Trường Sinh Giới

Chương 137: Bá đạo



Hai tia sáng năm màu lóng lánh bắn ra rất nhanh đem Tiểu Quật Long và Kha Kha lên không trung, hai tiểu thú bị đem vào bên trong tổ phượng hoàng.

" Mong phượng hoàng thánh nữ tha thứ cho bọn chúng." Tiêu Thần cũng không muốn tiếp tục nán lại nữa mà muốn đem hai tiểu thú rời khỏi.

Chỉ là phượng hoàng lại có dự định khác, âm thanh không còn lạnh lùng, êm tai như tiên nhạc nói: " Ngươi ở nơi đây chờ một thời gian đi. Đều là thánh tộc như nhau, ta muốn "dạy" chúng nó một phen thật tốt, không thì chúng nó sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi."

Cái gọi là "dạy" khiến cho Tiêu Thần "chết lặng", làm cho Kha Kha và Tiểu Quật Long suýt nữa khạc máu. Hai tiểu thú dùng sức trợn trắng mắt, phượng hoàng lại muốn chúng nó ấp trứng phượng hoàng.

Làm cho hai tiểu thú kia ấp trứng sao?

Lập tức hai tiểu thú liền tức giận. Chúng nó đúng là loại dám phản thiên a.

Ngay lúc đó liền muốn đập bể trứng phượng hoàng thế nhưng phát hiện ở trên nó có một tầng cầm cố. Căn bản không tổn hao chút nào, đem toàn bộ lực lượng của chúng nó hấp thu. Thành ra lại đang ấp trứng.

Hai tiểu thú rất tức giận không ngừng kêu la lên.

Hào sáng lấp lóe, phượng hoàng thánh nữ nhẹ nhàng huy động cánh thần. Một tiểu đảo trôi nổi trên không trung đột nhiên hiện ra. Ở trên đó hoa cỏ nở rộ, cây cỏ tràn ngập. Tiên hạc bay lượn. Một thế giới đầy hương hoa và tiếng chim hót. Có rất nhiều đình các lớn, nước chảy qua chiếc cầu nhỏ, rất giống một thiên đường.

Thần thánh tiểu đảo trôi nổi lưu chuyển một ít ánh sáng, trôi nổi cách không xa tổ phượng hoàng. Phượng hoàng thánh nữ xoay người bay đến nơi đó. Sau khi lên trên tiểu đảo liền hóa thân thành một thiếu nữ. Bất quá bọn Tiêu Thần không cách nào nhìn thấy hình dáng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mà thôi. nguồn TruyenFull.vn

Đáng thương cho hai tiểu tử kia lần đầu tiên bị như vậy, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào, nguyên lực của thần thánh phượng hoàng đã cầm cố chúng nó. Muốn thoát khỏi tổ phượng hoàng này tuyệt đối không có khả năng, chúng nó không ngừng vận chuyện bổn nguyên lực tiềm ẩn bên trong cơ thể đối kháng lại mới không bị áp chế, nếu không thì vầng sáng bao phủ chúng nó sẽ không ngừng thu nhỏ lại. Đè ép chúng nó.

Mà ánh sáng mờ nhạt chúng nó phát ra sau khi lưu chuyển một vòng trên tổ phượng hoàng thì toàn bộ bắt đầu hướng về trứng phượng hoàng, gián tiếp ấp trứng phượng hoàng.

Hai tiểu thú bực mình phi thường, nhưng không thể làm được gì.

Tiêu Thần lại khiếp sợ không thôi. Tổ phượng hoàng lại hơn xa vẻ đơn giản bên ngoài của nó. Có thể là một trận pháp cổ thần bí. Có thể tạo thành thiên địa linh vật. Chủ yếu là tập trung càng nhiều linh khí lại.

