[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 29



“Nếu tôi không lầm thì, tôi biết chủ nhân của con chó Husky này là ai.” Tô Nhiễm nói xong liền tiến lên trước một bước rồi hô: “Bánh Quẩy.”

Con chó Husky ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhiễm, cái đuôi lắc lắc nhưng vẫn ngồi đó.

“Nó có phản ứng, có lẽ nó đúng là con chó mà tôi biết. Mọi người chờ chút, để tôi gọi điện thoại xác nhận một chút.” Tô Nhiễm nói xong, liền vội vàng đi qua mọt bên gọi điện thoại.

“Chẳng lẽ cậu ta hoài nghi con chó Husky này bị người trong tiệm đánh sao Lão Nghiêu, ông xác định người này có thể diễn vai nam chính à” Tùy Viện có chút tức giận, nói. Chuyện mà Phương Nghị làm luôn được người ta kính nể. Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tô Nhiễm đã nghi ngờ Phương Nghị khiến trong lòng cô rất khó chịu.

“Bà xã à, em xem cửa hàng thú cưng này không giống như chúng ta, số lượng người chú ý tới cửa hàng này không nhiều, không biết tình huống ở đây cũng là chuyện rất bình thường mà. Lại nói, đây là lần đầu tiên Tô Nhiễm tới đây. Cậu ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, không có ý xấu gì đâu.” Tô Nhiễm có danh có tiếng, lại biết diễn xuất, làm người cũng không tệ, Lý Nghiêu không định đổi.

“Quên đi, em đi giúp chủ tiệm dọn dẹp đồ.” Tùy Viện nói xong, định dẫn Lý Tử đi, nhưng Lý Tử lại ôm Vú Em Số 4 cứng ngắc không chịu đi, cứ ngồi bệt xuống đất mà chơi cùng với Số 4.

“Mỗi lần chị dâu cậu dính đến chuyện chó mèo thì liền có chút cực đoan như vậy đấy. Cậu đừng nghĩ nhiều.” Tùy Viện đi rồi, Lý Nghiêu mới khẽ nói với Đỗ Thiên Trạch.

“Là bởi vì chị dâu thích động vật thôi.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

“Haiz, cậu không biết đâu. Chị dâu cậu a, quả thực là cưng hai con chó nhà tôi lên tới trời luôn rồi.” Lý Nghiêu nghe Đỗ Thiên Trạch nói như thế, liền biết Đỗ Thiên Trạch sẽ không đi nói lung tung, nên cảm thấy an tâm hơn, thuận miệng oán giận với Đỗ Thiên Trạch.

“Tôi có nuôi ba con mèo, đều đang ở nhà cả. Lúc vui vẻ thì sẽ theo tôi chơi, không vui thì liền cào tôi mấy phát. Cào tôi rồi mà còn chưa hết nghiện thì lại cào sôpha. Năm nay tôi đã phải thay hết hai bộ sôpha rồi.” Đỗ Thiên Trạch tiếp tục đi theo chủ đề của Lý Nghiêu, nhưng giọng điệu lại không hề có chút cảm giác oán giận nào.

“Đúng đó. Đám động vật này đều là đại gia a. Lại còn cố tình trưng ra cái bản mặt dễ thương nữa chứ. Chạy tới trước mặt làm nũng, lăn lăn, khiến người ta chống đỡ không nổi.”

“Haiz, nói chi đâu xa, mèo nhà tôi cứ ngồi xổm trước mặt tôi một hồi là tôi chịu không nổi rồi. Nó muốn ăn cái gì liền cho nó ăn cái đó.” Đỗ Thiên Trạch nhớ tới Đại Bạch, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý cười. Nhưng mà, nhớ lại cái lúc Đại Bạch tặng cho cậu con chuột, thì lại vừa xót xa vừa cao hứng.

Lý Nghiêu rất hiếm khi cùng người khác tán gẫu về động vật, thấy Đỗ Thiên Trạch như vậy, hứng thú liền dâng cao, lôi kéo Đỗ Thiên Trạch cùng hàn huyên không ít chuyện về đám chó trong nhà.

Đỗ Thiên Trạch quen với cửa hàng thú cưng này đã lâu, cũng đã học được không ít kiến thức nuôi chó của Phương Nghị, Lý Nghiêu cũng có thể thảo luận cùng một chủ đề, chờ đến khi Tô Nhiễm quay lại, thì Đỗ Thiên Trạch và Lý Nghiêu đã nói tới vấn đề sau khi đem Số 4 về nhà thì phải nuôi như thế nào.

“Con Husky này tôi đã gặp rồi, là con chó của nhà hàng xóm đối diện nhà tôi. Bởi vì con chó này trông có vẻ rất dữ, nên ấn tượng của tôi đối với nó rất sâu. Vừa rồi tôi đã gọi bọn họ tới xem có phải là con này hay không.” Tô Nhiễm đến trước mặt Đỗ Thiên Trạch, lộ vẻ xấu hổ cực kỳ mà nói xin lỗi với Đỗ Thiên Trạch, nói rằng vừa nãy đã quá võ đoán*, bởi vì hắn rất thích con Husky này, nên lúc nhìn thấy chó Husky bị thương, đã nhất thời xúc động khiến lời nói ra có chút nặng.

*võ đoán: lời đoán vô căn cứ không bằng chứng.

“Ha ha, con bắt được Vú Em Số 2 này.” Lý Tử ôm Số 4 chạy ở trong sân thì đột nhiên thả nó xuống, tóm lấy một con chó khác rồi hô to với Lý Nghiêu.

“Mau thả xuống mau thả xuống. Đừng để con chó nó cào cho.” Lý Nghiêu nhìn thấy Số 2 đang quẫy đạp lung tung trong ngực Lý Tử, liền chạy nhanh tới bên người Lý Tử, ôm lấy Số 2.

“Ba ba, chúng ta mang Số 1, Số 2, Số 3 và Số 4 về nhà nuôi đi.” Lý Tử ôm lấy Số 4, nắm lấy cái chân của Số 2 mà nói.

“Không được.” Lý Nghiêu lập tức cự tuyệt. Tuy ông rất thích chó, nhưng nghĩ tới việc trong nhà có tới sáu con, toàn thân Lý Nghiêu liền phát lạnh. Nếu trong nhà mà nuôi sáu con, ông còn có địa vị gì ở trong nhà nữa sao Không thể nuôi.

“Vì sao vậy” Lý Tử lộ vẻ sắp khóc.

“Con trai à, con xem, đám Vú Em ở đây chơi vui bao nhiêu a. Con muốn mang tụi Vú Em đi, tụi nó sẽ không được gặp đồng bọn nhỏ của tụi nó nữa, không còn được chơi vui nữa. Con cũng đâu muốn tụi nó không vui đúng không” Lý Nghiêu không hổ là đạo diễn, nói bậy nói bạ một hồi cũng có đạo lý lắm.

