Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 134: Ghen ghét



Khi tận mắt nhìn thấy vết thương trên tay trái của Quý Hoài Tư, Giản Trì mới thở phào nhẹ nhõm. Một vết rạch dài gần như sượt qua chỗ nguy hiểm, nhưng may mắn là nó không sâu và dường như không làm tổn thương dây thần kinh hoặc gân bên dưới. Giản Trì nhanh chóng sát trùng vết thương bằng bông tẩm cồn, dùng gạc quấn lại một cách cẩn thận rồi thắt lại thành hình một cái nơ.

"Sau này anh hãy cẩn thận một chút." Sau khi Giản Trì nói xong cậu mới nhận ra rằng Quý Hoài Tư không phải do bất cẩn mà là do anh đang nói chuyện với cậu nên bị phân tâm. Anh dường như không nhận thấy sự dừng lại của Giản Trì và cúi đầu nhìn xuống cái nơ được thắt trên tay. Nút thắt đơn giản này dường như có ma lực nào đó khiến khoé môi Quý Hoài Tư khẽ nhếch lên.

Sau khi băng bó vết thương xong, Giản Trì không biết phải làm gì khác, trong lòng xuất hiện vẻ bối rối quen thuộc. Cậu dọn dẹp rác trên bàn, định vứt rồi rời đi thì ở sau lưng Quý Hoài Tư nói: "Em phải đi rồi à?"

Giản Trì vứt rác xong rồi nói: "Ừm, em đi trước đây."

Có một cử động nhẹ đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước chân của Quý Hoài Tư ngày càng gần cho đến khi tiếng va chạm kim loại quen thuộc vang lên. Giản Trì quay đầu nhìn lại thì thấy Quý Hoài Tư đang đứng ở phía sau bếp, đặt nồi lên bếp từ với bàn tay không bị thương còn lại.

Giản Trì đột ngột dừng bước.

"Anh định nấu cơm như thế này à?"

"Rau đã cắt xong rồi nên anh không thể để như vậy, mà anh cũng hơi đói." Quý Hoài Tư nói với giọng bình thường: "Anh sẽ cẩn thận không để vết thương chạm vào nước. Nếu em có chuyện gì thì cứ đi trước đi."

Giản Trì thực sự đã nghĩ đến việc rời đi nhưng khi Quý Hoài Tư nói như vậy cậu lại không thể di chuyển bước chân của mình. Cậu do dự một lúc và hỏi vọng vào phía nhà bếp: "Một mình anh không sao chứ?"

"Không sao."

Quý Hoài Tư càng bình thản như vậy thì càng có nghĩa là sẽ không ổn. Trải qua chuyện vừa rồi khiến Giản Trì không thể không suy nghĩ theo hướng này. Quý Hoài Tư luôn quay lưng về phía Giản Trì dùng thìa để khuấy đều rau trong nồi:

"Nếu Thiệu Hàng biết em ở đây, cậu ta có thể lại tới đánh anh một trận."

Điều này làm cho Giản Trì gần như quên mất rằng lúc bắt đầu Quý Hoài Tư đã thực hiện cú đấm. Thật ra thì bây giờ quả thực cậu có chút dao động, có lẽ lúc đó Thiệu Hàng đã nói nặng lời để chọc giận Quý Hoài Tư, dù sao thì hắn vẫn thường làm như vậy.

Nếu đúng như vậy thì chuyện này không thể hoàn toàn trách Quý Hoài Tư, chưa kể so với Thiệu Hàng thì vết thương của Quý Hoài Tư có vẻ nghiêm trọng hơn.

Lúc nãy khi băng bó, Giản Trì không hề nhìn mặt anh nhưng khi bước vào, cậu đã thấy vết bầm trên khóe miệng anh, dường như tóc đã che đi một vết đỏ trên gò má. Giản Trì chỉ vội vàng liếc mắt nhìn một cái, lúc băng bó vết thương, trong đầu cứ nghĩ đến hai vết thương này, hầu như không thể tập trung.

Bây giờ Thiệu Hàng đã hồi phục rất nhiều, cũng không còn nhìn thấy dấu vết gì nữa, Quý Hoài Tư đến giờ vẫn còn đang mang dấu vết rõ ràng nên không biết ngày hôm đó tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Giản Trì càng nhìn càng thấy không yên tâm nói: "Sẽ không đâu, dù em ở đâu cũng không liên quan gì đến Thiệu Hàng."

Do luôn quay lưng lại khiến Giản Trì khó xác nhận cánh tay đang động đậy của Quý Hoài Tư đã dừng lại hay chưa: "Không phải giống như những gì anh nghĩ sao?"

"Cái gì?"

Quý Hoài Tư nói: "Anh nghĩ em và Thiệu Hàng đã ở bên nhau rồi." Quý Hoài Tư nói: "Trong ngày sinh nhật của cậu ta..."

