Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 16



Tay Lục Khả Nhi dừng trên không trung. Diễm Tinh nghe tiếng nói này, liền nhìn ra ngoài cửa, cười gọi: "Phong ca ca!"

"Đến đây!" Tần Phong ngoắc A Tinh nói. Giọng nói nhu hòa đi một chút.

Diễm Tinh theo lời hắn, chân nhỏ chạy đến cạnh hắn. Tần Phong không nói hai lời trực tiếp bế Diễm Tinh lên.

"Họ bắt nạt em?" Hắn nhìn khuôn mặt như búp bê sứ trong lòng nói.

Diễm Tinh gật gật đầu, bày ra dáng vẻ tủi thân giọng nói ngọt ngào hiện tại nhiễm đầy ấm ức: "Phong ca ca, họ nói A Tinh bắt nạt chị họ!"

Lục Khả Nhi sao nghĩ đến Tần Phong lại đến đây. Lúc này bà mới hồi thần, cong khóe môi nhìn thiếu niên trước mặt. Dù mới 15 tuổi nhưng Tần Phong đã cao đến mét tám, nếu thêm mấy năm nữa, hắn không biết còn thế nào. Bà biết, Tần đại thiếu gia này không đơn giản, hắn ta so với người cha của mình còn muốn ngoan tuyệt hơn một hai phần. Nếu thật sự bà đắc tội vị tổ tông này, tương lai về sau hẳn sẽ không dễ sống.

"Chỉ là trẻ con chơi đùa, Tần thiếu không cần để ý."

"Phong ca ca, A Tinh không chơi đùa." Diễm Tinh nghe bà ta nói vậy, trong lòng cười lạnh. Hiện tại thấy nàng có chỗ dựa nên thay đổi thái độ, muốn lấy lòng? Vậy phải hỏi xem Diễm Tinh cô có đồng ý không.

Tần Phong nhìn Diễm Tinh một chút, rồi dúi đầu Diễm Tinh áp vào cổ mình. Hắn bế Diễm Tinh đến chiếc ghế sofa trong phòng rồi ngồi xuống. Hiệu trưởng thấy người đến là vị đại phật này tay chân đã mềm nhũn. Ai có thể nói cho ông biết việc này rốt cuộc là thế nào không? Sao Tần thiếu lại che chở cho Triệu Diễm Tinh. Lần này thật sự ông chơi lớn rồi, động đến vị đại phật này, chức hiệu trưởng mà ông khó khăn lắm mới lấy được không chừng cũng...

"Đúng là trẻ con chơi đùa, tôi thật sự không cần quá để ý. " Tần Phong một tay vuốt tóc Diễm Tinh, một bên tùy ý nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Lục Khả Nhi thấy Tần Phong không có dấu hiệu của sự tức giận, thì gật đầu nói theo. Bà đã nói mà, Tần Phong sao lại để ý mấy chuyện cỏn con này được.

"Nhóc con, lại đây!" Tần Phong gật đầu sau đó nâng tay, ngón tay thon dài chỉ về phía Triệu Lâm Lam nói.

Triệu Lâm Lam ở sau lưng mẹ, hiện tại bị Tần Phong gọi, trong lòng lập tức sợ hãi. Cô bé còn chưa quên ngày hôm đó chính người này giúp Diễm Tinh chỉnh mình đâu. Ngày đó chỉ một ánh mắt của vị ca ca trước mắt này đã dọa đến Triệu Lâm Lam không ít.

Lục Khả Nhi thấy con gái còn chậm chạp liền đẩy Triệu Lâm Lam đến trước mặt Tần Phong cười lấy lòng.

"Bị A Tinh chọc khóc?" Tần Phong nhìn cô bé trước mặt, trong ánh mắt lại không có nhu hòa giống như khi hắn nhìn Diễm Tinh, thay vào đó chỉ là lạnh lùng. Hắn nhíu mày hỏi.



Triệu Lâm Lam bị bộ dáng hắn dọa nhưng nghĩ đến hắn là muốn đòi lại công bằng cho mình thì gật gật đầu.

"Bắt nạt thế nào?"

"Chính là trẻ con trêu đùa nhau thôi. Tần thiếu không cần để ý." Lục Khả Nhi bước lên nói.

"Tôi đang hỏi Triệu Lâm Lam." Tần Phong nhìn Lục Khả Nhi nhàn nhạt nói. Lục Khả Nhi bị lời nói này của Tần Phong làm cho cả người cứng đờ. Bà tức giận rồi, dù sao bà sống cũng gần nửa đời người. Hiện tại một thằng nhóc lại dám trước mặt bà lên giọng. Nhưng Lục Khả Nhi cũng chỉ biết nói thầm trong lòng, cục tức này dù không muốn cũng phải cố ép xuống.