“Đúng a, không thể để cho nhóm Tiểu Vú Em buồn được. Vậy Số 4 cũng không được mang về sao Con sẽ chơi với nó, con muốn nhìn thấy nó lớn lên.” Lý Tử lộ vẻ mặt khó xử.

“Như vậy đi, con hỏi Vú Em Số 4 một chút xem nó có chịu theo chúng ta hay không. Nếu nó chịu theo chúng ta, thì sau khi nó về nhà với con sẽ không thương tâm nữa.” Lý Nghiêu thừa dịp Lý Tử không chú ý, liền lặng lẽ thả Số 2 ra cho nó chạy đi.

“Tiểu Vú Em, mày nguyện ý theo tao về nhà không” Lý Tử vừa vuốt lông cho Số 4, vừa hỏi.

“Gâu gâu gâu.” Số 4 lắc lắc đuôi, ngọng nghịu sủa lên vài tiếng, như là đang đồng ý.

“Ba ba, có phải Tiểu Vú Em nói nó đồng ý không a” Nhìn thấy Số 4 như vậy, Lý Tử rất vui vẻ.

“Đúng vậy, đúng vậy, nó đang nói là nó đồng ý đó.” Lý Nghiêu hùa theo Lý Tử.

“Nhóc con, lại đây.” Tùy Viện không biết đã đứng ở trong sân sau từ lúc nào.

“Anh đi đâu vậy” Phương Nghị cũng cùng Tùy Viện tới, Đỗ Thiên Trạch đi đến bên cạnh anh, hỏi.

“Chị Viện tặng chút chăn mền và quần áo cũ. Tôi mới vừa dọn dẹp xong kho hàng.”

“Quần áo và chăn mền cũ dùng để làm gì” Đỗ Thiên Trạch ở cửa hàng thú cưng chưa từng thấy mấy thứ này.

Phương Nghị giải thích với Đỗ Thiên Trạch vài câu, lúc này Đỗ Thiên Trạch mới biết, hóa ra đống quần áo cũ đó không phải để dùng ở trong tiệm, mà là đưa cho mấy con chó mèo đi lang thang dùng. Đã sắp đến mùa đông rồi, đám chó mèo lang thang hay tụ tập ở gần đây không đủ đồ để lót ổ. Cho nên, lúc trước Tùy Viện có hỏi anh có thiếu thứ gì hay không, thì anh đã nói với Tùy Viện như vậy.

Lý Nghiêu thấy người đã tới, liền thương lượng một chút về chuyện quay phim. Muốn khởi quay vào hai ngày sau, địa điểm là ở phía đông trong nội thành B thị. Bởi vì đây là phim về cuộc sống thường ngày, nên không cần phải quay ngoại cảnh, phim trường ở ngay B thị luôn. Vú Em không có kịch bản, đến lúc diễn thì đạo diễn hiện trường sẽ nói cho Vú Em biết phải diễn như thế nào.

Ngoại trừ Vú Em ra, ông còn bảo Phương Nghị đem Vú Em Số 4 và Số 2 theo, đến lúc đó nói không chừng cũng có thể sử dụng tụi nó luôn. Trừ bỏ mấy đứa Vú Em, Lý Nghiêu còn cố ý chỉ luôn đích danh của Thổ Phỉ.

“Không được.” Phương Nghị nghe thấy Lý Nghiêu nói, liền lập tức cự tuyệt lời đề nghị của ông.

“Vì sao” Vẻ mặt của Lý Nghiêu lập tức trở nên khó coi. Rõ ràng đã nói xong hết rồi mà, chẳng lẽ Phương Nghị muốn mượn việc này tăng tiền diễn lên sao

“Thổ Phỉ không thể rời khỏi chỗ này. Tất cả đồ vật nó cướp được đều để ở trong động. Nếu không cho nó bảo vệ cái động của nó, nó sẽ rất nóng nảy. Nếu ông thật sự muốn tìm thỏ để quay phim, thì trong sân này vẫn còn có mấy con khác, tụi nó có thể diễn.” Thổ Phỉ không những thích đánh cướp đồ, mà còn là một con thỏ rất bảo vệ nhà của mình. Đồ nó đánh cướp được mà chưa ăn tới thì sẽ cất ở trong động, cho dù có hư có thối cũng không chịu để cho người ta động đến. Hơn nữa, thời thời khắc khắc đều bảo vệ đống đồ đó, không thể rời khỏi sân sau, nếu rời đi, nó sẽ rất nóng nảy.

“Đạo diễn Lý đang lo sẽ phải huấn luyện mấy con thỏ khác một lần nữa.” Đỗ Thiên Trạch kề sát vào tai Phương Nghị mà nói. Kỳ thật chỉ là một vấn đề đơn giản thôi. Vú Em dạy dỗ đám thỏ đó rất là nhanh….

“Đạo diễn Lý nhìn xem con thỏ này đi. Đây là con mà Thổ Phỉ thường mang theo, sắp xuất sư rồi.” Phương Nghị chỉ vào phía tường gọi Tiểu Thổ Phỉ. Một con thỏ nhỏ hơn Thổ Phỉ một chút chui ra khỏi góc tường. Đây là một con thỏ màu trắng, trên người có vài cụm lông đen nho nhỏ. Kỳ diệu nhất chính là đám lông vòng xung quanh mắt nó đều là màu đen, thoạt nhìn cũng rất giống đôi mắt, cực kỳ đáng yêu.

“Đạo diễn Lý, ông đi về phía trước vài bước đi.” Phương Nghị nói với Lý Nghiêu.

Lý Nghiêu thử thăm dò đi lên trước vài bước, Tiểu Thổ Phỉ liền nhảy tới trước mặt Lý Nghiêu, nhìn chằm chằm vào Lý Nghiêu, lỗ tai còn phe phẩy a phe phẩy. Lý Nghiêu lách qua nó đi lên trước thêm vài bước nữa, Tiểu Thổ Phỉ cũng nhảy lên theo vài bước, nhảy tới trước mặt Lý Nghiêu, bấu lên ống quần của Lý Nghiêu, nhìn Lý Nghiêu không chớp mắt.

“Ha ha ha, đồ đệ này dạy thật tốt. Nó còn tự nghĩ ra chiêu thức bán manh nữa chứ. Cái con Tiểu Thổ Phỉ này có thể đi cùng với chúng tôi.” Lúc Lý Nghiêu bị con Tiểu Thổ Phỉ bấu lấy chân chỉ có một cảm giác, chính là nhanh nhanh, cho tôi cái gì đó đi.

Sau khi chỉ định đám động vật đi đóng phim xong, Lý Nghiêu dẫn Phương Nghị đi qua một bên, chủ động nói về vấn đề thù lao. Bởi vì Vú Em được xem như là nhân vật chính, cho nên tiền cát-xê cũng coi như khá nhiều. Quay một tập là năm vạn. Bộ phim có hai mươi lăm tập. Vú Em phải đóng khoảng bảy tám tập. Về phía đám Tiểu Vú Em và Tiểu Thổ Phỉ, thì cứ coi như là Phương Nghị khuyến mãi thêm đi.

