép xong cuốn sách này hay không đây." Tứ hoàng tử lắc lắc đầu, nhìn về phía Diệp Lâm đang còn cười to.

Diệp Lâm gác bút xuống, cầm lên một tờ giấy vừa mới viết kín mít rồi thổi thổi, nhìn qua hướng Tống Linh Uẩn ở đối diện. "Ài, Linh... Khụ, Tống Linh Uẩn, ngươi có thể viết ẩu chút không, nếu không phu tử liếc mắt một cái là thấy liền đó."

Tống Linh Uẩn hừ lạnh một tiếng, "Giúp ngươi chép là đã không tệ rồi."

Chuyện là hôm nay trên lớp học, Diệp Lâm cùng tiểu nhi tử nhà Từ thị lang đã đập nhau một trận. Nguyên nhân là Từ Minh được Tam hoàng tử chỉ điểm, ngoài miệng mạo phạm Tứ hoàng tử hai câu. Kết quả chính là Diệp Lâm bị phạt chép ba mươi lần quy tắc đệ tử, Tứ hoàng tử liên luỵ đồng tội, chép mười lần, Tống Linh Uẩn giám sát, đề phòng hắn tìm đám sai vặt chép thay.

Tứ hoàng tử trung thực lặng yên chép xong mười lần, sau đó lại giúp Diệp Lâm viết tiếp, cứ thế viết đến khi trời tối. Tống Linh Uẩn nhìn không nổi nữa, cũng nâng bút lên.

"Dù sao cũng đã gian lận rồi, tại sao không cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng tới phụ giúp?" Diệp Lâm vung vẩy cánh tay nhức mỏi mà nói.

"Không được, ta giúp ngươi là đã trái với giáo huấn của phu tử, không thể sai càng thêm sai." Tống Linh Uẩn nhíu mày lắc đầu, trịnh trọng nghiêm trang từ chối.

"Hầy, Linh muội muội sao ngươi lại bảo thủ như vậy!" Diệp Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được mà giễu cợt.

Tống Linh Uẩn giận vô cùng, đang muốn trả đũa, Tứ hoàng tử đã vội vàng đè Diệp Lâm lại: "A Lâm, ngươi nhận ý tốt của người khác, sao có thể nói như thế được?"

Diệp Lâm lắc lư cái đầu, hắn xưa nay nhanh miệng, nhưng nhận lỗi cũng cực kỳ dứt khoát: "Cái miệng của ta đúng là thiếu đòn, ngươi đừng có so đo với ta, ta sai rồi ta sai rồi."

Tống Linh Uẩn nhất thời cũng không biết nói gì thêm, mũi "Hừ" ra một tiếng.

Trong điện đèn đuốc sáng choang, nhưng ba người đều không phát giác được, trong màn đêm ngoài kia, nếu so với ngày thường thì còn có thêm vài đợt sóng ngầm cuồn cuộn.

Mãi đến khi một tiểu thái giám tiến vào thông báo, cung nữ bên chỗ Đức phi đã đưa đồ ăn đến rồi.

Cung nữ kia mang theo một hộp đồ ăn, cúi đầu đi đến bên bàn.

Lúc này ba người cũng đã chép gần xong rồi, mới giật mình nhận ra đã quá muộn.

"Đã đến giờ này rồi, các ngươi không ngại thì ở lại chỗ của ta đi." Tứ hoàng tử thu dọn bút mực, dành ra một khoảng trống trên bàn.

"Bẩm điện hạ, như vậy không hợp quy củ." Tống Linh Uẩn lắc đầu.

"Điện hạ, xe ngựa nhà Tống công tử đã đợi ngoài cổng cung hai canh giờ rồi." Tiểu thái giám đến thông báo trả lời.

Diệp Lâm cũng cười: "Chép sách mà chép đến đêm không về ngủ, cha ta nhất định sẽ lột da róc xương ta mất, ta cũng đi về thôi." Hắn hướng qua Tống Linh Uẩn vái lễ một cái: "Làm phiền Tống công tử chở giúp ta một đoạn."

Tống Linh Uẩn hừ cười.

Cung nữ đặt mấy dĩa điểm tâm lên bàn, lại lấy ra bầu rượu ấm bát giác khắc vân long và ba chén rượu men trắng điểm vụn hoa nhỏ.

"Sao đây, còn có cả rượu?" Cái cổ của Diệp Lâm cũng nhướng dài ra.