Sau khi quan sát môt hồi. Tiêu Thần cảm giác được sự ảo diệu trong đó. Hà thủ ô ngàn năm, nhân sâm hoàng kim… cũng không hề chết đi, dưới sự giao hòa của thiên địa linh khí lại có sức sống phát triển vô cùng, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt. Ánh sáng của các vì sao, cuồn cuộn không ngừng hướng về trứng phượng hoàng bên trong tổ tập trung lại.

Tổ phượng hoàng này quả thực là báu vật thu thập thiên địa linh khí.

Tại vùng phụ cận quan sát cả ngày, suy nghĩ của Tiêu Thần được chứng thực. Ánh sáng mặt trời, mặt trăng, tinh khí trong cây cỏ giống như là nước không ngừng vận chuyển, thậm chí tinh khí của mặt đất cũng muốn vận chuyển. Đương nhiên bắt mắt nhất chính là hiện tượng vào buổi tối, đến lúc đó có thể thấy được từng tia ánh sáng từ các ngôi sao không ngừng hướng về tổ phượng hoàng tụ lại. Ánh sáng này giống như ngọc, dường như là một vầng trăng vậy.

Thoáng cái đã trải qua hơn mười ngày, ba bộ xương khô lẳng lặng tu luyện dưới gốc cây ngô đồng. Tiêu Thần trên cây phượng hoàng khổ tu. Thiên địa linh khí trên đây rất sung túc, thật sự là một nơi tu luyện tuyệt vời.

Hai tiểu thú kia sớm đã hết cách, thật sự sợ phượng hoàng thiên nữ. Ấp trứng quả thật là một chuyện kinh khủng, mặc dù đó cũng giống như là tu luyện thế nhưng chúng nó hận không thể rời khỏi.

Mấy ngày nay, tòa đảo trôi nổi trên không trung kia lúc ẩn lúc hiện, vị trí cũng không hề cố định. Giống như là đám mây vậy, trôi nổi cách mười dặm xung quanh.

Tiêu Thần giật mình không thôi. Tu vi của vị phượng hoàng thánh nữ này thật sự là quá kinh khủng. Căn bản hắn không thể đánh giá được cường đại bao nhiêu.

Đến ngày thứ mười năm thì phượng hoàng cũng bay ra khỏi tiểu đảo. Cách rất xa liền hóa thành phượng hoàng chân thân. Sau đó ánh sáng chợt lóe lên, xuất hiện lên trên tổ phượng hoàng khẻ cười nói: " Hai tiểu bất điểm này có phục không?"

Thanh âm rất dễ nghe, êm tai vô cùng như trong tai của hai tiểu thú kia lại giống như là nụ cười của ác ma. Chúng nó cuống quit gật đầu, không giám giận dữ lần nữa.

" Bây giờ mới thông minh. Hì hì."

Ánh sáng năm màu chợt lóe lên, Kha Kha cùng với Tiểu Quật Long bị ánh sáng này cuốn đi, quay lại mặt đất.

" Ý…" Phượng hoàng phát hiện ra trứng phượng hoàng phát ra dao động sinh mệnh cường đại hơn nhiều. Vượt qua khỏi dự tính của nàng. Nhìn hai tiểu thú trên mặt đất nói: " Ta thiếu chút nữa nhìn nhầm. À, các ngươi so với tưởng tượng của ta còn bất phàm hơn rất nhiều. Chẳng lẽ lại là…"

Hai tiểu thú này trực tiếp không thèm để ý đến. Hận không thể lập tức rời khỏi nơi đây nhưng Tiêu Thần lại chăm chú nghe. Hắn muốn biết thân phận chính thức của Tiểu Quật Long và Kha Kha. Chỉ thấy phượng hoàng thánh nữ nhíu mày, dường như không cách nào xác định được, không thể kết luận được điều gì. Ngược lại ánh mắt lại chú ý lên tiểu thụ trên đầu của Kha Kha.

Ánh sáng năm màu lóe lên. Tiểu thụ bay lên không trung, phượng hoàng thánh nữ nhẹ nhàng huy động cánh thần, một mảnh thần quang bao phủ lấy tiểu thụ. Tiểu thụ trong nháy mắt phóng ra thần quang sáng chói. Ánh sáng trên lá ngọc sẫm, lá trắng ngọc, lá xanh ngọc, lá vàng ngọc càng đại thịnh.

