Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 132



Trên dãy phế tích đất đai khô cằn, Ám Nguyệt tinh linh vết thường chằng chịt kéo lê trường kiếm của mình lảo đảo bước thẳng về phía trước, sau lưng này là vô số kỵ sỹ Giáo đình cưỡi ngựa mà đến, bọn họ nhanh chóng truy lùng Zahia, muốn tập nã nàng trở về.

Trước khi quay hình, tuy rằng An Thiều Dương đã có hóa trang nhưng bề ngoài vẫn là đoan trang uy nghiêm, có một loại khí chất ưu nhã không gì sánh kịp.

Thế nhưng ngay khi camera bắt đầu công việc, bất chợt, vi Ảnh hậu đỉnh cấp này lập tức giống như đổi thành một người khác, trong ánh mắt toát ra vẻ kiên nghị, dưới sự hỗ trợ của phi hành khí không ngừng bay về phía trước.

Ám U trạch trong thế giới 《Hắc ám tập kích》 là tuyệt cảnh kinh khủng nhất đại lục, những kỵ sỹ kia thấy Zahia đi vào tự nhiên không có khả năng đuổi theo, bất quá bọn họ vẫn thủ tại nơi này, chờ đợi nhăt xác của nàng.

Từ sau khi rừng rậm Oánh Nguyện hủy diệt, bọn họ truy sát Zahia khắp Đông phương đại lục đến tận nơi này, đã coi như sức cùng lực kiệt. Bất quá nàng hoàn toàn không hề bỏ cuộc, bởi vì nàng còn muốn tìm được thần kiếm, nàng phải đi cứu bạn bè của nàng cùng với nam chính.

Trên màn ảnh giả lập đang hiện ra một mảnh đất đai khô cằn không bờ bến, mỗi một khối thổ nhưỡng giống như đều đã từng bị ngọn lửa nướng qua, bên trên không có chút sinh mệnh nào, ngay cả bóng dáng của nguồn nước cũng không thấy.

Zahia thần sắc cảnh giác, nhanh chóng bay về phía trung tâm của vùng đất cằn cỗi này, nàng đi thật xa, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải chuôi kiếm cắm nghiên trên mặt đất, càng không phải gốc đại thụ cao chót vót tận trời mây mà là bóng dáng thấp thoáng của thiếu niên đang ngủ an định trên cành cây kia.

Tuy rằng Sở Ngôn trong cả tập phim đầu tiên của 《Hắc ám tập kích》 chỉ xuất hiện vài phút ngắn ngủi, thế nhưng đoàn đội tạo hình cũng đã vì y tốn rất nhiều tâm tư.

Mái tóc thật dài rũ xuống từ cành lá rậm rạp, lớp đánh khối nhàn nhạt khiến gương mặt thiếu niên càng thêm lập thể, đôi môi của hắn vốn đã rất nhạt hiện tại càng thêm tái nhợt đến không còn huyết sắc. Hoàn toàn khác với vẻ ngoài tà dị, hắn mặc một thân trường bào ngọc bạch, đai lưng ánh bạc vòng quanh vòng eo gầy mảnh khảnh, khí chất phiêu dật xuất trần độc hữu của tiên nhân Đông phương cứ thế phát tán.

Theo kịch bản, Zahia đã nhìn đến ngẩn người một thoáng, Tinh linh tộc cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, thế nhưng bọn họ không sở hữu cái loại tiên khí mờ ảo khó lường như tiên nhân Đông phương thế này. Theo truyền thuyết, tiên nhân Đông phương từ lâu đã rời khỏi thế giới, không còn hỏi đến những chuyện dây dưa kia nữa, vậy nên khắp cả đại lục cũng chỉ còn một thanh Thần kiếm lưu lại tại đại lục Đông phương, nó cứ thế cắm trên mảnh đất khô cằn của Ám U trạch, đợi người có duyên tiến đến.

Ngón tay của An Thiều Dương nắm chặt chuôi kiếm, cả người bắt đầu đề phòng căgn chặt, ánh mắt của nàng vô cùng trấn định thế nhưng đôi môi cắn chặt lại tố cáo tuyệt cảnh mà nàng bị ép vào, đem hình tượng vừa bất lực lại kiên cường biểu lộ càng thêm sinh động.

