Trường Sinh Bất Tử

Quyển 4 - Chương 29: Ngọc hành tông



- Thiên U, vì sao ngươi không gia nhập vào Ngọc Hành Tông, có phải đó chỉ là một tiểu tông môn hay không?

Cổ Lâm nhíu mày hỏi.

- Ngọc Hành Tông là tiểu tông môn, vậy Thất Tinh Đường thì sao?

Thiên U công chúa lắc đầu nói.

- Thất Tinh Đường à, Thất Tinh Đường rất mạnh, vì sao laị thiêt lập thành bảy tiểu tông môn? Phụ vương ta nói, ngươi được phong làm công chúa cũng có nguyên nhân, có phải là Thất Tinh Đường và Đại La thiên triều có quan hệ không?

Cổ Lâm nói.

- Quan hệ? Ha ha, cái đó ngươi về hỏi phụ thân Đại Huyền Vương của ngươi đi, ta không rõ lắm.

Thiên U công chúa lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nói ra.

- Thủy Kính, ngươi nói xem.

Cổ Lâm không còn cách nào nữa nên quay sang hỏi Thủy Kính tiên sinh.

- Thế tử muốn ta nói cái gì?

Thủy Kính tiên sinh cười nói.

- Ngươi nói xem vì sao Thất Tinh Đường lại thiết lập bảy tiểu tông môn, những mỗi tiểu tông môn lại phân tán ra bốn phương tám hướng khác nhau? Ta cũng đã xem qua tư liệu, thực lực bảy tiểu tông môn này không đồng nhất, nhưng ở mỗi chỗ đều rất mạnh, vậy thì vì sao phải phân tán xa như vậy?

Cổ Lâm hỏi.

- Phân tán ra bốn phương tám hướng sao? Ha ha, Thiên Xu, Thiên Tuyền, Yêu Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Diệu Quang, cả bảy tông môn đều không phải phân tán ra lung tung như vậy.

Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt nói.

- Không phải là phân tán ra bốn phía sao? Thiên Lang đảo, Đại La thiên triều, còn cả những triều khác nữa, căn bản là không ở cùng một chỗ.

Cổ Lâm không tin nói.

Thiên U công chúa đứng bên cạnh mỉm cười, có phần cảm thán, vẫn là Thủy Kính tiên sinh có tầm nhìn xa.

- Bảy tông môn của Thất Tinh Đường không phải là tùy tiện bố trí, nếu như thế tử nhìn kỹ trên bản đồ thì vị trí cả bảy tông môn này đều trùng với phương vị của thất tinh bất đẩu.

- Vẫn là Thủy Kính tiên sinh có tầm nhìn xa.

Thiên U công chúa cảm thán nói.

- Không dám.

Thủy Kính tiên sinh lắc đầu cười nói.

- Vậy rốt cuộc lần này Ngọc Hành Tông xảy ra chuyện gì?

Cổ Lâm cau mày nói.

- Tạm thời vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng căn cứ theo quy củ của Ngọc Hành Tông thì để cho thủ tông đi trước đến Thất Tinh Đường để mời trưởng lão thì nhất định Ngọc Hành Tông đã xảy ra biến cố lớn rồi.

Thiên U công chúa suy nghĩ một chút rồi nói.

Sau hai tháng, nhóm người Chung Sơn rốt cuộc đã gần đến Ngọc Hành Tông.

Ô……………………….. Cách từ rất xa đã nghe thấy có một tiếng chó sói tru lên.

Chung Sơn chăm chú nhìn về hướng có tiếng động vọng ra thì thấy lúc này ở phía đông sơn cốc có rất nhiều hồng lang tụ tạp ở đó.

Lang? Nhìn thấy những con lang này Chung Sơn lại có cảm giác thân thiết, thế nhưng tại sao lại có nhiều lang như vậy? Như thế không giống với lang tộc tụ tập mà hình như từ bốn phương tám hướng đều chạy tới đây.

Nhìn thấy lang, Thiên U công chúa nheo mắt lại, bạch vân dưới chân chợt bay nhanh hơn.

Phụt… phụt… phụt…. phụt…. phụt…..

Liên tiếp những quả hỏa cầu nhắm vào bạch vân bắn lên, đám hỏa lang dường như hết sức nóng nảy, không ngừng há mồm phun ra những hỏa cầu bắn thẳng đến đám người Chung Sơn.

Thế nhưng bạch vân lại bay nhanh hơn, hơn nữa lại hết sức linh hoạt, thoáng chốc đã tránh né được rất nhiều hỏa cầu, bay thẳng về phía trước. Thế nhưng càng đi về phía trước càng có nhiều hồng lang tụ tập khiến cho Chung Sơn bất giác nhớ đến lang vực, vạn lang khí thế cuồn cuộn.