"A…" Phượng hoàng thánh nữ lần đầu tiên phát ra âm thanh kinh ngạc: "Đây là… gốc thánh thụ tái sinh trong truyền thuyết sao?" Hiển nhiên nàng bị giật mình vô cùng.

Ngay khi Kha Kha sắp nỗi điên lên thì tiểu thánh thụ đã bay trở lại. Dường như nàng có điều cố kỵ nào đó khiến cho tiểu thú kinh ngạc vô cùng. Còn cho rằng cường đạo trước mắt đang muốn cướp bảo thụ của nó chứ. Thật không ngờ là trả lại.

" Các ngươi đi đi." Phượng hoàng dường như không muốn lưu bọn họ lại lâu.

Tiêu Thần mở miệng nói: " Mong phượng hoàng thánh nữ chỉ cho chúng ta một con đường. Chúng ta muốn đi đến Thiên Đế thành nhưng lại bị lạc ở trong Nam Hoang."

" Được rồi, ta đem bọn ngươi đến con đường cổ kia." Nhưng ngay sau đó, đôi chân mày hơi nhíu lại nhẹ giọng nói: " Lần này ta thật sự đã xem nhẹ các ngươi." Trong khi nói không đề để ý đến hai tiểu thú ở trên đất, ngược lại nhìn Tiêu Thần nói: " Đem tấm vải thánh trên người ngươi cho ta xem."

Tấm vải liệm này không hề có bất cứ dao động sinh mệnh nào nhưng lại bị phượng hoàng thánh nữ phát hiện ra. Quả thực là tu vi thông thần, Tiêu Thần đem nó ra, nhẹ nhàng vung tay. Tấm vải liệm hóa thành một tia sáng bay lên trời.

Phượng hoàng sau khi nắm trong tay thật lâu sau cũng không có nói sẽ trả lại cho Tiêu Thần.

Đột nhiên, bọn Tiêu Thần lần nữa được bao phủ bên trong muôn vạn tia sáng. Sau đó âm thanh ù ù lần thứ hai vang lên bên tai. Nửa canh giờ sau bọn họ rơi xuống trên một con đường cổ.

Một cây lông phượng hoàng xinh đẹp vô cùng từ trên không trong rơi xuống trên tay của Tiêu Thần. Dường như có sinh mệnh trong đó không ngừng lưu chuyển ánh sáng xung quanh. Trên đó mơ hồ còn có một mùi hương thoang thoảng.

" Làm lỡ thời gian của các ngươi. Tặng một "lông", xem như là bồi thường."

Âm thanh như giữa thiên địa truyền đến. Trong nháy mắt phượng hoàng thánh nữ xoay người hóa thành một thiếu nữ như mộng như ảo. Bóng lưng xuất trần, nhẹ nhàng bay khỏi.

Đôi mắt mang theo sự trông chờ của Kha Kha không chớp nhìn về bóng lưng của phượng hoàng. Không đoạt lại được thiên địa linh vật thật sự khiến nó thất vọng vô cùng. Cuối cùng nhìn lông thần ngũ sắc trong tay của Tiêu Thần lầm bầm vài tiếng. Dường như muốn nói không công bằng.

Tiêu Thần suy nghĩ một chút.

Ba ngày sau, bọn Tiêu Thần đã ở ngoài mấy trăm dặm. Lấy tốc độ của bọn họ cũng không tính là quá nhanh. Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ không có nóng lòng đi nhanh. Trên đường đi, chủ yếu là bận tâm đến việc Tiểu Quật Long chém giết mãnh thú trong rừng. Thỉnh thoảng lại phải đợi Kha Kha đi tìm linh thảo.

Bất quá, nhàn nhã du ngoạn không duy trì được bao lâu thì bị đánh vỡ. Hiện tại cách Thiên Đế thành chỉ hơn tám trăm dặm.