Phương Nghị nghe thấy số tiền cát-xê xong thì có hơi kinh ngạc một chút. Dựa vào lời lần trước Đỗ Thiên Trạch đã nói với anh, quay hết bộ phim này, anh có thể nhận được mười vạn tiền thù lao đã là không tệ rồi. Thứ anh nhìn trúng không phải là tiền, mà chủ yếu chính là hiệu quả tuyên truyền. Không ngờ Lý Nghiêu lại ra cái giá cao như vậy.

Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy vẻ mặt của Phương Nghị, cảm thấy Phương Nghị hẳn là có cùng suy nghĩ với mình, liền chủ động hỏi: “Đạo diễn Lý, có phải là hơi nhiều rồi không Trước đó cũng không có nói sẽ cao như vậy.” Bởi vì đây là lần đầu tiên Vú Em đóng phim, không có người đại diện, cho nên đa phần đều do Hải Dương xử lý. Trước đó có nói qua chuyện tiền thù lao, tuy chưa xác định, nhưng lại không có cao như vậy.

“Đây đều là do chị dâu của cậu bức bách a. Tôi muốn đưa giá thấp, nhưng cô ấy nói tôi làm như vậy là ngược đãi động vật…” Lý Nghiêu thở dài một tiếng rồi nói.

Kỳ thật Tùy Viện không hề nói như vậy. Cô thấy Phương Nghị phải nuôi nhiều động vật, lại thấy động vật ở đây đều sống rất tốt, biết Phương Nghị rất có tâm nuôi dưỡng đám động vật này nên muốn trợ giúp một chút. Vừa lúc Lý Nghiêu tìm Vú Em đóng phim, nên cô thuận tiện giúp Vú Em ra sức tăng tiền đóng phim một chút.

“Không sao. Chị dâu cậu nói đúng. Khoảng chênh lệch đó có thể giúp cửa hàng mua thêm vài hộp đồ ăn cho đám chó mèo trong sân.” Lý Nghiêu tỏ vẻ ông cũng đồng ý với quan điểm của Tùy Viện.

Tuy tự hạ tiền thù lao đóng phim xuống có thể nhận được độ hảo cảm rất cao từ Lý Nghiêu, sau này có thể thêm được nhiều cơ hội đóng phim hơn, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn giữ im lặng. Nếu như đó là thù lao của cậu, ít một chút cũng được, nhưng đây là thù lao của Vú Em, cao một chút mới có lợi cho nó. Giống như Lý Nghiêu đã nói, tăng thêm chút tiền, Phương Nghị có thể mua thêm đồ ăn cho đám chó mèo.

Thương lượng chuyện quay phim xong, Lý Nghiêu liền dắt người nhà rời đi. Trước khi đi, ông còn nói Phương Nghị thu thập lại đồ mà Vú Em Số 4 hay dùng, chờ sau khi quay phim xong, ông liền mang nó về nhà luôn, đến lúc đó tính tiền luôn thể.

Tô Nhiễm không về. Hắn nói hắn đang ở gần đây, đợi tới tối về cũng không muộn, hơn nữa, hàng xóm của hắn còn chưa có tới. Nhưng hắn không chịu đứng ở trong sân, nên ôm chó Husky đi vào trong phòng nghỉ mà ngồi chờ. Còn Đỗ Thiên Trạch thì đi theo Phương Nghị, nói với anh một ít việc cần phải chú ý khi đi quay phim. Hải Dương đôi lúc nghe lén được vài câu, cứ ở bên cạnh mà lắc đầu liên tục. Anh chưa từng thấy Đỗ Thiên Trạch dong dài như vậy a.

Đỗ Thiên Trạch còn chưa nói xong phần cần chú ý khi quay phim cho Phương Nghị nghe, thì Phương Duyệt đã chạy lại đây, nói người nhà chó Husky tìm đến.

Phương Nghị đi vào trong phòng nghỉ, liền thấy chó Husky bị một cậu nhóc ôm vào lòng, có vẻ hết sức là cao hứng, không ngừng phe phẩy cái đuôi.

“Xin chào.” Một người đàn ông trung niên tiến lên chào hỏi Phương Nghị.

Người đàn ông trung niên này tên là Thiệu Văn Hoa. Sau khi ngồi xuống, ông liền chủ động cho Phương Nghị nhìn ảnh chụp trong di động của ông. Trong đó có rất nhiều ảnh chụp chó Husky và cậu nhóc. Con Husky trong ảnh này giống như đúc với con mà Phương Nghị nhặt về.

“Chó của mấy người bị mất ở đâu” Phương Nghị nhìn ảnh chụp xong, lại hỏi. Anh đã hỏi Ngao Nhiễm Kỳ, Ngao Nhiễm Kỳ nói con chó này là do cậu bắt được trong tiểu khu, cậu dùng một cây xúc xích xông khói để dụ con chó Husky tới công viên.

“Bị mất ở trong tiểu khu. Buổi tối khoảng bảy tám giờ gì đó, chúng tôi dắt nó đi dạo. Trong tiểu khu có một mảnh đất trống cho chó đi dạo. Tôi thấy nó đang vui vẻ chọc ghẹo một con chó khác ở bên kia nên cởi dây cho nó, ai ngờ qua một hồi lại không thấy tăm hơi.” Thiệu Văn Hoa nhớ lại tình huống lúc đó.

Phương Nghị gật đầu, lại hỏi tên tiểu khu mà chó Husky bị lạc, quả thật là giống y như Ngao Nhiễm Kỳ nói. Anh chủ động nói lại tình huống lúc nhặt được chó Husky cho Thiệu Văn Hoa nghe, rồi để bọn họ mang chó Husky đi.

“Khoan đã.” Tô Nhiễm đột nhiên gọi cha con Thiệu Văn Hoa lại.

“Sao vậy Bánh Quẩy là của nhà con a.” Thằng nhóc cho rằng Tô Nhiễm không muốn để bọn họ đem chó Husky đi.

“Không phải. Lúc con chó này được nhặt về đã bị thương, phải ở lại trong cửa hàng thú cưng lâu như vậy, có phải ngài Thiệu nên chi trả chút tiền hay không”

“Đúng đúng đúng. Tôi vui quá nên hồ đồ luôn rồi. Quên mất phải trả tiền. Bánh Quẩy nhà chúng tôi đã làm tốn mất bao tiền thế” Thiệu Văn Hoa nghe Tô Nhiễm nói thế, liền xoay người muốn trả tiền cho Phương Nghị.

Phương Nghị không chịu trách nhiệm thu tiền, nên bảo ông ấy lên đằng trước tìm Phương Duyệt.