Bất quá vạn lang ở đây không có tu vi như lang vực. Ở lang vực thì tu vi thấp nhất cũng là kim đan kỳ thế nhưng phần lớn là hồng lang Tiên thiên kỳ.

Càng đi vào bên trong thì càng nhiều lang. Mọi người bay thằng vào bên trong một cái sân rộng.

Cái sân này giống như cái sân ở Khai Dương Tông, đều có một cái cột đá rất lớn dựng thẳng lên.

Ngọc Hành Tông, đây chính là Ngọc Hành Tông. Phía ngoài Ngọc Hành Tông có rất nhiều hồng lang, con cao nhất cao tới bốn mươi trượng, tu vi ít nhất cũng Nguyên Anh hậu kỳ. Còn hồng này đứng ở phía trước, phía sau là rất nhiều hồng lang đang nhe răng trợn mắt nhìn về phía Ngọc Hành Tông.

Thiên U công chúa bay cực nhanh, thoáng cái đã vọt tới Ngọc Hành Tông đại trận.

Hô….hô…..hô…hô….hô……..

Gần ba trăm con đại lang đều há mồm phun ra những quả cầu rất lớn về phía bạch vân của mọi người.

Mọi người vừa tiến vào Ngọc Hành Tông đại trận thì ba trăm hỏa cầu xông thẳng tới đại trận, đồng thời bên ngoài đại trận tràn ngập một màu đỏ.

Cổ Lâm quay đầu nhìn hỏa quang ngập trời bên ngoài đại trận, nuốt nuốt nước bọt.

- Ngọc Hành Tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đắc tội với nhiều lang như vậy sao? Tại sao tất cả những con lang này đều hướng về phía Ngọc Hành Tông?

Cô Lâm kinh ngạc hỏi.

Thiên U công chúa không nói gì mà cau mày nhìn lại, bạch vân bay thẳng đến trung tâm Ngọc Hành Tông, Ngọc Nha Điện trên Ngọc Nha Phong.

Xa xa có năm người đang bay tới, bên ngoài có nhiều đại lang như vậy hiển nhiên bên trong Ngọc Hành Tông phải hết sức cảnh giác. Lúc năm người tiến đến thì cảm năm đều cung kính cúi đầu nói:

- Bái kiến trưởng lão.

- Đi, vào trong điện đã.

Thiên U công chúa nói.

- Vâng.

Năm người lâp tức nói, sau đó theo Thiên U công chúa nhanh chóng bay vào Ngọc Nha Điện tọa lạc trên một ngọn núi cao.

Dọc đường đi, Chung Sơn thấy rất nhiều đệ tử Ngọc Hành Tông, bọn họ đang rất khẩn trương đề phòng.

Đi vào trong điện, Chung Sơn nhìn vào năm người này một lúc, thấy có ba nam hai nữ, một nam tử trung niên ăn mặc một thân y phục màu xanh lơ, phía sau là bốn người, hiển nhiên nam tử này chính là tông chủ Ngọc Hành Tông còn bốn người kia là sư đệ, sư muội của hắn.

- Trưởng lão.

Tông chủ Ngọc Hành Tông vẻ mặt lo lắng nói.

- Liễu Tùy Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi phái thủ tông đến Thất Tin Đường là vì Ngọc Hành Tông bị vạn lang vây công đúng không?

Thiên U công chúa cau mày nói.

- Không, là một việc khác. Chuyện vạn lang vây công cũng mới chỉ xảy ra cách đây có mấy ngày thôi.

Tông chủ Ngọc Hành Tông Liễu Tùy Phong lập tức nói.

- Sao?

Thiên U công chúa nghi hoặc nói.

Tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía Liễu Tùy Phong.

- Trưởng lão, việc trước mắt vẫn là đẩy lùi đám vạn lang này, còn chuyện kia thì nói sau.

Liễu Tùy Phong nói.

- Ừ.

Thiên U công chúa gật đầu. Thiên U công chúa biết Liễu Tùy Phong không tiện nói ra ở đây mà cái việc kia hiện tại cũng không cấp tốc lắm.

- Bên ngoài có chuyện gì vậy? Lang tộc sẽ không vô duyên vô cớ mà tấn công Ngọc Hành Tông đâu.

Thiên U công chúa nói.

- Là do nghiệt tử đã gây họa.

Liễu Tùy Phong hổ thẹn nói.

- Ừ, nói tiếp đi.

Thiên U công chúa gật đầu nói.

- Cách đây không lâu nghiệt tử của ta mang theo mười mấy đệ nhị đại đệ tử của Ngọc Hành Tông đi vào trong núi bắt được một con hỏa lang Kim Đan sơ kỳ mang về. Nghiệt tử muốn thuần phục nó nhưng hỏa lang lại rất bướng bỉnh thế nào cũng không chịu phục tùng. Bởi vậy nó đã bị nghiệt tử đánh cho trọng thương, đến lúc hấp hối thì nghiệt tử đem vứt nó ra ngoài cho nó tự chết, không ngờ lại xảy ra kỳ tích, nó không chết mà còn dẫn theo rất nhiều lang tới đây báo thù. Hiện tại tất cả những lang bên ngoài đều là do nó triệu tập đến.