Cung nữ kia liếc mắt vút qua người hắn, rồi cúi đầu trả lời: "Nương nương nói, đêm khuya sương nặng, mời điện hạ cùng hai vị công tử uống một chén trừ hàn."

"Ta nhận ra ngươi, ngươi là..." Diệp Lâm chống cằm tiếp tục đối thoại với cung nữ kia.

"Thưa Diệp công tử, nô tỳ gọi là..."

"A Thất, ta gọi ngươi là A Thất vậy." Diệp Lâm tự ngẫm rồi lại tự chắn ngang lời nàng, tự tiện đặt tên cho người khác.

Tống Linh Uẩn ngay lập tức phóng cho hắn một ánh mắt dao găm.

Tứ hoàng tử lắc đầu cười khổ: "Người trong cung mẫu phi nhiều như vậy, sao ngươi nhận ra được?"

"Chỉ cần là cô nương xinh đẹp ta đều nhận ra, chẳng qua chỉ là ta không nhớ nổi tên mà thôi." Diệp Lâm hùng hồn tự đắc. "Ngươi là người đưa bộ áo choàng lông hỉ tước cho điện hạ đúng không?"

Cung nữ kia liền gật đầu.

Tống Linh Uẩn mỉa mai nói: "Trí nhớ này của ngươi nếu là dùng trên lớp học, không biết sẽ làm người ta bớt lo được bao nhiêu."

"Còn ta thì lại không biết là ngày thường ngươi quan tâm ta đến thế đấy..." Diệp Lâm tức khắc cong môi trêu chọc.

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì cung nữ kia nâng bầu rượu lên, âm thầm lặng lẽ rót rượu ra. Tay nàng dường như không được vững, chén đầu tiên đã bị đổ ra ngoài, nàng vội vàng nhỏ giọng nhận tội, lau lau mặt bàn rồi lại tiếp tục.

Diệp Lâm thấy nàng có vẻ rụt rè hốt hoảng, tinh ý nhếch nhẹ chân mày, ánh mắt chăm chú, nhìn chằm chằm vào ngón tay của nàng.

Cung nữ rót rượu xong thì lặng im một lúc, bưng chén rượu đưa về phía Tống Linh Uẩn.

Tống Linh Uẩn không ngờ được việc này, hơi sững sờ mà hành lễ, nói: "Gia huấn cấm rượu, giúp ta cảm tạ ý tốt của nương nương."

Cung nữ kia liền cắn môi dưới, thu tay về rồi lại cúi đầu xuống.

Diệp Lâm đã thấy rất rõ biểu cảm của cung nữ kia, cười hừ một tiếng nói: "Rượu của cô nương đáng yêu như thế mà cũng từ chối, Tống Linh Uẩn à, ngươi đúng là không hiểu phong tình."

Dáng vẻ cúi đầu không nói của cung nữ kia quả thực là có vài phần ủy khuất, Tống Linh Uẩn ngại ngùng, hoảng hốt nói: "Gia môn có huấn, chưa làm quán lễ không được phép uống rượu, không phải là..."

"Được rồi, trước nay Tống gia giới luật nghiêm cẩn, A Lâm đùa ngươi đấy." Tứ hoàng tử khoát khoát tay mỉm cười: "Ngươi đừng cho lời hắn nói là thật."

Diệp Lâm cười khà khà, vươn tay cầm lấy chén rượu trong tay cung nữ: "Ngươi không uống, vậy thì lại tiện cho ta rồi."

Vào thời điểm hắn đè lại mu bàn tay của cung nữ kia, tay nàng đang còn run rẩy, Diệp Lâm phải dùng thêm chút lực mới lấy được chén rượu ấy, híp mắt nhìn thẳng vào nàng. Cung nữ kia chau nhẹ chân mày, khóe mắt còn có chút ánh nước.

Diệp Lâm đưa chén đến bên miệng, liếc về phía góc tường, tiểu thái giám mới vừa đến đó cũng không lui ra ngoài mà lại đứng cách cửa vài bước, dáng vẻ an phận nghe lời.

Trong lòng Diệp Lâm đã có mấy phần phỏng đoán, hắn hạ mắt nhìn chén rượu trong suốt ấm áp trong tay. Trong chốc lát đã có được quyết đoán, cong môi cười một tiếng rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

Cung nữ siết chặt viền tay áo, cúi đầu xuống càng thấp.