“Tôi cũng nên về rồi. Hôm nay đã làm phiền đến các anh nhiều rồi.” Tô Nhiễm đến bên cạnh Phương Nghị, nói.

“Đi thong thả.”

Sau khi Phương Nghị tiễn bọn họ, Phương Duyệt lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, nói với anh Thiệu Văn Hoa trả năm ngàn cho bọn họ, nói là để cảm tạ bọn họ chăm sóc cho Bánh Quẩy trong thời gian này. Cô đã thu tiền rồi.

“Thu thì thu đi. Mấy ngày nữa Vú Em phải đi đóng phim. Anh cũng muốn đi theo cùng. Anh và em nói vài chuyện công tác một chút.”

Đỗ Thiên Trạch vốn còn muốn ở đây thêm một lát nữa, nhưng lại bị Hải Dương lôi đi.

Tuy địa điểm quay phim lần này ở ngay trong thành phố, nhưng đường đi có chút xa. Lý Nghiêu đã bảo người đặt phòng ở cái khách sạn gần đó. Hơn nữa loại chuyện quay phim này không có thời gian cố định, anh không biết bao giờ mới có thể quay về, nên muốn chuyển giao khá nhiều việc.

Đại đa số công tác trong tiệm, Phương Nghị đều giao cho Chu Sùng Văn, còn lại thì sẽ do Phương Duyệt nắm quyền.

Phiền phức lớn nhất chính là, nếu Vú Em không có ở trong tiệm, phỏng chừng đám thú ở sân sau sẽ gây ầm ĩ. Anh sẽ bớt thời giờ về quay về nhìn xem sao. Sau đó, chính là việc Ngao Nhiễm Kỳ, Phương Nghị rất coi trọng người này. Gần đây cậu ta làm việc đã không còn oán giận nữa, còn thường thường lấy đồ ăn cho con sóc kia, hẳn là không còn tâm tư muốn thương tổn cho động vật nữa. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Phương Nghị hy vọng có thể bồi dưỡng cậu nhóc thành một người thích động vật và sẽ chủ động giúp đỡ động vật.

Trừ chuyện này ra, chính là chuyện về tên ngược đãi động vật kia. Trong khoảng thời gian này, Phương Nghị mỗi khi rảnh rỗi đều chạy tới đi dạo trong công viên Tùng Cảnh, cũng đã từng tìm người hỗ trợ điều tra, nhưng vẫn không có phát hiện gì. Tuy nhiên, anh cũng không thể phớt lờ chuyện này được. Phương Nghị vừa nghĩ tới, ở những nơi mà anh không nhìn tới, sẽ có động vật đang phải chịu khổ sở, trong lòng liền khó chịu, cứ luôn cường điệu với Chu Sùng Văn rằng nhất định phải tới công viên quan sát nhiều hơn nữa, nói không chừng có thể bắt được người.

Chu Sùng Văn ôm Hạt Dưa vừa mới nhận nuôi, giúp Hạt Dưa vuốt lông, cảm thấy Phương Nghị thật dong dài.

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.” Chu Sùng Văn nhẫn nhịn đến lúc Phương Nghị ngưng lại, thấy Phương Nghị vừa uống xong ly nước lại chuẩn bị nói thêm thì triệt để phát điên, đành phải thành thật mà trả lời: “Tôi sẽ thường xuyên đi dạo trong công viên. Tôi đã huấn luyện Hạt Dưa rồi. Nếu Hạt Dưa nhìn thấy thì nhất định sẽ nhận ra gã.”

Chu Sùng Văn nói Hạt Dưa, chính là cái con mèo đen lớn (Đại Hắc) bị thương rất nặng mà Vú Em nhặt về lần trước. Toàn bộ thương thế trên người nó đã lành, nhưng bởi vì thủy tinh ghim trong mắt nó đã qua một thời gian quá lâu, cho nên một con mắt đã bị hỏng, chung quanh con mắt đó còn có vết sẹo, thoạt nhìn có chút ghê người.

Hạt Dưa sống ở trong cửa hàng thú cưng nhiều ngày, tính tình đã không còn thô bạo nữa, cũng không còn sợ người như trước, nhưng vẫn rất cảnh giác với người xa lạ. Lúc Chu Sùng Văn nhìn thấy Hạt Dưa, liền nói Hạt Dưa là một con mèo tốt, nếu được huấn luyện kỹ càng thì nhất định sẽ rất lợi hại. Hơn nữa mèo có trí nhớ rất tốt, nếu ai dám thương tổn nó, nó chắc chắn sẽ nhớ rõ, lúc đó sẽ rất có ích trong việc hỗ trợ bọn họ bắt biến thái.

Chu Sùng Văn nói xong, Hạt Dưa liền meo lên một tiếng. Phương Nghị hình như còn nhìn thấy nó vươn móng ra nữa. Yết hầu của Hạt Dưa từng bị người ta cắt. Tuy sau này đã làm giải phẫu nối lại rồi, nhưng thanh âm vẫn rất khó nghe, rất khàn. Nhưng Phương Nghị không thể không thừa nhận, Hạt Dưa là một con mèo có sức chiến đấu mạnh nhất mà anh từng gặp, nếu không cũng sẽ không trốn thoát được khỏi tay của gã biến thái kia.

Trước ngày quay phim, Đỗ Thiên Trạch gọi điện thoại cho Phương Nghị, bảo ngày mai sẽ lái xe tới đây, cùng Phương Nghị đến phim trường. Nhưng Phương Nghị lại từ chối, bởi vì anh phải mang theo khá nhiều đồ, hơn nữa để chó mèo lên xe cũng không tốt lắm.

Hôm sau, Đỗ Thiên Trạch vẫn cứ tới đây, gửi tụi Đại Bạch vào tiệm, rồi định tới xem Phương Nghị rốt cuộc phải mang bao nhiêu đồ.

Đồ Phương Nghị mang theo quả thật rất nhiều, cả đống lớn đều là đồ dùng cho đám chó mèo thỏ, còn đồ của Phương Nghị thì chỉ là một cái bọc nhỏ. Đỗ Thiên Trạch phát hiện, tuy cậu và Hải Dương đã lái hai xe tới, nhưng quả thật là không chứa nổi đống đồ Phương Nghị mang theo, chỉ đành giúp Phương Nghị chất đống đồ đó lên xe tải thôi.

Đến khi sắp sửa dọn xong đồ, Vú Em lại đột nhiên bắt đầu quấy rối, mở cái gói đồ to ra, ngậm một thứ trong đó rồi bỏ chạy.

“Vú Em….” Phương Nghị gọi to: “Mang thứ đó lại đây.”

Vú Em ngồi xổm ở đằng xa, chân đặt lên món đồ kia, khẽ ư ử không chịu đưa qua.

“Mày không cho tao mang theo, qua tới kia tao cũng mua được thôi. Mau đem cái đó qua đây.” Phương Nghị lộ vẻ bất đắc dĩ mà hô to với Vú Em.