Giản Trì không biết có sự ẩn dụ nào trong câu này không. Dù không nhìn rõ mặt Quý Hoài Tư cậu cũng cảm thấy có một sự xấu hổ khó diễn tả. Cậu không thể không nhìn ra chỗ khác, nhìn chằm chằm vào một viên gạch lát sàn nào đó trong nhà bếp, nó lờ mờ hiện ra bóng lưng của Quý Hoài Tư.

"Em và cậu ta không yêu nhau." Giản Trì nói thêm một câu: "Em cũng không định yêu ai khác."

Cũng không biết tại sao, bất luận là ai, dường như ai cũng nghĩ rằng cậu ngay lập tức sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, Giản Trì tự hỏi tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy. Rõ ràng là từ đầu đến cuối cậu chỉ có một mối quan hệ yêu đương và tình cảm của người bình thường đều cần phải có một khoảng thời gian nguội lạnh. Giản Trì không có kế hoạch bắt đầu lại sớm như vậy, nhất là trước kỳ thi quan trọng.

Quý Hoài Tư đặt thìa xuống, cuối cùng Giản Trì cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, không biết là anh đang hỏi hay chỉ để xác nhận: "Hai người không yêu nhau sao?"

Không biết câu hỏi đơn giản này đã lặp lại bao nhiêu lần, nhưng Giản Trì vẫn xác nhận một lần nữa với Quý Hoài Tư: "Không."

Câu trả lời chắc nịch này khiến Quý Hoài Tư nhất thời dao động. Anh muốn dùng tay trái xoa xoa giữa hai lông mày, sau khi nhúc nhích một chút, mới nhớ ra mình vừa băng bó nên chuyển sang dùng tay phải. Sự ôn hoà, mềm mại của đôi lông mày mềm mại không còn chút dấu vết yếu ớt nào, nụ cười mím môi không thể phân biệt được đó là nụ cười hay những cảm xúc bất lực khác.

"Anh luôn nghĩ rằng hành động trước đây của mình đã làm phiền em."

Thực sự đã làm phiền rồi nhưng khi Quý Hoài Tư nói câu này trước thì làm sao Giảm Trì có thể mở miệng thừa nhận điều đó.

"Giản Trì, anh chỉ sợ em không muốn cho anh thêm một cơ hội nữa mà sẽ đồng ý ở bên người khác. Hôm đó khi nhìn thấy em và Thiệu Hàng anh đã cho rằng chuyện mình luôn lo lắng đã xảy ra rồi nên anh mới không thể kiềm chế bản thân."

Quý Hoài Tư đi về phía Giản Trì, một giọng nói nhẹ nhàng lọt vào trong tai kéo theo sự nặng trĩu trong trái tim của Giản Trì: "Anh nghĩ rằng em có thể không muốn gặp lại anh nữa cho nên chỉ có thể nhịn không liên lạc với em. Em chủ động nhắn tin cho anh thực sự khiến anh rất vui, mặc dù do tác động của bên ngoài nhưng vẫn rất hài lòng."

Giản Trì luôn tự nhủ rằng sẽ không rơi vào thế bị động như trước, sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ ngọt như mía lùi của Quý Hoài Tư nhưng thực tế là cậu lại thực sự thích cách này của anh. Khi bị Quý Hoài Tư nhìn chằm chằm với ánh mắt thâm tình và giọng nói chân thành, không có gì để nghi ngờ, Giản Trì đã cố định tại chỗ và không thể di chuyển, nhìn bóng dáng Quý Hoài Tư càng ngày càng đến gần, khuôn mặt dù có sẹo nhưng vẫn mang một vẻ đẹp trai khác biệt.

Quý Hoài Tư chạm vào má Giản Trì, luồn năm ngón tay vào tóc cậu, động tác di chuyển chậm rãi, dịu dàng như những gì anh nói.

"Đừng ở bên người khác, có được không?"

Không biết giọng nói của Quý Hoài Tư tràn đầy ma lực, hay là Giản Trì không ngăn được sự công kích nhẹ nhàng này, giọng nói càng ngày càng nhẹ: "Em nói rồi, em không muốn nhắc lại chuyện này nữa."

"Anh biết rồi." Quý Hoài Tư cong lưng, khóe môi nhếch lên: "Anh sẽ không quấy rầy em như trước nữa, đổi lại, em cũng không được trốn tránh anh, như vậy được không?"

Nghe có vẻ là một giao dịch ổn thỏa, tốc độ suy nghĩ của Giản Trì đã chậm lại khi nhìn Quý Hoài Tư, cậu lại nghe thấy anh nói: "Chờ đến ngày tốt nghiệp, em hãy cho anh câu trả lời. Đừng lo lắng về các nhân tố tác động bên ngoài, anh sẽ giải quyết những việc này, cho đến lúc đó, em chỉ cần nói với anh là em đồng ý hay không đồng ý, được không?"