"Nói!" Tần Phong nhướng mày nhìn Triệu Lâm Lam lần nữa lạnh nhạt mở miệng.

Diễm Tinh nãy giờ vẫn vùi đầu trong cổ hắn khóe môi khẽ nhếch, nhưng cũng không đem đầu thò ra ngoài.

Nhận được cô bé ngồi trong lòng mình đang thầm cười trộm, Tần Phong đem mặt Diễm Tinh lôi ra ngoài. Nhìn đôi mắt sáng long lanh kia, hắn nhịn không được nhếch nhẹ khóe môi.

"A Tinh nói ca ca nghe, trêu đùa thế nào mà lại thành bắt nạt chị họ?" Câu nói thì giống một câu chất vấn nhưng từ miệng hắn phát ra lại giống như dung túng cho hành động này của Diễm Tinh, nửa điểm tức giận cũng không có.

"A Tinh chỉ đem chiếc vòng kia ra khoe mà thôi, chị họ lại đến giằng vòng của A Tinh, sau đó còn khóc bảo A Tinh bắt nạt chị họ. Sau đó thím cùng thầy xem đoạn băng kia, rồi nói đúng thật là A Tinh làm chị họ khóc, còn muốn đánh tay A Tinh." Diễm Tinh nói từng chữ rõ ràng rành mạch khiến cho hiệu trưởng bên này mồ hôi toát đến ướt đẫm áo.

"Ồ, vậy sao?" Tần Phong gật gật đầu nói, sau đó thả Diễm Tinh xuống dưới. Khẽ đẩy Diễm Tinh một cái nói: "Đem chiếc vòng kia lấy lại đi!"

"Ân!" Diễm Tinh gật đầu, bước đến chỗ của Triệu Lâm Lam, cười đáng yêu nói: "Chị họ, trả lại vòng cho A Tinh đi."

"Không! Đây là vòng..." Triệu Lâm Lam còn chưa dứt lời tay Diễm Tinh đã cướp mất chiếc vòng trong tay Triệu Lâm Lam đến. Triệu Lâm Lam bất ngờ bị cướp vòng, không đứng vững loạng choạng một chút rồi ngã xuống đất, miệng nhỏ bẹt ra khóc lên.

"A Tinh, con đây đang làm gì vậy!" Lục Khả Nhi bị cảnh này làm cho bất ngờ, sau đó nổi giận nhìn Diễm Tinh.

"Chỉ là trẻ con trêu đùa nhau, cần gì phải để ý. Triệu phu nhân, ngài nói phải không?" Tần Phong nhìn Lục Khả Nhi khinh miệt nhấc mày. Diễm Tinh cũng nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Tần Phong. Thấy cô chạy về phía mình Tần Phong cũng vươn tay ôm Diễm Tinh đặt lên đùi mình một lần nữa.



Lục Khả Nhi sao không hiểu ý hắn. Chuyện này nếu nháo loạn quá mức người thiệt chỉ là mình. Bà ta đè ép tức giận cúi xuống bế Triệu Lâm Lam lên không nói hai lời liền đi ra ngoài.

Diễm Tinh nhìn thấy bà ta như vậy, trong lòng vui vẻ.

Tần Phong nhìn Diễm Tinh đang vui vẻ trong lòng cũng bật cười. Từ khi gặp cô nhóc này, hắn có vẻ cười nhiều hơn thì phải. Sau đó hắn cũng bế Diễm Tinh đứng dậy, không liếc vị hiệu trưởng đứng đằng kia một cái. Jason thấy hành động này của thiếu gia nhà mình trong lòng ngầm hiểu cũng quay đầu đi.

Hiệu trưởng kia thấy Tần Phong từ nãy giờ không nhắc gì đến mình, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Trong lòng mừng thầm, nhìn tình hình này có vẻ Tần thiếu sẽ không truy cứu đến ông.

Tần Phong bế Diễm Tinh vào xe trước còn để Jason vào lớp lấy cặp sách cùng sách vở của Diễm Tinh. Ngồi trên xe, hắn nhìn Diễm Tinh chăm chú, nhìn đến Diễm Tinh nổi da gà mới mở miệng nói: "Có muốn nói cho cha mẹ em không?"