Vú Em do dự nhìn Phương Nghị, lại gẩy gẩy đồ vật dưới chân, rối rắm thật lâu rồi mới dùng cái vẻ mặt không tình nguyện mà ngậm đồ chậm rãi tới bên người Phương Nghị, đưa đồ cho anh.

“Ngoan.” Phương Nghị sờ đầu Vú Em hòng an ủi nó, sau đó bỏ đồ vào trong cái túi to.

Đỗ Thiên Trạch để ý một chút, cái Vú Em ngậm đi chính là bàn chải đánh răng. Nó vẫn không thích đánh răng.

Sau khi dọn đồ xong, Đại Hoàng cũng nhảy vào xe. Danh sách Lý Nghiêu chỉ đích danh không có nó. Phương Nghị cũng không định mang nó theo. Nhưng nó lại không chịu rời đi, cứ nằm bên người Vú Em. Vú Em cũng che chở cho nó, không chịu để nó rời đi. Phương Nghị không còn cách nào khác, đành phải đem luôn đồ của Đại Hoàng theo.

Lý Nghiêu đặt cho Phương Nghị hai phòng khách sạn, một phòng cho anh ở, một phòng cho đám động vật ở. Đồ đạc trong phòng đều đã được thu dọn, Phương Nghị chỉ việc dọn ***g vào phòng thôi.

Nghi thức bấm máy sẽ được tổ chức vào lúc ba giờ chiều. Đỗ Thiên Trạch kéo Phương Nghị tới phim trường sớm, giới thiệu cho anh biết một chút thường thức khi đóng phim.

Phương Nghị ngẩng đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa, ánh mắt chợt thay đổi, nhìn chằm chằm vào tòa nhà ở đối diện thật lâu sau mới hoàn hồn, ngay cả Đỗ Thiên Trạch nói gì anh cũng không để tâm.

Sau khi hoàn tất lễ bấm máy, liền chính thức quay phim. Bởi vì có hai diễn viên phụ bị kẹt giờ, nên Lý Nghiêu quay phần của bọn họ trước. Trong đó cũng có một chút phân cảnh của Vú Em, yêu cầu rất đơn giản, Vú Em liền dễ dàng hoàn thành cảnh quay. Ngay cả phó đạo diễn cũng phải khen Phương Nghị dạy thật tốt, Vú Em là con chó nghe lời nhất mà ông từng nhìn thấy.

Bởi vì đây là ngày đầu tiên, cho nên không kéo dài thời gian quay tới khuya, bảy giờ đã ngừng quay. Vú Em thì đã đói đến không muốn nói.

Phương Nghị quay về phòng cho đám chó mèo ăn, rồi lại ngồi yên ở trước cửa sổ mà nhìn ngã tư đường cách đó không xa. Năm đó, anh đã chết ngay tại con đường này.

“Vú Em, chúng ta đi thôi.” Phương Nghị mang dây dắt chó cho Vú Em, rồi dắt Vú Em ra ngoài.

Phương Nghị dắt Vú Em đi đến một con đường gần đó. Nơi này vốn là nơi tập trung những xưởng giày da nhỏ, sau đó đã dời đi hết. Chỗ này giao thông không tốt, vị trí địa lí cũng không tốt, cho nên có rất ít người ở. Hai bên đường hiện giờ chỉ còn có vài tiệm là còn bật đèn. Tiếp qua thêm nửa năm nữa, nơi này sẽ bắt đầu giải tỏa, người sống ở đây cũng sẽ dọn đi hết. Nhưng quá trình giải tỏa lại không được thuận lợi, mới làm một nửa đã đình công. Một lần dừng là dừng hết năm sáu năm. Nơi này dần dần trở thành khu vực gây rối nổi tiếng, đánh nhau, giết người, cường bạo, cơ hồ xảy ra như cơm bữa. Phương Nghị đã từng sống ở đây mười mấy năm rồi.

Phương Nghị dắt Vú Em từ từ đi đến cuối đường. Năm đó anh còn cảm thấy con đường này rất dài rất dài, không ngờ chỉ mới qua nửa tiếng đã đi hết rồi.

Vừa quay về được nửa đường, Phương Nghị đã kéo Vú Em ngồi xuống đối diện một siêu thị nhỏ, tên là Toàn Gia Phúc.

Phương Nghị vào tiệm mua vài lon bia, rồi tới cầu thang ở đối diện siêu thị mà ngồi xuống, bảo Vú Em ngồi xuống cạnh mình, rồi nhìn chằm chằm vào bảng hiệu của siêu thị thật lâu, sau đó mới xoay người nói với Vú Em: “Vú Em à….”

Vú Em quay đầu lại, nhìn Phương Nghị chằm chằm, giống như đang hỏi: gọi nó làm gì

“Năm đó…” Phương Nghị xoa đầu Vú Em nhưng lại không nói gì hết. Năm đó anh đã chết ngay tại chỗ này. Trước khi chết, đã nhìn thấy ba chữ cuối cùng, chính là tên Toàn Gia Phúc trên bảng hiệu ở đối diện.

“Mày chắc chắn không biết, kỳ thật chúng ta đã sớm gặp nhau rồi.” Phương Nghị mở một lon bia, uống một hơi hết phân nửa lon, rồi tiếp tục nói với Vú Em: “Ở ngay chính giữa con đường này, lúc đó tao sắp chết, cảm thấy rất lạnh rất lạnh, còn mày thì ở đây liếm khô máu trên mặt tao, còn nằm ở bên cạnh tao mà sưởi ấm cho tao. Lúc ấy tao đã nghĩ, cả đời này của tao không làm được chuyện gì tốt, vậy mà đến lúc gần chết, ông trời lại phái một con chó tới an ủi tao, cảm thấy ổng đối đãi với tao cũng không tệ. Nhưng ai ngờ lúc đó chỉ là do mày tái phát tình thương của mẹ mà thôi.”

Phương Nghị cười khổ một tiếng, giờ nghĩ lại, cảm thấy cái suy nghĩ đó thực tức cười. Nhưng năm đó, anh quả thật đã nghĩ như vậy. Bạn bè kết giao suốt mười mấy năm vậy mà lại phản bội anh, cả đời này anh sống thật là quá thất bại. Chỉ đến khi Vú Em xuất hiện, anh mới cảm thấy thế giới này hóa ra vẫn còn có một tia ánh sáng tồn tại.

Lúc Phương Nghị học sơ trung, cha mẹ ly hôn, ai cũng rời đi lập gia đình khác, cảm thấy anh làm bọn họ vướng bận, nên đã để lại cho anh một căn nhà, để anh sống cùng với ông nội.

