Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch

Chương 9: Nữ nhân gia, nữ nhân tâm (Nhà của phụ nữ, lòng của phụ nữ)



Lạc gia là một đại gia tộc, bốn đời đều giống nhau, thành viên rất nhiều,thế lực phức tạp, quân chính thương hắc đều trải qua. Trong thế hệ này,Lạc U là người nhỏ nhất, cũng là người được sủng ái nhất. Trong gia đình hay ở bên ngoài đều xưng cô là tiểu công chúa Lạc gia. Tuy rằng ngườicủa Lạc gia đều rất bận rộn nhưng kỳ thực đối với Lạc U rất là thươngyêu.

Lạc U trở lại căn nhà của mình. Buổi tối hôm đó mẹ của Lạc U là Tô Âm liền tự mình đến thăm cô. Trong lúc Lạc U nằm viện bà Lạc cũng đến thăm cô, bà Lạc là một nhân vật Thiên hậu nhưng đã rút ra khỏi thếgiới giải trí, đồng thời cũng là một nhà từ thiện. Bà chính là người phụ trách quỹ từ thiện, hơn nữa còn là trên toàn thế giới, mỗi ngày phảibay tới bay lui ở các nơi trên thế giới.Tuy rằng thương yêu con gáinhưng quá bận rộn cũng chỉ có thể tranh thủ tới thăm một lần.

Mẹcon hai người tán gẫu một lúc. Bà Lạc oán trách Lạc U tại sao ra bệnhviện lại không trở về nhà nghỉ dưỡng. Lạc U giải thích nơi này thuậntiện gần trường học, qua khoảng vài ngày nữa cô còn tính đi học, điềunày làm cho bà Lạc rất kinh ngạc. Bà nghĩ khi nào con gái của mình lạibiết điều như vậy, còn muốn mang thương tích đến trường học, việc nàykhông giống với tác phong của Lạc U, không nhịn được liền trêu chọc vàicâu. Lạc U cũng không giải thích, chỉ là cười vô tội. Hai mẹ con đều nởnụ cười. Bầu không khí ở chung trong lúc đó rất hòa hợp, không giống như mẹ con mà như là bạn bè.

Lúc còn trẻ bà Lạc là một nhân vật nổitiếng trong thế giới giải trí, cho dù đã rút khỏi nhưng vẫn là đề tài cũ không giảm. Thường thường vẫn có một ít tin tức liên quan đến bà. Lạc U đã từng lựa chọn bước vào thế giới giải trí cũng bởi vì ở phương diệnnày có bà Lạc. Mà sau khi sống lại, quyết định lần thứ hai của Lạc U đều như nhau. Lúc này cũng là thời gian để cùng mẹ nói một chút.

- Mẹ, con định đồng ý đề nghị vào thế giới giải trí của cô út. Mẹ sẽ ủng hộ con chứ?

Ở trong hồi tưởng của Lạc U dường như một chữ đều không sai.

Tô Âm hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền biểu hiện ra vẻ mặt ủng hộ, nóirằng: “Nếu như là con gái của một gia đình bình thường, mẹ nhất định sẽkhông đồng ý. Thế giới giải trí hỗn loạn cùng phức tạp không phải ngườibình thường có thể tưởng tượng được. Nhưng nếu như là con, mẹ tin tưởngcon bất luận làm cái gì đều không có vấn đề.”

Có bối cảnh, códung mạo, có thông minh, Lạc U ở nơi hỗn loạn nào đều không thành vấnđề. Căn bản Tô Âm sẽ không lo lắng. Cô út của Lạc gia là bà chủ của công ty giải trí. Mà Tô gia cũng nắm giữ thế lực hắc đạo mà người bên ngoàikhông thể tưởng tượng được. Hơn nữa thế lực ở bên ngoài của hai nhà Lạc – Tô, người nào muốn trêu chọc Lạc U đoán chừng chính là không muốn sống.

- Cảm ơn mẹ. Con nhất định sẽ cố gắng.

Lạc U là một người rất kiêu ngạo, đồng thời cũng rất nghiêm túc, không làmthì thôi, nếu làm phải là tốt nhất. Lần thứ hai lực chọn con đường này,cô muốn đứng ở vị trí càng cao hơn lúc trước.

Mấy ngày tiếp theoLạc U vẫn ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng. Diệp Vẫn Thần vẫn đến đây từ năm giờ sáng đến chín giờ tối, một ngày ba bữa đều ở nhà Lạc U giảiquyết.Thím Ngọc cùng một người hầu khác là chị Chu đều từng nói đùa rằng để Diệp Vẫn Thần trực tiếp chuyển đến căn nhà này. Dù sao nơi này cũngcó một căn phòng cho khách.

Căn phòng này bao gồm ba phòng ngủ,hai phòng chính cùng với một phòng sách.Thím Ngọc cùng chị Chu ở mộtphòng, luân phiên ngủ lại chịu trách nhiệm chăm sóc Lạc U. Đương nhiênDiệp Vẫn Thần cũng hi vọng có thể được ở lại nơi này nhưng Lạc U khôngmở miệng, hắn chỉ có thể giữ yên lặng.