Quý Hoài Tư không nói rõ "đồng ý" này đang ám chỉ cái gì, Giản Trì cảm thấy có lẽ mình đã hiểu, cậu gật gật đầu theo bản năng, chính hành động nhỏ này lại khiến cho cậu ảo tưởng cảm thấy mình đã đồng ý với Quý Hoài Tư một điều gì đó cực kỳ quan trọng. Nụ cười trên môi Quý Hoài Tư hoàn toàn lọt vào mắt cậu, anh hôn lên trán của Giản Trì. Trước khi cậu kịp phản ứng lại thì anh lại tiếp tục hôn lên môi của cậu.

Nhẹ nhàng đến mức không có vẻ gì là gượng ép, Giản Trì thậm chí còn cảm thấy như trở lại khi cậu và Quý Hoài Tư mới ở bên nhau. Trong giây phút ngẩn ngơ, Giản Trì nhớ tới bàn tay vừa rồi bị thương của Quý Hoài Tư, động tác đưa đẩy cũng chậm lại, không biết hôn bao lâu mới có thể tách môi ra.

Nhìn khuôn mặt đang ở rất gần của Quý Hoài Tư, Giản Trì cảm thấy khuôn mặt vốn đã nóng vì thiếu dưỡng khí này còn nóng hơn cả đôi môi ướt át vừa rồi. Cậu muốn lau miệng một chút nhưng sau khi làm xong lại cảm thấy nó chứa đầy hương vị mà cậu muốn che giấu. Trước cái nhìn của Quý Hoài Tư, cậu nói một câu "tạm biệt" rồi nhanh chóng rời đi

Cậu đang làm gì vậy?

Giản Trì không biết nên trách bầu không khí vừa rồi quá tốt hay là Quý Hoài Tư quá dịu dàng hay là ý chí của cậu quá yếu. May mắn thay, Quý Hoài Tư đã hứa sẽ đợi cho đến khi tốt nghiệp rồi mới giải quyết vấn đề giữa bọn họ, tức là tình trạng này có lẽ sẽ không xảy ra nữa, phải không? Có lẽ là vậy.

Sau khi Hạ Đàm bị cách chức, vị trí hội trưởng bị bỏ trống, nhiều người đã thảo luận về việc có nên tổ chức một cuộc bầu cử khác trong thời gian nghỉ giải lao hay không, Giản Trì cũng nghĩ như vậy, hoặc thăng chức hội phó lên rồi bầu ra một hội phó mới.

Thông thường mà nói, một trong hai phương án này sẽ được thông qua, nhưng rõ ràng là Sainston không đi theo cách thông thường. Khi Giản Trì nhìn thấy Thẩm Thư Đình một lần nữa đeo huy hiệu của hội trưởng hội học sinh, cảm giác của cậu giống như mở một chai nước lại đổi một chai khác và sau khi đổi thì phát hiện nó đã quá hạn sử dụng.

Những lời nói tình cờ lúc đầu hóa ra đã trở thành hiện thực, Thẩm Thư Đình lại trở lại làm hội trưởng.

"Cậu có vẻ rất không vui khi gặp tôi?"

Khi Giản Trì được gọi vào văn phòng hội học sinh, cậu không biết phải trả lời những câu hỏi của Thẩm Thư Đình như thế nào, vì vậy cậu nói một cách dối lòng: "Không có, anh nhìn nhầm rồi."

Thẩm Thư Đình đằng sau bàn làm việc thậm chí còn khiến người ta ít bất hòa hơn Hạ Đàm, như thể hắn nên ngồi ở vị trí này và luôn ngồi ở vị trí này từ trước đến nay. Chỉ là Giản Trì không hiểu tại sao hội trưởng đương nhiệm luôn chọn người không đúng với suy nghĩ trong đầu của họ.

Thẩm Thư Đình dùng ngón trỏ gõ vào bàn: "Lại đây."

Giản Trì chậm rãi đi tới, Thẩm Thư Đình nói: "Đến bên cạnh tôi đây."

Điều này khiến Giản Trì đột nhiên bắt đầu cảnh giác, cậu vừa định nói "Không", Thẩm Trữ Đình lập tức nhếch môi, lạnh lùng nhìn cậu qua bàn làm việc: "Hạ Đàm đã nói với tôi rất nhiều chuyện, cậu không muốn nghe sao?"

Tóc gáy bắt đầu dựng đứng lên, Giản Trì có một linh cảm chẳng lành. Cậu không hề muốn biết những chuyện này chút nào, vừa quay lưng định bỏ đi thì Thẩm Thư Đình đứng dậy đi về phía cậu. Một giây trước khi ấn tay vào nắm tay nắm cửa, Giản Trì đã bị Thẩm Thư Đình xoay người áp vào tường. Cằm Giản Trì bị nâng lên buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đen của hắn. Giọng nói châm chọc, chế giễu xuyên thẳng vào màng nhĩ của cậu, xen lẫn một chút tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Cậu với Thiệu Hàng đã làm rồi sao?"