Ngay từ đầu, cha mẹ của Phương Nghị đã bất hòa, cãi nhau đánh nhau quả thực thường xuyên như cơm bữa. Nhưng bọn họ coi như còn biết khắc chế, chưa bao giờ lan đến đầu Phương Nghị. Nhưng mỗi ngày Phương Nghị đều phải nhìn bọn họ cãi đến cãi đi thì cũng rất phiền lòng, lúc bọn họ ly hôn, Phương Nghị thậm chí còn thứ cảm giác gọi là giải thoát. Cuối cùng cũng tách ra rồi.

Sau khi ly hôn, cha của Phương Nghị muốn dẫn bồ nhí đã nuôi được vài năm đến nơi khác phát triển sự nghiệp, mẹ của anh cũng đã về với lão tình nhân cũ và bắt đầu lập gia đình mới.

Phương Nghị ở với bất cứ gia đình nào cũng đều là cục vướng bận. Vì thế, cha liền đơn giản mà giao anh cho ông nội nuôi, rồi để lại đầy đủ chi phí sinh hoạt và căn nhà cho anh, để từ nay về sau Phương Nghị không cần đi tìm ông ta nữa.

Lúc đó Phương Nghị vẫn còn nhỏ, tuy không quan tâm đến chuyện cha mẹ ly hôn, nhưng cho tới giờ vẫn không ngờ cha lại vứt bỏ anh. Phương Nghị bình thường rất ít khi rơi lệ, nhưng lúc đó anh đã túm lấy cha Phương mà khóc cả một ngày, cuối cùng vẫn không giữ được ông.

Mẹ Phương nhìn thấy cha Phương như vậy, cũng thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Lúc đi rất lặng lẽ, không hề nói cho Phương Nghị biết địa chỉ mới của bà là ở đâu, vì lo Phương Nghị sẽ tới quấn quít lấy bà.

Ông nội đối xử với Phương Nghị cũng không tệ lắm. Chú của Phương Nghị là Phương Khiêm cũng không tồi, thường xuyên tới thăm bọn anh rồi tặng cho bọn anh vài thứ. Phương Nghị và ông nội sống nương tựa vào nhau, cũng qua được một khoảng thời gian rất an tâm. Nhưng vào năm Phương Nghị học năm hai cao trung, ông nội bị bệnh ung thư giai đoạn giữa, chỉ có 40% là có thể chữa khỏi.

Phương Nghị đã chạy đến rất nhiều bệnh viện, rốt cục cũng tìm được một bệnh viện chuyện chữa trị ung thư ruột. Viện phí của bệnh viện này có hơi mắc một chút, nhưng tỷ lệ chữa khỏi lại cao tới 50%.

Sau khi ông nội nằm viện, rất nhanh đã được sắp xếp đi phẫu thuật, nhưng lại có một vấn đề lớn, đó là không đủ tiền chữa trị.

Cả nhà Phương Khiêm cũng chỉ là làm công ăn lương, chỉ có tiền lương cố định. Ông nội nằm viện, bọn họ đều đã cố sống cố chết gom được mười vạn, đã tìm được một nửa rồi, Phương Nghị cũng đã lấy hết tiền trong sổ tiết kiệm ra, nhưng chỉ có ba bốn vạn, cộng thêm số tiền này, cũng không đủ tiền phí để phẫu thuật.

Phương Nghị đã phải tiêu phí rất nhiều công sức, chạy đến một nơi xa khoảng một tuần, đã hỏi rất nhiều người mới tìm được nhà của cha. Cha Phương đang sống cùng với bồ nhí và đã có một đứa con hơn mười tuổi. Ông đã đã mua nhà ở đây, lại một lần nữa an gia, nhìn thấy Phương Nghị tuy rất sốt ruột, nhưng vẫn lộ vẻ khách sáo xa cách.

Phương Nghị cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra ý đồ mình tới. Cha Phương trầm ngâm một chút, dẫn Phương Nghị đến ngân hàng rút hai vạn, rồi nói với Phương Nghị rất nhiều, nói ông ở đây không được như ý, trên người cũng không có nhiều tiền, còn phải nuôi gia đình, chỉ có thể cho Phương Nghị được nhiêu đây tiền thôi.

Đã từ rất sớm trước kia, Phương Nghị biết cha Phương là một gã bạc tình, ngay cả đứa con cũng có thể bỏ mặc. Giờ lại thấy thêm một mặt khác của cha Phương, ngay cả cha ruột của ông mà ông cũng có thể vứt bỏ. Phương Nghị nhận tiền rồi rời đi, từ nay về sau, không hề gặp cha Phương nữa.

Mẹ của Phương Nghị thì sống ở B thị, muốn tìm cũng không khó. Bà thấy Phương Nghị thì ngay cả biểu tình cũng không có lấy một cái. Nghe xong ý đồ đến đây của Phương Nghị, bà liền lấy ra một ngàn đồng, nói bà còn phải nuôi gia đình, không có nhiều tiền cho Phương Nghị, hơn nữa lúc bà rời đi cũng chỉ mang theo đồ đạc của mình, tiền trong nhà đều đã cho Phương Nghị, có thể cho thêm một ngàn này, là đã coi như hết tình hết nghĩa rồi.

Phương Nghị cầm lấy hai vạn lẻ một ngàn đồng này về nhà tìm người môi giới, muốn bán nhà chữa bệnh cho ông nội.

Lúc đó giá nhà vẫn còn rất rẻ, nhà của Phương Nghị không được giá cao, chỉ bán được hơn mười vạn. Vất vả lắm mới gom được đủ tiền phí để ông nội phẫu thuật, thì ông lại không qua nổi cuộc giải phẫu đó, chết ngay trên bàn mổ.

Trước khi ông nội lên bàn mổ, ông đã phảng phất có dự cảm, nên cứ kéo lấy tay Phương Khiêm mà nói ông không nỡ rời xa Phương Nghị, nếu ông chết, nhớ đối xử với Phương Nghị cho tốt.

Tuy Phương Khiêm đối đãi rất tốt với Phương Nghị, nhưng nhà của ông chỉ là một căn nhà một phòng hai sảnh, người trong nhà còn ở không đủ, làm sao có đủ chỗ để cho anh ở chứ. Sau khi Phương Nghị ở được nửa tháng, liền dùng tiền thừa còn lại tới gần trường học thuê một căn phòng nhỏ, nói là để tiện cho việc học bổ túc.

Phương Khiêm cũng biết tình trạng nhà mình, nên không khuyên anh nữa, chỉ bảo đứa con Phương Húc thường xuyên đến thăm Phương Nghị thôi.

Đã rất lâu rồi Phương Nghị không có lên lớp, bài vở theo không kịp, nên trong lòng phiền muộn. Dần dần liền không còn tâm tư học hành gì nữa, mỗi ngày anh đều đi theo một vài người ăn chơi lêu lổng, đến cuối cùng không thèm lên lớp gì cả.

Phương Húc đến tìm anh mấy lần, Phương Khiêm cũng tới đây khuyên anh mấy lần, nhưng Phương Nghị không nghe. Lúc đó anh vẫn còn nhỏ, là thời điểm không cưỡng nỗi sự cám dỗ, quán bar, người đẹp, trò chơi…. Cái nào cũng có sức hấp dẫn hơn là việc học.