Diệp Lâm tựa như vẫn chưa thỏa mãn mà chép chép miệng, lại với lấy hai chén rượu còn thừa, chuyển qua cho Tứ hoàng tử: "Vẫn còn một chén, ta bèn bồi điện hạ uống vậy."

"Ngươi đúng là luôn có cớ." Tứ hoàng tử gặp lắm thành quen, đưa tay đón lấy.

Mỗi khi tan học, Diệp Lâm luôn thích đi đến thao trường tìm đại ca luyện kiếm, sau đó lại tìm Tứ hoàng tử cùng dùng bữa tối. Hôm nay bị phạt chép sách, Diệp Lâm cũng không thay sang trang phục buộc tay áo, vẫn còn mặc áo bào tay rộng xanh nhạt có thêu hoa văn khối tròn màu chàm trên lớp. Hắn thò tay từ trong tay áo ra, Tứ hoàng tử nhận lấy chén rượu từ trong tay hắn, nhìn kỹ lại, đã trống rỗng, hẳn là chén rượu mà Diệp Lâm đã uống cạn lúc nãy.

Hai người đang trong độ tuổi tính tình ham chơi, Diệp Lâm lại quen chạy nhảy hồ nháo, lôi kéo Tứ hoàng tử chuồn ra ngoài cung cũng không phải lần một lần hai. Trước đó vài ngày, hắn cùng Diệp Lâm đã thấy một gian ảo thuật trên đường. Diệp Lâm thấy rất hứng thú, hắn vốn thông minh, đã học được cái trò đổi vật trong tay đó ngay tại chỗ, cũng trêu đùa được khá nhiều tiểu cung nữ trong điện của Tứ hoàng tử rồi.

Ban đầu Tứ hoàng tử còn tưởng Diệp Lâm lại đang bày trò với mình, nhưng khi nhìn vào trong mắt Diệp Lâm, chỉ thấy gương mặt hắn thì chứa ý cười nhưng trong mắt lại có thâm ý khác. Lúc này trong lòng Tứ hoàng tử bắt đầu rét lạnh, đã nhận ra tình thế có biến. Hắn cũng là người tâm ý kiên định, trên mặt không thể hiện gì, quét mắt qua tiểu thái giám đứng cách đó không xa, không lưu lại chút dấu vết.

Diệp Lâm quả thực đã có vài phần ấn tượng với cung nữ kia. Lúc đưa bộ áo choàng lông hỉ tước đó tới thì có hơi dài một chút, lúc ấy cung nữ kia đã lấy kim khâu mang theo bên người ra sửa lại. Khi đó Diệp Lâm đang ngồi trong điện dùng trà, đã bắt chuyện với nàng vài câu. Tính tình cung nữ kia trái lại lại có vài phần kiêu căng, lá gan cũng lớn, dường như còn chê hắn ồn ào lỗ mãng, sắc mặt đối với hắn cũng không tốt được mấy phần.

Tính cách như thế, hôm nay lại dè dặt thành bộ dạng này, lòng Diệp Lâm sớm đã có vài phần nghi hoặc. Nàng còn là người trong cung Đức phi, vậy mà khi rót xong rượu, người đầu tiên đưa qua không phải Tứ hoàng tử mà ngược lại là Tống Linh Uẩn, điều này làm cho sự nghi hoặc của Diệp Lâm trở thành lo ngại.

"Điện hạ, mời trước vậy." Diệp Lâm thủ thế cung thỉnh.

Tứ hoàng tử nhìn hắn một cái thật sâu, ánh mắt Diệp Lâm sáng trong, kiên định bất hoảng. Tứ hoàng tử an tâm, ổn định tinh thần, giả vờ uống rượu.

Diệp Lâm cũng cùng uống thêm một chén. Cũng không biết hắn đã động tay động chân trong tay áo như thế nào, cuối cùng trên bàn là ba chén rượu trống không.

Tiểu thái giám tiến đến, cùng cung nữ thu dọn bàn, tự tay gom mấy cái chén vào trong rổ rồi mới đi ra ngoài.

Tống Linh Uẩn đã thu dọn xong, đứng dậy, Diệp Lâm đi tới sóng vai với y, đồng loạt hành lễ cáo lui với Tứ hoàng tử.

"Ngươi ở lại thu dọn mấy thứ bút mực này đi." Tứ hoàng tử gọi cung nữ lại.

