Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 37: Trở về



Bảo tiêu có lòng đề phòng rất cao, không dễ tin người, nhưng Tiểu Đào cầm đèn pin chiếu lên hắn, ôn hòa giải thích: "Tiêu Tiêu từng đề cập tới một người gọi là Trần Thiên với chúng tôi, bởi chúng tôi không biết hắn cũng không biết anh, thật có lỗi, vì an toàn, mời anh rời khỏi đây."


Đối phương liếc thấy hai tay cầm súng của bảo tiêu thì vô cùng thức thời giơ hai tay lên, rời đi từ bên trái cầu thang. Tiểu Đào dùng đèn liên tục chiếu hắn ta, cho tới khi bóng dáng hắn biến mất ở cửa cầu thang thì mới nhẹ thở ra. Không nghĩ tới bọn họ còn chưa tới phía tước thì lại có một bóng dáng nữa xuất hiện bên kia cửa cầu thang. Người tới là một người đàn ông khác, điểm giống nhau duy nhất là, hắn cũng tự giới thiệu mình tên Trịnh Dương.


Trong đó nhất định có một người là giả, bọn bảo tiêu không dám lơ là cảnh giác, vẫn khách khí giải thích một lần như trước để người này bỏ đi. Trịnh Dương này cũng thành thật đi hướng cửa cầu thang mà hắn đã tới, lúc này đoàn người có chút do dự, không biết nên đi con đường nào.


"Bọn họ đều ở mặt trên, hơn nữa biết chúng ta." Triệu giáo sư nhất thời cảm thấy có chút khó giải quyết: "Nếu như mai phục ở trên, chúng ta đi lên chính là chui đầu vào lưới, nhưng nơi này rất tối, cũng không nên ở lại lâu."


"Cái gì mà không nên ở lâu?" Tiêu Vũ Hiết từ sân ga chờ tới đại sảnh bán vé thì nghe thấy câu cuối, cô vừa mở ra tiến độ nhiệm vụ của mình, đã hoàn thành được 90%, chi nhánh nhiệm vụ còn chưa xong nhưng đã đủ điều kiện trở về. Cô thiêu chết những con nhện bên trong xong thuận tiện nhặt lấy một ít tơ nhện và giáp xác, chuẩn bị dùng làm tài liệu chế tạo vũ khí hoặc phòng cụ. Phần thưởng giết nhện mẹ rất phong phú, đáng tiếc không có sách kỹ năng, nhưng tặng hai thuộc tính điểm tự do đã khiến cô thấy vô cùng thỏa mãn.


Đoàn người thấy cô đi lên thì như trút được gánh nặng, kể lại chuyện vừa xảy ra. Tiêu Vũ Hiết hơi nhíu mày, liên hệ Trịnh Dương trong kênh đội ngũ: "Cậu đã tới đây à?"


"Tôi lo lắng mọi người gặp chuyện không may." Trịnh Dương nói: "Nhưng bon họ không nhận ra tôi và Trần Thiên, tôi không dám tới gần."


"Nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi chứ?" Nhiệm vụ chi nhánh chỉ nhằm vào một mình cô: "Cậu thoát trò chơi trước đi, lát nữa chỉ sợ tôi sẽ ngộ thương cậu."


Cô vừa dứt lời thì thấy tên Trịnh Dương tối đi xuống trong kênh đội ngũ, chứng tỏ cậu ta đã thoát ra, Tiêu Vũ Hiết nhẹ thở ra, nói với đoàn người Triệu giáo sư: "Tôi đưa mọi người rời khỏi đây."


Tất nhiên là bọn họ rất sẵn lòng, Tiêu Vũ Hiết tùy tiện chọn một cầu thang, cảnh giác tiến lên từng bước một, mà khi cô lại cảm giác được nắng ấm ngoài trời một lần nữa thì cũng chẳng phát hiện chút dấu vết nào của Trần Thiên. Có lẽ kẻ tỉnh táo như hắn đã sớm rời khỏi rồi.


Dù là thế, Tiêu Vũ Hiết vẫn không dám lơ là cảnh giác, cô gọi đoàn người Triệu giáo sư đi lên, khi bọn họ bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, thông báo của trò chơi vang lên, báo hiệu cô đã hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ, được tặng một quyển sách kỹ năng "Truyền tống thuật".