Phương Nghị thậm chí còn không tham gia thi tốt nghiệp cao trung. Phương Khiêm tới dạy dỗ cho Phương Nghị một trận, nói Phương Nghị đã cô phụ sự kỳ vọng của ông nội. Khi đó mỗi ngày Phương Nghị đều cứ mơ mơ màng màng mà trôi qua, làm gì còn có thời gian lo lắng tới kỳ vọng của ông nội chứ, vì thế gây lộn với Phương Khiêm một trận. Chờ Phương Khiêm rời đi, thì thay đổi nơi ở, chặt đứt liên hệ với Phương Khiêm.

Kỳ thi cao trung kết thúc, Phương Nghị không đi học lại, cứ đơn giản mà đầu nhập vào hắc đạo. Tuy đầu óc của anh không tốt, nhưng bộ dáng của anh rất cường tráng, gương mặt lại dọa người, chỉ cần nghiêm mặt đứng ở một chỗ thôi cũng sẽ dọa được không ít người, cho nên sống cũng không tồi, ngày nào cũng chạy đi thu phí bảo kê, rồi đánh nhau, ngày qua ngày cũng dễ chịu.

Phương Nghị vốn nghĩ cuộc sống này sẽ sống được thật lâu thật lâu, qua vài chục năm nữa, anh có thể sẽ trở thành một tên đại ca nhỏ, đến lúc đó sẽ thu một đống thuộc hạ, còn anh sẽ ngồi ở trong nhà chờ lấy tiền là được rồi.

Nhưng vào lúc anh hai mươi tám tuổi, anh đã chết, chết trong một trận sống mái. Vốn chỉ là vì vấn đề tranh chấp địa bàn rất đơn giản thôi, loại chuyện này anh đã trải qua rất nhiều lần rồi. Lần đánh nhau này cũng giống như lần đánh nhau trước đó, duy chỉ không giống ở chỗ, anh bị người bên cạnh đẩy về phía trước để chắn đao, mà người đẩy anh ra kia, chính là ‘người anh em’ đã lăn lộn cùng anh hơn mười năm trời.

Trước khi chết, Phương Nghị có thanh tỉnh một lần cuối cùng, hồi tưởng lại cuộc đời của mình, phát hiện bản thân đã sống quá hồ đồ. Mặc dù anh có người cha người mẹ vô trách nhiệm, nhưng trong cuộc sống của anh, vẫn có rất nhiều người muốn vươn tay kéo anh quay trở lại con đường đúng đắn, nhưng bản thân anh lại lựa chọn con đường không có lối về này.

Anh dùng hết khí lực mà lật người lại, nhìn thấy bảng hiệu rách rưới cách đó không xa, bên trên có vài chữ to màu đỏ nhạt “Toàn Gia Phúc”.

Ban đêm trời trong, sao rất sáng, Phương Nghị thậm chí còn có tâm tình mà tìm kiếm chòm sao Orion ở trên trời nữa kìa. Đó là chòm sao duy nhất mà anh có thể nhận biết được bởi vì đó là do ông nội nói cho anh biết. Anh biết anh sắp chết rồi, anh có thể cảm nhận được máu trong người mình đang từ từ chảy ra ngoài, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần giảm xuống. Nhưng anh không hối tiếc, một cái tai họa như anh, cho dù có chết cũng không có ai cảm thấy đáng tiếc.

Đúng lúc này, Vú Em xuất hiện. Khi đó Vú Em vẫn là một con chó lang thang, lông trên người đã bẩn tới mức nhìn không ra nổi màu sắc vốn có ban đầu, rất nhiều chỗ lông còn bết lại. Nó đi đến bên cạnh Phương Nghị, rất hiền lành mà nhìn Phương Nghị, vươn chân chạm lên mặt Phương Nghị, sau đó rất dịu dàng mà liếm khô vết máu trên mặt Phương Nghị, rồi nằm xuống bên cạnh Phương Nghị hòng sưởi ấm cho anh.

Phương Nghị cố gắng nâng tay, muốn chạm vào Vú Em một chút nhưng không được. Anh cảm thấy ông trời đối đãi với anh thật đúng là không tồi, trước khi chết còn bảo một con chó tới an ủi anh. Tuy không phải là con người, nhưng anh cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Nhưng cũng khiến anh chết có thêm vài phần tiếc nuối. Ý niệm cuối cùng xuất hiện trong đầu anh trước khi chết chính là, nếu có thể có người nào đó chăm sóc cho con chó này thì tốt quá.

“Vú Em a….” Phương Nghị vẫn cứ kéo dài giọng như cũ.

“Gâu gâu gâu.” Vú Em liên tục kêu lên vài tiếng, giống như biết Phương Nghị đang khổ sở, liếm liếm tay an ủi anh.

“Vú Em à, mùi trong miệng mày thiệt là thối a.” Phương Nghị banh miệng Vú Em ra. Lúc anh sắp chết, Vú Em đã liếm anh, anh vẫn có thể ngửi được mùi khó ngửi trong miệng nó, cho nên khi được sống lại, việc đầu tiên sau khi Phương Nghị tìm được Vú Em chính là, đánh răng cho nó.

“Vẫn nên đánh răng thôi.” Phương Nghị nhéo nhéo lỗ tai Vú Em, nói.

“Ô ô ô….” Vú Em đến bên cạnh Phương Nghị, dùng hai chân mà bịt lỗ tai lại, giống như đang nói con không nghe, con không nghe.

“Chúng ta quay về đánh răng thôi.” Phương Nghị vỗ mông, đứng dậy, chuẩn bị quay về. Vú Em thì lại không chịu, cứ nằm đực tại chỗ không chịu đi.

“Sao hả Mày là đang bảo tao tiếp tục nói đi, hay là không muốn đánh răng” Phương Nghị ngồi xổm xuống trước mặt Vú Em, hỏi.

Lần này, Vú Em không chỉ bịt lỗ nữa, mà ngay cả mắt cũng bịt luôn, mắt còn hơi hé ra mà trộm nhìn Phương Nghị.

“Được rồi, chúng ta lại ngồi thêm một lát.” Phương Nghị trở lại vị trí ngồi khi nãy, sau khi muốn hết một lon bia, mới tiếp tục hồi tưởng.

Anh rõ ràng nhớ bản thân đã chết rồi, nhưng lúc anh tỉnh lại, thì bản thân đang ở trong căn phòng thuê nhỏ, thân thể còn nguyên vẹn, không hề có bất cứ miệng vết thương nào. Chủ cho thuê phòng nói cho anh biết, đó là ngày hôm sau khi anh và Phương Khiêm cãi lộn với nhau.