Tiểu thái giám nọ dừng bước, nhưng vẫn cung kính đóng cửa lại.

Ngay lúc Tống Linh Uẩn quay người, Diệp Lâm bỗng kéo tay áo y lại. Tống Linh Uẩn ngơ ngác nhìn hắn, đang muốn mở miệng, Diệp Lâm lại dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn y, âm thầm lắc đầu.

Mặc dù Tống Linh Uẩn lòng đầy hoang mang, nhưng khi thấy thần sắc Diệp Lâm không giống ngày thường, trong nét nghiêm túc còn mang theo vẻ lạnh lẽo, thấy lạ trong lòng, thế là đành ngậm miệng lại.

Ai cũng ngừng thở, bầu không khí bỗng tĩnh lặng trong giây lát. Tứ hoàng tử nhẹ bước đi vào chính đường, lấy hai thanh kiếm bắt chéo trên tường xuống, ném một thanh cho Diệp Lâm.

Diệp Lâm bắt bằng một tay, nhếch miệng cười: "Sao giờ lại nỡ cho ta mượn chơi rồi?"

Tứ hoàng tử nén lại vẻ âu lo giữa mi mày, mím môi nghiêm nghị nói: "Nếu lần này có thể biến nguy thành an, tặng ngươi cũng không sao."

Diệp Lâm rút kiếm, thân kiếm ấy so với những thanh kiếm bình thường thì hẹp hơn vài phần, mỏng nhẹ sắc bén, kiếm quang lạnh lẽo.

Khi Tứ hoàng tử tìm được thanh kiếm này, cảm thấy mềm mại nhẹ nhàng, tinh quang trong suốt, liền đặt là "Ngọc Tiêu". Cũng bởi thanh kiếm này mảnh mai tinh tế, nên Diệp Lâm thường gọi đùa là "Bờ Eo Thon". Tứ hoàng tử rất thiên vị thanh kiếm này. Những vật khác, phàm là món đồ mà Diệp Lâm biểu lộ một chút thích thú, Tứ hoàng tử sẽ cứ thế mà tiện tay tặng cho hắn, chỉ có thanh kiếm này, đến nay ngài ấy vẫn chưa thả ra lần nào.

Giờ phút này, Diệp Lâm cầm thanh kiếm ấy trong tay, lại nghe thấy Tứ hoàng tử nói câu kia, trong lòng cũng có được chút thư thái.

"Bẩm điện hạ, tiểu nhân đón công tử hồi phủ."

Diệp Lâm và Tống Linh Uẩn cùng liếc nhau một cái.

Hắn lôi kéo Tống Linh Uẩn đi đến cổng, lúc mở cổng thì trông thấy có người nhìn như thư đồng đang đứng đó đợi.

"Ta đi cùng công tử nhà ngươi." Diệp Lâm giấu thanh kiếm sau lưng, cười tủm tỉm nói.

Đợi thư đồng kia tiến lên, Diệp Lâm bỗng trở tay vung kiếm, ngay tức khắc đã cứa rách cổ của gã. Hắn xuất thủ cực nhanh, Tống Linh Uẩn căn bản không kịp phản ứng. Diệp Lâm hờ hững cúi đầu nhìn lướt qua thi thể: "Yên tâm, đây không phải người của ngươi."

Tống Linh Uẩn sớm đã kinh hoảng đến phát ngốc, nghe thấy lời của hắn cũng vô thức nhìn thoáng qua, quả thực không phải là gã sai vặt bên cạnh y. Nhưng suy cho cùng cũng là một người đang sống sờ sờ lại bị Diệp Lâm đoạt lấy tính mạng chỉ trong phút chốc. Tống Linh Uẩn kinh sợ trong lòng, lui về sau mấy bước, nhưng Diệp Lâm kéo giữ y rất chặt, nhìn lướt qua y một cái, sau đó cong môi khẽ cười. Nụ cười ấy thanh thoát xuất trần, lại tựa như tách biệt với thế sự. Tống Linh Uẩn chưa từng thấy Diệp Lâm cười khẽ như vậy, tâm thần vừa rung động, tiếp đó lại thương tâm lo sợ.

Hai thủ vệ đứng bên cửa cũng đang sững sờ, lập tức phản ứng lại, rút kiếm ép lên. Nhưng ở Thừa Minh Điện này, Diệp Lâm ra ra vào vào giống hệt nhà mình, gần như đã tính phân nửa là chủ tử của bọn họ rồi, thủ vệ chỉ đến gần, không dám làm bừa.