Mà đối tượng nàng đang quan sát —— Sở Ngôn, ở ngay sau đó chậm rãi mở mắt.

Ngay khi y mở mắt, An Thiều Dương trước hết lập tức lui về sau một bước, càng thêm cảnh giác nhìn y. Thế nhưng thần sắc của Sở Ngôn vẫn lãnh đạm nhìn về phía khoảng không hư vô phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, đợi sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng rũ mắt, nhìn về phía tinh linh xông vào cấm địa kia.

Thời gian trong nháy mắt này, toàn bộ đình trệ.

Đôi mắt đen kịt của thiếu niên phảng phất tràn ra từng điểm sao trời, hắn dùng hết toàn lực nhìn Ám nguyệt tinh linh cách đó không xa, mà lúc này người sau cũng không khỏi sửng sốt, tựa hồ bị đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của thiếu niên làm cho giật mình.

Hai người cứ thế chăm chú nhìn đối phương hồi lâu, sau đó chỉ thấy Phong Khi hơi cong lên khóe môi, vạch ra một nụ cười ôn nhu mê đắm, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Giây tiếp theo, hắn đã xuất hiện bên cạnh Zahia!

Ở nơi này, có một đoạn đánh nhau vô cùng kịch liệt.

An Thiều Dương đã vô cùng quen thuộc với các loại cảnh hành động, mà Sở Ngôn trước khi đóng cảnh này đã đặc biệt nhờ chỉ đạo võ thuật của đoàn phim huấn luyện hồi lâu, động tác của hai người bọn họ vừa hoa lệ lại thông suốt, cho dù là ở bên cạnh ngắm nhìn cũng là một loại hưởng thụ cực độ, khiến đạo diễn Alando hài lòng không ngừng gật đầu.

Trong khoảng thời gian bị truy sát, Zahia đã sớm quen với tùy thời chiến đấu, Phong Khi đột nhiên tới gần như vậy, nàng tự nhiên theo bản năng giơ kiếm chống cự, vô tình vạch ra một đạo vết máu trên mặt Phong Khi. Đạo vết máu này tự nhiên rất nhanh liền khép miệng, thế nhưng Phong Khi lại phảng phất như đã bị kinh ngạc, hắn dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Zahia.

Zahia không cho hắn có cơ hội nói chuyện, chỉ xem hắn như dị thú thủ hộ Thần kiếm biến thành hình người, càng không ngừng công kích. Phong Khi đương nhiên không đem hết toàn lực chống đối, hơn nữa cũng không tổn thương đến Zahia, đợi đến khi Zahia mệt mỏi gục trên mặt đất, cả người của Phong Khi từ lâu đã chằng chịt vết máu.

Vết thương trên người Phong Khi rất nhanh đã liền lại, thế nhưng hắn lại dùng một ánh mắt khổ sở nhìn Zahia.

“Ngươi đã trở về.”

Ngữ điệu khi nói bốn chữ này cùng với ‘Ngươi đã đến rồi’ lúc nãy không hề có chút khác biệt, thế nhưng Zahia hiện tại lại nghe được rõ ràng.

Dưới sự quay chụp của mấy trăm camera mini, chỉ thấy An Thiều Dương ngẩng gương mặt mỹ lệ minh diễm lên, nhìn về phía thiếu niên trước mặt. Cô kiên cường bất khuất cắn chặt răng, sau lúc lâu mới nói: “Ngươi nếu như muốn giết ta, vậy động thủ đi!”

Sở Ngôn trợn to đôi mắt, áo bào trắng thật dài phát sinh âm thanh phần phật trong gió.

Theo nguyên tác của 《Hắc ám tập kích》, lúc này trong mắt Zahia chỉ cảm thấy thiếu niên tái nhợt kia biến hóa kỳ lạ, tà dị nguy hiểm, khiến nàng phòng bị cảnh giác. Mà trong lòng Phong Khi, lại là không thể tin tưởng, người hắn chờ đợi suốt bao nhiêu lâu nay cư nhiên dùng ngữ điệu như vậy trách cứ hắn.

