Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 109: Lựa chọn



Tần Sơ Hủ.

Khi cái tên này lờ mờ xuất hiện, khuôn mặt của Tần Chiêu dường như trùng khớp với một khuôn mặt khác nhưng không hoàn toàn giống nhau. Giản Trì chớp chớp mắt, hư ảnh mới tiêu tán một nửa, Tần Chiêu cảm giác được một thứ ngẩng đầu, lông mày hơi nhíu lại.

"Quay đầu lại."

Giản Trì vừa định hỏi vì sao, ánh mắt Tần Chiêu cũng đã khiến đáp án rõ rành rành mà truyền tới. Trải qua thái độ biến đổi 180 độ của các bạn cùng lớp xung quanh, Tần Chiêu quen thuộc lại khiến Giản Trì sinh ra một tia cảm khái giống như hoài niệm, vì thế yên lặng dời tầm mắt sang cửa sổ bên cạnh.

"Cậu đang tìm tôi sao?"

Tần Chiêu lại dừng động tác trên tay một lần nữa, đối mặt với Giản Trì chỉ xoay một giây lại đột nhiên quay đầu lại, có chút không vui: "Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?"

Nhìn chằm chằm ba giây, thẳng đến khi biểu tình Tần Chiêu phủ lên một tầng thăm dò mỏng manh, Giản Trì mới nhỏ giọng trả lời "Không có gì" lần thứ hai dời đi, thử từ tận đáy lòng mà đáp lại giọng nói kia: "Tần Sơ Hủ?"

Rất rõ ràng, giọng nói đột ngột đó không đến từ Tần Chiêu, cho dù nghe thì giống hệt nhau, giọng điệu vẫn có sự khác biệt nhỏ. So với cảnh trong giấc mơ trước đây và nhận thức lật đổ thế giới quan, có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác dường như cũng không đáng ngạc nhiên như vậy.

Nhưng vẫn là bị dọa một chút.

Âm thanh kia khẽ cười, lần này Giản Trì có thể xác định, quả thật là Tần Sơ Hủ. Đã lâu không gặp mặt, ở giữa lại xen lẫn rất nhiều chuyện nói không hết và cũng không biết nên nói như thế nào, Giản Trì lại không cảm thấy xấu hổ cùng xa cách. Đại khái bởi vì Tần Sơ Hủ là người duy nhất biết được chân tướng giống như cậu, Giản Trì có tín nhiệm tự nhiên với anh ta, hỏi: "Anh có nghe thấy tiếng lòng của tôi không?"

"Tôi không có khả năng này, nhưng tôi vẫn luôn nhìn cậu." Tần Sơ Hủ nói: "Biểu hiện đã phơi bày cậu."

Giản Trì bị bóc trần trong nháy mắt ngượng ngùng, sau đó lại là kỳ quái: "Sao lần này anh không cần... Không ở trong cơ thể Tần Chiêu?"

Đổi hai từ nào trong hai từ này đều rất kỳ lạ, nhưng trong một lúc không thể nghĩ ra một sự thay thế tốt hơn. Tần Sơ Hủ nhận thấy được sự quẫn bách của Giản Trì, giọng nói hàm chứa ý cười thấu hiểu tất cả: "Hiện tại không thể, tinh thần Tần Chiêu không đạt được chỉ tiêu dung nạp tôi, hay nói cách khác, anh ta còn chưa đủ kích động, không có cơ hội để lợi dụng, cho nên tôi chỉ có thể dùng phương thức này để đáp lại cậu."

Giản Trì giật mình, rất nhanh đã hiểu được. Trước kia Tần Sơ Hủ xuất hiện hai lần, mỗi một lần đều là lúc Tần Chiêu kích động, sau đó đột nhiên trong chớp mắt, hoàn thành thay thế linh hồn. Bây giờ nhìn lại, cả hai lần thay đổi cảm xúc đều là vì cậu, Giản Trì chột dạ, dùng một chủ đề mới để che đậy: "Anh có gì muốn nói với tôi không?"

Tần Sơ Hủ lại trả lời: "Có chuyện muốn nói không phải là tôi, mà là cậu."

Ngón tay đặt bên cạnh giường hơi run rẩy một chút, ngay sau đó là một sự an tâm không có gì bất ngờ. Sau khi rời khỏi tầm nhìn của Quý Hoài Tư và người khác, Giản Trì chưa bao giờ cố ý che giấu tâm sự, nếu lúc nào cũng cảnh giác xung quanh, thế thì quá mệt mỏi rồi. Cậu nhất thời không trả lời, Tần Sơ Hủ cũng giống như biến mất không lên tiếng nữa, nhưng Giản Trì biết anh ta còn đang ở đâu đó nhìn mình, thấp giọng mở miệng: "Tôi muốn biết, tất cả những gì xảy ra vào bây giờ là do cốt truyện thúc đẩy sao?"