"Diệp Lâm rút kiếm giết người trong cung ta, còn không mau triệu tập nhân thủ bắt hắn lại!" Tứ hoàng tử vừa bước ra đã nghiêm mặt quát lớn. Thế là có một sĩ binh bảo bộ cho hắn, một sĩ binh khác vội vàng chạy đi báo tin.

Diệp Lâm cũng mặc kệ bọn họ, lôi kéo Tống Linh Uẩn chạy tới cổng viện.

Ngay thời điểm còn cách cánh cổng chỉ vài chục bước, tám, chín người bộ dáng trông như gia bộc xông lên chặn đường, xoẹt xoẹt giương ra binh khí.

Diệp Lâm nắm lấy y phục sau lưng Tống Linh Uẩn, tay kia co lại, Ngọc Tiêu đã gác trên cổ y.

"Tống đại nhân còn muốn tiểu công tử của ngài trở về hoàn chỉnh nguyên vẹn không?"

Quả nhiên, bước chân của những người kia liền trở nên chần chừ, không còn dám tiến lên.

Đến lúc này, Tống Linh Uẩn cũng đã hiểu rõ vài phần tình thế, tựa như sét đánh, trong đầu ầm ầm vang chấn. Những người này là của phụ thân y. Người của phụ thân cải trang gia đinh đợi y về nhà, lén mang binh khí, cường bạo xông tới tẩm cung hoàng tử. Điều này đại biểu cái gì chứ, rõ rành rành như vậy. Còn Diệp Lâm, hắn đang kề lưỡi kiếm sắc bén kia ngay trên cổ mình, sát thêm một chút, đã có thể lấy mạng của y.

Sắc mặt Tống Linh Uẩn trắng bệch, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt lung lay sắp đổ.

Diệp Lâm và y có vóc người tương đương, lúc này còn phải đứng thật vững vàng, chống đỡ toàn bộ trọng lượng của Tống Linh Uẩn, tiến lên phía trước một bước. Những người kia cùng nhìn chằm chằm vào họ, thận trọng lui về sau một bước.

Trong lúc Diệp Lâm giằng co bên này, thủ vệ báo tin đã triệu tập xong nhân thủ trong nội viện, ước chừng mười mấy người vây quanh Tứ hoàng tử.

"Đi!" Diệp Lâm quay đầu về phía Tứ hoàng tử, lớn tiếng nói.

"A Lâm..." Tứ hoàng tử cau mày lưỡng lự.

"Điện hạ, ngài mau đi cứu nương nương đi..." Đến lúc này, cung nữ dâng rượu kia cuối cùng cũng cất tiếng khóc lớn, lệ rơi đầy mặt, quỳ rạp bên chân Tứ hoàng tử.

Tỳ nữ bên cạnh Đức phi bị ép buộc phải dâng rượu độc đến cho thân sinh nhi tử của chủ tử, tình cảnh Đức Phi lúc này như thế nào đã không cần nhiều lời nữa.

Tứ hoàng tử sắc mặt âm trầm, cắn răng dẫn theo binh sĩ đi tới cổng.

Ngay khi bọn họ vừa chầm chậm bước ra khỏi cổng cung, đột nhiên trong gió truyền tới tiếng vang sắc nhọn đang phá không bay đến.

Diệp Lâm phản ứng cực nhanh, vung kiếm gạt qua. Mấy mũi tên ẩn trong màn đêm cứ lao đi vun vút, cho dù động tác tay Diệp Lâm nhanh nhẹn, nhưng sao có thể ngăn cản được hết, ngay sau đó, trên người đã bị rạch thương mấy chỗ.

Trong số đó có một tiễn mạnh mẽ nhất, nhắm trực tiếp vào nơi yếu hiểm của hai người. Diệp Lâm đang kéo giữ Tống Linh Uẩn vốn đã không thi triển được gì, lại gặp một tiễn này, góc độ xảo quyệt, thế như chẻ tre, mang theo hàn khí nồng đậm một tiễn đoạt mạng, vô thức dùng sức đẩy Tống Linh Uẩn ra ngoài, để y thoát khỏi sự giam giữ của mình. Tiếp đó Diệp Lâm lại vung kiếm lên cản, nhưng đã không còn kịp, mũi tên kia phập một tiếng cắm vào vai trái của Diệp Lâm.