Liễu Tùy Phong vẻ mặt hổ thẹn nói.

- Hỏa lang Kim Đan sơ kỳ? Nhi tử của ngươi cũng có bản lĩnh đấy.

Thiên U công chúa cười nói.

- A, ai biết được lại xảy ra tai họa như vậy. Bên ngoài có đến hơn mười con lang Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ thì nhiều hơn, loại Tiên thiên kỳ thì đông đến mức không thể đếm được, chúng không ngừng kéo đến đây.

Liễu Tùy Phong cười khổ nói.

- Được rồi, nhi tử của ngươi đâu?

Thiên U công chúa hỏi.

Vừa nghe Thiên U công chúa hỏi vậy, Liễu Tùy Phong đã đỏ mặt lên.

- Thế nào? Còn muốn bao che cho nó sao?

Thiên U công chúa nhíu mày nói.

- Không, chỉ là nghiệt tử thấy vạn lang vây công bên ngoài nên sợ quá mà trốn trong phòng rồi.

Liễu Tùy Phong thở dài nói.

Nghe Liễu Tùy Phong nói vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiện, ngay cả Cổ Lâm cũng không nói được lời nào.

- Nhi tử của ngươi bản lĩnh cũng thật lớn đấy, khiến cho Ngọc Hành Tông gặp tại họa, bây giờ lại trốn trong phòng sao?

Thiên U công chúa cười lạnh nói.

- Nghiệt tử tuy sợ hãi mà trốn nhưng hiện tại Ngọc Hành Tông đang nguy cơ trùng trùng, thỉnh trưởng lão vì Ngọc Hành Tông mà hóa giải kiếp nạn. Đợi đám vạn lang thối lui sẽ đem nghiệt tử giao cho trưởng lão xử lý.

Liễu Tùy Phong thở dài nói.

- Giao cho ta xử lý? Ta xử lý thế nào đây? Cứ giao cho thủ tông nghiêm phạt, thủ tông tự nhiên là biết phải làm như thế nào.

Thiên U công chúa tức giận nói.

- Vâng.

Liễu Tùy Phong gật đầu nói.

- Những hỏa lang bên ngoài từ đâu đến vậy?

Thiên U công chúa hỏi.

- Bọn chúng đều đến từ hỏa sơn mạch phía tây bắc.

Liễu Tùy Phong lập tức nói.

(hỏa sơn mạch = núi lửa)

- Hỏa sơn mạch?

Thiên U công chúa trừng hai mắt nói.

- Các ngươi không xuất thủ sao?

Thiên U công chúa lập tức hỏi.

- Bọn ta không dám.

Liễu Tùy Phong nói.

- Không dám?

Thiên U công chúa nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Liễu Tùy Phong.

- Có nhiều lang như vậy trong lòng ta cũng lo lắng không yên nên không dám đuổi chúng lang đi sợ bọn chúng sẽ kích động.

Liễu Tùy Phong lo lắng nói.

- Đúng vậy, ở hỏa sơn mạch có hỏa lang tướng, thế nhưng lang tộc của hắn từ trước tới giờ vẫn chưa từng công kích Ngọc Hành Tông lần nào. Hơn nữa, theo như lời ngươi nói thì đám hỏa lang này đến đây để báo thù cho nên không có khả năng triệu tập được nhiều lang như vậy. Liễu Tùy Phong, ngươi còn có gì gạt ta không?

Thiên U công chúa cả giận nói.

- Ta không có, những lời tại hạ nói đều là sự thật, không có nửa lời dối trá.

Liễu Tùy Phong lập tức nói.

- Trưởng lão, tất cả những lời tông chủ nói đều là sự thật.

Một người bên cạnh Liễu Tùy Phong nói.

- Đúng vậy, trưởng lão, bọn ta có thể làm chứng.

Những người khác đều nói.

Thấy năm người đều nói như vậy, Thiên U công chúa thở sâu một hơi rồi nói:

- Nếu như các ngươi không gạt ta thì chính là nhi tử của Liễu Tùy Phong gạt các ngươi. Hắn không nói hết toàn bộ mọi chuyện cho các ngươi.

Nghe Thiên U công chúa nói những lời này, Liễu Tùy Phong tức giận, quay sang nói với hai nam tử bên cạnh:

- Nhị vị sư đệ, phiền hai vị mang nghiệt tử của ta tới đây.

- Vâng, tông chủ.

Hai nam tử kia lập tức đáp.

Sau đó tất cả mọi người đều chờ bên trong đại điện.