Tiểu Quật Long trong mảnh rừng phía trước phát ra âm thanh phẫn nộ. Dường như gặp phải nguy hiểm rất lớn. Tiêu Thần vội vàng đi nhanh về phía trước, cho rằng nó có thể đã gặp phải dị thú cường đại.

Chỉ là vừa mới đi vào gần đó, hắn liền phủ định suy đoán khi nãy của mình, hắn thấy được năm tên tu giả vây quanh công kích Tiểu Quật Long.

Đây tuyệt đối là một nhóm cao thủ, trong đó có ba nữ tử đều là linh sĩ, mỗi người đều trôi nổi trên không đánh xuống phía dưới ba tia thần quang bao phủ Tiểu Quật Long vào bên trong. Muốn cầm cố nó lại, khiến cho động tác của nó chậm chạp vô cùng. Mà trên mặt đất còn có hai người không hề cố kỵ nhằm vào Tiểu Quật Long ra tay, khiến trên người nó có rất nhiều vết thương.

<THUẾ thiên trùng đệ Phàm nhị>.

<THUẾ thiên trùng đệ Phàm lục>.

Trong lòng Tiêu Thần kinh ngạc, năm người trong đó đạt <THUẾ thiên trùng đệ Phàm nhị>mà lại có một người đạt được <THUẾ thiên trùng đệ Phàm lục>. Đây chính là cao thủ trong lớp thanh niên đồng cấp đây. Có thể bắt được Tiểu Quật Long, khiến thân thể của nó nhiễm đầy máu tươi.

Tiêu Thần nhanh như thiểm điện bay qua, trong rừng rậm lưu lại một tàn ảnh, một chưởng như đao đánh ra. Như là một đạo sấm sét đánh xuống, dưới ánh sáng chói mắt khiến cho cây rừng xung quanh bị đánh nát, cuồng phong nổi lên.

Trình độ <THUẾ thiên trùng đệ Phàm bát>quả thật không thể nghi ngờ.

Trong sát na đánh nát khu vực đó, đem Tiểu Quật Long thân thể nhiễm đầy máu từ trong nguy hiểm đi ra ngoài.

Tiêu Thần đứng ở giữa sân, bảo vệ bên cạnh Tiểu Quật Long, thân thể cao lớn đứng bất động, nhìn vào mấy người kia.

Nhìn người khách không mời mà đến như gió như điện kia khiến cho mấy người này kinh ngạc.

" Người nào? Bớt quản chuyện đi." Một gã nam tử ở giữa dường như không hài lòng, có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần.

Tiêu Thần cũng đang nhìn hắn, từ thần thái của mấy người này xem ra hắn chính là người cầm đầu ở đây. Bất quá tu vi lại rất bình thường. Bởi vì hắn mới chỉ <THUẾ thiên trùng đệ Phàm tam>mà thôi, bên cạnh còn có cao thủ lục trùng thiên.

" Ta nghĩ giữa chúng ta đã có hiểu lầm." Tiêu Thần trầm ngâm trong chốc lát liền nói: " Tiểu thú này là đồng bạn của ta, cũng không phải là mãnh thú trong hoang lâm. Hy vọng các vị có thể bỏ qua cho."

Tên nam tử dẫn đầu kia cười lạnh mở miệng nói: " Nực cười, đồng bạn của ngươi? Hừ!" Thần thái của hắn rất kiêu căng, không để Tiêu Thần vào trong mắt lạnh lùng nói: " Đây chính là đấu thú bản gia coi trọng, mãnh thú trong hoang lâm đều vô chủ, nó thuộc về ta."

Tiêu Thần không có nói điều gì nhưng trong lòng bắt đầu tính toán. Nếu như phát sinh xung đột có thể hay không hoàn toàn giết chết hết bọn họ? Bởi vì những người này rất kiêu căng, dường như rất có thân phận. Có chút bá đạo, hòa giải thật sự không thể làm được.