"A Lâm!" Tứ hoàng tử trừng lớn mắt, bạo quát.

Diệp Lâm bị lực quán tính trên mũi tên ép lui mấy bước, ấn giữ vết thương, gập người đau đớn thở dốc. Hắn thở hổn hển mấy hơi, bỗng nhiên siết chặt lồng ngực, kịch liệt ho khan. Trong cơn ho dữ dội ấy, huyết dịch sền sệt tí tách rơi trên mặt đất, trong ánh đỏ thẫm chói mắt còn thấm ra chút sắc đen của tử trầm*.

[*Tử trầm là cây trầm hương chết, phân biệt với trầm hương sống về mùi hương, tinh dầu trong gỗ,...]

Tống Linh Uẩn cách đó gần nhất, thấy rõ đó là triệu chứng trúng độc thì đứng đơ tại chỗ, mất phản ứng hệt như bị rút sạch hồn phách vậy.

Y ngẩn ngơ nhìn về phía cổng viện, chẳng biết từ bao giờ đã có một tiểu đội cung thủ vây ngay tại cổng, mà đứng đầu lại chính là nhị ca của y, Tống Mẫn. Tống Mẫn đang từ từ thu lại cánh cung trong tay, dây cung ấy còn đang "tưng tưng" rung động. Sắc mặt hắn lạnh tanh, ánh mắt hàn tịch.

"Tống gia nhị ca... Một tiễn vừa rồi của ngươi, nếu lệ khí nặng hơn chút" Diệp Lâm chống đầu gối thở hổn hển một hồi lâu, cưỡng ép đứng thẳng người lên, quẹt huyết đen ngay khóe miệng, cười lạnh nhìn về phía Tống Mẫn, "Không sợ đả thương tiểu đệ ngươi à?"

Giữa đôi mày Tống Mẫn hiện lên vẻ khinh thường, giơ tay ra túi tên sau lưng, chậm rãi rút ra một cây tên mới, gắn vào, kéo cung.

" ...Nhị ca!" Tống Linh Uẩn lúc này cuối cùng cũng khôi phục lại thần trí, dùng sức gào đến khàn cả giọng mà gọi hắn một tiếng.

"Qua đây." Tống Mẫn không dừng động tác, hờ hững quăng ra một câu.

Tống Linh Uẩn cắn môi, không nhúc nhích.

Tống Mẫn hừ cười, cánh cung cong như vầng trăng, tiếp tục nhắm chuẩn.

Tứ hoàng tử đã dẫn người xông lên giao thủ, nhưng nhân số chênh lệch quá lớn, vòng ngoài biến thành một mảnh hỗn loạn, nhưng vẫn không tác động gì đến xung quanh Tống Mẫn, hắn lại ung dung điềm tĩnh kéo dây cung đến mức căng nhất.

Tay nắm Ngọc Tiêu của Diệp Lâm, trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh, để cầm chặt thanh kiếm này cơ hồ cũng đã hao sạch hết khí lực toàn thân hắn, xương cốt trong lồng ngực, từng khối từng khối phảng phất như bị đập vỡ, đâm vào khí tạng, đau nhức vô cùng kịch liệt, huyết dịch tanh nồng đặc sệt không ngừng trào ra từ trong cổ, khiến hắn hô hấp không thông. Hắn phí sức nhìn qua phía Tứ hoàng tử bên kia, nhưng trên thực tế, hắn đã không có cách nào nhìn rõ được, hắn chỉ nhìn vọng qua hướng đó, có chút cảm khái, có chút thản nhiên, vậy mà còn có chút thỏa mãn.

Có lẽ là tuổi trẻ càn rỡ, Diệp Lâm chưa từng nghĩ tới vấn đề chết chóc này, bây giờ lại cận kề như thế, bày ra trước mắt rồi. Diệp Lâm trái lại còn cảm thấy cũng không quá mức đáng sợ, nắm trong tay thanh kiếm hắn yêu quý nhất, vì bảo vệ y chu toàn mà chết, suy cho cùng cũng không tệ.

Tiễn trong tay Tống Mẫn rời dây, Diệp Lâm không quan tâm đến, nhưng cũng không cảm nhận được nỗi đau đớn kịch liệt như trong dự đoán.

Bởi vì Tống Linh Uẩn ngã vào trong lòng hắn.

