Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 5: Lợi Ích Của Việc Đọc Một Cuốn Sách Hay



Dạo này tôi đang đọc sách, một cuốn sách rất hay của tác giả Vãn Tình, "càng bình tĩnh, càng hạnh phúc."

Thực ra đọc một cuốn sách hay cũng thay đổi con người ta được ít nhiều, nhất là khi quyển sách ấy luôn hướng ta đến một điều nào đó tốt đẹp hơn.

Tối qua tôi vui vui trong người, tôi nhắn tin rủ ngay anh bạn lâu lắm rồi không gặp ra cầu Long Biên ngồi, anh Tuấn biết mọi chuyện trong cuộc tình của tôi, từ trước đến giờ, anh cũng rất hay cho tôi lời khuyên, nhiều lời khuyên ý nghĩa ra phết đấy.

Trên đường đi anh ấy hỏi tôi thế này: "Tình cảm với Sơn dạo này sao rồi? Có như lúc yêu Hùng không?"



Tôi hào hứng đáp: "Đương nhiên là khác, rất rõ ràng hồi yêu Hùng em rất bướng bỉnh, nhưng giờ thì em đã hạ được cái tôi của mình xuống rồi."

Anh Tuấn lại hỏi: "Kể anh nghe xem nào?"

Tôi suy nghĩ chút lát rồi vội đáp lại: "Như lúc em yêu Hùng, em sẽ luôn muốn kìm hãm ông ấy trong khuôn khổ em đặt ra, em không thích mà ông ấy vẫn làm thì em sẽ làm mọi chuyện ầm lên, nhưng dạo này em cảm thấy mình không thế nữa. Sơn rất mê game, trước em cũng không thích ông ấy chơi quá nhiều, giờ em hiểu ra rằng game thực ra là đam mê và là không gian riêng tư của anh ấy, em không có một lý do gì bắt anh phải từ bỏ đam mê của mình vì em cả."

Anh Tuấn cảm thán nói với tôi: "Chà, thật là khác em của ngày xưa bao nhiêu? Ngày xưa em cũng được như thế thì Hùng và em đã không chia tay."

Anh Tuấn và tôi dừng bên đường ăn bát phở gà vào cuối ngày. Tôi lại nói: "Ai rồi cũng phải trưởng thành, em và Hùng là quá khứ, em không muốn nói đến nó, em muốn nhớ đến nó như một hồi ức đẹp hơn, có thể đó là một sự việc đáng tiếc, nhưng đã qua rồi, hiện tại của em là Sơn kìa. Không tự dưng em lại ngộ ra những điều này, đều nhờ đọc sách cả."



Tôi mang theo cuốn sách đó, liền đưa cho anh xem. Anh cầm lấy quyển sách và không nói gì, tôi lại nói: "Thực ra thì chị Vãn Tình viết rất đúng anh ạ, đàn ông là một loài sinh vật họ không muốn bị gò bó quá, cũng không muốn bị buông thả quá. Anh là đàn ông, anh hiểu những điều này mà. Nếu em ép buộc Sơn vào trong khuôn khổ của mình, ông sẽ càng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của em, điều đó chỉ đẩy mối quan hệ của bọn em đi đến bờ vực tan vỡ nhanh hơn thôi. Còn nếu, em cười nói vui vẻ, cho anh ấy một không gian được thoải mái hơn, thì chắc chắn anh ấy sẽ không có ý kiến gì, anh ấy ổn, em cũng cảm thấy mình không tệ."

Chúng tôi ngồi trên cầu kể về những chuyện xưa kia, tôi nói với Tuấn: "Thực ra đọc sách cũng cần rất nhiều tư duy đấy, suy nghĩ nhiều thì mới hiểu hết dụng ý của tác giả được. Có một người nói với em là, em đọc sách thì cứ đọc thôi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Thường những người phụ nữ hiểu nhiều, biết nhiều thì sẽ luôn gặp những điều không mấy tốt đẹp trong cuộc sống, còn những người không biết gì thì lại tìm được một bến bờ hạnh phúc. Em liền trả lời anh kia là, những trường hợp đó rất ít, người không hiểu nhiều và gặp được một người tốt thì đó là may mắn của cô ấy, nhưng bên cạnh đó, anh có thấy có rất nhiều người phụ nữ không biết nhiều lại gặp được người không tốt, cuộc sống của họ khổ thế nào. Em đọc sách bởi vì muốn nếu một ngày em cũng tan vỡ như họ, em có thể vận dụng những kiến thức mình có vào cuộc sống của mình, bắt đầu cuộc đời của một người phụ nữ mệnh khổ nhưng không hề kém hiểu biết. Nếu em chỉ đọc sách để xong thì em thà không đọc, vừa tốn thời gian, vừa chẳng giúp ích được gì."

Tuấn gật đầu: "Được quá nhờ."

Em của anh tất nhiên phải được rồi. Tôi và Tuấn quen nhau cũng một năm rồi, chúng tôi thân ra phết, chỉ là ít khi gặp nhau thôi. Tôi luôn có người yêu và sống cuộc sống của mình, còn Tuấn lại luôn độc thân và chuẩn bị tốt nghiệp.

Hôm nay tôi vừa đặt thêm ba cuốn sách, đều là những quyển sách sẽ giúp tôi tốt lên, hoàn thiện bản thân mình. Tôi thích đọc những cuốn sách như Càng bình tĩnh, càng hạnh phúc. Sau này tôi sẽ đọc nhiều sách hơn.

Tôi ngộ ra nhiều điều như vậy, tôi thấy cuốn sách bản thân đang đọc là một quyển sách hay, tôi tâm đắc nó biết nhường nào. Lĩnh ngộ được là tốt, còn nếu không lĩnh ngộ được thì cũng thật đáng tiếc.

Dạo này tôi hay tự động hỏi thăm và dặn dò Sơn: "Anh yêu đi làm mệt lắm đúng không? Ăn thêm gì đấy đi nhé, xong chơi một hai ván game rồi ngủ lấy sức. Ngày mai còn phải làm rất nhiều việc khác nữa."

Sơn trả lời: "Cũng không mệt lắm, anh chơi game một chút nhé. Xong anh sẽ nhắn lại cho em, chỉ hai ván thôi."

Anh ấy thoải mái, tôi cũng thoải mái, vậy tại sao chúng ta không làm gì để mình thoải mái nhất mà phải lôi nhau vào những tình huống thật khó xử.