[Ám U trạch không có đêm tối cũng không có bình minh, đó là nơi tối tăm tĩnh lặng nhất trên đại lục, nơi này không có thanh âm, không có sinh mệnh, không có vật sống, chỉ có Thần kiếm Phong Khi sắp bị phong hóa thành mảnh nhỏ và một gốc đại thụ, cùng với… một thiếu niên.

Thời gian mãi mãi không đổi ở nơi này vô tình trôi đi, thế nhưng không ai biết được, rốt cục là bao nhiêu năm tháng qua rồi, cũng không ai biết được trên con đường thời gian kia rốt cục có bao nhiêu cường giả đã ngã xuống. Thánh nhân Đông phương đã lưu lại Thánh kiếm duy nhất trên thế giới tại nơi này, sau đó phất tay áo rời đi, ngã vào đầm lầy vô tận, vì giam cầm hắc ám mà mà tự tẫn. Sau đó kiếm của ngài, ở nơi này chờ đợi một năm lại một năm, rốt cục hình thàn Kiếm linh.

Hắn đã quên dáng dấp của chủ nhân, cũng đã quên di ngôn của chủ nhân, hắn chỉ ngoan ngoãn ở đây chờ đợi, sau đó ——

Không cho phép bất luận kẻ nào rút lên thanh kiếm này!]

Trong đồng tử của An Thiều Dương hiện lên ánh chớp, hoàn mỹ thuyết minh sự quật cường cứng cõi của Zahia. Mà ở trước mặt cô, Sở Ngôn khoác lên trường bào rộng rãi, thân thể có vẻ vô cùng thon gầy, y bất chợt bước tới trước mặt An Thiều Dương, nghiêm túc nói: “Ta chờ ngươi, vẫn chờ ngươi.”

Trong nháy mắt, An Thiều Dương cảm giác được một tia hoang mang, đôi môi đỏ rực mím lại, thăm dò hỏi: “Ngươi chờ ta?”

Một giây tiếp theo, Sở Ngôn bất chợt vươn tay ôm An Thiều Dương vào lòng!

An Thiều Dương cao 170cm, trong nhóm nữ diễn viên không tính là thấp, thế nhưng trước mặt Sở Ngôn cao 185cm, cô phảng phất có chút nhỏ nhắn xinh xắn. Sở Ngôn siết chặt đôi tay đem vị nữ thần của cả tinh hệ này ghì vào lòng, phảng phất đang ôm lấy thứ báu vật trân quý nhất trên đời, trong ánh mắt tất cả đều là thần sắc lưu luyến cùng thỏa mãn.

Alando nhìn tháy tình cảnh này liền tán thưởng gật đầu, tiếp tục xem xuống.

Chỉ nghe thanh âm nhu hòa của Sở Ngôn nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi đã trở về.” Dừng một chút, hắn chợt lập lại: “Ngươi đã trở về.”

Nghe được thanh âm này bất kỳ ai đều không nhịn được tâm động, giống như Kiếm linh thật sự đã rất lâu không thấy được chủ nhân, ngay cả âm cuối cũng có chút run rẩy. Alando sờ sờ cằm, ông từ lâu đã phát hiện Sở Ngôn tựa hồ đang nhập diễn, cậu thực sự xem An Thiều Dương trước mặt là Zahia, hoặc nên nói rằng là vị chủ nhân cậu đã chờ đợi mấy vạn năm nọ.

Loại tình huống này là phi thường hiếm thấy, dù sau Sở Ngôn vừa bắt đầu cảnh quay chưa quá ba phút, có thể nhanh chóng nhập diễn như vậy đúng là một chuyện phi thường khó được. Bất quá người có thể nhanh chóng nhập diễn như thế trước giờ Alando từng gặp qua ba lần, một trong số đó cũng có mặt tại trường quay hôm nay, chính là…

An Thiều Dương bất chợt giãy khỏi ngực Sở Ngôn, trong khóe mắt ánh nước lưng tròng, dùng một loại bình tĩnh lưu luyến nhìn thiếu niên trước mặt, thanh âm mềm mại hỏi thăm: “Ngươi chờ ta, chờ bao lâu?”