Hai người chồng lên nhau, ngã xuống đất, Diệp Lâm lại trở thành cái đệm thịt.

Đây còn là lần đầu tiên Diệp Lâm nhìn thấy gương mặt của Tống Linh Uẩn gần đến vậy, hàng mi rậm dày, con ngươi đen bóng. Gương mặt ấy không hề có huyết sắc, tầm mắt buông rũ một nửa, tựa như sẽ ngất đi ngay tức khắc. Đôi tay lạnh buốt kia khoác trên cổ hắn, ngón tay khẽ run, phí công hao sức, lau đi vết máu tươi không ngừng trào ra từ miệng mình. Tống Linh Uẩn mặt vô biểu tình, yếu ớt mà ngoan cường, dùng chút khí lực còn sót lau máu cho mình.

Một khắc trước khi Diệp Lâm mất đi ý thức, vẫn đang nghĩ, tấm thân nhỏ mỏng manh như tờ giấy của Linh muội muội nhất định đã bị bắn xuyên luôn rồi. Tiểu tử này tại sao lại ngốc đến vậy. Còn nữa, tay lạnh cỡ đó, sao mà không có ý tứ gì hết, còn áp lên cổ người ta.

Gia Nguyên năm bốn mươi mốt, An Vương cùng tả tướng Tống Giản nội ứng ngoại hợp, phản loạn bức vua thoái vị, huyết tẩy vài tòa cung điện, sát hại mấy vị phi tử, một vị công chúa, hai vị hoàng tử. Một ngày trước đã điều đại tướng quân Diệp Tĩnh Đình từ Tây Cảnh xa xôi trở về trong đêm, dẫn theo trưởng tử Diệp Minh Tu xoay chuyển tình thế, trảm chết An Vương ngay trên đại điện, nhưng chịu trọng thương, nửa tháng sau đã đi về tây phương cực lạc.

Thời điểm Diệp Lâm mở mắt ra lần nữa, mới biết được trong lúc mình hôn mê, phụ thân đã đi trước một bước.

Các thái y không ngủ không nghỉ suốt mấy ngày, cuối cùng cũng kéo hắn về lại từ Quỷ Môn Quan. Nhưng một thân võ công của Diệp Lâm đã phế rồi, độc ngấm vào tim phổi, đả thương căn cơ, sau này chẳng những là một loại thể chất bệnh tật triền miên, mà cũng không còn khả năng tập võ nữa.

Diệp Lâm nằm trên giường lớn ở tẩm điện Thừa Minh Điện, Tứ hoàng tử ngồi bên giường hắn, bình tĩnh mà nhạt nhẽo, nói cho hắn nghe những chuyện tiếp sau đó, không phân lớn nhỏ. Y mặc một bộ áo bào đen thuần mộc mạc, khuôn mặt vẫn thanh tuấn tao nhã như cũ, nhưng không thể che lấp nổi vẻ tiều tụy đìu hiu trong mắt-- sau khi cung nữ rời đi, Đức phi đã uống rượu độc mà đi rồi.

Sau khi nghe xong, Diệp Lâm trầm mặc rất lâu, rất lâu. Tứ hoàng tử cũng cùng hắn chìm vào một hồi trầm mặc. Cả hai người, mỗi người tự nhìn chằm chằm vào một góc phòng nào đó, cùng nếm trải vị đắng chát tương đồng trong sự trầm mặc ấy.

Cuối cùng, Diệp Lâm nói: "'Bờ eo thon' của ta đâu?"

Tứ hoàng tử lẳng lặng nhìn hắn nửa ngày, lộ ra nét cười nhẹ: "Bổn cung cẩn thận cất lại đấy, kêu A Thất đem tới cho ngươi?"

"A Thất?"

"Nàng nói, từ nay về sau sẽ dùng cái tên này."

Diệp Lâm dán mắt vào đầu ngón tay trắng bệch của mình, nhàn nhạt cười, nói: "Tên ta đặt rồi, "người" ta cũng lấy có được không?"

"... Đều tùy ngươi." Tứ hoàng tử đáp, hắn ngưng một hồi, rồi mở miệng nói tiếp: "A Lâm, Tống... Tống Linh Uẩn, phụ hoàng muốn lưu đày y vào trong quân, ý của ngươi thế nào?"

"... Bệ hạ còn muốn hỏi thăm ý của ta?"