Trước khi hỏi ra miệng, Giản Trì chưa bao giờ nghiêm túc sắp xếp những lời này trong đầu, mỗi một chữ đều là tự nhiên bộc ra sau khi nghe được giọng nói của Tần Sơ Hủ, đến từ tiềm thức mà cậu rất ít khi tìm tòi nghiên cứu.

Sau khi nói ra miệng, Giản Trì sửng sốt một chút, lại cảm thấy thoải mái.

Cậu đã có ý niệm này từ lâu trước đây rồi, không biết cố ý, hay là vô tình bị lảng tránh. Nhưng mà, tất cả những gì xảy ra bây giờ, không còn có thể sử dụng vài ba câu để khái quát. Sâu thẳm trong trái tim của Giản Trì lại thực sự là bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức gần như bi quan. Cậu tin rằng biết chân tướng thực sự không thể thay đổi kết quả, giống như một người hiểu biết sâu sắc về lịch sử trở lại một trăm năm về trước, cũng không thể thay đổi kết cục của lịch sử.

Ban đầu, cậu cấp bách muốn thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện, nhìn vào chỗ của bản thân mình trong kết cục với đôi mắt của người ngoài cuộc, do đó làm rất nhiều điều ngu ngốc. Sau đó, ngày càng có nhiều kết nối giống như một mạng lưới quấn quanh cậu với tất cả mọi người, vào thời điểm đó, Giản Trì đã rất ít khi suy nghĩ về việc thoát khỏi hay không, bởi vì cậu đã hoàn toàn hòa nhập vào Saintston, tất cả mọi thứ xung quanh.

Quý Hoài Tư, Thiệu Hàng, Văn Xuyên, Bạch Hy Vũ... Tất cả mọi người không còn là một biểu tượng trong cuốn sách. Lần đầu tiên khi Giản Trì nhận ra điều này, cậu hiểu rằng cậu đã được liên kết chặt chẽ với cái gọi là thế giới trong cuốn sách.

Giọng nói của Tần Sơ Hủ vang lên sau một thời gian ngắn im lặng, mỗi một từ đều nghiêm túc mà thâm trầm: "Tôi từng nói một câu, có lẽ cậu đã quên. Tôi muốn nhắc lại lần nữa, lần này sẽ là lần cuối cùng, cậu phải ghi nhớ mãi mãi, đây không phải là một quyển sách, mà là cuộc sống của cậu."

Giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, gió ập đến xua tan những đám mây dày cộp trước mắt, cũng làm tan đi sự do dự và mê man của Giản Trì.

"Cốt truyện mà cậu tưởng, bắt nguồn từ sự lựa chọn ban đầu của mỗi người, đã nghe nói về hiệu ứng domino chưa? Mỗi một lựa chọn giống như một thẻ gỗ nho nhỏ, chỉ có Bạch Hy Vũ dùng nước hắt vào Thiệu Hàng, địch ý mới có thể sinh ra giữa bọn họ, mà địch ý mang lại tò mò, cho đến tình cảm cuối cùng. Quay trở lại ban đầu, nếu Bạch Hy Vũ không chủ động trêu chọc Thiệu Hàng, câu chuyện của họ sẽ không xảy ra như domino ngã xuống. Gỡ từng cái từng cái một ra, cốt truyện chỉ là một tập hợp các lựa chọn, "Giản Trì" ban đầu đã đưa ra lựa chọn mà cậu ta cho là đúng đắn, có được kết cục cuối cùng. Bây giờ, đổi lại là cậu lựa chọn, mỗi lựa chọn không giống nhau của cậu và "Giản Trì" ban đầu, là nguyên nhân thực sự đẩy cậu đến tình hình này."

Một chữ cuối cùng của Tần Sơ Hủ hạ xuống, Giản Trì thật lâu không thể hoàn hồn, Tần Chiêu đã thu dọn băng gạc tháo ra ở trên giường, nói với Giản Trì: "Mấy ngày gần đây không được vận động kịch liệt, vết thương không ổn phải tới để xử lý, có thể đi rồi."

Hai luồng âm thanh một ở bên ngoài, một bên trong, một rõ ràng tác động vào trái tim của cậu, một lại dưới sức mạnh của người trước đó mà mơ hồ và nhẹ nhàng, Giản Trì chậm nửa phút trước mới gọi được mạch suy nghĩ trở về, trả lời: "Được. Tôi hiểu rồi."

Ngay cả câu "cảm ơn" thường treo trên miệng cũng quên nói.