Giờ khắc này! An Thiều Dương phảng phất là một thiếu nữ si tình đã nhiều năm không gặp được ái nhân, nàng đem toàn bộ sự si tình của Tinh linh đều phát huy ra hết, dường như Sở Ngôn thật sự là người yêu của nàng. Đôi mắt nàng trong suốt, đáy mắt chỉ phảng chiếu hình ảnh của một mình Sở Ngôn, đôi môi mấp máy bại lộ tâm tình kích động của nàng, đem tình yêu thâm trầm kia đào tim đào phổi mang ra.

Sau đó… Sở Ngôn NG rồi.

Đây không phải lần đầu tiên Sở Ngôn NG sau khi đến thế giới này, thế nhưng lại là lần khiến y rung động nhất.

Trước kia, mỗi lần Sở Ngôn NG dù sao cũng có chút nguyên nhân, tỷ như hóa trang của y có chỗ nào đó không ổn, tỷ như đã quay rất lâu khiến tình trạng của y có chút không tốt, thế nhưng có một việc hoàn toàn khẳng định, Sở Ngôn chưa từng bị người diễn chung ảnh hưởng đến mức phải NG. Thậm chí bình thường y còn có thể mang theo bạn diễn nhập vai, khiến đối phương phát huy càng tốt.

Bất quá vừa nãy, Sở Ngôn chính là triệt để giật mình.

Từ trong mắt An Thiều Dương, y tựa hồ nhìn thấy được tình yêu bao la rồi lại dày nặng như biển cả của đối phương. Rõ ràng Sở Ngôn biết hết thảy đều là giả thế nhưng lại nhịn không được ngây người trong nháy mắt, sau đó lại bị Alando yêu cầu hà khắc hô ‘cut’ chuẩn bị quay lại màn này.

Màn diễn kỳ thực vô cùng đơn giản, Phong Khi dù sao cũng đã bị bỏ lại mấy vạn năm, ký ức của hắn đã sớm phai nhạt, hắn chỉ biết bản thân cần phải chờ đợi. Vậy nên ngay khi nhìn thấy Zahia có huyết thống của Thánh nhân, nó vừa ngửi được hương vị trong huyết mạch kia liền lầm tưởng Zahia là chủ nhân của mình.

Zahia cho rằng con ‘Dị thú’ này đem mình trở thành một người quen thuộc nào đó, liền tương kế tựu kế muốn lừa gạt đối phương, đưa đối phương vào chỗ chết. Càng về sau, chờ khi Zahia biết Phong Khi chính là kiếm linh nàng lại kinh ngạc đến không biết nên biểu đạt thế nào, bất quá Phong Khi lại kéo tay nàng dẫn tới trước chuôi kiếm tàn khuyết kia, nói cho nàng biết chuôi kiếm này từ lâu đã không còn là Thần kiếm mấy vạn năm về trước, nó từ rất nhiều năm trước đây đã mất đi lực lượng thần kỳ của mình.

Sự tuyệt vọng và mất mát của Zahia đều bị Phong Khi nhìn thấy, vậy nên Phong Khi nói cho nàng biết, thanh kiếm này còn có thể phụ hồi như cũ, yêu cầu chính là muốn kiếm linh trở về trong kiếm, khiến nó lần nữa trọn vẹn.

Sau khi biết được chân tướng, Zahia cũng không muốn hy sinh Phong Khi, dù sao Phong Khi đã có tư tưởng, hắn đã là một sinh mệnh sống sờ sờ. Thế nhưng Phong Khi chợt đặt tay lên chuôi kiếm, hỏi Zahia: “Ngài ấy đã chết phải không?”

Zahia kinh hoảng ngơ ngẩn.

Vì vậy Phong Khi tái nhợt vô lực nở nụ cười, trực tiếp tan vào cát bụi giữa mảnh đất cằn cỗi này, lần nữa trở một thanh kiếm không có linh hồn chỉ có thần lực.

—— kỳ thực màn diễn này so với rất nhiều cảnh mà Sở Ngôn từng quay chụp trước kia thực sự không phải quá khó khăn, thế nhưng y lại NG.