Phương Nghị bất tri bất giác đi thật lâu thật lâu, đi đến nơi mình đã chết. Nơi đây không hề có bất cứ dấu vết đánh nhau nào, ngược lại là có một cái siêu thị mới mở, siêu thị Toàn Gia Phúc, đang tấp nập người ra người vào mua hàng.

Những ngày trước kia, tuy buồn tẻ, nhưng anh khẳng định đó không phải là mơ. Phương Nghị rất nhanh đã hiểu ra, anh đã sống lại. Nhưng anh thật sự không hiểu vì sao anh lại được sống lại. Người như anh thì có tư cách gì để sống lại Sau này gặp được Vú Em, Phương Nghị mới hiểu nguyên nhân anh được sống lại, nhất định là vì để chăm sóc cho những ‘đứa con’ mà Vú Em nhặt về!

Sau khi Phương Nghị đã hiểu rõ ràng rồi, liền đi lòng vòng ở nơi này một lúc lâu. Anh muốn đi tìm Vú Em. Tuy anh chỉ nhìn nó vài lần trước khi chết, nhưng anh có thể khẳng định anh nhớ rõ Vú Em, chỉ cần nhìn thấy nó, liền có thể nhận ra nó ngay lập tức.

Phương Nghị đi lòng vòng ở đây hết ba ngày, nhưng không tìm được Vú Em, nên phải đến nhà Phương Khiêm xin lỗi Phương Khiêm trước, thuận tiện nói với Phương Khiêm ý tưởng sau này của mình luôn, anh muốn ôn tập thi tốt nghiệp lại một lần nữa.

Phương Khiêm rất ủng hộ với ý tưởng này của Phương Nghị, dẫn Phương Nghị đi đăng ký lớp bổ túc tốt nhất ở B thị, nộp học phí cho anh, rồi thuê phòng ở, rồi lại lo anh sống một mình cảm thấy nhàm chán, còn cố ý bảo Phương Húc tới ở chung với anh, thuận tiện giúp Phương Nghị học bổ túc luôn.

Tuy đã sống lâu hơn vài chục năm so với người khác, nhưng Phương Nghị đã lâu không có chạm vào sách vở, muốn học lại thì khá là khó khăn. Nửa năm trước, Phương Nghị cơ hồ không quá hai giờ sáng sẽ không ngủ, đến cuối tuần thì lại chạy đi tìm Vú Em.

Vào mùa đông năm thứ nhất Phương Nghị đậu đại học, anh rốt cục đã tìm thấy Vú Em. Lúc anh tìm thấy Vú Em, Vú Em vẫn còn rất nhỏ, vừa gầy vừa lùn, tuy không giống với trước kia, nhưng Phương Nghị chỉ cần liếc mắt một cái vẫn nhận ra được nó ngay, bởi vì ánh mắt của nó vẫn giống như trước, ôn hòa lại mang theo thương xót.

Trong trường học không cho nuôi chó, Phương Nghị liền dắt Vú Em đi thuê một căn phòng ở. Lúc này anh đã tìm được việc làm, có thể miễn cưỡng tự nuôi sống bản thân. Tuy nuôi Vú Em có chút phải cố hết sức, nhưng chỉ cần tiết kiệm tiền lại thì cũng có thể sống được. Ai ngờ sau khi Vú Em quen với Phương Nghị rồi, thì liền bắt đầu bại lộ bản tính, mỗi ngày đều nhặt động vật về nhà. Nếu dám ném động vật mà Vú Em nhặt về đi, Vú Em liền mất hứng ngay. Tuy không gây ầm ỹ với Phương Nghị, nhưng nó lại không chịu ăn cơm, có đói tới mấy cũng không chịu ăn. Phương Nghị đành phải tìm con vật đó đem về nhà lại, dụ nó vui vẻ.

Vốn Vú Em không phải là Vú Em, mà tên là Tinh Quang. Phương Nghị thấy nó tràn đầy tình thương của mẹ, nên liền sửa tên lại cho nó. Vú Em chắc cũng thích cái tên mới nên vừa gọi có hai ngày đã thích ứng được ngay.

Một tháng qua đi, Phương Nghị đã bị chủ cho thuê nhà đuổi ra ngoài, nói anh nuôi quá nhiều chó mèo, vừa bẩn vừa ồn, chấp nhận trả lại tiền thuê nhà cho anh chứ không chịu cho anh ở tiếp.

Phương Nghị đành phải đến một nơi xa hơn tìm phòng ở. Còn chưa nói tới nơi này cách xa trường học, tiền thuê lại còn mắc. Phương Nghị sau khi tốt nghiệp trung học mới đi tìm việc làm, cho nên không có nhiều tiền tiết kiệm lắm. Tuy Phương Khiêm thường xuyên cho anh tiền tiêu vặt, nhưng Phương Nghị biết tình huống của Phương Khiêm. Trong nhà Phương Khiêm cũng không có giàu có gì, lại còn đang mắc nợ, cho nên anh chưa bao giờ đồng ý nhận tiền của Phương Khiêm.

Phải lập tức nuôi nhiều chó mèo như vậy, lại còn phải chữa bệnh cho chó mèo, tiền của Phương Nghị liền không đủ dùng. Thậm chí Phương Nghị còn từng đập đầu vào tường, hận bản thân quá lười nhác, đã sống lại rồi nhưng còn chưa nghĩ được cách kiếm tiền.

Lúc này, Phương Nghị ngẫu nhiên thấy được một cái notebook, liền nhớ tới một sự kiện.

Kiếp trước, anh từng cùng với một người thường xuyên nghiên cứu cổ phiếu, còn nói với Phương Nghị, hắn nhất định có thể dựa vào cổ phiếu mà làm giàu. Đáng tiếc nguyện vọng của hắn còn chưa có hoàn thành thì đã chết trong một cuộc sống mái với nhau rồi. Phương Nghị vì tưởng nhớ đến hắn, nên thường xuyên xem lại những bản ghi chép mà hắn lưu lại, còn có ý bỏ vào thị trường chứng khoán một vạn đồng, dựa vào cổ phiếu ghi trong bản ghi chép của hắn mà mua. Lúc đó cố phiếu kia không có nổi bật trong thị trường chứng khoán lắm, Phương Nghị không kiếm được tiền, nhưng cũng không lỗ, lại biết được không ít chuyện về thị trường chứng khoán.

Phương Nghị nhớ tới trong bản ghi chép đã từng viết có một loại cổ phiếu tăng mạnh cực kỳ, liền chạy tới thị trường chứng khoán mà mua một ngàn đồng tiền cổ phía. Không quá hai ngày sau, thế nhưng đã tăng lên gấp đôi. Lúc này, Phương Nghị bắt đầu gia nhập vào thị trường chứng khoán, rốt cục đã thành công kiếm được tiền nuôi chó mèo.

Tiệm thú cưng đến đây tạm dừng, cảm ơn các bạn đã theo dõi. Phần tiếp theo sẽ được post vào khoảng dịp tết mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ.