Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 128: Vũ Lưu Ly hồi kinh



Thiên hạ đệ nhất trang là một toà nhà cổ kính cực lớn. Đại sảnh rộng lớn trang trí rất tinh xảo, độc đáo, xung quanh được bao bọc bởi cánh rừng bạch ngọc lan u tĩnh, rừng ngân hạnh và rừng nhãn thơm lừng, hồ cá rộn ràng sóng biếc, tạo thành cảnh sắc khiến người ta say đắm.

Vũ Lưu Ly ngồi ngay ngắn ở đại sảnh ăn bánh ngọt, bình thường thấy nó rất ngon nhưng hôm nay lại thấy vô vị tẻ nhạt, hắn vốn cho rằng là do mình khát vọng sự tự do chốn giang hồ thế nhưng sau khi quay về lại phát hiện bản thân không hề khoái hoạt ngược lại vô cùng tưởng niệm kinh thành.

Đột nhiên có một con hùng ưng từ trên cao xà xuống trước mặt Vũ Lưu Ly, hắn vươn tay hùng ưng nhanh chóng đáp xuống, Vũ Lưu Ly cầm lấy tin tức trên vuốt hùng ưng.

Con hùng ưng này là sủng vật của Phong Dực Hiên, dùng để đưa tin tốt hơn bồ câu không biết bao nhiêu lần, tốc độ cực nhanh lại còn không dễ bị phát hiện, vả lại Phong Dực Hiên cũng rất ít dùng hùng ưng truyền tin cho hắn, chắc hẳn bây giờ kinh thành đã xảy ra chuyện, vì vậy Vũ Lưu Ly vội vàng mở tờ giấy trong tay ra.

“Kinh Vô An gặp nguy, mau đến!” Tờ giấy trong tay Vũ Lưu Ly chỉ vẻn vẹn có bảy chữ, chỉ có điều bảy chữ này đã khiến hắn cực kì sợ hãi.

Hiện tại Vũ Lưu Ly rất lo lắng cho an nguy của Kinh Vô An nên không có suy nghĩ nhiều, lại thêm bọn họ đều biết Phong Dực Hiên là dạng người gì, căn bản sẽ không dùng mấy chuyện này ra đùa, chẳng qua Vũ Lưu Ly đã quên, bây giờ bên cạnh Phong Dực Hiên có một người mà hắn cưng chiều đến tận xương tuỷ, cho nên…

Lam U Niệm vì muốn Phong Dực Hiên ra tay hỗ trợ còn hi sinh chút nhan sắc, dùng nụ hôn để mượn hùng ưng đưa tin của Phong Dực Hiên lừa gạt Vũ Lưu Ly.

Vũ Lưu Ly nhanh chóng an bày chuyện ở sơn trang rồi lập tức cưỡi ngựa chạy về kinh, hiện tại trong lòng hắn không còn quan tâm đến thế tục, hắn không ngừng trách cứ bản thân, cầu mong Kinh Vô An đừng xảy ra chuyện, nhất định không được xảy ra chuyện!

“Chủ tử, Vũ trang chủ đang trên đường đến kinh thành.” Ám Nhị tức tốc đến bẩm báo.

Ngay lúc này, đám người Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An, Phong Dực Hiên và Lam U Niệm, còn có thêm Quỷ Tam vừa đến tham gia náo nhiệt đang vui vẻ ngồi trong hoa viên phủ Minh Vương tán gẫu.

“Niệm Nhi muội muội, e là không đến mấy ngày nữa Lưu Ly sẽ đến kinh thành, nếu hắn biết ta gạt hắn, sợ là…” Kinh Vô An lo lắng, dù sao thì cũng không ai muốn mình bị lừa gạt.

Lam U Niệm pha cho mỗi người một chén trà, giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: “Mấy ngày kế tiếp huynh còn phải làm một số chuyện, ai nói là huynh lừa gạt hắn? Quả thật là huynh bị thương, còn rất nghiêm trọng.”

Kinh Vô An càng nghe càng không hiểu, ngay cả đám người Phong Hạ Kỳ cũng không biết Lam U Niệm muốn làm cái gì, chỉ có Phong Dực Hiên mỉm cười nhìn Lam U Niệm sử trí thông minh, trong lòng hắn cũng đã có chút dự đoán chuyện nàng muốn làm.

“Vô An ca ca, huynh đã biết bây giờ mình cần làm gì chưa?” Nụ cười trên mặt Lam U Niệm ngày càng vui vẻ, xán lạn hơn cả ánh mặt trời.

“Ta làm mình bị thương sau đó chờ Lưu Ly đến?” Kinh Vô An có chút không rõ hỏi lại, trong lòng hắn bây giờ đều là hình bóng Vũ Lưu Ly, hắn muốn Lưu Ly tiếp nhận tình cảm giữa hai người, không được trốn tránh.

Lam U Niệm ngả người ra phía sau, quả nhiên liền dựa vào cái ôm ấm áp: “Nếu Vô An ca ca muốn ở chung lâu dài với Lưu Ly ca ca, tất nhiên không được giấu giếm mối quan hệ này, người nhà của huynh cũng phải biết, chỉ có như vậy bọn họ mới không tiếp tục an bài việc xem mắt, Lưu Ly ca ca không phải không thích huynh mà là vì hắn sợ, sợ huynh thân bất do kỷ, nếu huynh không thể chứng minh cho huynh ấy thấy, ta nghĩ hiện tại nên để Lưu Ly ca ca quay về sơn trang sẽ tốt hơn!”

Kinh Vô An bỗng chốc thông suốt, hắn vẫn luôn cho rằng quan hệ của bọn họ càng ít người biết càng tốt, lại không hề biết mình làm vậy sẽ khiến Vũ Lưu Ly cho là mình không thể chấp nhận đoạn tình cảm này, nếu không công khai quan hệ của bọn họ sau này hôn sự của hắn lại càng phiền toái, bây giờ để mọi người biết rõ quan hệ của bọn hắn, sẽ càng khiến Lưu Ly yên tâm hơn.

“Vậy còn thương tích của hắn?” Phong Hạ Kỳ thắc mắc, dù sao thì bọn họ cũng đang lừa gạt Vũ Lưu Ly chuyện Kinh Vô An gặp nguy hiểm.

Phong Dực Hiên bưng ly trà lên đưa cho Lam U Niệm, lạnh lùng nhìn ca ca mình, nói: “Hầu gia là người cứng nhắc lại nghiêm khắc, nếu như biết con trai mình là người đồng tính hơn nữa còn yêu trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, khẳng định sẽ đánh gãy chân hắn, đó không phải đang gặp nguy hiểm sao?”

Phong Hạ Kỳ nhếch miệng, hắn phát hiện kể từ khi đệ đệ qua lại với Lam U Niệm, lời lẽ cũng ấm áp lên một chút, chỉ là… Phong Hạ Kỳ nhìn Lam U Niệm, ánh mắt có chút ảm đạm, chợt loé lên rồi biến mất…

Kinh Vô An cảm thán Lam U Niệm quá thông minh, ngay cả mấy chuyện này cũng có thể nghĩ ra được, nếu như mình nói cho phụ thân sự thật, phụ thân chắc chắn sẽ đánh mình bị thương, đến lúc đó không tính là lừa gạt Lưu Ly, hắn chấp nhận làm vậy cũng là muốn Lưu Ly thấy rõ tâm ý của hắn, nhất cử lưỡng tiện.

Kinh Vô An đứng dậy, thi lễ với Lam U Niệm một cái, nói: “Ca ca đa tạ hảo ý của Niệm Nhi muội muội, quả nhiên không phí công thương muội!”