Đây là thần kỹ chạy trốn, dùng nó có thể mang theo một vật phẩm hoặc sinh vật nhỏ cùng truyền tống theo, điểm đến khi truyền tống phải là nơi cực quen thuộc hoặc dã từng có nghiên cứu rất kỹ, dù là thế cũng có khả năng sẽ bị truyền tống tới nơi khác tương tự như thế hoặc nơi cách điểm đến rất xa. Đặc biệt nếu mà nơi đó chỉ từng tới một lần thì chắc chắn sẽ chịu 100 thương hại.


Tiêu Vũ Hiết ném nó vào trong ba lô, nghề nghiệp của cô không phải là pháp sư hay thuật sĩ, sách kỹ năng này để cô học thì có chút lãng phí,hơn nữa đây là một quyển sách kỹ năng cao cấp. Hiện tại thì hầu như không có ai đủ điều kiện học cả, cũng như sách trị liệu kia, phải bỏ xó chờ tới tương lai.


"Tôi đưa mọi người tới đây thôi." Cô quay sang đoàn người Triệu giáo sư, ôn hòa nói: "Lộ trình kế tiếp phải phụ thuộc vào chính mọi người người."


"Cám ơn cô." Triệu giáo sư nhìn cô một cái thật sâu, dường như muốn nhớ khuôn mặt của cô rồi mới nói: "Ân cứu mạng, tôi sẽ báo đáp."


"Tôi cũng chỉ làm theo nhiệm vụ bên trên thôi." Tiêu Vũ Hiết nói: "Như vậy, có duyên gặp lại."


Cô đưa chìa khóa xe của mình cho đối phương, lại chỉ rõ vị trí siêu thị, cho tới khi bọn họ đi khuất tầm nhìn mới nộp nhiệm vụ, trở lại không gian dị độ.


Thân thể cô gửi trong nhà trưởng thôn, sau khi trở về không gian dị độ, cô tỉnh lại trên giường phòng khách ở nhà trưởng thôn. Đây là một phòng nhỏ, chỉ chiếm diện tích khoảng một chiếc giường, không có nơi đặt chân xuống đất. Cô nhổm dậy rời khỏi.


Thôn Sa Mạc ngày càng phồn hoa, người cũng ngày càng nhiều. Dọc theo đường đi, Tiêu Vũ Hiết có thể nhìn đến rất nhiều người chơi đội đội mũ khoác áo choàng chạy tới chạy lui dưới mái hiên các nhà trong thôn. Chẳng có cách nào cả, bên ngoài thật sự quá nóng, nếu đi dưới thái dương thì chẳng bao lâu có thể sẽ bị biến thành xác ướp mất, Tiêu Vũ Hiết chỉ đứng bên ngoài nhà trưởng thôn chưa tới ba phút đã cảm nhận được mồ hôi ướt đẫm quần áo và cả trên mặt. Cô mở ra thuộc tính, thấy mình có thêm một cái buff: Bạn bị say nắng.


Mấy ngày nay ra ngoài làm nhiệm vụ, nhiệt độ thôn rõ ràng đã lên cao. Tiêu Vũ Hiết đoán rằng, bên ngoài có lẽ đã lên tới 45 độ rồi, gần với gai đoạn gần tận thế. Ngay cả trạng thái "kháng hỏa" của mình cũng không đỡ được, nghĩ vậy, cô cũng đội mũ trùm đầu và khoác áo choàng giống những người chơi khác, chầm chậm chạy tới tiệm thuốc trong thôn.


Ngoài tiệm thuốc có một nồi trà, bởi nhiệt độ quá cao mà nóng bỏng, bởi người chơi nhiều nên thu nhập tiệm thuốc cũng tăng cao. Ông chủ tiệm thuốc cuối cùng cũng đủ tiền để thăng cấp tiệm, bây giờ tiệm thuốc đã thành nhà tầng, Tiêu Vũ Hiết vừa vào cửa đã thấy một loạt người chơi nằm trên giường bệnh, có lẽ bọn họ bị say nắng. Hiện tại, say nắng cũng có thể chết người, dù là ở trong trò chơi hay hiện thực cũng vậy.


Ngoài người chơi trên giường bệnh, còn có rất nhiều người chơi xếp hàng lấy thuốc. Đời trước cô cũng sống ở thôn Sa Mạc, hàng ngày, trước khi luyện được kỹ năng "kháng hỏa" thì người trong thôn đều phải mua thuốc trị say nắng mới có thể ra ngoài đánh quái. Thuốc này trị say nắng cường độ thấp, nếu ở lâu bên ngoài thì cũng chỉ có thể trở về nằm. Vì thế mà các người chơi đã có một thói quen, mỗi lần ra ngoài hai giờ, nghỉ ngơi một giờ. Bởi bị say nắng nặng không chỉ có nguy hiểm sinh mệnh mà hơn nữa, thuốc trị của nó cũng đắt hơn nhiều so với thuốc trị say nắng cường độ thấp.


Tiêu Vũ Hiết nghĩ một lát cũng xếp hàng cuối đội ngũ, người xếp đằng trước nhìn cô một cái: "Chị mới tới à? Từ trước em chưa từng thấy chị."


"Tôi thường không ở không gian dị độ." Tiêu Vũ Hiết nói, mấy ngày cô đi làm nhiệm vụ, trong thôn hình như đã có thay đổi rất lớn, cô cần tìm hiểu một chút.


"Khó trách." Người chơi này gật đầu, tự giới thiệu: "Em là Cổn Cổn, lăn qua lăn lại Cổn Cổn."


Cổn Cổn là người hay chuyện, cậu ta rất mau chóng nói rõ ràng tất cả những chuyện trong thôn: "Bọn em đang lấy thuốc trị say nắng, chị biết thuốc trị say nắng chứ? Sau khi tới đây, mọi người phát hiện nhiệt độ tăng lên mỗi ngày, "kháng hỏa" không chống được sẽ bị say nắng cường độ thấp. Vài người nằm ở kia lúc trước không tin, còn chạy ra ngoài hái thảo dược nên bị say nắng cường độ trung. Mỗi ngày tiệm thuốc đều tặng một bộ thuốc chống say nắng nhưng chỉ có thể chống nắng được hai giờ, ở bên ngoài đánh quái phải chuẩn bị nhiều hơn một chút, đúng rồi, dùng thảo dược có thể đổi thuốc, chị nhìn nè." Cậu ta móc ra một túi rễ cây khô vàng: "Thảo dược này không có lá cây, chỉ có rễ cây có thể làm thuốc."


Tiêu Vũ Hiết gật đầu: "Vừa rồi tôi thấy có một căn nhà rất lớn ở ngoài tiệm thuốc, đó là mới xây à?"


Dù trí nhớ rất tốt nhưng cô cũng không thể nhớ hết mọi chuyện trước kia. Cô biết căn nhà kia có tác dụng gì trong thời kỳ trung hậu tận thế, nhưng cô không biết nó được xây dựng lúc nào.


"Đúng, đó là hiệp hội mạo hiểm giả." Cổn Cổn đáp: "Nếu chị đã đăng ký mạo hiểm giả rồi thì có thể trực tiếp tới đó, nếu chưa thì phải đăng ký mới có thể nhận nhiệm vụ ở đó. Chúng ta chỉ cần xem nhiệm vụ nào thích hợp là có thể nhận, giống hệt với những trò chơi khác. Hiện tại nhiệm vụ trên cùng là điều tra bản đồ quanh thôn, bất cứ người nào ra ngoài đánh quái, làm nhiệm vụ đều sẽ nhận nhiệm vụ này thể thuận tiện làm luôn. Nhưng bây giờ người chơi ngày càng nhiều, phạm vi dò xét bản đồ ngày càng lớn nên vẫn chưa có tiến triển mới."


Cổn Cổn giải thích sơ lược nhiệm vụ này, từ bản đồ đã được vẽ thì thôn của bọn họ nằm ở một vùng bình địa, phía đông là ốc đảo và khu vực đánh quái. Người chơi muốn tiết kiệm tiền có thể tới ốc đảo lấy nước về lọc qua để dùng, động vật dã ngoại cũng có thể ăn được. Có cung thì có cầu, trong hiệp hội mạo hiểm giả có một số người chơi b*n n**c đã lọc từ ốc đảo, đồ ăn, nhặt thảo dược và xương cốt động vật làm trang sức, da lông làm quần áo... Mấy thứ này tuy kém vật phẩm trong cửa hàng của NPC nhưng rất rẻ, ở đó cũng bán thuốc chống say nắng nhưng chỉ có thể chống nắng một giờ, hơn nữa còn có thể xảy ra tác dụng phụ như tiêu chảy, cho nên không ít người chơi vẫn thích đến tiệm thuốc để mua đồ.


"Bên đó duy trì trật tự thế nào?" Không gian dị độ dần dần có hình dáng ban đầu như ở kiếp trước, lại trải qua điều này một lần nữa, Tiêu Vũ Hiết không khỏi hiếu kỳ: "Là để người chơi tự tổ đội tuần tra hả?"


"Chị đoán đúng rồi." Cổn Cổn dựng thẳng một ngón tay cái lên, nói tiếp: "Hiệp hội mạo hiểm giả chuyên môn tuyên bố một nhiệm vụ tuần hoàn, kẻ gây chuyện sẽ lập tức bị đuổi đi, bởi vì muốn quản lý người chơi thật tốt nên người làm nhiệm vụ đều là cao thủ. Cộng đồng cao thủ nhận một nhiệm vụ, tụ ở cùng nơi, tạo thành một bang phái rời rạc." Nói tới đây, cậu ta cười tủm tỉm nói với Tiêu Vũ Hiết: "Sao, chị có hứng thú gia nhập chứ?"


"Cậu là người bang này hả?" Trò chơi này gọi bang phái là nghiệp đoàn, khu vực khác nhau có tập tục khác nhau, gọi là bang phái nghe cứ như là thổ phỉ ấy. Tiêu Vũ Hiết ngầm đánh giá Cổn Cổn, không nghĩ tới cậu ta là một cao thủ cơ đấy.


"Em đương nhiên..." Cổn Cổn gãi gãi đầu: "Không tính, em chỉ là dẫn mối thôi, nhiệm vụ ủy thác gì cũng làm hết, vừa nhìn chị đã biết là cao thủ rồi, trông chị khác với những người chơi khác." Cậu ta thở dài, liếc ngang liếc dọc vài lần rồi mới nhỏ giọng nói: "Bên kia còn cung cấp phục vụ đặc biệt, hơn nữa người đồng ý làm còn không ít, nam nữ đều có, nếu chị cảm thấy hứng thú thì đừng ngại liên hệ em nhé." Nói xong, cậu ta đưa cho cô một tờ danh thiếp.


Trong trò chơi này, mỗi người đều hiểu rõ tên bạn bè trong danh sách bạn có nghĩa là gì, người bình thường rất hiếm khi thêm bạn người không quen biết gì, bạn tốt của cô hầu như đều là người có phẩm hạnh tốt, nhưng có đôi khi muốn liên hệ với người cần thiết trong công việc thì làm thế nào? Lúc này mới thấy rõ tác dụng của danh thiếp, đây là một phương thức nhắn tin, thông qua nó có thể liên hệ được người trên danh thiếp, giống như là kênh bạn tốt, nhưng hạn chế nhiều hơn, hơn nữa có thể nặc danh –điều này quan trọng nhất.


Nếu như Cổn Cổn muốn thêm bạn tốt, Tiêu Vũ Hiết chắc chắn cự tuyệt ngay, nhưng chỉ đưa danh thiếp thì cô không có cảm xúc mâu thuẫn như vậy. Dù rằng cô tin là mình chẳng cần phục vụ đặc biệt nào hết, dù là nam hay nữ.


Thấy cô nhận danh thiếp của mình, cuối cùng Cổn Cổn cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ tay nhấc chân cũng tỏ ra thân quen hơn nhiều. Cậu ta chuyên môn làm chuyện như thế này, hầu như rõ hết các tin tức trong thôn, nói về những chuyện lớn xảy ra không khép miệng lại được, Tiêu Vũ Hiết cũng bởi vậy mà biết được một số tin tức mình quan tâm.