Tống Linh Uẩn trúng một tiễn sau lưng, may mắn chưa tổn hại chỗ trọng yếu, lưu lại được một mạng.

An Vương phi Tống Nguyên, bào muội* Tống Giản, treo cổ tự vẫn trong phòng. Tống gia chịu tội tru di, cận tộc liên luỵ lưu đày. Còn nhi tử nhỏ nhất của Tống gia, Hoàng đế niệm tình tình nghĩa đồng môn của y cùng Tứ hoàng tử và Diệp Lâm, đối với việc phản loạn cũng không hề hay biết, cuối cùng còn liều mạng đỡ cho Diệp Lâm một tiễn, nên muốn tha cho y một mạng.

[*Bào muội: em gái ruột.]

Tống Linh Uẩn cũng chẳng phải xuất thân đích thất, thậm chí còn không phải thiếp sinh, mà được sinh ra bởi một đêm phong lưu ở bên ngoài của Tống Giản với một nữ tử không rõ nào đó. Năm đó Tống Giản ôm Tống Linh Uẩn về, giao cho chính thất nuôi dưỡng. Tuy xuất thân không được coi ra gì, nhưng nào ngờ Tống Giản đối với nhi tử này lại cực kỳ coi trọng, đãi ngộ yêu quý không khác gì đích tử, khiến người ngoài sớm quên mất Tống Linh Uẩn là đứa con tư sinh. Song, suy cho cùng vẫn sẽ có người so đo. Hôm đó, Tống Mẫn căn bản không hề để ý đến sống chết của Tống Linh Uẩn. Diệp Lâm nhớ đến gương mặt Tống Linh Uẩn trước lúc hôn mê, trong lòng cuộn lên chút chua xót, nhưng nghĩ tới mối thù sát phụ phế thân này, Diệp Lâm lại cảm thấy trong ngực uất nghẹn đến khó chịu.

Nhưng hoàng đế đã có lòng từ, nói là hỏi thăm hắn, làm sao hắn có thể nói ra được chữ "không"?

Thế là Diệp Lâm cười cười lạnh nhạt: "Cứ theo ý của bệ hạ đi."

Tứ hoàng tử ừ một tiếng, nhích lại gần, nhấc chăn lên đắp lại cho hắn, bỗng dưng nhỏ giọng như thể không nghe thấy được, nói: "Xem như ngươi đã tỉnh rồi, nếu không ta thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt."

Diệp Lâm nghe thấy hắn tự xưng "ta" thì khẽ giật mình, giương mắt nhìn hắn.

Trong mắt Tứ hoàng tử có một loại lạnh lẽo kiên cường cùng cương quyết xa lạ: "Một mình ta ngồi trên đỉnh kia nhìn xuống, ngươi có nguyện làm bạn đồng hành cùng ta?"

Sau hồi lâu, Diệp Lâm cười giễu, đưa tay áp chỗ trúng tên trên ngực: "Ta đáp lại còn chưa đủ rõ ràng?"

Tứ hoàng tử nắm lấy tay hắn kéo xuống, nhét lại vô chăn lần nữa, lắc lắc đầu, cười nhẹ khẽ nói: "Ta hiểu rõ."

Cho đến nay, Diệp Thiệu Khanh vẫn luôn nhớ đầu ngón tay ấm áp của y. Hắn nhớ rất rõ nét cười ôn hòa mềm mại sau cùng đó, khiến lòng hắn không thể có thêm bất kì niệm tưởng nào khác.

Diệp Thiệu Khanh nằm trên bệ cửa, vừa uống thuốc xong, vị đắng vẫn còn dâng lên từng cơn từng cơn.

Cho nên hắn vẫn còn nhớ, từng việc từng việc, từng chút từng chút, ghi nhớ rõ ràng.

Hắn chưa từng nghĩ đến đời này còn có thể gặp lại Tống Linh Uẩn, vậy nên hắn cho rằng bản thân đã quên rồi, buông bỏ được rồi.

Trí nhớ Diệp Thiệu Khanh đặc biệt tốt, hắn có thể uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng ký ức chưa từng bị ngắt đoạn.

Vì thế Diệp Thiệu Khanh cũng nhớ rõ tất cả những việc đã xảy ra từ Dực Lâm Các đến Diệp phủ tối qua.

Sao Tống Linh Uẩn có thể!

Trên giường, Diệp Thiệu Khanh ngồi thẳng dậy, hung hăng đấm vào ván giường một cái.