Phong Dực Hiên khó chịu đánh ra một chưởng: “Niệm Niệm có ta yêu thương là được rồi! Ngươi, cút!”

Kinh Vô An nháy mắt với Lam U Niệm sau đó lập tức rời khỏi phủ Minh Vương, quả thật hắn sợ Phong Dực Hiên sẽ đánh chết hắn, bây giờ tính chiếm hữu của Phong Dực Hiên với Niệm Nhi muội muội ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức vứt bỏ tình cảm bạn bè nhiều năm.

Phong Dực Hiên thấy Kinh Vô An rời đi, sau đó lại nhìn sang Phong Hạ Kỳ và Quỷ Tam, ý tứ đó không cần nói cũng biết, mau mau cút đi!

Phong Hạ Kỳ có cảm giác nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra ngoài, mặc dù đệ đệ hắn không có gả đi, nhưng vừa nhìn dáng vẻ kia hắn đã cảm thấy mình thật khổ sở. Hắn là ca ca ruột lại bị chính em mình ghét bỏ.

Quỷ Tam uống một ngụm trà, trịnh trọng nói: “Tiểu sư muội ta vẫn còn nhỏ, Minh Vương nên kiềm chế một chút. Sư phụ nói, nếu như ngươi vượt giới sẽ lập tức mang tiểu sư muội về Y Cốc!”

Hắn có thể nhìn ra Phong Dực Hiên rất cưng chiều tiểu sư muội, còn muốn tốt hơn đám sư huynh bọn hắn, tiểu sư muội cũng có tình cảm với người ta, mặc dù bọn hắn không muốn tiểu sư muội tham gia vào vũng nước đục triều đình nhưng vẫn luôn làm chỗ dựa cho nàng, bây giờ Phong Dực Hiên đã sắp hai mươi mà tiểu sư muội lại mới có mười bốn, dù bên ngoài đồn đãi Phong Dực Hiên không gần nữ sắc nhưng gặp được tiểu sư muội nhà hắn khó tránh khỏi sẽ có chút xúc động, cho nên hắn phải cố ý nhắc nhở một phen.

Phong Hạ Kỳ đang thưởng thức trà, nghe Quỷ Tam nói như vậy lập tức phun ra, Quỷ Tam nói chuyện này cũng quá trực tiếp đi!

Phong Dực Hiên cúi đầu nhìn Lam U Niệm, trong mắt tràn ngập tình ý: “ Bản vương biết, ta sẽ không làm chuyện tổn thương Niệm Niệm.”, hắn biết hiện tại thân thể Niệm Niệm rất yếu hơn nữa nàng còn nhỏ như vậy, cho dù đôi khi hắn rất khát vọng nhưng so với an nguy của Niệm Niệm cái gì hắn cũng có thể nhẫn, chuyện hắn quan tâm nhất bây giờ là độc trên người nàng…

Lam U Niệm mỉm cười nhìn Quỷ Tam, nàng rất rõ khát vọng của Phong Dực Hiên với mình, nhưng quan trọng là hắn thương nàng sợ làm nàng bị thương, nam nhân như vậy sẽ không vì nhất thời xúc động mà tổn thương nàng, nàng rất tin tưởng hắn.

***

Vũ Lưu Ly ngựa không ngừng vó, ba ngày sau đã đến kinh thành, ngay cả thời gian ăn ngủ đều như không có, cả người vô cùng tiều tuỵ, nào còn bộ dáng phong lưu không trói buộc.

Phong Dực Hiên đã sớm nhận được tin tức Vũ Lưu Ly vào kinh, cho nên từ sớm đã để Niệm Niệm ở cùng mình tại vương phủ đón tiếp, Lam U Niệm vốn không muốn nhưng vừa nghĩ giúp người phải giúp đến cùng, nếu để Phong Dực Hiên nói dối sợ là sẽ bị lộ tẩy, không phải hắn không biết nói dối mà là hắn khinh thường.