Thợ may tốt nhất trong đám người chơi là một thợ may trong hiện thực, tên là Bổ Y. Cô ta làm trang bị luôn luôn tăng thêm hai điểm thuộc tính so với những người khác, cũng chẳng kém cỏi hơn chút nào so với đồ trong cửa hàng nhưng giá không rẻ chút nào. Cô ta còn thích làm đủ loại quần áo thời trang nhưng đáng tiếc, cô gái thích quần áo như thế hầu như cũng làm nghề giống cô ta, hoặc là chuyên ở nhà được chồng nuôi dưỡng. Cũng đúng, trong chiến đấu thì sao có thể mặc hoa phục chứ.


Tất nhiên là Bổ Y cũng chướng mắt những ả đàn bà ỷ vào thân thể kiếm tiền, cũng khinh thường kẻ không làm mà hưởng. Quần áo thời trang của cô ta chẳng bán cái nào cả, chỉ để bản thân mình mặc, hoặc treo trong quán nhỏ của mình để quảng cáo.


"Sở trường của cô ta lại không phải là làm quần áo." Cổn Cổn tỏ vẻ thần bí: "Chị đoán xem là gì?"


"Sửa quần áo." Tiêu Vũ Hiết nhún vai, rất nể tình trả lời: "Tên cô ta chẳng phải viết vậy à."


"Thật thông minh!" Cổn Cổn ngượng ngùng thổi phồng lên: "Nếu quần áo của chị bị cắt hỏng, cháy hỏng rồi" Cậu ta nhìn thoáng qua quần áo đen sì của Tiêu Vũ Hiết: "Đưa qua đó, cô ta có thể sửa lại hoàn hảo cho chị."


"Cậu thu tiền quảng cáo của cô ta hả?" Tiêu Vũ Hiết nghi ngờ nhìn cậu ta, Cổn Cổn cười nịnh nọt: "Cái này nha, ha ha."


Quả nhiên là dẫn mối, nhiệm vụ gì cũng làm.


Nói chuyện với cậu ta một lúc thì tới lượt họ, Tiêu Vũ Hiết mua mười lọ thuốc chống say nắng, Cổn Cổn kinh ngạc nhìn cô. Một lọ thuốc cũng không rẻ, bằng không sẽ không có nhiều người xếp hàng nhận miễn phí như thế, cô gái này cư nhiên có thể mua được mười lọ một lúc, có thể thấy được là khá giàu có, là đại hộ khách. Cổn Cổn càng thêm ân cần, lấy thuốc miễn phí xong thì từ từ chạy theo Tiêu Vũ Hiết.


Tiêu Vũ Hiết uống một lọ thuốc xong, thấy Cổn Cổn vui vẻ theo đuôi thì không khỏi cảm thấy buồn cười: "Cậu theo tôi làm gì? Tôi chẳng có nhiệm vụ gì ủy thác cậu cả."


"Kết thiện duyên thôi mà." Ánh mắt Cổn Cổn rất sắc. Dựa vào bộ dáng nhá nhem của cô và thái độ hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện trong thôn, cậu ta đoán là cô vừa làm xong nhiệm vụ bắt buộc. Mà cô có thể mua được một lúc mười lọ thuốc chống nắng, chứng tỏ nhất định là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, bằng không giờ phải lo lắng kiếm tích phân thế nào chứ. Tóm lại, đáng giá kết giao.


"Cũng được." Thấy Cổn Cổn không cần tiền, Tiêu Vũ Hiết bèn mặc kệ cậu ta. Bọn Tiểu Thất Tiểu Ngũ không online, cô cũng không quen biết ai trong thôn, có người nói chuyện thế này cũng tốt.


Bọn họ tới tiệm vũ khí, vũ khí của cô dính nhiều máu và đám tơ nhện quá, hơn nữa dùng nhiều lần nên phải bảo dưỡng. Cổn Cổn thấy cô lấy ra một con dao găm rách nát thì càng thêm tin tưởng vững chắc rằng cô gái này nhất định có thực lực không tệ. Nếu chỉ mang ra đùa thì không thể tàn phá dao găm thành như vậy được.