Tần Chiêu không khỏi nhìn Giản Trì vài lần, thấy cậu xuống giường, không quen được chân trái đột nhiên trống rỗng chậm rãi di chuyển ra ngoài cửa, mười bước đi mười bước xiêu xiêu vẹo vẹo giống như người say rượu, Tần Chiêu nhíu mày một chút: "Không thoải mái có thể ở chỗ này nghỉ ngơi vài phút."

"Không cần nữa" Giản Trì đã chạm tới bên cửa, sau đó mới nhớ lại: "Cảm ơn."

Tần Chiêu sau khi bị từ chối thì không nhìn cậu nữa, giống như giả sử chưa nghe thấy hai chữ này. Âm thanh trong đầu khiến Giản Trì không rảnh bận tâm đến người khác. Cậu đóng cửa lại, dựa lưng vào bức tường trắng bên cạnh, điểm chống đỡ của cơ thể làm cho giọng trầm khàn nghẹn trong ngực cũng tiêu tán theo: "Tôi vẫn cứ cảm thấy là tôi làm sai cái gì đó, mới có thể làm cho sự tình đi theo hướng càng ngày càng không thể khống chế."

"Không có đúng sai tuyệt đối, chỉ là mỗi người lựa chọn khác nhau" Sự trịnh trọng lời nói của Tần Sơ Hủ rút đi, lại trở về sự tản mạn thản nhiên chầm chậm quen thuộc: "Cậu vẫn cảm thấy bọn họ mà cậu quen biết giống nhau như đúc không có khác biệt với miêu tả trong sách sao?"

Giản Trì theo bản năng gật đầu, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Không giống nhau.

Trong cuốn sách họ là mặt phẳng, cứng nhắc, tất cả những cảm xúc giống như một tờ giấy trắng mở rộng ra cho tất cả mọi người xem lướt qua. Nhưng Giản Trì dần dần phát hiện, Bạch Hy Vũ mà cậu biết không phải là nhân vật chính đơn thuần khiến người ta thương xót ở trong sách. Thiệu Hàng, Văn Xuyên, Thẩm Trữ Đình mà cậu tiếp xúc, cũng không chỉ có mặt cực đoan khi đối mặt với tình cảm. Càng về sau, lựa chọn của cậu không phải cân nhắc kết quả như trước nữa, lý trí trong xương bị cảm tính từ từ xâm chiếm, quá trình này, mới là cái mà Giản Trì bất an nhất.

"Mặc dù một câu đã được trích dẫn 10.000 lần, nó vẫn thích hợp."

Tần Sơ Hủ thấp giọng nở nụ cười.

"Giản Trì, hãy là chính mình, thế là đủ rồi. Không có kết thúc hoàn hảo trên thế giới, chỉ có kết thúc làm cho cậu hài lòng."

Những lời này đi sâu vào đáy lòng chưa bao giờ có một chuyến đến thăm, để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa, sống động.

"Em đi tháo thạch cao sao không nói cho anh biết?"

Quý Hoài Tư nhìn thấy chân trái của Giản Trì đã bình yên vô sự thì điều đầu tiên là giãn mi tâm ra, sau đó lại nhẹ nhàng nhíu lại, hỏi thăm mang theo giọng điệu mất mát, chợt lóe lên, lại càng làm cho người ta càng thêm để ý, cảm thấy tự trách.

"Thế nào rồi? Bác sĩ nói hồi phục có tốt không?"

Giản Trì lặp lại những gì mà Tần Chiêu nói, nói: "Vốn dĩ em đã muốn nói với anh, nhưng em nghe nói rằng hội học sinh mấy ngày nay bận rộn cho nên tự mình đi."

Trong thời kỳ lớp 12, một số thành viên chính của hội học sinh phải đối mặt với việc tốt nghiệp, cần phải truyền lại công việc của họ cho người khác trước thời hạn, bao gồm Thẩm Thư Đình và Quý Hoài Tư, hai vị chủ tịch và phó chủ tịch, họ phải bàn giao công việc nhiều nhất, cũng là vị trí bận rộn nhất. Trên mặt Quý Hoài Tư không nhìn ra bất kỳ mệt mỏi nào, bàn tay buông xuống bên cạnh lơ đãng đụng phải mu bàn tay Giản Trì: "Chuyện hội học sinh có quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng em, hơn nữa phía trên còn có một Thẩm Thư Đình, cho dù anh lười biếng chạy ra ngoài, cậu ấy cũng không thể không giúp đỡ gánh vác trước, sẽ không có chuyện gì."

Giản Trì nghẹn lại, sao nghe giống như đang lừa dối Thẩm Thư Đình vậy?

Quý Hoài Tư nghiêng đầu cười, hai tròng mắt ôn nhu trong suốt: "Lừa em đó, làm sao anh có thể vô trách nhiệm như vậy?"