Mặc dù ban đầu Phong Dực Hiên rất bất mãn chuyện của Kinh Vô An và Vũ Lưu Ly, bởi vì bọn hắn khiến Niệm Niệm luôn dành sự quan tâm đặc biệt, nhưng bây giờ lại cảm thấy cũng không tệ, bởi vì chuyện của bọn họ Niệm Niệm mới có cơ hội ở bên cạnh hắn cả ngày.

Vũ Lưu Ly trực tiếp đi vào phủ Minh Vương, sau khi biết Phong Dực Hiên đang ở hoa viên liền dùng khinh công bay vào hoa viên, vừa vào liền thấy Phong Dực Hiên đang ở cùng Lam U Niệm, Vũ Lưu Ly chưa kịp bình ổn hơi thở đã lo lắng hỏi: “Vô An sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”

Phong Dực Hiên không muốn trả lời vấn đề này, cho nên Lam U Niệm cố ý khổ não nói: “Huynh có biết Vô An ca ca rất yêu huynh không?”

Cả người Vũ Lưu Ly đều run lên, sau đó có chút né tránh đáp: “Niệm Nhi muội muội cũng biết?”

Lam U Niệm có chút thở dài, làm mai mối đúng là đau đầu, nếu không phải hai người bọn họ đều là bằng hữu của nàng, còn là bạn tốt của Phong Dực Hiên nàng sẽ không ra tay giúp đỡ.

“Vì sao Lưu Ly ca ca lại trốn tránh? Là cảm thấy xấu hổ vì tình cảm của các ngươi sao?” Thanh âm của nàng có chút lạnh lẽo.

“Không có, tình cảm của chúng ra không kém hơn tình cảm nam nữ, chúng ta thật tâm yêu nhau.” Vũ Lưu Ly phản bác.

“Nếu đã là vậy huynh còn do dự cái gì? Nhân sinh chỉ vài chục năm, nếu hiện tại huynh không tranh thủ, chờ đến lúc tuổi tác xế chiều trong lòng chỉ toàn là hối hận!” Lam U Niệm nặng nề nói, Phong Dực Hiên ngồi cạnh không ngừng vuốt ve tay nhỏ của nàng, để nàng sớm chuẩn bị tốt lời lẽ suýt chút nữa đều nói không nên lời.

“Đúng vậy, là ta nhu nhược, Niệm Nhi nói rất đúng!” Vũ Lưu Ly cảm thấy vô cùng xấu hổ, tự thẹn bản thân mình tự xưng phong lưu không chịu ràng buộc thậm chí đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không ngẫm ra, Vũ Lưu Ly hắn sợ cái gì? Không sợ thanh danh bị bêu xấu càng không sợ thế nhân khinh bỉ, chỉ sợ không được ở bên cạnh Kinh Vô An.

“Dực Hiên, ngươi nói Vô An gặp nguy hiểm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bấy giờ, đầu óc hắn vô cùng rối bời, chỉ là lần này hắn sẽ không chạy trốn nữa.

“Hắn ở Hầu phủ!” Phong Dực Hiên không kiên nhẫn nói, nếu như Niệm Niệm là nam tử hắn cũng sẽ không lo lắng như bọn họ, chỉ cần bản thân hắn thích, hắn yêu là được, dù Niệm Niệm có thân phận gì hắn cũng sẽ không buông tay.

Vũ Lưu Ly nghe xong lập tức bay ra khỏi phủ Minh Vương, trực tiếp chạy đến Hầu phủ.

“Xem ra lần này Vô An ca ca sẽ được như ý nguyện!” Lam U Niệm cười nói.

“Niệm Niệm.” Phong Dực Hiên bất mãn nói: “Thời gian này nàng không quan tâm tới ta, nàng chỉ quan tâm bọn hắn!”

“Thật sao?” Lam U Niệm hôn lên môi hắn, thì thầm: “Chàng ở trong lòng ta!”