Ra khỏi tiệm vũ khí, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Cổn Cổn, Tiêu Vũ Hiết theo câu ta tới thị trường tự do mậu dịch trong hiệp hội mạo hiểm giả, gọi tắt là thị trường người chơi. Hiệp hội chiếm diện tích rất lớn, chỉ có một tầng, giống như sân bay vậy, trên đó có vài tấm bảng rất lớn viết yêu cầu nhiệm vụ. Bảng chia làm mấy phần, bên trái dùng phấn vàng viết nhiệm vụ thu mua hàng ngày của NPC, có thể nhận vô hạn lần, rất lâu cũng không sửa đổi, giống như cột tiền lương vậy, thù lao là tiền và kinh nghiệm.


Bảng ở giữa dùng phấn hồng viết nhiệm vụ do người chơi tuyên bố. Cái bảng này lớn nhất, chiếm khoảng một nửa, nhìn sơ qua thấy hoa cả mắt. Cạnh bảng đứng không ít người chơi mang phù hiệu ở tay áo, nhiệt tình giúp đỡ người chơi khác, chỉ cần trả chút thù lao cho họ. Bọn họ hiểu rất rõ tất cả nhiệm vụ và thương phẩm trong thị trường, có thể dựa vào nhu cầu khác nhau của người chơi mà đề cử những nhiệm vụ và vật phẩm khác nhau, cũng tương tự như Cổn Cổn, nhưng có lẽ Cổn Cổn cao cấp hơn.


"Trên người anh có răng nanh thỏ à? Tôi đề cử anh nhận nhiệm vụ này, anh ta có thể giúp anh tạo ra vũ khí từ răng thỏ, thù lao chỉ cần móng tay thỏ thôi..."


"Cậu bảo thuốc chống nắng à? Bên này có bảy tám dược sư nổi tiếng, người không nổi danh càng nhiều, cậu có thể chi bao nhiêu tiền? Một xâu tiền? Vậy chỉ có thể chọn dược sư này, anh ta không cần quá nhiều tiền, nhưng không đảm bảo hiệu quả, chỉ có thể liên tục nửa giờ, hơn nữa..."


"Cậu muốn tìm phòng thuê à? Nhà thôn trưởng đúng là rất đắt, đáng tiếc người chơi không có đất, nhưng tôi đề cử cậu làm nhiệm vụ này, thù lao là lều trại, buổi tối ở thôn rất mát mẻ, nếu làm nhiệm vụ này nữa thì cậu có thể nhận một giường chăn, ngủ một giấc thật ngon, cái gì? Cậu có tiền? Vậy còn nhận nhiệm vụ gì nữa, tôi trực tiếp mang cậu tới đó là được..."


Màu sắc khác nhau tượng trưng cho những mục tiêu khác nhau, tìm sư phụ, thu đồ đệ, dẫn mối, cung cấp phục vụ đặc biệt, hộ tống... không thiếu thứ gì. Thù lao nhiệm vụ phần lớn là tiền, hoặc phục vụ đặc biệt miễn phí, phục vụ sửa sang, đạo cụ, sách kỹ năng... Cái bảng thứ ba là nhiệm vụ khẩn cấp do NPC tuyên bố, trước mắt vẫn là trống rỗng.


"Náo nhiệt thật." Hiệp hội mạo hiểm giả ồn ào như cái chợ ấy, Tiêu Vũ Hiết thầm than một tiếng, cô nhớ tới thời kỳ hậu tận thế, cảnh náo nhiệt như thế đã sớm không còn nữa. Cái bảng ở giữa thì trống rỗng, chỉ có bảng bên trái còn kiên trì tuyên bố nhiệm vụ, nhưng theo nhân số giảm mạnh của người chơi, nhiệm vụ ở bảng bên trái cũng dần dần giảm đi, cuối cùng biến mất.


"Đúng là rất náo nhiệt." Cổn Cổn không rõ ý cô, chỉ phụ họa một câu theo thói quen. Đang lúc cậu ta chuẩn bị giải thích cho Tiêu Vũ Hiết thì một tráng hán vỗ vai cậu ta: "Này, Cổn Cổn, sao cậu lại tới đây."


"Ồ, là cậu à." Cổn Cổn quay đầu giới thiệu với Tiêu Vũ Hiết: "Đây là bạn em, Cường Sinh, chỉ gọi nó Đại Cường là