Không biết tại sao, Giản Trì luôn cảm thấy đoạn lời nói đầu tiên càng đúng với Quý Hoài Tư chân chính hơn. Cậu lại một lần nữa nhớ tới những suy đoán có liên quan đến sự theo dõi trong lòng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện. Bàn tay lắc lư bởi vì nhịp bước của Quý Hoài Tư lại một lần nữa xẹt qua mu bàn tay, trước khi đi trên đường đến hội học sinh, xung quanh có thể nhìn thấy bóng người thưa thớt, Quý Hoài Tư không trực tiếp nắm lấy tay Giản Trì, nhưng mỗi lần xẹt qua làn da đều mang đến sự đặc biệt ấm áp. Giản Trì cảm giác né tránh cũng không được, đợi đến khi cọ qua một lần nữa lập tức nắm lấy bàn tay không an phận của Quý Hoài Tư.

Quý Hoài Tư sững sờ một chút, ý cười hơi sâu, dường như xen lẫn bất ngờ nhàn nhạt: "Không lo lắng sao?"

Giản Trì nghĩ thầm cậu không xấu hổ thì xấu hổ chính là người khác, ngoài miệng nói: "Vậy em buông ra."

Quý Hoài Tư không trả lời, nhưng tay lập tức nắm chặt. Ý thức được Giản Trì cố ý nói như vậy, đáy mắt anh hiện lên gợn sóng rất nhỏ, sau đó chậm rãi, nhẹ nhàng khép lại lòng bàn tay. Có lẽ bởi vì lần đầu tiên chủ động đáp lại như vậy, vừa rồi tim Giản Trì đập có chút nhanh.

Không thể không nói, thật dễ chịu.

Lời nói của Tần Sơ Hủ lại một lần nữa vờn quanh bên tai, Giản Trì cảm thấy cậu thực sự trì độn, hoặc nói là ngu ngốc, đến lúc này mới hiểu được ba chữ "làm chính mình". Sự không chắc chắn về tình cảm của mình, sự không chắc chắn với Quý Hoài Tư, ngoài lý do của đối phương, có một phần nhỏ không thể bỏ qua đến từ chính mình.

Cậu luôn lo lắng quá nhiều về những điều này, đôi khi thậm chí cậu còn nghĩ, Quý Hoài Tư có thích cậu hay không cũng xuất phát từ một số loại sắp đặt bất khả kháng, chẳng hạn như Bạch Hy Vũ trong cốt truyện trước đây, bây giờ trở thành lại trở thành cậu. Lời nói của Tần Sơ Hủ làm cho Giản Trì ý thức được vô cùng rõ ràng, tất cả những gì xảy ra bây giờ đều xuất phát từ sự lựa chọn của cậu, không có "cốt truyện", không có chuyển biến kịch tính, trong nháy mắt này giống như là dỡ bỏ tảng đá nặng đè nặng trong lòng hồi lâu, nhìn lại sự trốn tránh lúc trước, Giản Trì đều nhịn không được vì định lực tốt của Quý Hoài Tư mà kính nể.

May mắn thay Quý Hoài Tư không thể đọc ý nghĩ của mình bây giờ, văn phòng đã không còn xa. Quý Hoài Tư dừng lại ở cửa, nghiêm túc nhìn Giản Trì, hỏi một câu đã hỏi từ lâu trước khi đến: "Thật sự không cần anh đi vào sao?"

Giản Trì cũng không quên mục đích chính của chuyến đi này, trái tim bốc đồng chìm xuống, lắc đầu: "Không cần bao nhiêu thời gian, em muốn nói chuyện với cậu ta trước."

"Cũng tốt." Quý Hoài Tư nhìn ra sự kiên trì của Giản Trì, không ép buộc cậu nghe theo ý nghĩ của mình, nở ra nụ cười không thể từ chối: "Anh sẽ đứng ở cửa, xảy ra nguy hiểm gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi anh."

Không biết trong mắt Quý Hoài Tư rốt cuộc cậu yếu ớt đến mức nào, Giản Trì thậm chí hoài nghi trong phòng chờ đợi không phải Bạch Hy Vũ, mà là con thú to lớn đáng sợ nào đó. Tuy nhiên, khi đẩy cửa ra, cũng không xuất hiện hình ảnh phong phú trong tưởng tượng, văn phòng rộng rãi sáng sủa, cũng yên tĩnh đến mức không thích hợp. Bạch Hy Vũ ngồi ở đầu ghế sô pha, khi nghe thấy âm thanh đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Giản Trì, hốc mắt lóe lên màu đỏ nhạt, giống như chỉ là một cuộc gặp mặt bất ngờ như vậy, cũng khiến cậu ta hoảng sợ không biết nên làm cái gì.

Giản Trì đóng lại cánh cửa phía sau, sau một tiếng lanh lảnh, tất cả các vấn đề đã nghĩ xong xuôi đều xuất hiện trong tâm trí.