Diệp Vẫn Thần là con riêng Diệp gia nhưng sau khi mẹ mất lúc còn nhỏ đã được cha hắn đưa về Diệpgia. Ở Diệp gia cũng rất nhiều năm rồi, cũng xem như là thiếu gia Diệpgia danh chính ngôn thuận. Thậm chí ngay cả người bình thường đều khôngbiết đoạn lịch sử này. Hắn cũng từng nghĩ đến việc chuyển ra Diệp gianhưng lại bị cha hắn phản đối, lý do vì tuổi còn quá nhỏ. Muốn ở bênngoài ít nhất phải đợi đến khi học Đại học, bây giờ vẫn phải ở Diệp gia.

Mà thời gian đó Diệp Vẫn Thần không về nhà hiển nhiên người nhà họ Diệpcũng biết. Diệp Vẫn Thần cũng không có che dấu, nói thẳng là ở bệnh viện chăm sóc Lạc U. Đối với việc này phản ứng của người Diệp gia khá làphức tạp. Ông Diệp rất là tán thành nhưng người mẹ trên danh nghĩa củaDiệp Vẫn Thần sắc mặt rất khó coi. Còn anh trai và em gái trên danhnghĩa của hắn vẻ mặt rõ ràng đều mang theo sự trào phúng. Giống như nóihắn là leo lên cành cao Lạc gia. Tuy rằng Diệp gia so với Lạc gia khôngkém bao nhiêu nhưng ít ra vẫn là kém một chút. Huống chi ở trong mắt bọn họ Diệp Vẫn Thần là một đứa con riêng không ra gì.

Đối với việcnày căn bản Diệp Vẫn Thần không thèm để ý. Sự lạnh nhạt của Diệp gia chỉ làm cho hắn thêm chán ghét. Nếu như có thể cùng Lạc U ở lại nơi này,chính là để cho hắn rời khỏi Diệp gia hắn cũng nguyện ý. Nhưng Lạc Ukhông có mở lời, hắn cũng chỉ có thể thất vọng từ bỏ ý nghĩ này.

Phản ứng của Diệp Vẫn Thần, Lạc U vẫn thu vào trong mắt. Trong lòng cũngbiết ý nghĩ của Diệp Vẫn Thần. Nhưng đối với ý nghĩ để Diệp Vẫn Thầntiến dần từng bước, Lạc U vẫn còn do dự. Cô có thể cho Diệp Vẫn Thần giữ ở vị trí bên cạnh mình nhưng chuyện này cũng không thể đại biểu choviệc cô hoàn toàn tiếp nhận Diệp Vẫn Thần. Vào giờ phút này lấy tâm tưcủa cô thích một người đàn ông là một việc không dễ dàng. Cô tiếp nhậntình cảm Diệp Vẫn Thần đối với cô nhưng tình cảm của cô đối với Diệp Vẫn Thần là loại nào ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ.

Là cảmđộng, là ngọt ngào, là tín nhiệm nhưng cũng không hẳn là tình yêu, ítnhất hiện tại còn không phải. Cho nên cô không thể quyết định để ngườiđàn ông này vào ở đây. Ngôi nhà của một người phụ nữ chính là trái timcủa người phụ nữ, đi vào trong nhà chính là đi vào trong tim. Nhưng cóthể hay không vào ở nơi này còn cần nhiều yếu tố mới có thể khẳng định.

Diệp Vẫn Thần có chút thất vọng nhưng không có nửa điểm nản lòng, dù chotrời mưa gió đúng thời gian liền có mặt hắn. Hắn là một người đàn ông ít nói, mặc dù có lòng muốn cùng Lạc U trò chuyện nhưng lại không biết nói cái gì mới được. Cho dù từ nhỏ đã ở bên cạnh Lạc U nhưng hắn vẫn còncăng thẳng, vì vậy lại càng không biết nói cái gì. Chính vì lẽ đó, mỗingày đều yên tĩnh ngồi một bên. Thỉnh thoảng xem sách, thỉng thoảng nhìn Lạc U, thỉnh thoảng làm một số chuyện, cứ như vậy trôi qua từng ngày.

Lạc U cũng không phải là người nói nhiều, cô có thể sẽ nói toạc ra nhưngcũng là người yên tĩnh. Hơn nữa lúc này hành động không có hiệu quả. Mỗi ngày việc làm nhiều nhất chính là đọc sách, hơn nữa còn là sách giáokhoa cao trung.

Trên thực tế ký ức về cao trung đã qua hơn mườinăm. Nếu như không phải trí nhớ Lạc U đủ tốt, cô có thể sẽ học thêm mộtlần nữa chương trình học của cao trung. Dù sao sau khi lên Đại học, kiến thức có thể sử dụng ở cao trung thật sự là ít đến đáng thương. Nếu nhưlà người bình thường đã sớm quên hết rồi.

Lạc U đọc sách giáokhoa xem như là chuẩn bị bài, tốn công sức mấy ngày đã xem xong sách của năm lớp mười một. Ở một bên nhìn Diệp Vẫn Thần, tiến độ cũng không kém. Từ nhỏ đối với tài năng xuất chúng của đối phương đều biết rất rõ. Đốivới việc này cũng không mấy kinh ngạc. Vì lẽ đó cho dù không nói tiếngnào, ở chung cũng khá hòa hợp, có thể biết là một loại hiểu ngầm.