"Có!" Diễm Tinh nghe hắn hỏi vậy không ngần ngại gật đầu. Thật ra mục đích của cô chính là làm cho cha mẹ hoàn toàn mất lòng tin với gia đình Triệu Hạo Hiên. Việc cô bị bắt cóc, dù biết đó là người của Triệu Hạo Hiên nhưng tên đó có chết cũng không hé miệng nói gì, không có chứng cứ xác thực chuyện đó là do Triệu Đức Hải làm. Sau đó chuyện của Triệu Lâm Lam, đúng là chị ta không thích cô nhưng đó là chị ta, không chứng minh rằng cha mẹ chị ta cũng vậy. Việc cô bị bắt cóc cùng với chuyện của Triệu Lâm Lam chính là gieo thêm nghi ngờ vào lòng cha mẹ cô. Nhưng nếu chỉ dừng ở đấy về lâu dài, nếu cha mẹ cô thấy được Triệu Đức Hải cùng vợ hắn đối xử vẫn tốt với cô, cộng thêm lúc đó Triệu Lâm Lam cũng đã lớn cô ta sẽ không ngu ngốc như lúc còn bé vậy thì cha mẹ cô sẽ quên đi mấy chuyện này. Vì vậy, từ lúc biết mình sẽ đến ở cùng Tần Phong cô đã nảy ra ý này.

Tuy mức độ hiểu biết của cô đối với Tần Phong không nhiều nhưng có một điều cô chắc chắn. Nếu trong hai tuần này hắn hứa với cha mẹ sẽ chăm sóc cô vậy thì hắn sẽ không để ai bắt nạt cô. Với tính tình của hắn chắc chắn sẽ để người ở lại trong trường, chỉ cần cô gặp chuyện hắn sẽ đến. Mà một màn này chính là muốn Tần Phong nói với cha mẹ cô. So với cô, lời nói của Tần Phong càng hiệu quả. Lục Khả Nhi chung quy vẫn là phụ nữ không nghĩ nhiều được giống Triệu Đức Hải, lại thương con gái, thấy hiện tại cha mẹ cô không ở trong nước cộng với tính tình cô trước đây, bà ta sẽ nhân cơ hội đòi lại công bằng cho con gái. Vì bà ta biết, dù thế nào cô cũng sẽ không đem chuyện này nói với cha mẹ. Kiếp trước chiêu này bà ta dùng rất hiệu quả. Nhưng kiếp này cô sao còn để bà ta được toại nguyện. Không những thế, còn phải để cho cha mẹ biết được, bà ta đối xử với cô ra sao.

"Sao lại ghét họ như vậy?" Tần Phong thấy Diễm Tinh thất thần khẽ nhéo gương mặt trắng nõn kia. Da thịt Diễm Tinh rất non mềm, giống như hắn chỉ cần chạm nhẹ là có thể khiến Diễm Tinh bị thương. Hắn rất tò mò, không hiểu vì sao một đứa bé mới 6 tuổi lại có thể có được thông mình như vậy. Hắn nhìn ra được A Tinh muốn mượn tay hắn để cha mẹ có cái nhìn khác về Triệu Đức Hải. Nhưng vì sao một đứa bé lại có thể có thù hận sâu như vậy?

Diễm Tinh trầm mặc, cô biết mình không qua mắt được Tần Phong. Hắn ta không phải người dễ gạt, nhưng không phải cô cũng đã lộ rồi sao. Thêm một lần nữa cũng không có vấn đề gì. Cô biết ngày đó Tần Phong nhìn thấy hết những hành động kia của cô. Giây phút Tần Phong đưa cây trâm kia cho cô thì cô đã biết quỷ kế của mình không thể qua khỏi mắt hắn. Có điều vậy thì sao? Dù sao hắn cũng không thể nào biết được cô trọng sinh sống lại một đời. Đã như vậy còn có gì phải sợ chứ.

"Họ muốn chiếm lấy vị chí của cha!"

"Sao em biết?" Tần Phong nhíu mày hỏi, tay đưa cho Diễm Tinh một viên kẹo.

"A Tinh tình cờ nghe được kế hoạch của chú muốn bắt cóc A Tinh. Vì vậy, muốn cha mẹ đề phòng chú hai." Diễm Tinh nhận kẹo trên tay hắn, cho vào miệng nói.

"Vì vậy tất cả những chuyện từ hôm trước đến giờ là do em bày ra." Hắn khẳng định nói.

Diễm Tinh gật đầu, không phủ nhận chuyện đó.

Tần Phong thấy Diễm Tinh không chút do dự gật đầu thì cong khóe môi. Nhóc con giảo hoạt.