Mà tại lần quay chụp thứ hai, bọn họ lại lần nữa NG, Alando nhíu chặt lông mày, còn An Thiều Dương chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Lần NG thứ hai không còn là Sở Ngôn gặp vấn đề mà lại đổi thành An Thiều Dương, An Thiều Dương ở lần thứ hai lừa dối Sở Ngôn, lời thoại vừa nói được phân nửa đã dừng lại. Nàng nhìn thiếu niên chân thành đơn thuần trước mặt, cư nhiên cảm thấy mình ngay cả một lời nói dối cũng không thể thốt ra, chỉ có thể bỏ cuộc nhún vai, biểu thị muốn quay lại.

Kế tiếp, việc tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được đã xảy ra, một màn diễn theo lý thuyết chính là vô cùng đơn giản không chỉ khiến Sở Ngôn NG, mà ngay cả An Thiều Dương cũng NG ba lần!

Sau đó, Alando thảng thắn đem phần diễn cuối cùng này ngưng lại, để An Thiều Dương trước hết đi diễn những cảnh khác, Sở Ngôn lại ở một bên quan sát, thuận tiện tìm hiểu nhiều hơn về Zahia, dung nhập nội dung kịch bản.

Đợi đến khi lịch quay chụp ngày hôm nay kết thúc, trợ lý Vu Đồng Đồng cầm theo đồ đạc của Sở Ngôn ỉu xìu cúi đầu, nói: “Hôm nay vì sao lại NG nhiều lần như vậy chứ, Tiểu Ngôn, trạng thái của cậu hôm nay hình như có chút không tốt, buổi tối có muốn chị nấu chút thức ăn bổ sung dinh dưỡng gì sao? Cậu nhất định là do còn chịu ảnh hưởng của việc sai giờ đâu, tinh cầu điện ảnh A-3 chênh lệch với Thủ đô tinh đến tận mười mấy tiếng đồng hồ!”

Sở Ngôn nghe vậy dở khóc dở cười, nói: “Hôm nay cũng là ngày thứ ba rồi, còn sai giờ?”

Lời này nói đến rất có đạo lý, khiến Vu Đồng Đồng buồn bực chép miệng: “Vậy rốt cuộc là thế nào chứ…”

Sở Ngôn nhấp môi không trả lời vấn đề của Vu Đồng Đồng.

Tinh cầu điện ảnh A-3 thật sự quá rộng, vậy nên Sở Ngôn còn phải ngồi xe huyền phù do đoàn phim đặc biệt điều động mới có thể trở về ký túc xá. Bất quá lần này, y vừa đi đến bãi đổ xe chợt nhìn thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp tuyệt tràn đang đứng bên cạnh chiếc xe huyền phù màu đỏ, mỉm cười nhìn mình.

Sở Ngôn thoáng ngẩn ra, nữ trợ lý theo bản năng hô to: “An Ảnh hậu!”

Rất nhanh An Thiều Dương đã bước tới, đôi mắt đẹp khẽ liếc về phía nữ trợ lý: “Đồng Đồng, chị có thể nói chuyện riêng với Sở Ngôn một chút sao? Lát nữa Sở Ngôn sẽ ngồi xe của chị trở về.”

Vu Đồng Đồng hoàn toàn không ngờ được An Thiều Dương cư nhiên sẽ nhớ kỹ tên mình, cô đương nhiên rất tín nhiệm An Thiều Dương, vì vậy liền kích động gật đầu, cùng Sở Ngôn hẹn ngày hôm sau mấy giờ đến đóng xong liền nhanh chóng rời đi.

Mà chờ sau khi cô đi rồi, Sở Ngôn hơi nhếch khóe môi, cười hỏi: “Chị An có việc tìm em?”

Ý cười bên môi An Thiều Dương dần thu lại, cô nghiêm túc nhìn Sở Ngôn, hỏi: “Lẽ nào ngày mai cậu còn muốn tiếp tục NG sao, Tiểu Ngôn?” Dừng một chút, không đợi Sở Ngôn trả lời, An Thiều Dương liền cười đến ý vị sâu xa, nói: “Cho dù cậu muốn… chị cũng không muốn nha.”